Hạ Thiên bây giờ rất bực bội, cực kỳ bực bội. Trước kia dù hắn đánh không lại
Dạ Ngọc Mị, nhưng mọi chuyện trên cơ bản đều nằm trong bàn tay hắn, ít nhất
thì dưới sắp xếp của hắn. Nhưng tối nay hình như tất cả đều mất khống chế, mọi
chuyện đều phát triển theo hướng mà hắn cảm thấy không có khả năng.
Đầu tiên là chuyện của Thẩm Vân, Hạ Thiên vốn tưởng rằng tối nay sẽ không còn
ai đến làm phiền nàng, hắn đã đồng ý với Liễu Vân Anh, sẽ nhất định làm được.
Chờ sau khi hắn ngủ ngon, hắn sẽ sắp xếp đưa Thẩm Vân quay về. Mà dù có người
muốn làm bất lợi cho Thẩm Vân, nếu có động tĩnh gì hắn cũng có thể phát hiện
ra, nhưng lúc này hắn thật sự không ngờ có người gài hai quả bom ở bên cạnh
phòng để nổ chết Hào Phỉ Phỉ và Thẩm Vân nhưng hắn là đệ nhất cao thủ và đệ
nhất thần y cũng không cách nào thay đổi được sự thật.
Sau đó là Dạ Ngọc Mị, hắn đã phong bế công lực của nàng, như vậy nàng không
khác gì một người phụ nữ bình thường, nếu có khác nhau thì thật sự là đẹp hơn
rất nhiều. Hạ Thiên thấy Dạ Ngọc Mị không thể nào bỏ chạy được, dù nàng có
khôi phục lại công lực cũng không thể nào, hắn có thể phát hiện ra bất cứ lúc
nào, nhưng bây giờ vấn đề là nàng chợt biến mất, và biến mất thật sự không
chút tăm hơi.
Chuyện của Thẩm Vân thật sự chỉ làm cho Hạ Thiên có chút mất mặt mà thôi, dù
sao thì Thẩm Vân chỉ là bạn học của Liễu Vân Anh, mà Liễu Vân Anh cũng không
phải là Liễu Vân Mạn, lại càng không phải là Liễu Mộng. Ngược lại dù bạn của
Liễu Vân Mạn chết đi, điều này cũng không liên quan gì đến hắn, hắn tuyệt đối
không thể vì chuyện này mà thương tâm, nhưng Dạ Ngọc Mị biến mất lại là một
chuyện khác.
Dạ Ngọc Mị biến mất sẽ làm cho Hạ Thiên cảm thấy bất an, thậm chí cảm thấy bị
uy hiếp. Hắn rất tự tin vào y thuật của mình, dù là Dạ Ngọc Mị có thể giải
được cấm chế cũng không thể nhanh được như vậy, nhưng nếu Dạ Ngọc Mị không
phải tự mình đi, sao có thể đi được? Chẳng lẽ có người cứu? Nhưng đó là ai? Kẻ
nào có năng lực lén cứu nàng đi được?
Hạ Thiên nghĩ mà cảm thấy không ổn, chẳng lẽ thật sự là người của Phiêu Miểu
tiên môn chợt xuất hiện mang Dạ Ngọc Mị đi?
– Trước tiên tìm người phụ nữ chết tiệt kia rồi nói sau.
Hạ Thiên quyết định không đi nghĩ ngợi quá sâu vào vấn đề này, hắn hóa thành
một bóng người nhàn nhạt phóng ra ngoài. Hắn đã ở cùng Dạ Ngọc Mị được vài
ngày, tuy hai bên không có mối quan hệ thân mật nhưng mùi hương trên người Dạ
Ngọc Mị vẫn là thứ hắn rất quen thuộc. Dạ Ngọc Mị vừa rồi mới biến mất nhưng
trong không khí còn lưu lại khí tức nồng đậm, với khứu giác nhạy bén của hắn,
tất nhiên sẽ tìm được tung tích của nàng.
Còn Hào Phỉ Phỉ đang nửa sống nửa chết đã không còn là chuyện mà Hạ Thiên quan
tâm.
Rời khỏi khách sạn Hồ Nguyệt Lạc, Hạ Thiên nhanh chóng phi hành. Dạ Ngọc Mị
rời khỏi từ không trung, điều này càng làm cho Hạ Thiên cảm thấy nghi ngờ, Dạ
Ngọc Mị chắc chắn được người cứu đi, vì nàng dù sao cũng là người mà Kim Đan
bị hao tổn, dù không bị quản chế cũng không thể nào tiến hành phi hành trên
không trung.
– Ủa!
Hạ Thiên chợt nghe thấy mùi hương hoa lài nhàn nhạt, mùi hương hoa lài này
cùng hỗn hợp với mùi hương cơ thể của Dạ Ngọc Mị, mà quỹ tích mùi hương này
lưu lại ở trên không trung thật sự hoàn toàn trùng hợp với mùi hương cơ thể
của Dạ Ngọc Mị. Đến lúc này Hạ Thiên đã hoàn toàn có thể xác định, người đưa
Dạ Ngọc Mị đi chính là một người phụ nữ có mùi hương hoa lài.
– Mùi vị kia hình như đã được mình ngửi qua ở đâu đó.
Hạ Thiên lúc này nghĩ đến một vấn đề, sau đó hắn chợt nhớ ra nơi ngửi được mùi
hương kia, chính là hiện trường vụ hung án tối nay.
Hạ Thiên nhớ đến sự kiện này thì trong lòng càng lo lắng, tình huống xấu nhất
đã xuất hiện, Phiêu Miểu tiên môn chết tiệt, thật sự có người đến, bọn họ thật
sự muốn đưa thần tiên tỷ tỷ đi.
Thần Sơn, Thiên Thần Đỉnh.
Dạ Ngọc Mị khốn khổ bò lên, sau đó nhìn vào cô gái mặc áo trắng cách đó không
xa.
Cô gái mặc áo trắng này này nhìn qua rất trẻ, mày mục như vẽ, mặt như ngọc, tư
thái rất tuyệt, khí chất thoát tục, là một mỹ nữ thật sự, nếu để cho người
bình thường thấy được, nhất định sẽ coi đây là một tiên nữ.
Nhưng Dạ Ngọc Mị cũng không phải là người thường, nếu nói về dung mạo thì nàng
càng đẹp hơn cô gái mặc áo trắng kia rất nhiều, nếu nói về tư thái thì nàng
càng thêm quyến rũ hơn, động lòng người hơn. Nhưng nhìn cô gái kia, vẻ mặt Dạ
Ngọc Mị càng thêm lạnh lùng, nhìn thì có vẻ trấn tĩnh nhưng trong lòng lại cực
kỳ căng thẳng, đơn giản là nàng thấy đối phương đến từ Phiêu Miểu tiên môn.
Nếu là hai mươi năm trước, khi nàng đang còn ở đại lục Tiên Vân, nàng sẽ xem
thường tất cả đệ tử của đại lục Tiên Vân. Khi đó Phiêu Miểu tiên môn ngoài
Nguyệt Thanh Nhã, căn bản không có ai là đối thủ của nàng, dù gặp mặt những
cao thủ đời trước của Phiêu Miểu tiên môn, nàng vẫn có thể ung dung bỏ đi.
Nhưng bây giờ không phải là hai mươi năm trước, chỗ này lại không phải là đại
lục Tiên Vân, công lực của Dạ Ngọc Mị bây giờ cũng không còn được như hai mươi
năm trước. Không, nếu nói một cách nghiêm khắc thì nàng bây giờ chẳng có công
lực gì, dù là một người bình thường cũng có thể chém chết nàng, lại càng không
cần phải nói đến nữ đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn, là một nữ đệ tử có tu vi
Kim Đan Kỳ.
Lúc này cô gáo áo trắng cũng nhìn Dạ Ngọc Mị, vẻ mặt có chút kỳ quái, hình như
có chút hưng phấn, cũng có chút mê hoặc, còn mang theo chút đùa cợt.
– Phiêu Miểu tiên môn chỉ phái một mình ngươi đến sao?
Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng mở miệng, thật ra nàng nên vui sướng, vì điều này có
nghĩa là nàng có phương pháp quay về. Nhưng bây giờ nàng ở vào trạng thái tù
hãm, điều này làm nàng thật sự khó thể nào vui sướng cho được, nếu bây giờ
nàng chết đi, dù có biện pháp trở về thì làm được gì?
– Ngươi…Ngươi thật sự là Dạ Ngọc Mị?
Cô gái áo trắng cuối cùng cũng mở miệng, giống như cảm thấy khó mà tin được.
– Thế nào? Bây giờ người của Phiêu Miểu tiên môn cũng không nhận ra ta sao?
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
Khóe miệng của cô gái áo trắng lộ ra nụ cười đùa cợt:
– Dạ Ngọc Mị, hai mươi năm qua đi, ngươi cho rằng còn có mấy người nhớ rõ một
yêu nữ Ma môn như ngươi? Đừng nói là ngươi, dù là Nguyệt sư tỷ cũng hầu như đã
rơi vào quên lãng, nếu không phải chúng ta đi tìm Nguyệt sư tỷ, ta cũng sẽ
không biết ngươi. Ngươi chẳng qua chỉ là một ma nữ cuối cùng mà thôi, không
phải là Nguyệt sư tỷ, ai sẽ quan tâm đến sống chết của ngươi?
Vẻ mặt Dạ Ngọc Mị chợt biến đổi, một tâm tình bất an chợt lan tràn.
Cô gái áo trắng khẽ cười, nàng có vẻ đắc ý:
– Dạ Ngọc Mị, ngươi đã rời khỏi đại lục Tiên Vân được hai mươi năm rồi phải
không? Chắc chắn ngươi không biết chuyện gì đã xảy ra? Ngươi cho rằng, sau khi
ngươi không biết đã đưa Nguyệt sư tỷ đến địa phương nào, chúng ta sẽ bỏ qua
cho Ma môn các ngươi? Ngày xưa Ma môn các ngươi có thể sinh tồn vì Phiêu Miểu
tiên môn chúng ta không gây chiến mà thôi, nhưng hành động của ngươi đã chính
thức đẩy Nhật Nguyệt tiên môn đến đường chết.
– Phiêu Miểu tiên môn các ngươi đã làm cái gì?
Dạ Ngọc Mị cắn răng hỏi, dù nàng không có cảm tình sâu với môn phái kia, nhưng
dù sao nàng cũng từng coi nó là nhà mình.
– Dạ Ngọc Mị, ngươi chắc hẳn vẫn nhớ rõ, Nguyệt sư tỷ chính là một đệ tử xuất
sắc nhất của Phiêu Miểu tiên môn vài ngàn năm qua, nàng ta là tương lai của cả
Phiêu Miểu tiên môn, nhưng nàng ấy lại bị hủy trong tay ngươi. Tương lai của
phiêu miểu tiên môn coi như đã bị hủy trên tay Ma môn, vậy Ma môn sao có tương
lai?
Cô gái áo trắng dùng giọng bình thường nói, ánh mắt nhìn Dạ Ngọc Mị cũng dần
trở nên lạnh băng:
– Chờ sau khi ta giết ngươi, như vậy Nhật Nguyệt tiên môn sẽ biến mất khỏi
thế gian này.
Vẻ mặt Dạ Ngọc Mị chợt tái nhợt, nàng cuối cùng cũng hiểu, năm xưa mình và
Nguyệt Thanh Nhã cùng biến mất, điều này mang đến tai họa cho Nhật Nguyệt tiên
môn, vài ngàn đệ tử của Nhật Nguyệt tiên môn bị Phiêu Miểu tiên môn giết sạch,
không còn một mống. Phiêu Miểu tiên môn thật sự thủ đoạn độc ác.
– Đừng lo, ta sẽ không giết ngươi ngay, thực tế nếu ngươi phối hợp với ta,
như vậy ta sẽ suy xét giữ lại một mạng cho ngươi.
Cô gái áo trắng dùng giọng lạnh lùng hơn nói:
– Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được Nguyệt sư tỷ, ta sẽ cho ngươi một con đường
sống.
– Cởi bỏ cấm chế, nói cho ta biết thế nào để về đại lục Tiên Vân, ta sẽ nói
cho ngươi biết Nguyệt Thanh Nhã đang ở đâu.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
– Cấm chế của ngươi?
Cô gái áo trắng chợt nở nụ cười lạnh:
– Dạ Ngọc Mị, ta đang định hỏi ngươi, thế giới này không thích hợp tu luyện,
sao có người mạnh hơn được ngươi? Người kia không phải là người trước kia cùng
đi với ngươi sao? Năm xưa ngoài Nguyệt sư tỷ thì còn ai đi cùng ngươi đến thế
giới này?
– Cởi bỏ cấm chế, đưa ta về đại lục Tiên Vân, sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết
nên đi đâu để tìm Nguyệt Thanh Nhã, nếu không các ngươi cứ chậm rãi đi mà tìm.
Dạ Ngọc Mị không trả lời vấn đề của cô gái áo trắng, chỉ nói ra điều kiện cụ
thể của mình.
– Dạ Ngọc Mị, cô không có tư cách bàn điều kiện với tôi.
Cô gái áo trắng dùng giọng lạnh băng nói, nàng lật cổ tay, một thanh đoản kiếm
dài ba tấc chợt xuất hiện:
– Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là nói, hai là chết.
Một luồng sát khí từ trên người cô gái áo trắng bùng ra, lúc này thanh kiếm
trong lòng bàn tay của nàng cũng rời khỏi lòng bàn tay và bay ra dừng trên
không trung, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra.
Trong không khí có một hương vị khắc nghiệt, Dạ Ngọc Mị vẫn đứng ngạo nghễ, dù
mất đi công lực nhưng nhìn qua thì thấy nàng giống như không e ngại cô gái áo
trắng kia.
– Ta có một vấn đề.
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt coi thường nhìn cô gái áo trắng.
– Nói.
Cô gái áo trắng lên tiếng.
– Phiêu Miểu tiên môn vì Nguyệt Thanh Nhã mà không tiếc giết sạch Nhật Nguyệt
tiên môn, hai mươi năm qua Phiêu Miểu tiên môn cũng không bỏ qua cơ hội tìm
tung tích của Nguyệt Thanh Nhã, bây giờ các người cũng tìm được đến đây. Theo
lý thì Phiêu Miểu tiên môn không thể nào chỉ phái ra hai người đến đây, ta dám
nói trên thế giới này có ít nhất là vài chục đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn.
Theo ta được biết, ở thành phố Nhạc Nam này có hai người Phiêu Miểu tiên môn,
vì vậy ta rất kỳ quái, vì sao ngươi tìm được ta mà không liên lạc với người
khác mà một mình đưa ta đến đây?
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái áo trắng:
– Nếu ta đoán không sai, ngươi cũng không muốn người khác biết vị trí của
Nguyệt Thanh Nhã phải không?