Có câu nói kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè, Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị cuối
cùng cũng lần đầu tiên hợp tác với nhau. Hạ Thiên thấy Dạ Ngọc Mị này tuy rất
đáng ăn đòn nhưng dù thế nào thì cũng nên dựa theo lời của thần tiên tỷ tỷ,
cuối cùng hắn phải lấy nàng làm vợ. Xét theo phương hướng chiến lược “Lâu
dài”, bọn họ cuối cùng sẽ là một nhà, vì vậy vấn đề giữa bọn họ xem như chỉ là
mâu thuẫn gia đình. Nhưng người phụ nữ Hoàng Tĩnh Di này thì khác, nàng không
những muốn giết hắn, còn muốn đưa thần tiên tỷ tỷ đi, đây là chuyện mà hắn
không cho phép, thật sự là kẻ địch phá hoại hạnh phúc gia đình của hắn, phải
xử lý ngay.
Hạ Thiên vừa ôm vào eo của Dạ Ngọc Mị thì đã âm thầm đưa chân khí vào để giải
khai cấm chế, để nàng khôi phục công lực. Hắn cảm thấy lúc này mình nên bỏ qua
mâu thuẫn nội bộ, cùng chống kẻ thù bên ngoài. Khi thấy Dạ Ngọc Mị phối hợp
như vậy, Hạ Thiên cũng rất vui, Eo Nhỏ này xem ra cũng không ngốc.
Khi Dạ Ngọc Mị bị Hạ Thiên ném ra, nàng biết hắn muốn làm thứ gì đó, mà dù
nàng bây giờ vẫn còn rất căm hận hắn, nhưng nàng cũng hiểu tạm thời nên hợp
tác với hắn. Vì nàng hiểu, ít nhất hắn sẽ không giết nàng, vì giữ lại núi sẽ
không sợ hết củi đốt, chỉ cần nàng còn sống, nàng sẽ luôn có cơ hội tìm báo
thù với Hạ Thiên. Nhưng nàng càng hiểu, Hoàng Tĩnh Di đến từ Phiêu Miểu tiên
môn này thật sự muốn lấy mạng của mình, tình huống lúc này nàng lại không phải
là đối thủ của Hoàng Tĩnh Di, như vậy nên hợp tác với Hạ Thiên.
Dù là muốn làm gì thì sống sót mới là điều kiện tiên quyết nhất, nếu chết đi
thì chẳng thể làm được gì nữa. Vì vậy Dạ Ngọc Mị dù là vì tương lai quay về
đại lục Tiên Vân hay tìm cơ hộ báo thù Hạ Thiên, bây giờ điều quan trọng là
sống sót.
Dù không nói rõ nhưng lúc này Dạ Ngọc Mị thật sự phối hợp với Hạ Thiên phát
động tấn công với Hoàng Tĩnh Di, có Dạ Ngọc Mị gia nhập cuộc chiến thì tình
hình sẽ nhanh chóng biến hóa.
Không thể nghi ngờ Hoàng Tĩnh Di chính là một đệ tử kiệt xuất của Phiêu Miểu
tiên môn, nhưng thực tế tu vi của nàng so với Hạ Thiên cũng không chênh lệch
quá rõ ràng. Nàng và hắn đều là tu vi Kim Đan Kỳ, nếu Kim Đan Kỳ chia làm ba
giai đoạn thì Hạ Thiên mới tiến vào Kim Đan Kỳ mà Hoàng Tĩnh Di đã sắp đột phá
Kim Đan hậu kỳ.
Nhưng Hạ Thiên thật sự thiếu hụt kinh nghiệm thực chiến và cả kỹ xảo chiến
đấu, đừng tưởng hắn từ nhỏ đã chiến đấu cùng ba vị sư phụ, sau khi xuống núi
cũng liên tục đánh người, nhưng thực tế lại rất ít khi gặp cao thủ thật sự.
Nói cách khác thì hắn rất ít khi gặp được cao thủ thật sự, nói cách khác, hắn
thiếu kinh nghiệm giao chiến với cao thủ. Khi hắn học được nghịch thiên đệ ngũ
châm, tu vi lên đến Kim Đan Kỳ, hầu như chưa từng giao thủ với cao thủ cấp bậc
này, mặt khác Nguyệt Thanh Nhã cũng không dạy hắn kỹ xảo ở cấp độ này, dù sao
thì nơi đây cũng không có người tu tiên khác, Nguyệt Thanh Nhã rất khó ngờ Hạ
Thiên còn gặp được đối thủ.
Hoàng Tĩnh Di có xuất thân từ Phiêu Miểu tiên môn, phương diện này mạnh hơn Hạ
Thiên rất nhiều. Cao thủ giao chiến, tu vi bản thân là mấu chốt, nhưng nếu cả
hai đều có sự cân bằng về tu vi, như vậy kỹ xảo chiến đấu sẽ là thứ quan
trọng. Bây giờ Hạ Thiên không những có tu vi yếu hơn Hoàng Tĩnh Di, mà kỹ xảo
thực chiến cũng thua xa, tất nhiên hắn khó thể nào tránh khỏi rơi xuống hạ
phong trong trận chiến này.
Khi có Dạ Ngọc Mị thì tình huống chợt biến đổi, nếu nói về kỹ xảo thực chiến
thì nàng còn am hiểu hơn cả Hoàng Tĩnh Di, nhưng chẳng qua bây giờ công lực
của nàng không đủ mà thôi. Vì Kim Đan bị hao tổn, trong người nàng còn bị
thương, vì vậy mà hai mươi năm trước nàng là Kim Đan hậu kỳ, nhưng bây giờ
thật sự còn khó thi triển được tu vi Kim Đan sơ kỳ. Nhưng nàng còn những sợi
tơ hắc sắc, thứ này vẫn có thể mang đến uy hiếp rất lớn cho Hoàng Tĩnh Di.
Hoàng Tĩnh Di trươc đó đã dùng phi kiếm đuổi giết Dạ Ngọc Mị, lúc này thanh
phi kiếm vẫn tấn công Dạ Ngọc Mị, nhưng điều làm cho Hạ Thiên ngạc nhiên chính
là Dạ Ngọc Mị chỉ cần dùng một sợi tơ đã cuốn lấy thanh phi kiếm, thanh phi
kiếm kia không đuổi nàng mà quay sang đuổi theo sợi tơ kia. Điều càng làm cho
Hạ Thiên cảm thấy kỳ quái chính là sợ tơ hắc sắc kia đã nhiều lần bị phi kiếm
đánh trúng nhưng lại không có vấn đề gì xảy ra.
Hạ Thiên cũng không nhớ đến lớp quần áo đặc thù của Dạ Ngọc Mị, ngân châm cũng
không thể đâm vào, vì thế hắn bắt đầu ý thức được trên người nàng có bảo vật.
Dù là bộ quần áo hay những sợi tơ hắc sắc kia đều có tính chất cực kỳ đặc
biệt, đủ để ngăn cản phi kiếm hùng mạnh.
Có một câu nói thế này, quen thuộc anh nhất không phải là bạn của anh, mà kẻ
địch của anh, những lời này cũng rất đúng. Dạ Ngọc Mị đều cực kỳ quen thuộc
công pháp kiếm kỹ của Phiêu Miểu tiên môn, đây cũng chính là điểm mạnh của
nàng, vì thế nàng tấn công vào những điểm trí mạng của Hoàng Tĩnh Di, mỗi sợ
tơ đều trí mạng.
– Dạ Ngọc Mị, trước tiên ta giết ngươi trước.
Hoàng Tĩnh Di nói với giọng điệu tức giận, nàng đã ý thức được sự uy hiếp của
Dạ Ngọc Mị với mình, vì thế không thể không đặt trọng tâm lên người Dạ Ngọc
Mị. Lúc này ngọc chưởng tung bay, Hoàng Tĩnh Di nhanh chóng đánh ra vài chục
chưởng về phía hơn mười sợi tơ đen.
Những luồng chưởng phong hùng mạnh thuận lợi vỗ vào xua tan những sợi tơ hắc
sắc, nhưng lúc này những sợi tơ cũng biểu hiện tính chất kinh người, bọn chúng
uốn éo quỷ dị, sau đó vẫn theo quỹ tích cũ, phóng về phía Hoàng Tĩnh Di.
– Yêu nữ chết tiệt.
Hoàng Tĩnh Di thầm mắng một câu, nàng cuối cùng cũng hiểu, hai mươi năm trước
Dạ Ngọc Mị từng làm mưa làm gió ở đại lục Tiên Vân thật sự khó lường. Dù bây
giờ công lực của đối phương giảm sút rất nhiều, còn xa không bằng nàng, nhưng
những sợi tơ hắc sắc của đối phương vẫn có lực công kích cực mạnh.
Bàn tay trắng nõn lại đánh ra bóng chưởng đầy trời, Hoàng Tĩnh Di đánh ra mười
chưởng, sau đó nhanh chóng lui về phía sau. Dưới tấn công của Dạ Ngọc Mị,
Hoàng Tĩnh Di không thể không lui, điều này làm cho nàng thật sự căm tức.
Nhưng điều làm cho nàng căm tức lúc này chính là ở phía sau bùng lên một luồng
khí tức mạnh mẽ, đồng thời còn một âm thanh vang lên:
– Này, còn có ta.
Không có bất kỳ điều gì quá sức tưởng tượng, Hạ Thiên cũng không có gì bất
ngờ, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để đến sau lưng Hoàng Tĩnh Di, hầu như dùng
hết sức lực tung ra một chưởng kinh thiên.
Một chưởng mãnh liệt, trên không trung bùng ra những âm thanh ầm ầm, một luồng
chưởng phong khó tưởng ào về phía Hoàng Tĩnh Di, có thể nghiền nát nàng ra bất
cứ khi nào.
Tuy căm tức nhưng Hoàng Tĩnh Di lại không kinh hoàng, nàng phát hiện dù công
lực của Hạ Thiên rất cao nhưng công kích quá đơn giản, không có uy hiếp gì quá
lớn với nàng. Chỉ một chưởng đơn giản như của hắn, nàng căn bản không cần né
tránh, dù sao công lực của nàng càng mạnh hơn so với hắn, trực tiếp chống lại
một chưởng là được.
Hoàng Tĩnh Di nghĩ như vậy, nàng cũng làm như vậy, nàng lật tay, một chưởng
chuẩn bị bùng ra, công lực tụ lại trong lòng bàn tay, tất cả nhanh chóng ùa
lên.
– Ầm!
Hai chưởng va chạm vào nhau, cũng không có bất ngờ nào xảy ra, rất nhiều chân
khí bùng lên, Hoàng Tĩnh Di tiếp tục chiếm thượng phong, cơ thể không chút
lung lay, Hạ Thiên thì bị đánh bay. Tình huống nhìn có vẻ nằm trong dự đoán
của Hoàng Tĩnh Di, nhưng khi nàng cảm thấy trong lòng bàn tay truyền đến chút
cảm giác đau đớn, nàng biết rõ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Chỉ một cảm giác đau đớn nhỏ đã làm cho trong cơ thể của Hoàng Tĩnh Di có thêm
một luồng chân khí nóng lạnh rất quỷ dị, chân khí này không mạnh nhưng giống
như có lực phá hoại rất lớn, nhanh chóng chạy qua lại trong kinh mạch của
nàng, trắng trợn phá hoại.
– Eo Nhỏ, mau tấn công, cô ta bị thương rồi.
Hạ Thiên lúc này gào lên, sau đó lại đánh về phía Hoàng Tĩnh Di.
– Hèn hạn…Phụt
Hoàng Tĩnh Di dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng chợt há miệng
phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bay ra xa, nàng muốn chạy trốn.
Dạ Ngọc Mị không khỏi sững sờ, nhưng động tác của nàng có hơi chậm, mười sợ tơ
hắc sắc phóng về phía Hoàng Tĩnh Di, cố ý muốn chặn đối phương lại, nhưng vẫn
chậm một bước, Hoàng Tĩnh Di đã chạy xa vài trăm thước chỉ trong khoảnh khắc.
Hạ Thiên cũng nhanh chóng đuổi theo Hoàng Tĩnh Di, nhưng chỉ chưa chạy theo
được một ngàn mét thì hắn biết mình căn bản khó đuổi kịp.
– Sao cậu có thể đánh cô ta bị thương?
Khi thấy Hạ Thiên quay về thì Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng không nhịn được phải
hỏi, với năng lực của nàng, căn bản không biết rõ vì sao Hạ Thiên có thể làm
cho Hoàng Tĩnh Di ói máu cho được.
– À, đơn giản thôi, khi đối chưởng thì thuận tay đâm cho một châm.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Dạ Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên mười giây, sau đó cắn răng nói:
– Thì ra dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
– Này, sao lại gọi là hèn hạ?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Dạ Ngọc Mị:
– Người phụ nữ kia dùng phi kiếm, cô dùng sợi tơ, các người đều dùng vũ khí,
tôi không có vũ khí sao?
– Đó không phải là vũ khí, mà là ám khí.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng hỏi.
– Tôi là một thầy thuốc, ngân châm là vũ khí của tôi.
Hạ Thiên dùng giọng hào hùng nói.
Dạ Ngọc Mị há hốc miệng, nàng thật sự không thể nào phản bác, nhưng trong lòng
nàng hiểu, tên khốn kia tương đối hèn hạ, ban đầu hắn dùng thủ đoạn hèn hạ để
khống chế nàng, sau đó còn khinh nhờn nàng.
– Này, Eo Nhỏ, cho hỏi, chị không muốn chết phải không?
Hạ Thiên lúc này hỏi.
– Cậu muốn chết không?
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng hỏi.
– Tất nhiên là không.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
– Cậu còn chưa muốn chết, tôi cũng không muốn chết?
Dạ Ngọc Mị cắn răng nói.
– À, nếu tôi chết đi, chẳng lẽ chị muốn tự tử theo sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Dạ Ngọc Mị:
– Này Eo Nhỏ, đây là lần đầu tiên tôi biết rõ, chị yêu tôi, nhưng đáng tiếc
là bây giờ tôi còn chưa thích chị, trừ khi chị cho tôi đánh đòn, nếu không tôi
sẽ chẳng thích chị.