Lên mạng có nguy hiểm, gặp bạn trên inte càng phải cẩn thận, tin chắc Thẩm Vân
bây giờ rất hiểu điều này, mà hiểu rõ nó cũng là bi kịch với nàng, mà bi kịch
đó đến từ lần đầu tiên gặp mặt một người bạn trên inte.
Người trên inte rất khó tin, vì không biết đối phương là thế nào, thậm chí khó
thể xác định có phải là người tốt hay xấu. Những năm gần đây lưu hành trò chát
video, nhưng dù là như vậy cũng chỉ biết đối phương là nam hay nữ mà thôi, còn
đối phương có phải là loại lòng người dạ thú hay không, cũng khó thể nhìn ra
được.
Ví dụ như bạn trên inte của Thẩm Vân, nghe nói là sinh viên đại học Nhạc Nam,
không riêng gì đẹp trai, còn rất biết chơi game, đã từng cùng Thẩm Vân chơi
nhiều trò, đều là tương đối tinh thông, ăn nói lại rất tốt, dỗ ngon dỗ ngọt
đều không cần suy xét. Điều này làm cho Thẩm Vân mê mẩn, sau đó mới lặn lội
ngàn dặm từ thành phố Giang Hải đến thành phố Nhạc Nam thăm “bạn”.
Khi nhìn thấy đối phương thì Thẩm Vân thật sự vui sướng, bộ dạng ngoài đời là
khá tốt, còn đẹp trai hơn trong truyền thuyết, hai người tất nhiên sẽ đi mướn
phòng ngay.
Vài ngày trước đó Thẩm Vân rất tốt, rất vui vẻ, nhưng cơn ác mộng vô tình kéo
đến, đến một buổi tối nàng ngủ với bạn trai, đến tối chợt phát hiện người đàn
ông trên
người nàng không phải là bạn trai đẹp trai kia.
Cơn ác mộng của Thẩm Vân bắt đầu kéo đến từ lúc này, nàng nhanh chóng phát
hiện mình bị ném vào một động chứa, cùng nàng còn có rất nhiều cô gái khác.
Tên bạn trai trên mạng của nàng cũng căn bản không phải là công tử nhà giàu
đẹp trai, chẳng qua chỉ là công cụ để đám người trong động câu dẫn các cô gái
nhẹ dạ cả tin mà thôi. Cũng từ tối hôm đó nàng bắt đầu bị giam giữ chặt chẽ,
thỉnh thoảng được sắp xếp ra ngoài tiếp khách, nếu cố gắng phản kháng hoặc
chạy trốn, nhẹ thì bị đòn hiểm, nặng thì sẽ chết. Nàng tận mắt nhìn thấy một
cô gái bị đánh đến chết, nàng đã từng cố gắng xin khách giúp đỡ, đáng tiếc là
chỉ nhận lấy sự sỉ nhục. Nàng cũng từng tìm cơ hội báo cảnh sát, nhưng chưa có
cảnh sát đến cứu thì nàng đã bị đánh đòn. Còn nữa, đám khốn kiếp kia còn cảnh
cáo sẽ giết cả nhà nàng, bọn họ rõ ràng đã điều tra tư liệu về nhà nàng.
Thẩm Vân dần tuyệt vọng, đám người kia thế lực quá lớn, vượt quá sự tưởng
tượng của nàng, hoàn toàn không phải là thế lực mà nàng có thể đối phó. Đối
phương cũng nói rõ cho nàng biết, bọn họ biết tất cả về nhà nàng, biết rõ nhà
nàng không có bối cảnh gì, dù làm lớn chuyện thì bọn họ cũng không có vấn đề.
Nếu nàng nghe lời thì ngoài tự do cũng có cuộc sống khá giả, ít nhất có thể
tốt hơn đám tiểu thư, vì chỉ đi khách cấp cao, vài ngày mới phải tiếp khách
một lần.
Nhưng đó cũng không phải những gì Thẩm Vân mong muốn, nàng cũng không phải là
loại phụ nữ bảo thủ, nàng đã có bạn trai thời phổ thông, lên đại học cũng thay
đổi vài tên bạn trai, nhưng dù nàng muốn làm tiểu thư, ít nhất cũng là tiểu
thư tự nhiên do mình, mà không phải là bị nuôi nhốt. Vì vậy dù nàng gần như là
tuyệt vọng nhưng vẫn không bỏ qua ý nghĩ bỏ chạy.
Tối hôm nay Thẩm Vân tiếp khách ở khách sạn Hồ Nguyệt Lạc, lúc rời đi thì nàng
chợt gặp Hạ Thiên, điều này làm cho nàng đã tuyệt vọng chợt nhen nhóm chút hy
vọng. Tuy nàng không quen thuộc Hạ Thiên nhưng lại là bạn thân của Liễu Vân
Anh, trước kia Liễu Vân Anh đã không biết bao nhiêu lần nói khoác về bản lĩnh
của anh rể trước mặt các nàng, mà nàng cũng đã từng tận mắt thấy bản lĩnh của
Hạ Thiên. Vì vậy mà lúc này nàng phát hiện, đó là hy vọng lớn nhất của mình,
nàng nhanh chóng xin sự giúp đỡ của Hạ Thiên.
Thẩm Vân được Hạ Thiên cứu giúp, nhưng bây giờ nàng rất không an tâm, nàng hy
vọng có thể nhanh chóng quay về Giang Hải, vì nàng biết tuy đám người kia có
thế lực rất lớn, nhưng đó chỉ là ở phạm vi thành phố Nhạc Nam, tối đa cũng chỉ
là tỉnh Giang Nam, không có thể nào kéo đến thành phố Giang Hải, chỉ có quay
về Giang Hải thì nàng mới thật sự an toàn.
Thẩm Vân rõ ràng không phải là một người phụ nữ rất thông minh, điển hình là
nàng bị người ta lừa bán, nhưng nàng cũng không ngốc, đặc biệt là những chuyện
xảy ra gần đây làm nàng khôn lên rất nhiều. Vì vậy nàng biết, Hạ Thiên sẽ
không quan tâm đến sống chết của mình, nhưng vì nể mặt Liễu Vân Anh mà ra tay
cứu giúp, nếu muốn làm cho Hạ Thiên giúp mình, cũng chỉ có thể nhờ Liễu Vân
Anh trợ giúp.
Cũng vì vậy mà cuộc điện thoại đầu tiên Thẩm Vân không gọi cho người nhà mà
gọi cho Liễu Vân Anh.
Sau khi nghe rõ bi kịch của Thẩm Vân trong điện thoại, Liễu Vân Anh cảm thấy
rất đồng tình, cũng rất căm phẫn, nàng nhận lời sẽ điện thoại cho anh rể lợi
hại, cầu hắn giúp nàng hả giận.
Nhưng Thẩm Vân sau khi suy xét lại thì cảm thấy có thể thuận lợi về nhà là quá
tốt rồi, còn chuyện báo thù giải hận, nàng cũng không muốn. Nàng thầm nghĩ để
Liễu Vân Anh nói cho Hạ Thiên mang theo nàng về thành phố Giang Hải, vì nàng
thật sự không còn tin vào những người khác.
Thẩm Vân gọi nửa giờ mới cúp máy, nếu không phải để cho Liễu Vân Anh nhanh
chóng điện thoại cho Hạ Thiên, chỉ sợ lúc này nàng còn tiếp tục khóc lóc kể
lể.
Sau khi cúp điện thoại, nhìn Hào Phỉ Phỉ ở bên cạnh, Thẩm Vân chợt cảm thấy
không đúng, nàng xoa nước mắt và xấu hổ trả điện thoại cho Hào Phỉ Phỉ:
– Thật xin lỗi, cảnh sát Hào, dùng điện thoại của chị lâu như vậy, sau này
tôi sẽ trả lại phí điện thoại.
Gọi điện thoại đường dài nửa giờ cũng không rẻ nhưng Hào Phỉ Phỉ không quan
tâm đến chút tiền như vậy, nàng lắc đầu dùng ánh mắt có chút đồng tình nhìn
Thẩm Vân:
– Đừng nói như vậy, em yên tâm, chuyện này dù Hạ Thiên mặc kệ thì chị sẽ lo,
chị sẽ cho đám khốn nạn kia không có kết cục tốt.
Hào Phỉ Phỉ thấy dưới lầu có ba tên hôn mê, khi cảnh sát đến, nàng sẽ tạo ra
áp lực, đám cảnh sát bên này chắc chắn sẽ phá án theo lẽ công bằng. Sau khi
tìm hiểu rõ nguồn gốc, như vậy hốt một mẻ lưới cũng không khó, dù làm không
được điểm đó, như vậy bắt tên đàn ông đã lừa bán Thẩm Vân cũng không có vấn
đề.
Hào Phỉ Phỉ nghĩ đến ba tên dưới lầu mà điện thoại cho Điền Bác Phong, hỏi
tình huống, nhưng lúc này Điền Bác Phong lại điện thoại đến trước.
– Tổ trưởng Điền, đưa ba tên kia về cục công an chưa? Các anh nhất định phải
thẩm vấn bọn họ, bọn họ là kẻ khả nghi…
Hào Phỉ Phỉ nhận được điện thoại, còn chưa nói dứt lời thì bên kia đã nói một
câu, nàng chợt sững sốt:
– Cái gì? Tổ trưởng Điền, anh nói lại xem.
– Trưởng khoa Hào, tôi đã phái người đến, căn bản không thấy ai.
Điền Bác Phong ở đầu dây bên kia nói:
– Trước cửa khách sạn Hồ Nguyệt Lạc rất sạch sẽ, không có người bị thương,
không có xe cộ bị hư hao, không có một mảnh vỡ thủy tinh nào.
– Điều này sao có thể?
Hào Phỉ Phỉ tỏ ra khó tin:
– Tôi đi xuống xem thế nào?
– Đừng!
Điền Bác Phong vội vàng ngăn cản, hắn giống như biết rõ điều gì đó:
– Trưởng khoa Hào, chị vừa đến đây, có một số việc còn chưa rõ ràng, chị đừng
xuống dưới, nếu muốn xuống thì cũng cần cùng đi với tổ trưởng Hạ, nếu không,
sợ rằng không an toàn.
– Tổ trưởng Điền, có phải anh biết điều gì đó không?
Hào Phỉ Phỉ không khỏi hỏi.
– Trưởng khoa Hào, tôi chỉ có thể nói, tôi không liên quan vào, nhưng nếu cô
thật sự muốn quản vụ này, tốt nhất là cao tầng truyền lệnh xuống, nếu không sẽ
không tốt với cô.
Điền Bác Phong có chút trầm ngâm:
– Tôi tạm thời chỉ có thể nói như vậy mà thôi, còn nữa, dựa theo lẽ thường,
nếu là thật sự có người thanh lý hiện trường,vậy bọn họ cũng có thể lặng lẽ
đưa trưởng khoa Hào đi. Vì vậy dù là chân tướng thế nào, cô cũng đừng xuống
lầu một mình.
– Cám ơn tổ trưởng Điền đã nhắc nhở, tôi sẽ nhớ rõ.
Hào Phỉ Phỉ chợt ngây người, nàng bắt đầu ý thức được có vấn đề lớn. Điền Bác
Phong là tổ trưởng tổ trọng án của cục công an thành phố mà thật sự có cố kỵ,
nhưng đối phương nói như vậy cũng ném cho nàng một phần nhân tình rồi.
– Trưởng khoa Hào, cô là phụ nữ, không nên cố gắng nhúng tay vào việc của
người khác, nếu không sẽ rất phiền toái.
Điền Bác Phong cuối cùng cảnh cáo Hào Phỉ Phỉ một câu rồi cúp điện thoại.
Hào Phỉ Phỉ ngồi ngây người, vẻ mặt mơ hồ có chút phẫn nộ, nàng cầm lấy điện
thoại rồi lại thôi, lại cầm, lại thả xuống. Rõ ràng bây giờ nàng đang vùng
vẫy, không biết có nên xin sự trợ giúp của cục công an tỉnh hay không.
– Cảnh sát Hào, thôi bỏ đi, em thật sự không muốn truy cứu, chúng ta…Chúng
ta không đấu lại bọn họ đâu.
Thẩm Vân lúc này không nhịn được phải nói.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa có tiết tấu vang lên.
Hào Phỉ Phỉ đi về phía cửa khẽ hỏi:
– Ai đó?
– Trưởng khoa Hào, chúng tôi là cảnh sát thành phố, cục trưởng phái chúng tôi
đến bảo vệ chị, anh ấy lo lắng bên này không an toàn.
Bên ngoài vang lên một giọng nữ.
Hào Phỉ Phỉ mở cửa phòng, nàng chợt thấy hai cảnh sát nữ, cũng không nghi ngờ
mà cho bọn họ vào phòng.
Khi bọn họ đi vào thì Hào Phỉ Phỉ chợt nhíu mày:
– Cục trưởng sao biết chúng tôi ở đây không an toàn? Tôi không điện thoại cho
anh ấy.
Người nữ cảnh sát phía trước chợt cười thần bí:
– Chị không an toàn vì chúng tôi đến đây.
Nữ cảnh sát này vừa nói vừa vung tay bịt kín miệng Hào Phỉ Phỉ, mà một nữ cảnh
sát khác lại xông về phía Thẩm Vân.
– Hạ Thiên, cứu…
Thẩm Vân chỉ kịp hô lên ba chữ, miệng cũng bị bịt kín, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Hào Phỉ Phỉ bên kia cũng đã hôn mê trên người nữ cảnh sát.
– Nữ cảnh sát xinh đẹp thế này, chắc chắn sẽ được hoan nghênh, chúng ta kiếm
được món hời rồi, mấy tên sắc quỷ thích cảnh sát sẽ ra giá rất cao đấy.
Một nữ cảnh sát thấy Hào Phỉ Phỉ ngất đi mà hưng phấn, giống như tìm được mỏ
vàng.