Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng chạy vội về phía
Thần Sơn, rõ ràng nàng căn bản không muốn cùng nói nhảm với hắn. Nếu không
phải bây giờ nàng có cùng đối thủ với hắn, nàng nhất định sẽ trực tiếp tra tấn
tên khốn này bảy ngày bảy đêm, sau đó ném vào hồ Nguyệt Lạc cho chết đuối.
Đã không thể nào làm cho tên khốn kia chết đuối, thôi thì nhắm mắt làm ngơ, Dạ
Ngọc Mị quyết định đến Thần Sơn tìm biện pháp quay về. Chỉ cần nàng về được
đại lục Tiên Vân, nàng sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề, sau đó nàng quay lại
tính sổ tên khốn này cũng không muộn.
Còn đám người Phiêu Miểu tiên môn, nàng thấy tuy bây giờ mình không phải là
đối thủ của bọn họ, nhưng nàng muốn tránh né bọn họ cũng không quá khó khăn.
Đáng tiếc là Dạ Ngọc Mị nhanh chóng phát hiện, có lẽ vì nàng tránh né Phiêu
Miểu tiên môn không khó, nhưng muốn tránh né tên khốn Hạ Thiên thì lại rất
khó, vì lúc này hắn đã chặn đường đi của nàng.
– Này, đừng nói tôi không cảnh cáo chị, tôi có động chút chân tay lên người
chị, nếu chị cứ đi như vậy, chắc chắn sẽ chết.
Hạ Thiên cũng không tiếp tục ra tay với Dạ Ngọc Mị, hắn chỉ lười biếng nói một
câu như vậy.
– Cậu.
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên:
– Hèn hạ.
– Tôi vừa rồi đã nói rõ, đó không phải là hèn hạ, tôi chỉ sử dụng chút quyền
lợi dùng vũ khí mà thôi.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
– Tôi là thầy thuốc, không những dùng ngân châm làm vũ khí, đồng thời tất cả
những thứ gì có liên quan đến y thuật đều là vũ khí của tôi, ví dụ như độc
dược. À, tôi không phải nói đã hạ độc cô, tất nhiên rồi, tôi cũng chưa nói hạ
độc không hạ độc cô, tôi chỉ muốn nói tôi là đệ nhất thần y, vũ khí của tôi
rất nhiều, cũng không phải chỉ là độc dược thôi đâu.
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, vài chục giây sau nàng mới bỏ
tính toán bỏ di, nàng tin tên khốn kia thật sự có động tay vào người mình, nếu
không sao có thể đơn giản cởi bỏ cấm chế như vậy.
– Eo Nhỏ, chúng ta thương lượng một chuyện.
Hạ Thiên mở miệng nói.
– Cậu có thể đổi cách xưng hô được không?
Dạ Ngọc Mị cắn răng nói, tên khốn này trước đó gọi nàng là Bánh Bao Lớn, bây
giờ lại là Eo Nhỏ, thật sự muốn coi nàng là món đồ chơi sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Dạ Ngọc Mị:
– Chị cảm thấy cái tên Eo Nhỏ không tốt sao? Tôi thấy rất hay, eo của chị
thật sự rất nhỏ, ôm rất thoải mái…
– Cậu câm miệng cho tôi.
Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng phẫn nộ quát.
– Tôi thật sự rất muốn câm miệng, nhưng tôi còn chưa học được cách nói bằng
bụng. À, cái gọi là nói chuyện bằng bụng chính là dùng bụng để nói, bây giờ
tôi chỉ có thể dùng miệng mà thôi, vì thế nếu im đi thì khác nào câm?
Hạ Thiên nói nhảm một tràng, sau đó hắn đi vào chính đề:
– Được rồi, tôi sẽ không gọi chị là Eo Nhỏ nữa, sau này sẽ gọi là Em Chân
Dài.
Dạ Ngọc Mị cảm thấy cuống họng hơi ngọt, thiếu chút nữa đã bị tên khốn Hạ
Thiên làm cho tức ói máu. Tất nhiên cũng không phải hoàn toàn là tức giận,
nguyên nhân chủ yếu nhất chính là thương thế của nàng ngày càng nặng, mỗi lần
ra tay đều nặng thêm.
Nơi đây thiếu linh khí, nàng hầu như cũng không có cách nào hấp thu linh khí
để chữa trị cho mình, vì thế chỉ miễn cưỡng dùng công lực áp chế.
– Em chân dài, chúng ta nên thương lượng chính sự, chúng ta cùng nhau tìm và
xử lý dám người Phiêu Miểu tiên môn, thế nào?
Hạ Thiên lần này coi như đi vào chính đề, sự hùng mạnh của Hoàng Tĩnh Di làm
hắn ý thức được, nếu người của Phiêu Miểu tiên môn đến đây rất nhiều, hắn muốn
đánh bại bọn họ là rất khó, nếu có người giúp thì quá hay.
– Sao cậu không để cho Nguyệt Thanh Nhã giúp mình?
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói:
– Hoàng Tĩnh Di này mạnh hơn cậu, nhưng không phải là đối thủ của Nguyệt
Thanh Nhã.
– Này, cô cho là tôi ngốc lắm sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Dạ Ngọc Mị:
– Cô ta là sư muội của thần tiên tỷ tỷ, vì vậy thần tiên tỷ tỷ sẽ không giết
chết cô ta. Tuy thần tiên tỷ tỷ chắc chắn sẽ không cùng đám người bọn họ quay
về, nhưng thần tiên tỷ tỷ tám phần sẽ thả bọn họ về đại lục Tiên Vân, như vậy
nếu bên kia phái đến vài tên mạnh hơn, thần tiên tỷ tỷ đánh không lại thì làm
sao?
Lo lắng của Hạ Thiên cũng không phải dư thừa, thần tiên tỷ tỷ nói tuy hắn là
thiên tài, nàng cũng là thiên tài nhưng tuổi của bọn họ cũng còn chưa lớn,
thời gian tu luyện chưa lâu. Ngược lại, ở đại lục Tiên Vân có không ít những
người tu luyện vài trăm năm, thậm chí còn có những lão quái vật vài ngàn năm,
bọn họ tương đối mạnh, bây giờ hắn không phải là đối thủ của bọn họ, nếu đám
quái vật kia muốn đến cướp thần tiên tỷ tỷ, như vậy thì phiền phức lớn.
Tóm lại Hạ Thiên thấy chuyện này không thể để cho thần tiên tỷ tỷ biết đến,
hắn nên lén xử lý đám người Phiêu Miểu tiên môn này, sau đó tìm ra con đường
đi thông giữa hai thế giới, hủy diệt đi, để bên kia không ai đến được nữa, như
vậy sẽ không ai đến cướp thần tiên tỷ tỷ của hắn.
Nhưng chỉ là một Hoàng Tĩnh Di cũng đã khó xử lý, hơn nữa nghe Dạ Ngọc Mị và
Hoàng Tĩnh Di trước đó đối thoại với nhau, lần này Phiêu Miểu tiên môn đến vài
chục mạng, nếu muốn xử lý hết cũng không dễ. Hạ Thiên cần sự trợ giúp, cần một
người hiểu về Phiêu Miểu tiên môn đến giúp đỡ, thực tế trên thế giới này chỉ
có hai người như vậy, một là thần tiên tỷ tỷ, một người khác là Dạ Ngọc Mị. Hạ
Thiên không thể tìm thần tiên tỷ tỷ hỗ trợ, vì vậy chỉ có thể là Dạ Ngọc Mị.
– Cậu cảm thấy tôi sẽ giúp sao?
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt đùa cợt nhìn Hạ Thiên, tên khốn kia có ý nghĩa quá kỳ
lạ.
– Tất nhiên chị sẽ giúp.
Hạ Thiên tỏ ra chuyên chú:
– Nếu chị không giúp tôi, chị sẽ chết, nếu chị giúp sẽ tìm được nhiều chỗ
tốt. Tuy chị ngực lớn, tôi vẫn cho rằng chị rất thông minh, chị sẽ không làm
chuyện ngu xuẩn như vậy.
– Cậu cho rằng dùng cái chết để uy hiếp tôi là có hiệu quả sao?
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Hạ Thiên:
– Nếu tôi chết đi, Nguyệt Thanh Nhã sẽ rời bỏ cậu, như vậy tôi sẽ tình nguyện
chết, vì nếu Nguyệt Thanh Nhã bỏ đi, nửa đời sau của cậu sống không bằng chết.
– Được rồi, không phải chị là phụ nữ, tôi cảm tấy chị yêu thần tiên tỷ tỷ,
nếu không sao lại hận thần tiên tỷ tỷ theo đuổi thần tiên tỷ tỷ như vậy?
Hạ Thiên có chút buồn bực, vài phút trước người phụ nữ chết tiệt kia còn sợ
chết, bây giờ lại không sợ nữa, đúng là buồn cười.
Nhưng không sao, hắn còn có biện pháp, hôm nay hắn không phải muốn làm cho
người phụ nữ này nghe lời, tuy thần tiên tỷ tỷ ép hắn phải tìm cách lấy nàng
làm vợ, nhưng bây giờ hắn không có tâm tình như vậy. Vì thần tiên tỷ tỷ, hắn
cần phải dùng tất cả thủ đoạn.
Hạ Thiên lấy ra một bình thuốc trên người, hắn quơ quơ trước mặt Dạ Ngọc Mị:
– Này Em Chân Dài, biết đây là hàng gì không?
– Muốn dùng độc dược uy hiếp tôi sao?
Dạ Ngọc Mị dùng giọng khinh thường nói.
– Không phải là độc dược, mà là xuân dược.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
– Đúng rồi, quên chưa nói cho chị biết, trước kia chị chuyển rất nhiều âm hỏa
vào người vợ quỷ keo kiệt của tôi, sau đó tôi hấp thu âm hỏa đó để mở cấm chế
của chính chị, cuối cùng lại dùng xuân dược này để nhanh chóng tiêu hóa âm hỏa
kia. Này, chị biết đàn ông ăn xuân dược này sẽ trở nên thế nào không?
– Vô sỉ!
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Hạ Thiên, lại nói ra hai chữ lạnh như
băng.
– Em Chân Dài, chị đừng lo, tôi chưa từng dùng “xuân dược” này, nếu tôi có ý
nghĩ với chị như vậy cũng không xài xuân dược.
Hạ Thiên an ủi một câu:
– Thật ra xuân dược này dùng cho chị thì hay hơn.
Hai mắt Dạ Ngọc Mị chợt phóng hỏa nhưng sau đó lại hóa thành băng, nàng muốn
dùng băng hỏa này đốt Hạ Thiên chết cháy.
Hạ Thiên không quan tâm, hắn tiếp tục an ủi Dạ Ngọc Mị:
– Em Chân Dài, chị đừng lo, xuân dược này rất đặc biệt, đàn ông dùng thì sẽ
biến thành dã thú, dù là gì cũng nhảy đến làm loạn, nhưng nếu là phụ nữ sử
dụng thì dương khí bùng lên, sẽ biến thành đàn ông. Tuy trong người của chị có
không ít âm hỏa, nhưng chỉ cần tôi phối dược đủ liều, căn bản biến chị thành
đàn ông cũng không khó.
Dạ Ngọc Mị vẫn không nói gì, nàng biết rõ Hạ Thiên đang uy hiếp mình, nhưng
nàng không thỏa hiệp như vậy.
– Thật ra rôi cảm thấy như vậy khá lãng phí, như vậy một người phụ nữ xinh
đẹp sẽ biến thành đàn ông, đây không phải làm phí của trời sao?
Hạ Thiên tiếp tục nói:
– Vì vậy tôi nghĩ rằng trước tiên nên điều phối chút dược liệu để chị ngoan
ngoãn phục tùng, mỗi ngày sẽ ăn bánh bao lớn, ôm eo nhỏ, sờ sờ chân dài. Sau
đó tôi sẽ bán chị đi, kiếm chút tiền lời. Ôi, những năm này kiếm tiền không
dễ, chị xinh đẹp như vậy, sẽ rất lời, một buổi tiếp vài chục khách cũng không
khó…
– Cậu nói đủ chưa?
Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nàng cuối cùng phát hiện
tên khốn kia biết mình sợ cái gì, không phải sợ chết mà sợ bị đám phàm nhân ti
tiện làm cho ô uế. Đối với nàng thì thương tổn trên cơ thể không là vấn đề,
nhưng nàng không thể nào chịu được tra tấn tinh thần, vì nàng là một người cao
ngạo từ trong khung, nàng không thể nào chịu được sự đùa bỡn của đám phàm
nhân, nếu sự việc đó phát sinh, nàng thật sự sống không bằng chết.
– Tất nhiên còn chưa đủ, tôi còn chưa nói xong.
Hạ Thiên lắc đầu:
– Tôi cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là để cho chị ăn hai loại xuân dược,
đợi đến khi kiếm đủ tiền sẽ biến cô thành đàn ông, như vậy tôi có chút đáng
tiếc, à, có lẽ tôi sẽ kiếm vài cô cho chị…
– Muốn tôi giúp cũng được, nhưng sau này tên khốn cậu nên cách xa tôi ra một
chút.
Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng thỏa hiệp, y thuật của tên khốn Hạ Thiên làm nàng
rất kiêng kỵ, vì nàng đã chịu thiệt nhiều lần rồi.