– Như vậy chúng ta cần phải chủ động đi tìm người.
Hạ Thiên có chút khó chịu, một địa phương lớn như thế này, muốn tìm một người
cũng không dễ dàng gì. Đặc biệt là một người phụ nữ có thể bay, chỉ có quỷ mới
biết nàng đang ở đâu, sợ rằng căn bản không ở khách sạn.
– Có nhiều cảnh sát giúp đỡ, cậu còn lo lắng cái gì?
Dạ Ngọc Mị nói mang theo vài phần hương vị châm chọc.
– Tôi cũng không tin tưởng vào năng lực của đám cảnh sát này.
Hạ Thiên ngáp một cái:
– Nhưng cũng được, để cho bọn họ đi tìm, tôi ở đây cũng không còn quen ai.
– Tổ trưởng Hạ, chuyện Thẩm Vân, anh còn muốn…
Hào Phỉ Phỉ lúc này cẩn thận hỏi một câu.
Hạ Thiên nghĩ như vậy mà cảm thấy không xong, hắn nên nói thế nào với Liễu Vân
Anh đây? Hắn đã hứa với Liễu Vân Anh, sẽ đưa Thẩm Vân an toàn quay về, bây giờ
nếu hắn nói Thẩm Vân đã chết, như vậy rõ ràng là thất hứa, còn mặt mũi nữa
sao?
– Hừ, đám khốn kiếp dám cho mình mất mặt, đến khi anh tìm được, anh dâm cho
vài châm, để cho chúng mày biết tay.
Hạ Thiên thì thào nói, nếu không biết tin tức gì về Hoàng Tĩnh Di, hắn tạm
thời cũng không tìm được nàng, vì vậy trước tiên nên giải quyết chuyện này
trước.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi đi đến lấy hành lý của mình, hắn xách ba lô đi ra ngoài:
– Đi thôi, đến cục cảnh sát.
Hạ Thiên muốn đến cục công an chính là muốn để cho cảnh sát hỗ trợ tìm người,
còn phương diện khác, Hạ Thiên muốn thẩm vấn hai nữ cảnh sát trước đó từng
muốn bắt Thẩm Vân và Hào Phỉ Phỉ. Với trình độ thẩm vấn của hắn, muốn tìm ra
hung thủ là không khó.
Vài phút sau ở lầu một khách sạn Hồ Nguyệt Lạc.
Điền Bác Phong lấy điện thoại ra bấm số của Hào Phỉ Phỉ, hắn chợt phát hiện số
điện thoại luôn báo tắt máy kia đã gọi thông, nhưng không đợi Hào Phỉ Phỉ nhận
điện thoại thì hắn đã tắt máy, vì hắn thấy Hạ Thiên và Hào Phỉ Phỉ từ trong
thang máy đi ra.
– Tổ trưởng Hạ, trưởng khoa Hào!
Điền Bác Phong tiến lên nghênh đón, vẻ mặt vui sướng:
– Các người không sao, đúng là quá tốt.
– Nói nhảm, tất nhiên tôi sẽ không sao.
Hạ Thiên lười biếng nói:
– Tôi đang muốn tìm các anh, cục công an các anh có người biết vẽ chân dung
chứ?
Trước kia Hạ Thiên từng vì tìm kiếm Mộc Hàm mà đã mượn người vẽ chân dung, bây
giờ hắn muốn thực hiện lại.
– Có, tất nhiên là có.
Điền Bác Phong vội vàng gật đầu, sau đó nhịn không được nói:
– Tổ trưởng Hạ, vẽ cho ai?
– Tất nhiên là vẽ hung thủ, chẳng lẽ tôi vẽ anh?
Hạ Thiên tức giận nói.
Điền Bác Phong chợt ngẩn ngơ, sau đó liền vui vẻ:
– Tổ trưởng Hạ, anh biết bộ dạng hung thủ ra sao rồi à?
– Đúng vậy, tôi vừa đánh một trận với cô ta vào tối nay, nhưng cô ta rất lợi
hại, tuy tôi đã đánh cô ta bị thương nhưng vẫn chạy mất.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói.
Dạ Ngọc Mị chợt có cảm xúc muốn đánh cho Hạ Thiên một trận, nhưng nàng suy xét
lại và cảm thấy đối phương cũng không nói dối, Hoàng Tĩnh Di thật sự bị tên
khốn này đánh bị thương.
Hào Phỉ Phỉ cũng ngẩn ngơ, Hạ Thiên vừa rồi không thấy đâu, thì ra truy tìm
hung thủ kia.
Điền Bác Phong có chút hưng phấn, lại có chút bội phục, không hổ danh là người
thượng cấp phái xuống, chưa đến một ngày đã biết hung thủ là ai.
– Đi, đến cục công an, tôi còn phải thẩm vấn hai nữ cảnh sát ngu ngốc, dám
đến gài bom nổ chết người tôi bảo vệ, đúng là không biết sống chết.
Hạ Thiên nhớ đến việc này mà cảm thấy mất vui, hắn tuy không bảo vệ Thẩm Vân,
nhưng dù thế nào thì ai giết nàng cũng là gây khó cho hắn.
Điền Bác Phong chợt cảm thấy kỳ quái, hắn có chút do dự, sau đó không khỏi
hỏi:
– Tổ trưởng Hạ, hai nữ cảnh sát mà anh nói, có phải là hai người phụ nữ giả
làm cảnh sát tập kích trưởng khoa Hào và cô gái tên là Thẩm Vân kia?
– Đúng vậy, là bọn họ.
Hạ Thiên gật đầu, thuận tiện hỏi thêm:
– Bọn họ đang ở cục công an phải không?
– Có, nhưng…
Điền Bác Phong có chút do dự.
– Tổ trưởng Điền, có gì cứ nói thẳng, có gì sao?
Hào Phỉ Phỉ cảm thấy sự việc không đúng.
– Tổ trưởng Hạ, trưởng khoa Hào, hai người bọn họ, trước đó vài giờ đã tự sát
ở cục công an.
Điền Bác Phong cuối cùng cũng mở miệng.
– Cái gì?
Vẻ mặt Hào Phỉ Phỉ chợt biến đổi:
– Các người giữ người thế nào mà cho đối phương tự sát?
– Trưởng khoa Hào, tôi cũng không rõ ràng lắm, nơi đó cũng không phải do tội
phụ trách, cũng không phải thủ hạ của tôi giữ bọn họ.
Điền Bác Phong lộ ra nụ cười khổ.
– Xem ra Thẩm Vân nói không sai, trong cảnh sát quả nhiên có đồng lõa.
Hào Phỉ Phỉ có chút tức giận.
Điền Bác Phong tiếp tục cười khổ, hắn cũng không nói thêm điều gì, rõ ràng bây
giờ hắn cũng hiểu rõ thêm vài vấn đề.
– Tôi chỉ biết là đám cảnh sát không đáng tin.
Hạ Thiên rất mất vui, hai nữ cảnh sát kia đã chết, hắn không còn đối tượng
thẩm vấn, vì vậy muốn tìm được đối tượng muốn bắt cóc Thẩm Vân thì sợ rằng có
phiền phức.
– Nếu cảm thấy cảnh sát không đáng tin thì cũng đừng đến tìm cảnh sát.
Bên cạnh vang lên một câu, rõ ràng là tên cảnh sát nào đó tỏ vẻ bất mãn với Hạ
Thiên.
– Anh vốn không muốn tìm đám cảnh sát ngốc nghếch các chú.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên cảnh sát kia, hắn tức giận nói, tâm tình của hắn
không tốt, tên khốn kia còn muốn chọc vào.
– Mày mắng ai? Hả? Mắng ai ngu?
Tên cảnh sát kia nổi giận, nửa đêm bị dựng dậy đi làm việc đã bực bội, bây giờ
bị mắng thì càng bực hơn.
Không riêng gì tên cảnh sát này khó chịu, đám cảnh sát nghe Hạ Thiên nói đều
khó chịu, thậm chí ngay cả đám cảnh sát tổ trọng án của Điền Bác Phong cũng
cảm thấy bức bối, vì câu nói của Hạ Thiên thật sự mắng tất cả cảnh sát.
– Người cùng nha, đừng làm tổn thương hòa khí…
Điền Bác Phong tuy cảm thấy bức bối như vẫn ra sức hòa giải.
– Anh và các chú không phải người một nhà.
Hạ Thiên tức giận nói:
– Anh thấy các chú chỉ biết gây phiền, có chút chuyện cũng làm không ra hồn.
– Chê chúng tôi không làm tốt, vậy tự làm đi.
Nữ cảnh sát duy nhất trong đội trọng án là Vương Hà cũng nhịn không được phải
nói một câu, dù nàng biết rõ lai lịch của Hạ Thiên là không nhỏ, nhưng nàng
cũng không nhịn được.
– Mày là ai? Lớn lối nhỉ?
Tên cảnh sát kia càng cãi hăng, muốn tiến lên đánh Hạ Thiên.
– Cút, đừng làm phiền anh.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi đi:
– Anh quyết định không cần đám các chú làm việc, tự anh tìm người.
Điền Bác Phong cũng nhanh chóng chặn tên cảnh sát muốn đánh Hạ Thiên, khẽ nói
một câu vào tai đối phương, cuối cùng cũng không dám xông lên. Nhưng lúc này
đám cảnh sát đều dùng ánh mắt bất thiện nhìn Hạ Thiên, rõ ràng không còn chút
hảo cảm nào.
Hạ Thiên bấm điện thoại cho Mộc Hàm, dù là giữa đêm, hắn không muốn quấy rầy
giấc ngủ của vợ, nhưng hắn không tin năng lực của đám cảnh sát này, vì vậy
muốn vợ phái đến vài người giúp làm việc.
– Chồng, có gì xảy ra?
Điện thoại vừa nối thông thì Mộc Hàm dùng giọng lo lắng hỏi, lúc này nàng nhận
được điện thoại của Hạ Thiên, không lo lắng cũng không được.
– Vợ, không có gì, tôi thiếu chút nhân thủ.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
– Nhanh chóng điều cho tôi một cánh quân đặc chủng đến, tôi muốn phá hủy một
khách sạn. Đúng rồi, lúc này vợ đang ở cục an ninh quốc gia, tuy đám người kia
không lợi hại nhưng còn tốt hơn đám cảnh sát, tôi cần bọn họ đi tìm người, à,
nhớ tìm người vẽ chân dung đến.
– Chồng, bên kia có chuyện gì xảy ra? Nói cho tôi biết.
Mộc Hàm vội hỏi.
Hạ Thiên cũng không giấu, hắn nhanh chóng nói tình hình bên này, trước mặt Mộc
Hàm cũng không cần che giấu.
– Được rồi, chồng, tôi sẽ sắp xếp tốt, cậu chờ một lát, lâu nhất là nửa giờ
sau sẽ có người đến.
Mộc Hàm nhanh chóng nói, sau đó cúp điện thoại.
Khi thấy Hạ Thiên thu điện thoại, Điền Bác Phong không nhịn được phải hỏi:
– Tổ trưởng Hạ, chúng ta còn quay về cục công an sao?
– Không.
Hạ Thiên lười biếng nói:
– Tôi không cần đám cảnh sát các anh giúp đỡ nữa.
– Tổ trưởng, nếu đã như vậy thì chúng ta nên về chưa?
Nữ cảnh sát Vương Hà dùng giọng bất mãn nói.
– Không được ai về.
Hạ Thiên lên tiếng:
– Tất cả đám người trong và ngoài khách sạn này đều không cho phép bỏ đi.
– Anh nói không là không sao?
Vương Hà rất tức giận:
– Anh cũng không phải là thủ trưởng của tôi.
Vương Hà nói xong thì hùng hổ đi ra.
Hạ Thiên tung một đá, Vương Hà kêu lên một tiếng rồi ngã lăn ra, không thể
đứng lên.
– Cần ăn đòn.
Hạ Thiên tức giận nói.
Bốn phía chợt yên tĩnh, ai cũng không ngờ Hạ Thiên sẽ ra tay.
– Không được quá mức.
Cũng có tên trong tổ trọng án không nhịn được.
Hạ Thiên lại tung một đá, đạp đối phương ngã xuống, căn bản không nói nhảm.
– Hừ, cảnh sát tỉnh xuống thì giỏi sao?
Tên cảnh sát trước đó cãi nhau với Hạ Thiên cũng lớn tiếng nói.
Hạ Thiên tung ra một chưởng cách không, đối phương kêu thảm và ngã xuống nằm
bất động.
– Đừng nói anh không cảnh cáo, bây giờ tâm tình của anh không tốt, các chú
tốt nhất nên phối hợp, nếu không đừng trách anh cho ăn đòn.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói:
– Dù là người trong hay ngoài khách sạn đều đứng yên tại chỗ, không được bỏ
đi.
– Mày là ai?
– Con mẹ mày có tư cách gì?
– Chúng tao muốn đi, làm đếch gì được?
– Đi, con bà nó, đi cho tao…
Vài trăm tên cùng kêu la, một số người chuẩn bị lao ra khỏi giới tuyến.