– Tổ trưởng Hạ, hai ngày qua tạm thời không xuất hiện thi thể nào, thật ra
mười ba thi thể này đều có chín thi thể phát hiện trong ba ngày trước, có thể
thấy hung thủ bắt đầu khống chế số lượng người bị giết.
Điền Bác Phong trả lời.
– Thi thể kia không liên quan đến những vụ giết người này, vì đối phương bị
bệnh chết.
Hạ Thiên chỉ vào một cổ thi thể trước mặt, sau đó chỉ vào một thi thể nữ:
– Người này cũng không liên quan, đây là vụ án giết người bình thường, trúng
độc chết, để cho người khác điều tra đi.
– Trúng độc?
Điền Bác Phong có chút sững sờ:
– Nhưng tổ trưởng Hạ, kết quả kiểm tra không nói bị trúng độc, chết vì bị
chụp bao ni lông vào đầu, không thể thở.
– Đó là sau khi chết, không ai biết vụ án này vì vậy muốn giá họa.
Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn:
– Anh cho pháp y kiểm tra đi, tôi không nhìn lầm, tuy ngoài người này thì còn
hai người nữa bị đánh bể đầu, nhưng chỉ có cô ấy bị người ta dùng gậy đánh
chết, hai người khác bị người ta dùng tay đánh chết, hơn nữa đầu dập nát, hoàn
toàn không giống.
– Dùng tay đập nát đầu người?
Điền Bác Phong tỏ ra khiếp sợ:
– Nhưng, tổ trưởng Hạ, điều này sao có thể? Người bình thường sao có thể làm
được?
– Nếu là người bình thường thì tôi đến đây làm gì?
Hạ Thiên tức giận nói:
– Có tin tôi chỉ cần vỗ một cái là nát đầu anh ra không?
Điền Bác Phong chợt cảm thấy ớn lạnh từ đầu đến chân, lúc này cuối cùng hắn
cũng hiểu, tên Hạ Thiên này quả nhiên không phải là người thường, không dễ
tiếp xúc.
– Tổ trưởng Hạ, anh đừng giận, tổ trưởng Điền chẳng qua chỉ không hiểu anh
lợi hại thế nào mà thôi.
Hào Phỉ Phỉ lúc này cũng chen lời, cố gắng giữ hòa khí.
Sau khi thấy Dạ Ngọc Mị thì Hào Phỉ Phỉ căn bản bỏ qua kế hoạch quyến rũ Hạ
Thiên, vì nàng cuối cùng cũng hiểu, vì sao vị trưởng bối kia nói cho nàng
biết, Hạ Thiên căn bản sẽ chẳng vừa ý mình. Vì nếu so sánh với Dạ Ngọc Mị,
nàng phát hiện mình chẳng thể so sánh với vịt con xấu xí, mà nàng cũng phát
hiện, sau khi Hạ Thiên thấy mình thì căn bản không thèm quan tam, rõ ràng Hạ
Thiên không có hứng thú với nàng.
– Không hiểu thì hỏi ít thôi.
Bây giờ Hạ Thiên thật sự có tâm tình không tốt, dù có hai người chết vì tình
huống bình thường, nhưng mười người còn lại chết bất thường, trong đó có bảy
người bị người ta dùng một chưởng đánh chết, hai đầu người vỡ nát, năm người
thủng ngực, không riêng gì xương ngực đứt gãy, nội tạng cũng nát bấy. Đây
tuyệt đối không phải là người thường có thể làm được, vì vậy hắn cơ bản đã xác
định được hung thủ, đó là người tu tiên, điều duy nhất không thể xác định
chính là đối phương là người tu tiên trên thế giới này, hay là từ đại lục Tiên
Vân đến?
Ngoài bảy người chết vì bị đối phương dùng tay tấn công, bốn người còn lại đều
chết dưới kiếm, cũng đều vì một kiếm mà mất mạng, nhưng hung khí là một cây
kiếm rất nhỏ, trực tiếp xuyên thủng cổ họng. Mười một người chết dưới hai
phương pháp khác biệt, mà Hạ Thiên còn từ trong thi thể tìm được chút chân khí
còn sót lại, mà có chân khí này càng làm tâm tình của hắn trở nên không xong,
vì hắn có thể xác định, hai hung thủ đều là hai kẻ tu tiên.
Trước khi đến đây thì thần tiên tỷ tỷ từng nói, không thể cho Dạ Ngọc Mị quay
về đại lục Tiên Vân, vì nếu Dạ Ngọc Mị quay về, Phiêu Miểu tiên môn chắc chắn
sẽ biết được vị trí của Nguyệt Thanh Nhã từ trong miệng của Dạ Ngọc Mị, đến
lúc đó Phiêu Miểu tiên môn nhất định sẽ phái người đến tìm. Thần tiên tỷ tỷ có
nói cho hắn biết, tuy bây giờ công lực của hắn đã rất tốt nhưng dù sao đám
người kia cũng tu luyện cả trăm năm, thậm chí còn vài trăm năm, trước mặt bọn
họ thì dù là thần tiên tỷ tỷ hay hắn cũng không có phần thắng.
Lúc đó Hạ Thiên đã quyết định, dù là thế nào cũng không cho thần tiên tỷ tỷ
quay về đại lục Tiên Vân, nhưng dù là hắn hay thần tiên tỷ tỷ, trước đó đều
không cho rằng sẽ có người của Phiêu Miểu tiên môn theo chân thần tiên tỷ tỷ
đến nơi này, dù sao hai mươi năm qua cũng chưa từng có người của Phiêu Miểu
tiên môn xuất hiện nơi đây.
Nhưng bây giờ ở thành phố Nhạc Nam này chợt xuất hiện hai kẻ tu tiên, Hạ Thiên
không thể không hoài nghi, có lẽ là người của Phiêu Miểu tiên môn đến. Mà hắn
cũng hiểu, uy hiếp của đám người Phiêu Miểu tiên môn thật sự mạnh hơn bất kỳ
ai khác, nếu bọn họ tìm được thần tiên tỷ tỷ thì chắc chắn sẽ đưa đi, mà hắn
thì không cho phép chuyện đó xảy ra.
– Dù là Phiêu Miểu tiên môn hay cái quái tiên môn nào khác, dám cướp thần
tiên tỷ tỷ của tôi đi, tôi sẽ cho bọn họ biết tay.
Hạ Thiên thầm nói, hắn phải nhanh chóng tìm được hai gã tu tiên này, còn phải
tìm được con đường xuyên việt, hắn phải hủy diệt con đường kia, không cho bất
kỳ kẻ nào tiếp tục đến đây.
– Tổ trưởng Hạ, có phải ngài đã biết hung thủ là ai rồi không?
Hào Phỉ Phỉ lúc này không khỏi hỏi một câu.
– Không biết!
Hạ Thiên trả lời rất dứt khoát, hắn thật sự không biết đối phương là ai.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nhìn Điền Bác Phong hỏi:
– Các anh có biết bộ dạng của hung thủ thế nào không? Có hình của bọn họ
không?
– Không.
Điền Bác Phong cẩn thận trả lời:
– Chúng tôi cũng không biết bộ dạng của hung thủ, thậm chí là nam hay nữ cũng
không thể xác định.
– Hung thủ có hai người, một nam một nữ, trang phục của bọn họ khác với chúng
ta, khá giống như cổ trang. Anh cần cho người dò xét, nếu thấy người như vậy
thì nhớ rõ không chọc giận bọn họ, báo cho tôi ngay lập tức.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
– Tôi còn phải đi đến một nơi, các anh mau tìm người, tìm được thì nhanh
chóng điện thoại cho tôi.
– Vâng, tổ trưởng Hạ!
Hào Phỉ Phỉ đồng ý, sau đó chủ động hỏi:
– Anh muốn đi đâu? Có muốn chúng tôi dẫn đường không?
– Có, tôi muốn đến một chỗ tên là Thần Sơn.
Hạ Thiên dù có địa đồ nhưng dù sao cũng chưa từng đến chỗ này, tự mình đến sẽ
rất chậm, bây giờ hắn hy vọng mình đi nhanh lên, tất nhiên cần có người dẫn
đường.
– Được, tổ trưởng Hạ, anh chờ chút, tôi sẽ đi sắp xếp.
Hào Phỉ Phỉ gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi đi.
Vài phút sau Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị đã rời khỏi cục công an, một chiếc xe cảnh
sát chờ bọn họ ngoài cửa, Hào Phỉ Phỉ nhiệt tình kéo cửa xe cho bọn họ. Sau
khi đợi hai người lên xe thì nàng cũng đích thân ngồi ở vị trí tay lái phụ, rõ
ràng nàng muốn đích thân đi theo, còn lái xe chính là một vị cảnh sát quen
thuộc Thần Sơn trong cục công an.
Thần Sơn cũng không phải núi gì cao, thực tế chỉ là một ngọn đảo ở trong hồ
nước lớn nhất thành phố Nhạc Nam, là hồ Nguyệt Lạc, trên đảo có nhiều ngọn núi
lớn nhỏ, tất cả được gọi chung là Thần Sơn.
Cục công an cách Thần Sơn khá xa, cũng có hơi kẹt xe, vì vậy mà một giờ sau
bọn họ mới đến hồ Nguyệt Lạc.
– Tổ trưởng Hạ, đó là Thần Sơn, nhưng bây giờ chúng ta cần phải ngồi thuyền
đi qua.
Sau khi xuống xe thì Hào Phỉ Phỉ chỉ vào một hòn đảo có thể mơ hồ thấy được ở
phương xa, nàng nói với Hạ Thiên.
Hào Phỉ Phỉ dừng lại một chút rồi không nhịn được phải bổ sung:
– Có hai người bị hại sau khi đi du lịch từ Thần Sơn về, có lẽ có liên quan
đến Thần Sơn.
– Không cần ngồi thuyền, các người quay về, có tin tức gì cứ báo cho tôi, tôi
đã để lại số điện thoại rồi.
Hạ Thiên nhìn hòn đảo ở phương xa, sau đó nhảy lên, đạp sóng mà đi.
Hào Phỉ Phỉ chợt trợn mắt há mồm, nàng không nhìn lầm đấy chứ?
Tên cảnh sát lái xe cũng choáng váng, đây là người sao?
Hào Phỉ Phỉ thấy Dạ Ngọc Mị cũng đạp sóng đi về phía trước, nàng cuối cùng
cũng hiểu mình không nhìn lầm. Mà tên cảnh sát lái xe cũng xác định, hai người
này không phải người, đúng là thần tiên, hèn gì muốn đến Thần Sơn.
Cái gọi là Thần Sơn thực chất chỉ là mười mấy ngọn núi lớn nhỏ, thực tế ngọn
núi cao nhất chỉ là vài trăm mét, cũng không tính là núi cao. Lúc này ngọn núi
cao nhất trong dãy Thần Sơn gọi là Thiên Thần Đỉnh, lúc này Hạ Thiên và Dạ
Ngọc Mị đang đứng ở đỉnh núi Thiên Thần Đỉnh.
Đỉnh núi này bằng phẳng, thậm chí còn có những nhân công sắp xếp ghế gỗ ở đây.
Lúc này Thần Sơn là một khu du lịch, mỗi ngày đều có không ít du khách, bây
giờ trên đỉnh Thiên Thần Đỉnh ngoài Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị thì có bốn năm du
khách khác.
– Nơi này cũng không có gì đặc biệt.
Hạ Thiên lầm bầm, ngọn núi này cũng là bình thường, muốn nói đặc biệt thì núi
nơi đây hơi thấp, dù thế nào cũng không phải là địa điểm xuyên việt được.
Nhưng trước khi đến đây thì Hạ Thiên đã từng nhiều lần xem qua địa đồ của thần
tiên tỷ tỷ, lần đầu nàng xuất hiện thật sự là chỗ này.
– Chính là chỗ này sao?
Dạ Ngọc Mị không nhịn được phải hỏi một câu, bốn năm du khách đều nhìn về phía
nàng, vì thật sự không có biện pháp, giọng nói của nàng quá lạnh lẽo, nhưng
không những làm người ta lạnh gáy mà còn sợ hãi.
Hạ Thiên mặc kệ Dạ Ngọc Mị, hắn tiếp tục tìm kiếm ở ngọn núi này, hầu như dùng
chân ấn lên phần rìa đỉnh núi, đáng tiếc là hắn thất vọng, hắn vẫn không có
thu hoạch, căn bản không phát hiện ra điều gì khác thường.
Cả buổi chiều Hạ Thiên đi trên dãy núi Thần Sơn, lúc đầu hắn xem xét Thiên
Thần Đỉnh, sau đó bắt đầu xem xét những ngọn núi nhỏ xung quanh, cuối cùng hắn
kiểm tra tất cả, thậm chí từng tấc đất cũng được xem xét, chẳng có thu hoạch
gì. Hắn căn bản không tìm thấy con đường xuyên việt giữa hai thế giới, thậm
chí còn không thấy dấu vết kẻ nào xuyên việt đến.
Khi Hạ Thiên quay về Thiên Thần Đỉnh một lần nữa thì đã là buổi tối, lúc này
ngoài hắn chỉ có Dạ Ngọc Mị, đám du khách tất nhiên đã đi từ sớm.
– Này, Bánh Bao Lớn, có tìm được gì không?
Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị, hắn không nhịn được phải hỏi. Khác biệt với Hạ
Thiên, Dạ Ngọc Mị cứ đứng mãi trên đỉnh núi, điều này làm cho Hạ Thiên nghi
ngờ, có phải đã phát hiện được điều gì? nếu không thì sao đối phương không đi
tìm mà chỉ đứng ngây ra?