Hạ Thiên đứng ở giữa hai chiếc xe, hắn chứng minh cho Dạ Ngọc Mị thấy mình
thích thế giới này, cũng quan tâm đến con người ở thế giới này. Lúc này hai
tên tài xế cũng choáng váng, bọn họ hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra,
chỉ cảm thấy cực kỳ chóng mặt.
Khi bọn họ tỉnh táo lại thì trước mặt đã không còn ai, giống như những gì vừa
rồi chỉ là giấc mộng.
Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị đã đi xa, nhưng tranh luận giữa bọn họ còn chưa kết
thúc.
– Thấy không? Tôi không giống với chị, cũng chỉ có người đầu óc có vấn đề như
chị mới quay về, tôi và thần tiên tỷ tỷ không muốn đến chỗ khốn nạn kia.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Dạ Ngọc Mị.
– Phải vậy không? Không bằng cậu đi hỏi Nguyệt Thanh Nhã, nếu cậu tình nguyện
đến đại lục Tiên Vân, cô ấy sẽ ở lại đây hay đến đại lục Tiên Vân?
Dạ Ngọc Mị cười lạnh.
– Đúng là ngực to không não, không hổ danh là Bánh Bao Lớn, trong đầu đều là
bột mì.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Dạ Ngọc Mị:
– Tôi đã sớm hỏi thần tiên tỷ tỷ về vấn đề này, dù chị ấy muốn đi đâu thì tôi
sẽ theo đó, nhưng thần tiên tỷ tỷ đã sớm nói, không thích về đại lục Tiên Vân
chết tiệt kia, chị ấy thích sống ở thế giới này.
– Nếu cô ấy thật sự nói như vậy, cũng vì một nguyên nhân, vì cô ấy biết nếu
cậu đến đại lục Tiên Vân, cậu chỉ còn đường chết.
Dạ Ngọc Mị cười lạnh:
– Tiên môn nếu biết Nguyệt Thanh Nhã bị loại phàm tục như cậu khinh nhờn, dù
đuổi giết đến chân trời góc biển cũng sẽ cho cậu chết không toàn thây.
– Chị nếu tiếp tục nói tôi là phàm nhân, tôi sẽ khinh nhờn chị.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Dạ Ngọc Mị, sau đó hắn lắc đầu:
– Không đúng, sao có thể nói là khinh nhờn? Phải là sủng hạnh mới đúng.
– Cậu.
Trong mắt đẹp của Dạ Ngọc Mị bắn ra hào quang lạnh như băng, bộ dạng muốn đóng
băng hạ thiên, nhưng ngay sau đó nàng đã tỉnh táo và không nói thêm điều gì.
Rõ ràng nàng đã hiểu, muốn thuyết phục để Hạ Thiên nhanh chóng mang mình đến
địa phương kia là không dễ dàng.
Hai người tiếp tục đi về phía trước không nhanh không chậm, một giờ một
kilomet, đường đi yên lặng, không ai đến gần Dạ Ngọc Mị. Tuy cũng có nhiều xe
chạy qua và giảm tốc độ, nhưng chỉ nhìn thoáng qua và bỏ đi ngay. Điều này làm
cho Hạ Thiên cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ sức quyến rũ của Bánh Bao Lớn đã giảm?
Nhưng ngay sau đó hắn đã suy nghĩ ra nguyên nhân, vì hắn phát hiện Dạ Ngọc Mị
đi khá gần mình, khi cách xa nhất cũng chỉ là mười mét, đặc biệt có thời điểm
nàng đi song song với hắn.
Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ đi một mình trên đường, sẽ có
người đến gần, nhưng nếu ở bên cạnh người phụ nữ này còn có một người đàn ông,
như vậy người bình thường sẽ rất thức thời. Dù sao thì người khác cũng cảm
thấy người phụ nữ này là hoa đã có chủ, đồng thời còn có đàn ông ở bên cạnh mà
còn tiến lên, như vậy rõ ràng muốn rước lấy phiền toái. Mỹ nữ thì là mỹ nữ
nhưng không có vài người thích dính vào phiền phức, dù sao loại người như
Nghiêm Thiên Long vẫn chỉ là số ít.
Dạ Ngọc Mị làm như vậy vì đã phát hiện Hạ Thiên cố ý trêu chọc mình để kéo dài
thời gian, nàng không muốn cho hắn tiếp tục có cớ , vì vậy mỗi lần thấy có
người muốn áp sát, nàng đều lập tức đến gần Hạ Thiên một chút. Phương pháp của
nàng rất hiệu quả, cả buổi sáng cũng không ai đến làm phiền nàng.
Điều này làm cho Hạ Thiên có chút buồn bực, xem ra hắn cần tìm biện pháp kéo
dài thời gian, ví dụ như cố ý đi đường dài hơn.
“Mình có nên đưa người phụ nữ này đi khắp nước, sau đó mới đi đến thành phố
Nhạc Nam?”
Hạ Thiên thạt sự sinh ra ý nghĩ như vậy trong đầu, sau đó hắn cảm thấy mình
đúng là thiên tài, biện pháp như vậy chỉ có thiên tài mới nghĩ ra được mà
thôi. Dù sao thì Dạ Ngọc Mị cũng không biết địa điểm cụ thể ở phương nào, hắn
muốn đưa nàng đến đâu cũng được.
– Ư…
Khi Hạ Thiên đang định áp dụng kế hoạch thì một âm thanh rên rỉ chợt vang lên,
hắn chính thức giật mình thanh tỉnh, sau đó âm thanh rền rĩ cũng trở nên cao
vút:
– Ơ…Ư…
Hạ Thiên không khỏi ngẩn ngơ, sau đó lại lầm bầm:
– Vợ Tiểu Yêu Tinh đúng là hại người, đây không phải làm mình càng nhớ đến vợ
tóc vàng sao?
Âm thanh rền rĩ kinh tâm động phách này chính là của Mộc Hàm, nhưng cũng không
phải là Mộc Hàm xuất hiện ở đây, mà Mộc Hàm điện thoại đến. Tiểu Yêu Tinh
không biết làm thế nào mà ghi lại âm thanh rền rĩ của Mộc Hàm, sau đó làm ra
tiếng chuông điện thoại.
Thật ra Hạ Thiên bây giờ cũng không biết chuông điện thoại bị đổi thế nào,
nhưng hắn đã tin, Tiểu Yêu Tinh thích làm loạn chắc chắn sẽ cho hắn không ít
“bất ngờ”.
– Vợ, nghe được âm thanh của chị, tôi nhớ chị quá.
Hạ Thiên lập tức nhận điện thoại.
– Chồng, tôi cũng nhớ cậu.
Mộc Hàm vẫn dùng giọng quyến rũ động lòng người như vậy, nàng không chút nào
che giấu tình cảm với Hạ Thiên.
– Vợ, bây giờ chị vẫn ở chỗ kia sao? Bây giờ tôi rất nhàm chán.
Hạ Thiên thật sự rất nhàm chán, vì bây giờ hắn làm không phải thứ mình thích,
như vậy sẽ rất chán.
– Tôi còn ở thủ đô.
Mộc Hàm lên tiếng:
– Đúng rồi, chồng, tôi muốn nói cho cậu biết, tổ đặc biệt kia đã được thành
lập, tên là Thiên Đạo tổ, có ý nghĩa là thay thiên hành đạo, về phương diện
khác thì có nghĩa là truy cầu thiên đạo, cậu thấy thế nào?
– Rất tốt, nên là như vậy.
Hạ Thiên cũng cảm thấy không có vấn đề.
– Tuy Thiên Đạo tổ vừa được thành lập nhưng tuyến dưới đã có không ít thứ đưa
lên, tôi và Mị Nhi đã xem xét, phát hiện không liên quan gì đến người tu tiên,
nhưng…
Mộc Hàm nói đến đây thì có hơi trầm ngâm:
– Ủa, chồng, nhìn vào hành tung của cậu hai ngày nay hình như đang đến thành
phố Nhạc Nam phải không?
– Đúng vậy, có chuyện gì không?
Hạ Thiên mơ hồ có chút không đúng.
– Có vài vụ án xuất phát từ Nhạc Nam, gần đây có chút tin đồn khá mơ hồ, nói
có người thấy được thần tiên, còn có người thấy quỷ, nơi đó còn phát sinh
không ít sự việc mưu sát. Thủ đoạn giết người nơi đó cực kỳ quỷ dị, tôi và Mị
Nhi thật sự nghi ngờ nơi đó có người tu tiên làm ác.
Mộc Hàm tất nhiên không che giấu Hạ Thiên, nàng nói rõ chi tiết:
– Nhưng cậu đã nói hai người tu tiên kia đang ở đâu, cự ly của bọn họ đến
Nhạc Nam là rất xa, theo lý thì bọn họ sẽ không chạy xa như vậy để đi giết
người. Bây giờ Mị Nhi cũng không hiểu rõ tình huống cụ thể, vì vậy cô ấy muốn
đi qua, cậu thấy thế nào?
Tâm tình của Hạ Thiên chợt không xong, hắn chợt nhớ đến một khả năng, lần này
sẽ phiền phức lớn. Hắn quay đầu nhìn Dạ Ngọc Mị cách đó không xa, hắn chợt
thấy trên gương mặt một người hai ngày nay như khối băng chợt xuất hiện nụ
cười.
Không hề nghi ngờ Dạ Ngọc Mị cười rất đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta khó
hít thở, nhưng nụ cười của nàng đối với Hạ Thiên cũng không là chuyện tốt đẹp
gì. Vì Hạ Thiên biết, Dạ Ngọc Mị nhất định có thể nghe được những lời của Mộc
Hàm, thậm chí cả hai đều nghĩ đến một khả năng.
– Chồng, sao vậy, sao cậu không nói gì cả?
Mộc Hàm không nghe thấy âm thanh gì thì chợt có chút buồn bực.
– Vợ, nói rõ cho vợ Mị Nhi biết, đừng quan tâm đến chuyện ở thành phố Nhạc
Nam, tôi sẽ xử lý.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
Mộc Hàm có chút bất an:
– Chồng, có phải có gì không đúng không?
– Tôi vẫn chưa xác định được, đợi sau khi có tin tức sẽ báo cho chị, tôi phải
đến Nhạc Nam ngay.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
– À, được, chồng, vậy tôi chờ tin tức của cậu.
Mộc Hàm đồng ý.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói thêm:
– Vợ, gửi tư liệu về những vụ án ở thành phố Nhạc Nam cho tôi…
– À, được, tôi sẽ gửi cho cậu.
Mộc Hàm đồng ý.
Hạ Thiên cúp điện thoại rồi nhìn Dạ Ngọc Mị:
– Này, Bánh Bao Lớn, chúng ta phải chạy, nhanh lên.
Không đợi Dạ Ngọc Mị đáp lời , Hạ Thiên biến thành một cái bóng nhàn nhạt chạy
về phía trước. Dạ Ngọc Mị nở nụ cười nhạt, nàng cũng không chậm, cũng hóa
thành cái bóng theo sát Hạ Thiên.
– Bánh Bao Lớn, chị vui vẻ như vậy là sao? Tình nhân của chị đến sao?
Hạ Thiên chạy một lát thì dùng giọng bất mãn hỏi.
Thấy mỹ nữ cười là một chuyện rất hay, nhưng Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị cười thì
biết đó là chuyện xấu, ít nhất thì Hạ Thiên cũng cho là như vậy.
– Chỉ sợ là tình nhân của Nguyệt Thanh Nhã đến.
Dạ Ngọc Mị vẫn cười, nụ cười khuynh nước khuynh thành, dùng những lời như vậy
để miêu tả nụ cười của nàng vẫn chưa đủ. Nếu một người không biết lai lịch mà
nhìn vào nụ cười của Dạ Ngọc Mị, nhất định sẽ điên đảo tâm thần, thậm chí nửa
đời sau sẽ không có hứng thú với những phụ nữ khác. Nhưng Hạ Thiên thấy nụ
cười của nàng, so sánh với biểu hiện lạnh như băng trước kia, hắn thấy dù nàng
tỏ ra băng lạnh cũng còn đẹp hơn khi cười như thế.
– Chị đừng vu oan cho thần tiên tỷ tỷ, chị ấy chỉ có một người đàn ông, không
có tình nhân.
Hạ Thiên bất mãn nói, hắn muốn đánh cho người phụ nữ này một trận, nhưng nếu
đánh nàng bị thương thì phải chữa trị, lại vướng víu khi chạy đến thành phố
Nhạc Nam. Vì hắn quyết định sau này sẽ trả nợ sau.
Dạ Ngọc Mị không nói thêm điều gì, nàng chỉ cười, nàng đến thế giới này được
hai mươi năm, nàng không nhớ mình đã từng cười khi nào. Nhưng bây giờ nàng
cười liên tục, đơn giản là nàng thấy ánh sáng mặt trời, không chỉ là ánh sáng
quay về đại lục Tiên Vân, còn có thể báo thù Hạ Thiên, giống như nàng thấy
được tương lai khốn nạn của Hạ Thiên.