Hạ Thiên không nói gì, chỉ là càng chạy càng nhanh, hắn cũng không phải phi
hành trên không, tuy bay lên không sẽ nhanh hơn, nhưng vấn đề là hắn chưa từng
đến thành phố Nhạc Nam. Hắn đã từng xem qua địa đồ, biết rõ đi theo quốc lộ sẽ
đến, nếu bay trên không sẽ chẳng biết rõ phương hướng.
Hạ Thiên càng chạy càng nhanh, Dạ Ngọc Mị bắt đầu không cười nổi, vì nàng phát
hiện tốc độ của mình so ra kém Hạ Thiên. Chưa đến một lúc sau nàng đã bị Hạ
Thiên bỏ xa cả ngàn mét, nếu cứ như vậy thì bất cứ lúc nào nàng cũng có thể bị
Hạ Thiên bỏ rơi.
– Bánh Bao Lớn, nhanh lên.
Âm thanh của Hạ Thiên từ phương xa truyền đến, hắn cũng không giảm tốc độ chờ
Dạ Ngọc Mị.
Dạ Ngọc Mị không nói gì, nàng chỉ tiếp tục chạy vội, nhưng nàng cũng nhanh
chóng phát hiện khoảng cách giữa hai bên đang ngày càng kéo dãn, chỉ một lát
sau Hạ Thiên sẽ biến mất trong tầm mắt của nàng.
Nhưng âm thanh của Hạ Thiên lại truyền đến, tuy hai người cách nhau rất xa
nhưng âm thanh vẫn rõ ràng truyền vào tai Dạ Ngọc Mị:
– Bánh Bao Lớn, nếu chị cầu tôi, tôi sẽ cố ôm chị đến thành phố Nhạc Nam, nếu
không tôi đến Nhạc Nam trước, đến lúc đó không tìm thấy tôi cũng đừng trách.
Dạ Ngọc Mị vẫn không nói gì, nàng chợt tăng tốc, làm cho khoảng cách giữa hai
bên chỉ còn lại năm trăm mét, hơn nữa nàng luôn bảo trì khoảng cách này.
– À, người phụ nữ chết tiệt này vẫn có chút lợi hại.
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, hắn cũng không tiếp tục tăng tốc, tuy có chút vội
vàng đến thành phố Nhạc Nam nhưng cũng không gấp đến mức độ như vậy. Thực tế
bây giờ hắn có gấp cũng vô dụng, nếu thật sự như những gì hắn suy đoán, dù bây
giờ hắn đến thành phố Nhạc Nam cũng không thể nào thay đổi được vấn đề.
Huyện Mộc Dương cách thành phố Nhạc Nam hơn ba trăm kilomet, Nhạc Nam lại
chính là thành phố lớn thứ hai tỉnh Giang Nam, khá gần với tỉnh thành của
Giang Nam.
Là một thành phố có hơn sáu triệu dân, Nhạc Nam tuy nhỏ hơn một chút so với
Giang Hải nhưng nói về phương tiện cũng không có chênh lệch, dù là kiến trúc
thành phố hay bất kỳ vấn đề gì khác, thật ra cũng không có khác biệt rõ ràng.
Thật ra trước nay trị an của thành phố Nhạc Nam đều không tệ, tuy các vụ án ăn
cắp đánh nhau thỉnh thoảng vẫn phát sinh nhưng hững vụ hung sát là rất ít.
Bình thường thì vài tháng có một vụ là xem như nhiều, ít nhất ở số liệu ghi
chép của cảnh sát là như vậy, năm trước toàn thành phố Giang Hải có chưa đến
ba mươi vụ án mạng.
Nhưng một địa phương trước nay một năm chỉ có khoảng ba mươi vụ án mạng lại
chợt có hơn mười phụ án mạng trong một tháng, người bị hại có đủ già trẻ nam
nữ, độ tuổi dưới hai mươi và trên bảy mươi đều có. Thân phận của người bị hại
cũng không có bất kỳ điều gì giống nhau, có kẻ bán rong ven đường, nhân viên
nhà nước, có giáo sư đại học, thậm chí còn có học sinh. Trong số mười mấy
người chết thì phần lớn là người thành phố Nhạc Nam, chỉ có hai du khách từ
bên ngoài mà thôi.
Nửa tháng mà xảy ra hơn mười vụ án mạng, điều này thật sự là áp lực rất lớn
cho cục công an và chính quyền thành phố Nhạc Nam, dù tin tức còn chưa được
truyền bá rộng, nhưng cục công an tỉnh đã phái người xuống đốc thúc xử án,
nhanh chóng tìm cho ra hung thủ.
Nhưng đến bây giờ thì vụ án vẫn chưa có tiến triển, theo điều tra xâm nhập,
nhân viên phát hiện vụ án càng ngày càng mơ hồ. Trong mười mấy vụ án khi phát
sinh đều có người làm chứng, nhưng chứng cứ chính xác từ bọn họ cũng không có
trợ giúp gì, ngược lại còn làm cho nhân viên tra án cảm thấy khó khăn.
– Tôi nhìn thấy một người mặc trường bào màu xanh như người cổ đại, trong tay
hắn chợt bắn ra thứ gì đó, sau đó người kia bị giết…
– Tôi thấy một tiên nữ, tên lưu manh kia định đùa giỡn tiên nữ, vì thế bị
tiên nữ giết…
– Tôi thấy một nữ quỷ mặc quần áo trắng…
Căn cứ vào những từ ngữ mơ hồ như vậy, nhân viên phá án thật sự không biết nên
điều tra thế nào, còn vấn đề màn hình giám sát giống như hoàn toàn không có
tác dụng, căn bản không thấy người bị hại chết như thế nào, giống như đột
nhiên đột tử vậy.
Những vụ điều tra nhanh chóng đi vào tử lộ, nhân viên phá án được cục công an
tỉnh điều xuống đốc thúc phá án phải xin sự giúp đỡ của cục, mà cục công an
tỉnh tiếp tục hướng lên tuyến trên xin giúp đỡ. Cuối cùng vụ án này được một
tổ chức thần bí tên là Thiên Đạo tổ tiếp nhận, nghe nói tổ chức này chuyên
điều tra những vụ án không thể tưởng.
Điều làm cho đám cảnh sát thành phố Nhạc Nam thở dài chính là nghe nói có một
người của Thiên Đạo tổ sẽ đến vào tối nay, sau đó vụ án sẽ do Thiên Đạo tổ
tiếp nhận, tất nhiên cảnh sát thành phố Nhạc Nam phải phối hợp điều tra.
Tuy người của Thiên Đạo tổ còn chưa đến nhưng đám cảnh sát thành phố Nhạc Nam
đã sắp xếp rất tốt, tổ trọng án của thành phố tạm thời giao cho người của
Thiên Đạo tổ làm lãnh đạo, mà những lực lượng cảnh sát khác của thành phố Nhạc
Nam chỉ cần ra lệnh một tiếng cũng sẽ được điều động bất cứ lúc nào. Đây cũng
là mệnh lệnh của cục công an tỉnh, không cần đắc tội với người kia của Thiên
Đạo tổ, đó là một người đàn ông tên
Hạ Thiên.
Lúc này trong cục công an thành phố Nhạc Nam, tổ trưởng tổ trọng án Điền Bác
Phong đang đợi Hạ Thiên đến, nhưng hắn cũng không đợi được Hạ Thiên đến, vì
trước đó có một nữ cảnh sát chạy đến. Đây là một nữ cảnh sát chân dài eo thon,
hơn hai mươi, không những có dáng người nóng bỏng, gương mặt cũng rất xinh
đẹp, đủ để coi là hoa hậu cảnh sát.
Cùng đi với cô gái này còn có cục trưởng cục công an thành phố, là người trong
tộc của Điền Bác Phong tên là Điền Hạo, nữ cảnh sát này thật sự có thân phận
bất phàm.
– Anh Điền, đây là trưởng khoa Hào Phỉ Phỉ của ban tuyên truyền cục công an
tỉnh, cô ấy sẽ tạm thời tham gia vào tổ trọng án, sau khi người của Thiên Đạo
tổ xuống, cô ấy sẽ phụ trách chiêu đãi, tổ trọng án các anh phải phối hợp công
tác với trưởng khoa Hào.
Điền Hạo giới thiệu sơ lược về địa vị của nữ cảnh sát này cho Điền Bác Phong.
– Chào trưởng khoa Hào.
Điền Bác Phong khách khí chào hỏi với Hào Phỉ Phỉ, trong lòng không khỏi thầm
nghĩ, thì ra là nữ cảnh sát của ban tuyên truyền, hèn gì xinh đẹp như vậy.
Nhưng hắn không hiểu rõ, đây là một vụ án hình sự, vì sao phải đưa một nữ cảnh
sát ban tuyên truyền đến?
– Anh là tổ trưởng Điền tổ trọng án phải không? Cục trưởng Điền đã giới thiệu
về anh với tôi rồi.
Hào Phỉ Phỉ nở nụ cười ngọt ngào với Điền Bác Phong, có vẻ cực kỳ quyến rũ,
sau đó nàng duỗi bàn tay trắng nõn ra nắm chặt tay Điền Bác Phong:
– Tổ trưởng Điền, hy vọng anh đừng chú ý, tôi đến đây chủ yếu là vì muốn làm
tốt công tác tiếp đãi vị tổ trưởng Thiên Đạo tổ tên là Hạ Thiên kia, tôi sẽ
không can thiệp vào công tác tra án, mà cục công an tỉnh cũng không phải lo
lắng năng lực phá án của các anh, chỉ là lo lắng các anh không cẩn thận đắc
tội vị tổ trưởng Hạ kia, như vậy cục công an tỉnh cũng không đảm đương nổi.
– Trưởng khoa Hào, chủ tịch vẫn chờ tôi báo cáo, tôi sẽ đi trước, nếu cô có
gì cần nói, cứ trực tiếp liên hệ với Điền Bác Phong, hắn sẽ sắp xếp tốt cho.
Vị cục trưởng Điền Hạo kia nhanh chóng lấy cớ bỏ đi, vì vậy trong phòng làm
việc này chỉ còn lại Hào Phỉ Phỉ và các thành viên tổ trọng án.
– Trưởng khoa Hào, chị biết vị Hạ Thiên của Thiên Đạo tổ kia khi nào thì đến
không?
Điền Bác Phong không nhịn được phải hỏi một câu, dù là Thiên Đạo tổ hay tên
đàn ông Hạ Thiên, đều là những thứ mà Điền Bác Phong mới được nghe qua.
– Điều này, tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng anh ta có thể xuất hiện bất cứ
lúc nào.
Hào Phỉ Phỉ lắc đầu nói.
– Tên Hạ Thiên sao tôi nghe thấy quen quen.
Một nữ cảnh sát tổ trọng án nói thầm một câu.
– Tôi cũng thấy có chút quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu đó.
Một nam cảnh sát cũng phụ họa một câu.
Hào Phỉ Phỉ lộ ra nụ cười quyến rũ:
– Các người cảm thấy quen tai cũng không có gì là lạ, bây giờ anh ta là một
danh nhân, bây giờ có ba ngôi sao nổi tiếng đều có xì căng đan với anh ấy.
– Á, thì ra là anh ta, hèn gì thấy quen quen.
Một nữ cảnh sát chợt ồ lên.
– Thì ra là tên Hạ Thiên mà trước kia làm xôn xao cư dân mạng, tôi cũng thấy
quen.
– Không phải đấy chứ? Tên kia là tổ trưởng Thiên Đạo tổ sao?
Có người nói thầm một câu, rõ ràng người này cũng biết Hạ Thiên là ai, vì trên
mạng truyền đủ mọi thông tin, mà dù là người thường thì sẽ thích những tin vịt
như vậy, chỉ cần biết đến inte sợ rằng sẽ có lúc nghe nói đến cái tên Hạ
Thiên. Tất nhiên kẻ từng nghe qua cái tên Hạ Thiên và biết Hạ Thiên là ai,
thật ra là hai việc hoàn toàn khác nhau.
– Đó chính là Hoa Hoa công tử, có thể giúp chúng ta phá án sao?
Nữ cảnh sát trước đó cũng lầm bầm.
– Xin hỏi chị tên gì?
Hào Phỉ Phỉ lúc này hỏi nữ cảnh sát một câu.
– Tôi là Vương Hà, là nữ cảnh sát duy nhất của tổ trọng án.
Nữ cảnh sát kia có chút tự hào.
Hào Phỉ Phỉ nhìn Vương Hà rồi mỉm cười:
– Tôi không biết tra án cũng không biết Hạ Thiên có thể tra án hay không,
nhưng tôi phải nói cho chị biết, không nên xem thường Hạ Thiên. Tôi sở dĩ đến
đây cũng vì nguyên nhân này, thượng cấp không lo lắng đến vụ án, mà lo các
người không cẩn thận đắc tội với Hạ Thiên, đến lúc đó không riêng gì các người
gặp phiền phức, cả cục công an tỉnh cũng gặp phiền phức.
Hào Phỉ Phỉ có hơi dừng lại rồi nói thêm:
– Tôi hy vọng bất kỳ ai cũng không nói như vậy nữa, à, đến khi Hạ Thiên đến,
tôi phụ trách tiếp đãi, các anh phụ trách nghe lệnh, nếu có ý kiến gì có thể
nói cho tôi biết, không cần nói với Hạ Thiên.
Điền Bác Phong không khỏi nhíu mày, hắn nhịn không được phải hỏi:
– Trưởng khoa Hào, chị có thể nói cho tôi biết, vị tổ trưởng Thiên Đạo tổ kia
có lai lịch gì được không?
– Tôi không biết.
Hào Phỉ Phỉ lắc đầu:
– Tôi chỉ biết Thiên Đạo tổ mới lập được ba ngày nhưng là tổ chức không ai có
thể đắc tội, mà Hạ Thiên là tổ trưởng của tổ chức này. Cục công an tỉnh cũng
không ngờ anh ấy sẽ đích thân đến đây, vì thế mới vội vàng cử tôi đến, sở
trường của tôi là đặc biệt chú ý đến quan hệ giao tế, điều chúng ta cần coi
trọng nhất lúc này chính là làm tốt quan hệ với Hạ Thiên.