Có người sắp xếp sẵn khách sạn, tất nhiên Hạ Thiên sẽ không từ chối, hắn nhanh
chóng mang theo Dạ Ngọc Mị rời khỏi địa điểm phát án, đi đến khách sạn năm sao
mà Hào Phỉ Phỉ đã đặt cho bọn họ. Nơi đây tên là khách sạn Hồ Nguyệt Lạc, nghe
danh đã biết ở rất gần hồ Nguyệt Lạc.
Chẳng qua gần hồ Nguyệt Lạc nhưng lại xa cục công an thành phố, Hào Phỉ Phỉ
vốn định tìm khách sạn cho Hạ Thiên ở gần cục công an thành phố, nhưng vấn đề
là ở gần đó không có khách sạn gì tốt, nếu so ra thì Hồ Nguyệt Lạc chính là
một khách sạn năm sao gần cục công an thành phố nhất.
Hạ Thiên rất hài lòng với khách sạn này, thậm chí ngay cả Dạ Ngọc Mị cũng
tương đối hài lòng với nơi này, vì nơi đây gần Thần Sơn. Điều làm cho nàng
không hài lòng chính là phải cùng Hạ Thiên ở cùng một chỗ, Hào Phỉ Phỉ thậm
chí cho rằng phải đặt cho bọn họ một phòng trăng mật, vì trong mắt Hào Phỉ Phỉ
và những người khác, Dạ Ngọc Mị nhất định là nữ nhân của Hạ Thiên.
Mà Hào Phỉ Phỉ cũng ở khách sạn này, nàng ở cùng tầng với Hạ Thiên. Nàng vốn
đến đây không phải tra án, chỉ là vì muốn chiêu đãi tốt Hạ Thiên, tất nhiên
nàng muốn ở gần hắn một chút, nếu hắn đồng ý thì nàng hoàn toàn có thể tiến
vào trong phòng hắn.
Nhưng đáng tiếc là Hạ Thiên không có hứng thú với Hào Phỉ Phỉ, dù đối với
không ít người thì nàng là một nữ cảnh sát xinh đẹp, tuyệt đối là đối tượng
đáng giá thu phục. Nhưng đối với Hạ Thiên thì Hào Phỉ Phỉ kém quá xa cảnh sát
tỷ tỷ, nhắc đến nàng cũng không làm hắn sinh ra cảm giác gì, nếu có thì cũng
chỉ là nhớ Lãnh Băng Băng mà thôi.
Sau khi lên gian phòng, Hạ Thiên nhanh chóng đi xuống lầu, đi vào nhà hàng ở
lầu một. Đây là tiệc đứng, Hạ Thiên chưa ăn gì cả ngày, tất nhiên sẽ không
khách khí, dùng từ ngữ ăn như sói như hổ cũng không đủ để miêu tả, thật sự là
gió cuốn mây tan.
Cùng Hạ Thiên đi dùng cơm có cả Hào Phỉ Phỉ và Dạ Ngọc Mị, cả hai đều có biểu
lộ khác nhau, Hào Phỉ Phỉ thì sững sờ mà Dạ Ngọc Mị thì cảm thấy xem thường.
Tên khốn nạn kia thật sự không có chút phong độ nào, phàm nhân đúng là phàm
nhân, ăn một bữa cơm cũng tục như vậy.
Dạ Ngọc Mị tất nhiên cũng ăn, phải thừa nhận là lúc ăn thì nàng làm người ta
sinh ra cảm giác cực kỳ ưu nhã và thục nữ. Nàng tất nhiên đã sớm thích ứng với
thực vật của thế giới này, dù sao nàng cũng đã đến đây được hơn hai mươi năm,
hai mươi năm qua nàng bỏ phần lớn thời gian ở Tống gia trong thủ đô, nhưng
thật ra nàng cũng nhiều lần rời khỏi Tống gia. Thực tế dù nàng khinh thường
thế giới này nhưng thực tế trong lúc vô tình đã sát nhập vào nó, tất nhiên
nàng sẽ không thừa nhận.
Hạ Thiên ăn như vậy thật sự làm cho đám nhân viên phục vụ khách sạn cảm thấy
quái dị, tên này chẳng lẽ ăn để gỡ gạc tiền phòng? Nhưng tiền phòng thật sự
không rẻ, một tối hơn một ngàn, nếu muốn ăn để gỡ gạc lại thì đúng là không dễ
dàng. Phải biết rằng đừng nghĩ đây là khách sạn năm sao mà tiệc đứng có chất
lượng cực cao, thực chất cũng chỉ bình thường mà thôi, nói trắng ra là có thể
giúp thực khách lấp đầy bụng mà thôi, muốn ăn nhiều cũng không khả năng thu
lợi.
Mười phút sau Dạ Ngọc Mị thật sự không thể không đổi bàn, vì nàng thấy cùng ăn
với Hạ Thiên quá mất mặt.
Mười phút sau Hào Phỉ Phỉ cũng không chịu nổi, nàng chạy đến ngồi sát bên Dạ
Ngọc Mị, nàng thấy chiêu đãi tốt Dạ Ngọc Mị cũng khá hay.
Mười phút sau nhân viên phục vụ khách sạn đã có vẻ không chịu nổi, đã không có
món mới được đưa lên.
– Tiệc đứng ở chỗ này cũng không quá lớn.
Hạ Thiên nhìn mười mấy bàn thức ăn bị mình ăn sạch mà cảm khái nói một câu.
Vài tên nhân viên phục vụ thiếu chút nữa thì ói máu, tiệc đứng chỗ này thật sự
không quá lớn nhưng cũng không đến lượt một tên khốn như Hạ Thiên có thể nói,
vì nếu không lớn sao hắn ăn được nhiều như vậy?
– Đi thôi, chúng ta về phòng ngủ.
Hạ Thiên cuối cùng cũng đứng lên đi ra nhà hàng, lúc này đám nhân viên phục vụ
cũng thở ra, nhìn thời gian thì vẫn chưa đến chín giờ, theo lý thì tiệc đứng
sẽ còn mở hơn nửa giờ nữa. Bọn họ bây giờ có chút lo lắng, bắt đầu cầu nguyện,
không nên có khách đến, nếu không thì thật sự xấu hổ vì chẳng còn gì để ăn.
Hào Phỉ Phỉ vốn có ý nghĩ muốn tìm cơ hội mời Hạ Thiên một bữa cơm, trong lòng
cũng có tính toán, lát nữa quay về sẽ tìm địa điểm ăn tiệc đứng tốt nhất thành
phố Nhạc Nam, nếu không thì một bữa cơm sẽ làm nàng phá sản. Tuy theo lý nàng
có thể trả, nhưng nếu một bữa cơm mà nàng phải trả hơn vài chục ngàn, nhất
định người ta sẽ
cho rằng nàng tham ô.
Khi Hạ Thiên đứng đợi thang máy, thang máy bên cạnh mở cửa, hai nam một nữ đi
ra. Hai người đàn ông khá cao lớn, chăm chú đi theo sau lưng một cô gái, chỉ
cần nhìn qua là biết hai tên kia là vệ sĩ, nhưng nếu thật sự quan sát, sẽ thấy
hai tên kia giống như giám thị cô gái.
Cô gái kia vừa đi ra đã đảo mắt nhìn khắp nơi, giống như tìm thứ gì đó, khi
thấy Hào Phỉ Phỉ mặc đồng phục cảnh sát thì ánh mắt láo liên, định há miệng
nói gì đó, nhưng ngay sau đó nàng giống như nghĩ ra điều gì đó, lời nói đến
bên miệng thì lập tức thu về.
Hai người đàn ông cao lớn cũng dùng ánh mắt hung ác nhìn cô gái, giống như
muốn uy hiếp, một người đàn ông khẽ nói:
– Đi mau, đừng nhìn loạn.
Cô gái ăn mặc khá đẹp, rất quyến rũ, nhưng bây giờ ánh mắt của nàng có chút
khổ sở.
Lúc này nàng thấy được Hạ Thiên ở bên cạnh Hào Phỉ Phỉ thì trong mắt có chút
mơ hồ, sau đó nàng chợt kinh ngạc, sau đó lại cực kỳ vui mừng, nàng há miệng
nói lớn:
– Hạ Thiên, Hạ Thiên, cứu mạng, cứu mạng…Á…
Cô gái vừa hô lên vài câu thì bị bịt kín miệng, sau đó hai tên đàn ông chụp
lấy vai nàng kéo ra ngoài khách sạn. Cô gái vùng vẫy nhưng rõ ràng yếu hơn hai
tên đàn ông, vì thế giãy dụa cũng không hiệu quả.
Mà ngạc nhiên chính là bảo vệ khách sạn nghe thấy tiếng kêu cứu nhưng không
quan tâm, giống như hai bên không liên quan. Những nhân viên phục vụ và khách
dù có chút kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, rõ ràng không ai muốn động vào
phiền toái.
– Đứng lại.
Một tiếng kêu khẽ vang lên, người lên tiếng đầu tiên là Hào Phỉ Phỉ, dù sao
nàng cũng thấy tình huống có chút không đúng. Sau khi nghe đối phương gọi Hạ
Thiên, rõ ràng là quen Hạ Thiên, nàng cảm thấy mình nên quản, vì mới hô lên
rồi chạy đến.
Nhưng hai tên đàn ông kia không có ý muốn dừng lại, chỉ sau nháy mắt đã kéo cô
gái kia ra khỏi khách sạn, đẩy cô gái vào một chiếc xe dừng sẵn trước cổng
khách sạn.
– Đừng xen vào việc của người khác.
Một người đàn ông rống lên với Hào Phỉ Phỉ.
– Mau buông cô gái ra!
Hào Phỉ Phỉ quát lên, nàng không biết cô gái kia có quan hệ thế nào với Hạ
Thiên, nhưng đối phương đã nhận ra Hạ Thiên, chắc chắn có chút quan hệ. Hơn
nữa nàng tuy không dám nhận mình có tinh thần trọng nghĩa, nhưng nàng là một
nữ cảnh sát, khi thấy một cô gái bị hai tên đàn ông bắt cóc, nàng cũng không
thể không quan tâm.
Hai tên đàn ông cao lớn vẫn không quan tâm đến Hào Phỉ Phỉ, bọn họ nhét cô gái
lên xe, sau đó đóng cửa xe. Lúc này xe đã sớm khởi động, bọn họ lập tức nhấn
ga, lái xe chạy đi, không ai hỗ trợ.
Nhưng xe vừa chạy được mười mét thì chợt dừng lại, Hào Phỉ Phỉ chợt kinh ngạc,
sau đó mừng rỡ, kinh hồn. Nàng lo lắng vì thấy Hạ Thiên đứng trước mui xe,
nàng sợ hắn bị thương, mà nàng mừng rỡ vì phát hiện hắn không bị thương, còn
chặn được chiếc xe lại, chỉ dùng một tay mà thôi.
Chỉ thấy Hạ Thiên tùy ý đặt tay lên đầu xe, chiếc xe không thể đi tới được nửa
phân, dù lái xe không ngừng giẫm chân ga nhưng thật sự không có hiệu quả.
– Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Hạ Thiên vỗ tay trái xuống đầu xe, đầu xe hõm
xuống, xe cũng không còn hoạt động, rõ ràng hắn đã vỗ hư chiếc xe.
– Thật lợi hại.
Hào Phỉ Phỉ dù đã thấy khinh công của Hạ Thiên nhưng vẫn không ngờ bàn tay có
sức mạnh như vậy.
– Ức hiếp phàm nhân không xem là giỏi.
Âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai Hào Phỉ Phỉ, thì ra là Dạ Ngọc Mị chợt
xuất hiện.
Hào Phỉ Phỉ cười ngượng ngùng, trong lòng thầm nghĩ, hình như hai bên có mâu
thuẫn thì phải.
– Cút xuống cho tôi.
Hạ Thiên lúc này hô lên một câu, đến lúc này hắn cũng không nhớ đối phương là
ai, nhưng đối phương đã biết hắn, lại gọi cứu mạng, như vậy rất có thể là một
cô em nào đó bên vợ.
Không cần Hạ Thiên lên tiếng, đã có tên đàn ông mở cửa xe lao về phía hắn.
Nhưng tên đàn ông vừa đến trước mặt Hạ Thiên thì đã bị đá văng lên trời, sau
đó rơi xuống nệ lên kính chắn gió, kiếng vỡ nát. Tài xế xe đã chạy ra, xem như
tránh được
một kiếp.
Nhưng hắn cũng chỉ tránh được một lần mà thôi, cũng không được hai lần. Hạ
Thiên lại tung đá, người này bị đá văng lên trời, sau đó rơi xuống, nện lên
kính chắn gió. Lúc này đã không còn kính, vì vậy hắn rơi vào hôn mê.
– Hạ Thiên, cứu tôi, tôi là…Á…
Cô gái lại gào lên nhưng lại kêu thảm thiết.