– Em Chân Dài, hợp tác là phải cùng nhau đi chung, sao lại cách xa chị ra?
Nếu tôi đi cách xa chị, sợ rằng chị sẽ bị đám người kia giết chết, chẳng phải
sẽ chẳng giúp tôi được nữa sao?
Hạ Thiên lại lắc đầu:
– Vì vậy chúng ta nên tiếp tục ở cùng một chỗ, chỉ như vậy chúng ta mới có
thể xử lý được bọn họ.
Khi thấy bộ dạng rất tức giận của Dạ Ngọc Mị, Hạ Thiên liền nói một câu:
– Này, Em Chân Dài, trước tiên dựa vào lời của chị, nếu chị đồng ý giúp tôi
thì có rất nhiều chỗ tốt, ví dụ như tôi có thể chữa tốt thương thế cho chị.
– Cậu tình nguyện chữa Kim Đan hao tổn cho tôi?
Dạ Ngọc Mị hỏi ngược lại, tuy giọng điệu vẫn lạnh băng nhưng rõ ràng vẫn có
chút bất ngờ.
– Điều này, nếu chị nghe lời, tôi sẽ xem xét.
Hạ Thiên cười hì hì nói, bây giờ hắn cũng không có dự định chữa trị Kim Đan
cho Dạ Ngọc Mị:
– Tình huống vết thương trên người chị cũng không phải chỉ là Kim Đan hao
tổn, ngoài ra còn có vài vết thương cũ mới trong người, à, bây giờ tình huống
khá nghiêm trọng. Mặt khác âm hỏa trong người chị cũng còn chưa hoàn toàn giải
quyết hết, tuy vài tháng trước đã chuyển khá nhiều âm hỏa lên người vợ quỷ keo
kiệt của tôi, nhưng bây giờ âm hỏa trong người chị vẫn liên tục xuất hiện, nó
có cảnh hưởng rất lớn đến chị. Em Chân Dài, tôi nói đúng không?
Dạ Ngọc Mị không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận, xem như chấp nhận lời nói
của Hạ Thiên. Thực tế nàng phủ nhận cũng vô dụng, vì với công lực và y thuật
của Hạ Thiên, hắn đã thấy rõ tình huống của nàng.
– Trước tiên tôi có thể chữa trị tốt vết thương cho chị, nếu chị tiếp tục có
biểu hiện tốt, tôi sẽ giải quyết vấn đề âm hỏa, còn chuyện Kim Đan hao tổn,
phải chờ đến khi đám người Phiêu Miểu tiên môn bị xử lý hết đã.
Hạ Thiên nói ra điều kiện của mình.
– Cậu cần phải giữ lời.
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, điều kiện này thật sự làm cho
nàng động lòng. Thật ra cũng không phải chữa trị Kim Đan, mà vấn đề giải quyết
âm hỏa, vì nếu về đại lục Tiên Vân thì nàng có thể mượn linh khí nồng đậm để
tu luyện chữa trị Kim Đan, còn âm hỏa thì nàng vô pháp giải quyết, trừ khi tìm
một người đàn ông để song tu, nếu không thì khó thể làm gì được.
– Tôi rất giữ lời.
Hạ Thiên chợt vung tay chụp lấy tay Dạ Ngọc Mị:
– Đi thôi, chúng ta đổi địa điểm, tôi sẽ giúp chị chữa chị vết thương, chỗ
này không nên dừng lại quá lâu, Hoàng Tĩnh Di kia sẽ đi tìm sự trợ giúp.
Hạ Thiên đưa Hạ Thiên chạy theo hướng mà Hoàng Tĩnh Di vừa bỏ chạy, mười phút
sau hắn đến một mái nhà lớn. Bây giờ là ba giờ sáng, tòa nhà này rất an tĩnh,
không có ai quấy rầy, là địa điểm tốt để Hạ Thiên thi châm.
Hạ Thiên lấy ngân châm đâm vào người Dạ Ngọc Mị, nhưng hắn nhanh chóng phát
hiện, dù công lực của hắn bây giờ đã mạnh lên vẫn không thể đâm xuyên y phục
của nàng.
– Này, Em Chân Dài, chị có thể cởi quần áo ra không?
Hạ Thiên bất mãn:
– Tôi không đâm vào được, sao trị thương?
– Cậu nói cho tôi biết đâm vào chỗ nào đi.
Tất nhiên Dạ Ngọc Mị không cởi ra, đối với nàng thì bộ quần áo này chính là
bảo vật đáng tin.
– Được rồi.
Hạ Thiên cũng không so đo, dù sao lúc này hắn cũng thật sự chữa thương cho Dạ
Ngọc Mị, không để cho nàng có được chút lợi ích thì sẽ không thật lòng giúp
hắn. Hơn nữa hắn bây giờ cần Dạ Ngọc Mị lợi hại hơn, tất nhiên cũng không quá
lợi hại, tóm lại bây giờ giúp nàng chữa thương là giúp chính mình.
Hạ Thiên nói ra vị trí huyệt, sau đó hắn chưa thấy Dạ Ngọc Mị làm gì, hắn phát
hiện có thể đâm châm vào chỗ đó.
Hạ Thiên vừa chữa thương cho Dạ Ngọc Mị vừa suy xét một vấn đề, đó là quần áo
của người phụ nữ chết tiệt này có liên quan gì đến áo bào trắng của thần tiên
tỷ tỷ hay không? Đến bây giờ hắn vẫn còn chưa thể nào cởi được quần áo của
thần tiên tỷ tỷ, mà quần áo của Dạ Ngọc Mị thì tương đối kỳ quái, tuy hắn
không cố gắng cởi ra lần nào, nhưng hắn có một dự cảm, đó là muốn cởi cũng
không dễ dàng gì.
Tình hình vết thương của Dạ Ngọc Mị là không nhẹ, đặc biệt là có vài vết
thương đã tồn tại hơn hai mươi năm, hơn nữa còn là nội thương. Hơn nữa trong
người nàng còn có âm hỏa và chân khí rối loạn, vì thế muốn chữa hết cũng không
dễ dàng gì. Tất nhiên nếu trực tiếp dùng đệ tứ châm để tẩy tủy thì có thể chữa
tốt tất cả, nhưng Hạ Thiên không muốn cho Dạ Ngọc Mị một điểm tốt như vậy, vì
thế hắn dùng một phương thức bình thường để chữa thương cho nàng, vì vậy mà
thời gian tương đối lâu, nửa giờ vẫn chưa hết.
Mãi đến bốn giờ sáng thì Hạ Thiên mới thu hồi ngân châm rồi thở dài một hơi:
– Được rồi, Em Chân Dài, tôi không những chữa tốt cho chị, cũng thuận tiện áp
chế âm hỏa, bây giờ ngoài Kim Đan chưa chữa trị, tất cả phương diện khác đều
không có vấn đề.
– Bây giờ tôi sẽ đi tìm Hoàng Tĩnh Di sao?
Dạ Ngọc Mị vẫn lạnh lùng, nhưng nàng biết Hạ Thiên không gạt mình, bây giờ
tình huống cơ thể của nàng là tốt nhất từ khi đến nơi này. Tuy nàng còn chưa
phục hồi tu vi trước kia, nhưng dù đối mặt với Hoàng Tĩnh Di, nàng cũng không
phải không có phần thắng.
– Trước tiên về khách sạn, tôi còn nhiều thứ trong khách sạn.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
– À, Hoàng Tĩnh Di kia đến khách sạn bắt chị, rõ ràng đã theo dõi chúng ta,
bây giờ có lẽ đã đưa người trợ giúp đến đó tìm chúng ta rồi.
– Nếu cô ta có người giúp, chúng ta tốt nhất trốn xa ra, nếu không dù hai ta
liên thủ cũng khó thể xử lý một trong số đó.
Dạ Ngọc Mị vẫn lạnh lùng nhưng giọng điệu đã có ý thương lượng, nàng cũng muốn
đuổi giết đám người Phiêu Miểu tiên môn kia, vì bọn họ muốn giết nàng, đồng
thời nàng muốn biết đường về ở đâu?
– Không có vấn đề, đánh không lại thì chạy.
Hạ Thiên cũng không quan tâm, đánh không lại thì chạy, trước đó Hoàng Tĩnh Di
đã có lúc hành động một mình, sau này chắc chắn cũng sẽ có lúc như vậy.
Dù bây giờ đã hơn bốn giờ sáng nhưng khách sạn Hồ Nguyệt Lạc vẫn không thể an
tĩnh, thực tế bây giờ lại rất ầm ĩ, trước cổng luôn có xe cảnh sát, thậm chí
có cả cảnh sát cơ động. Lúc này trong khách sạn có không ít người ồn ào, hình
như không có ai đến trấn an các vị khách.
Hai giờ trước chỗ này sinh ra vụ nổ mạnh, ngạc nhiên chính là vụ nổi phát sinh
ở phòng không người, nhưng gian phòng giữa hai phòng bị nổ có một cô gái bị
chết. Nghe nói trong phòng còn có một khách nữ, nhưng bây giờ nàng cũng mất
tích, sống không thấy người chết không thấy xác, bây giờ cũng không biết rõ
sống chết.
Điền Bác Phong và các thành viên tổ trọng án đều có mặt, nhưng bây giờ cũng
không phải do bọn họ phụ trách, là do đội khủng bố tiếp nhận. Điều này làm cho
Điền Bác Phong cảm thấy có chút quỷ dị, nhưng là lệnh cấp trên, cũng không còn
cách nào khác.
Tất nhiên Điền Bác Phong cũng không rời đi, lý do hắn ở lại chính là Hạ Thiên
và Hào Phỉ Phỉ đều ở đây, đó là lý do để hắn quan tâm, dù là Điền Hạo cũng
không biết nói gì, chỉ có thể để tùy ý cho Điền Bác Phong ở lại.
Tuy tổ khủng bố đã kết luận sự việc liên quan đến nổ bom và thuốc phiện, nói
cô gái kia chỉ bị ngộ thương, nhưng Điền Bác Phong biết rõ, chẳng có ngộ
thương gì cả, cũng không có liên quan đến thuốc phiện, đối phương chỉ muốn
giết người diệt khẩu mà thôi. Bây giờ điều cần lo lắng nhất chính là Hào Phỉ
Phỉ và Hạ Thiên không thấy đâu, chẳng lẽ bọn họ đã bị giết?
Hạ Thiên lúc này cũng không biết có người lo lắng cho vấn đề an toàn của mình,
hắn vừa về đến khách sạn, dù bây giờ đã bị nổ bom phá hoại nhưng hắn vẫn đi về
phòng mình không tiếng động.
– Hoàng Tĩnh Di kia không đưa người đến đây, đúng là kỳ quái, chẳng lẽ không
tìm trợ giúp?
Hạ Thiên lầm bầm.
– Có người trong nhà vệ sinh.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
– À, tôi biết, đó là Hào Phỉ Phỉ.
Hạ Thiên hời hợt nói một câu, sau đó nói vào toilet:
– Này, đi ra đi.
Cửa phòng mở ra, người đi ra là Hào Phỉ Phỉ.
Hào Phỉ Phỉ nhìn có vẻ không có vấn đề, nhưng vẻ mặt căng thẳng, khi thấy Hạ
Thiên thì trấn định hơn.
– Cô trốn ở đây làm gì?
Hạ Thiên kỳ quái hỏi.
– Tổ trưởng Hạ, tôi đến tìm anh, phát hiện anh không có ở đây, tôi gọi điện
thoại cho anh, phát hiện anh không mang theo điện thoại, vì vậy tôi không dám
về phòng mình, cũng không dám ra ngoài vì sợ bị ám sát. Tôi thấy hành lý của
anh vẫn ở đây, vì vậy nghĩ rằng anh sẽ quay lại, vì thế mới trốn ở đây chờ anh
về.
Hào Phỉ Phỉ nhanh chóng giải thích.
– Sau vụ nổ cô luôn trốn ở đây sao?
Hạ Thiên lại hỏi.
– À, tôi luôn ở đây, có người đến đây gọi nhưng tôi không lên tiếng, cũng may
không ai vào, vì vậy không ai phát hiện ra tôi.
Hào Phỉ Phỉ khẽ gật đầu.
Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị:
– Xem ra Hoàng Tĩnh Di kia thật sự chưa đến đây, nếu không sẽ phát hiện ra
Hào Phỉ Phỉ, và bắt đi rồi.
– Cô ấy không đến đây cũng là bình thường, có lẽ có mưu đồ khác, cũng không
nói hành tung của chúng ta cho người khác biết nhanh như vậy.
Dạ Ngọc Mị thản nhiên nói.