– Chị Linh, tên Hạ Thiên kia rốt cuộc là ai?
Tiểu Mạt có chút tò mò:
– Em đã điều tra chút tin tức về anh ta ở trên mạng, phát hiện hắn chỉ là một
công tử có y thuật tương đối cao mà thôi, hơn nữa với y thuật của anh ta, nói
là thần kỳ như vậy em cảm thấy có chút giả dối, vì tin đồn dạo này thường rất
khoa trương.
– Thành phố Giang Hải có một Thiên ca truyền thuyết, nghe nói dù là hai nhà
hắc bạch đều phải cung kính, dù là quan lớn đến dân chúng bình thường cũng đều
biết một chuyện, đó là ở Giang Hải, có thể đắc tội với chủ tịch tỉnh, nhưng
không thể đắc tội với Hạ Thiên.
Vẻ mặt Trình Linh có chút khác thường:
– Thiên ca kia chính là Hạ Thiên, hắn tự xưng mình là Hạ thần y đệ nhất thiên
hạ, còn là cao thủ đệ nhất thiên hạ, nghe nói không có ai biết rõ lai lịch của
hắn, chỉ biết người này không thể chọc vào.
– Chị Linh, dù sao đó cũng là thành phố Giang Hải, đây là Nhạc Nam, cách xa
Giang Hải vài trăm kilomet.
Tiểu Mạt nói, bên trong có chút sầu lo.
– Như vây thì tính làm sao?
Trình Linh cười nhạt mộ tiếng:
– Hạ Thiên vừa đến đây đã làm một chuyện rung động thành phố Nhạc Nam, hắn
không những tìm bộ đội đặc chủng bao quanh khách sạn Hồ Nguyệt Lạc, còn tìm
thêm vài trăm tên cục an ninh quốc gia đến điều tra sự việc. Trong đám người
bị điều tra có vài chục cảnh sát thành phố Nhạc Nam, em cảm thấy ở Nhạc Nam có
ai dàm làm vậy không?
– Nhưng có câu cường long không áp địa đầu xà, ở thành phố Nhạc Nam này không
ai dám đắc tội với lão gia.
Tiểu Mạt vẫn còn lo lắng.
– Không, chị dám khẳng định, lão già súc sinh kia không dám chọc vào Hạ
Thiên.
Trên mặt Trình Linh lóe ra cái nhìn cừu hận:
– Vì ngày hôm qua khi chị nhắc đến Hạ Thiên, lão già kia trước nay chưa tưng
mất bình tĩnh nhưng không ngờ lại có biểu hiện sợ hãi. Đó là lần đầu tiên chị
thấy lão ta sợ hãi, tuy chỉ là một thoáng nhưng hầu như mỗi ngày chị đều quan
sát lão, chị sẽ không nhìn lầm.
– Sao? Lão gia cũng sợ Hạ Thiên?
Tiểu Mạt chợt hô lên kinh hoàng.
– Rất nhiều người sợ Hạ Thiên, cục công an tỉnh nghe nói hắn đến điều tra án
thì phái một nữ cảnh sát xinh đẹp đến, giống như muốn ném vào miệng Hạ Thiên.
Trình Linh tỏ ra trào phúng:
– Đáng tiếc là chị nghe nói, Hạ Thiên có một nữ cảnh sát cực kỳ xinh đẹp ở
thành phố Giang Hải, Hào Phỉ Phỉ tuy xinh đẹp nhưng lại kém quá xa. Quan trọng
là Hạ Thiên còn mang theo một người phụ nữ như tiên nữ ở bên cạnh, thứ gọi là
mỹ nhân kế căn bản không hiệu quả.
– Hạ Thiên kia có vẻ rất khá, nghe nói Triệu Vũ Cơ, An Khả Khả và cả ma nữ
Mộng Mộng đều có quan hệ với hắn.
Tiểu Mạt phụ họa.
– Trên đời này có đàn ông nào không háo sắc? Không háo sắc sẽ không còn là
đàn ông.
Trình Linh thản nhiên nói:
– Hồng nhan tai họa, đẹp cũng là một tư bản, cũng là tai nạn, điều này em và
chị hiểu rất rõ. Đối với đàn ông thì cuối cùng chúng ta chỉ là đồ chơi, nếu
không muốn làm đồ chơi thì chỉ có thể làm ngược lại, đó là coi bọn họ như trò
chơi.
Vẻ mặt Tiểu Mạt có hơi ảm đạm, nàng không nói gì, rõ ràng không chịu nổi
chuyện cũ.
Chuông điện thoại vang lên.
Trình Linh nhận điện thoại, một lát sau nàng nói:
– Tôi biết rồi.
Trình Linh cúp điện thoại mà vẻ mặt có chút tối tăm.
– Chị Linh, xảy ra chuyện gì?
Tiểu Mị cảm thấy không đúng, nàng không khỏi khẽ hỏi.
– Bộ đội đặc chủng đã bỏ đi, người của cục an ninh quốc gia cũng đã đi, Hạ
Thiên giống như bỏ qua vụ này.
Trình Linh nói nhỏ.
– Nhưng, chị Linh, chị không sợ hắn điều tra được mình sao?
Tiểu Mạt có chút kỳ quái.
– Chị rất lo lắng hắn điều tra ra, dù sao thì Thẩm Vân cũng bị chị cho người
giết chết, nếu hắn điều tra được, chị tám phần khó thể thoát.
Trình Linh chậm rãi nói:
– Nhưng chị cần hắn để gây áp lực cho tên súc sinh kia, nếu hắn còn đang điều
tra vụ này thì lão già kia sẽ rất kiêng kỵ, chị muốn đối phó lão cũng dễ hơn.
Nhưng nếu Hạ Thiên không điều tra vụ này, chị muốn đối phó với lão súc sinh
kia thì càng thêm khó.
Tiểu Mạt không biết nói gì cho phải, vô tình hai người đều trầm mặc nhìn hồ
nước, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại của Trình Linh lại vang lên.
Vài phút sau Trình Linh cúp máy, vẻ mặt chợt xuất hiện nụ như nắng ban mai.
– Chị Linh, có tin tốt sao?
Tiểu Mạt không khỏi hỏi.
– Vụ án đang có người điều tra, em biết là ai điện thoại cho chị không?
Trình Linh cười rất vui:
– Là Điền Bác Phong của tổ trọng án, chính là tên cảnh sát trước kia từng
điều tra vụ án về chồng chị, bây giờ hắn đang ở Bách Hoa Lâu, hơn nữa còn cùng
hợp tác với người của cục an ninh quốc gia, nói cách khác là cùng hợp tác với
Hạ Thiên.
Trình Linh dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu:
– Anh ấy trước nay luôn rất đồng tình với cảnh ngộ của chị.
Lúc này khách sạn Hồ Nguyệt Lạc cuối cùng cũng khôi phục lại như bình thường,
ít nhất là nhìn vào từ mặt ngoài là bình thường, phần lớn cảnh sát đều đã bỏ
đi, mà một số ít bị nhân viên của cục an ninh quốc gia đưa đi, còn có một bộ
phận bị đám cảnh sát cục công an tỉnh do Hào Hồng Quang đưa đến chính thức đưa
đi. Tống Quang Chấn tổ trưởng đội Hắc Báo cũng nhận được lệnh bỏ đi, nhưng
phần cảnh giới bên ngoài khách sạn cũng không được dở bỏ, thực tế khách sạn
này sẽ bị niêm phong.
Hạ Thiên dứt khoát thôi miên Điền Bác Phong, mà Điền Bác Phong cũng thật sự
biết rất nhiều tin tức về Bách Hoa Lâu, vì năm xưa hắn từng điều tra một vụ án
mạng, cuối cùng thấy có mối liên quan đến Bách Hoa Lâu. Khi đó hắn điều tra
rất sâu, tuy không thể nào kết thúc vụ án nhưng cũng tra được khá nhiều bí ẩn.
Hạ Thiên cũng không tự mình đi điều tra, vì chuyện quan trọng nhất với hắn
chính là đám người Phiêu Miểu tiên môn, hắn cho Điền Bác Phong phối hợp với
người của cục an ninh quốc gia, còn đám người cục an ninh quốc gia có thể tìm
ra được hung thủ hay không, phải xem vào năng lực của bọn họ.
Nhưng lần này Hạ Thiên lại muốn đổi khách sạn, tuy hắn vốn định ở chỗ này để
đợi Hoàng Tĩnh Di tự đưa thân đến, nhưng Hoàng Tĩnh Di không đến, xem ra nếu
tiếp tục chờ đợi cũng không có gì. Hạ Thiên cũng không phải là người thích ôm
cây đợi thỏ, hắn thích nắm thế chủ động hơn.
Hiện tại hắn chỉ hy vọng đám người cục an ninh quốc gia có thể nhanh chóng tìm
được Hoàng Tĩnh Di, vì đêm dài lắm mộng, chuyện này không giải quyết làm hắn
khó
thể an tâm.
– Em Chân Dài, em muốn đi đâu?
Hạ Thiên xách ba lô đứng trước cổng khách sạn Hồ Nguyệt Lạc, khoảnh khắc này
cũng không biết nên đi đâu, thật sự không có biện pháp, hắn hoàn toàn không
quen nơi này.
Tất nhiên Hạ Thiên cũng không trông mong Dạ Ngọc Mị thật sự nói cho biết sẽ đi
đâu, hắn thấy Dạ Ngọc Mị cũng như mình, chẳng biết gì về nơi này, đồng thời
hắn cũng nghĩ rằng Dạ Ngọc Mị không quan tâm đến mình.
Nhưng điều làm cho Hạ Thiên cảm thấy bất ngờ chính là lần này Dạ Ngọc Mị lại
trả lời, tuy nhiên chỉ có hai chữ là “Thần Sơn”.
– Thần Sơn giống như không phải là khách sạn.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
– Tôi muốn đến đó tìm kiếm.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
Tất nhiên Hạ Thiên hiểu ý của Dạ Ngọc Mị, không muốn đến khách sạn, rõ ràng
muốn đến Thần Sơn tìm phương pháp quay về đại lục Tiên Vân.
– Được rồi, chúng ta đi tìm.
Hạ Thiên ngược lại cũng không từ chối lời đề nghị của Dạ Ngọc Mị, hắn cũng
muốn tìm ra phương pháp kia, nếu không thì sao có thể hủy nó đi?
– Tổ trưởng Hạ, đợi chút.
Khi Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị chuẩn bị chạy đi, một nữ cảnh sát xinh đẹp từ bên
trong chạy ra, đó không phải là ai khác, chính là Hào Phỉ Phỉ.
– Chuyện gì?
Hạ Thiên dù không có hảo cảm gì đặc biệt với Hào Phỉ Phỉ nhưng ấn tượng lại
không kém, hơn nữa lại biết nàng có quan hệ với Hào Đồ, vì thế cũng coi là
không tệ.
– Tổ trưởng Hạ, chú nói bên này không có khách sạn gì tốt, nhưng chú ấy có
một người bạn có một tòa biệt thự ở bên cạnh Hồ Nguyệt Lạc, bây giờ trong đó
lại không có người ở. Nếu là tổ trưởng Hạ không ngại, có thể đến đó ở vài
ngày, điều kiện nơi đó còn tốt hơn khách sạn.
Hào Phỉ Phỉ nhanh chóng nói.
– À, vậy thì được, như vậy thì đến đó.
Hạ Thiên lại đồng ý, dù sao hắn cũng chuẩn bị rời khỏi Thần Sơn, ở gần Hồ
Nguyệt Lạc là rất tốt.
– Tổ trưởng Hạ, biệt thự tạm thời không có người giúp việc, tài nấu nướng của
tôi cũng không quá dở, nếu hai người không ngại, tôi có thể đến lo phần cơm
nước.
Hào Phỉ Phỉ có chút chần chừ, sau đó nói thêm.
– Được, đi thôi.
Hạ Thiên lại một lời đồng ý.
– Vâng, tổ trưởng Hạ, anh chờ chút, tôi cho người đến đón, vì tôi cũng không
biết đó ở chỗ nào.
Hào Phỉ Phỉ có chút hưng phấn.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó đợi thêm vài phút, có một chiếc Audi chạy đến.
Mười phút sau bọn họ đến bên cạnh một căn biệt thự ở bên cạnh Hồ Nguyệt Lạc,
tài xế đưa chìa khóa nhà và chìa khóa phòng cho Hào Phỉ Phỉ thì cũng nhanh
chóng bỏ đi. Bắt đầu từ lúc này, dù là xe hay biệt thự đều tạm thời do đám
người Hạ Thiên sử dụng.
Biệt thự này thật sự nằm bên cạnh Hồ Nguyệt Lạc, rất lớn, đối diện với Thần
Sơn. Rõ ràng có thể xây dựng biệt thự ở đây thì tuyệt đối không đơn giản chỉ
có tiền, bạn của Hào Hồng Quang rõ ràng cũng có thân phận không tầm thường.
– Cô ở trong nhà, chúng tôi lên Thần Sơn một chút.
Hạ Thiên cũng không ở trong biệt thự được bao lâu, hắn bắt chuyện với Hào Phỉ
Phỉ, sau đó đạp nước mà đi, ngay sau đó cùng Dạ Ngọc Mị biến mất.
Một lát sau Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị xuất hiện trên đỉnh Thần Sơn.
– Này, Em Chân Dài, hôm qua tìm được gì không? Dù sao tôi cũng chẳng thấy gì.
Hạ Thiên thuận miệng hỏi, hắn thậm chí bắt đầu nghi ngờ, có phải thần tiên tỷ
tỷ chỉ lộn chỗ rồi không?
Dạ Ngọc Mị không thèm quan tâm đến Hạ Thiên, nàng tiếp tục dò xét từng tấc đất
trên đỉnh Thần Sơn.
– Hừ, chị cứ ở lại đây mà tìm, tôi đến vùng lân cận xem thế nào, biết đâu lối
đi ở gần nơi đây.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn rời khỏi Thiên Thần Đỉnh, tiếp tục tìm kiếm ở
ngọn núi khác trong Thần Sơn.