Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 1309: Chị không biết nhàm chán sao – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 1309: Chị không biết nhàm chán sao

Phong ba lái xe cuối cùng cũng kết thúc, Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị lại khôi phục
như thường, vẫn là đi về phía trước. Vài giờ sau Hạ Thiên vẫn đi rất chậm,
thỉnh thoảng cũng có người đến gần Dạ Ngọc Mị, chí ít cũng có cả chục chiếc xe
dừng lại ở bên cạnh nàng, muốn đưa nàng đi. Thật sự không có biện pháp, ai bảo
dáng người của nàng quá tốt, chỉ cần là đàn ông thì dù nhìn từ góc độ nào cũng
muốn phạm tội với nàng.

Điều duy nhất làm cho Hạ Thiên cảm thấy đáng tiếc chính là bọn họ không gặp
phải tên khốn nào kiêu ngạo như Long ca, vì loại người công khai muốn đâm chết
người trên đường để cướp vợ chỉ là số ít. Trong mười mấy chiếc xe kia cũng có
người hỏi xem Dạ Ngọc Mị có muốn đi nhờ hay không, khi bọn họ phát hiện nàng
không quan tâm thì cũng rất thức thời bỏ đi, rõ ràng đám người này thật sự là
may mắn, coi như tránh được một kiếp.

Lúc chạng vạng tối, Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị đến thị trấn Phong Lâm cách huyện
Mộc Dương hai mươi kilomet, đây là một thị trấn khá lớn, tuy thua kém các
thành phố phồn hoa, kém cả huyện thành của Mộc Dương, nhưng dù sao chỗ này
cũng có nhà hàng khách sạn.

Nếu muốn đến đích nhanh nhất thì sẽ đi ngày đi đêm, nhưng nếu muốn đi đến chậm
nhất, tất nhiên là lúc nghỉ ngơi phải nghỉ ngơi, đến tối nhất định không nên
đi.

Hạ Thiên tìm một khách sạn, nơi này không có khách sạn xa hoa, chỉ có khách
sạn nhỏ một đêm vài chục đồng. Khi Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị đăng ký phòng, ông
chủ khách sạn nhìn vẻ mặt Dạ Ngọc Mị thì cực kỳ kinh ngạc, thầm nói, thị trấn
này có tiểu thư cao cấp thế này sao?

Đừng nghĩ đây chỉ là một thị trấn nhỏ, nơi này cũng có tiểu thư, tuy số lượng
không nhiều, chất lượng không cao nhưng lại được cái khá rẻ. Bình thường có
khách đưa tiểu thư đến đây thuê phòng, vì vậy mà ông chủ khách sạn cũng rất tự
nhiên xem Dạ Ngọc Mị là tiểu thư, nếu nàng biết ông chủ nghĩ như vậy, chắc
chắn sẽ có tai họa.

Phòng khách sạn không lớn nhưng khá sạch sẽ, bên trong có giường lớn, có tivi,
vòi hoa sen nhưng các phương diện khác đều không có, muốn dùng cơm phải đi nhà
hàng khác.

– Bánh Bao Lớn, chị không biết nhàm chán sao?

Hạ Thiên hai tay gối đầu trên giường, hắn nhìn Dạ Ngọc Mị đang ngồi trên một
chiếc ghế duy nhất trong phòng, thuận miệng hỏi.

Hạ Thiên không biết Dạ Ngọc Mị có nhàm chán hay không, nhưng hắn thật sự rất
nhàm chán, bên cạnh không có vợ, không làm gì, đúng là tra tấn.

Điều làm cho Hạ Thiên cảm thấy càng chán là Dạ Ngọc Mị không nói lời nào, chỉ
ngồi đó, nhắm mắt như đã ngủ.

– Này, Bánh Bao Lớn, không bằng chúng ta thương lượng, chị tâm sự với tôi,
tôi sẽ không gọi chị là Bánh Bao Lớn.

Hạ Thiên thật sự buồn bực.

Đáng tiếc là Dạ Ngọc Mị không quan tâm đến hắn.

– À, tôi biết rồi, thì ra chị thích cái tên Bánh Bao Lớn.

Hạ Thiên lúc này giống như chợt bừng tỉnh.

Dạ Ngọc Mị vẫn không mở mắt, giống như thật sự đã ngủ.

– Thôi được, tôi xem tivi.

Hạ Thiên buồn bực, hắn mở tivi.

Nhưng chưa đến mười phút sau, hắn phát hiện tivi cũng không có gì hứng thú.

– Thôi thì ra đi dạo, thuận tiện kiếm chút gì đó lót bụng.

Hạ Thiên cuối cùng cũng tắt tivi, cũng không nhìn Dạ Ngọc Mị mà đi ra khách
sạn.

Nhưng khi Hạ Thiên ra khỏi cửa thì thấy Dạ Ngọc Mị đi theo sau lưng như hình
với bóng, rõ ràng trước đó nàng căn bản không ngủ.

Thị Trấn Phong Lâm có một đường cái hình chữ U, cả chiều dài là một kilomet,
tất nhiên đối với vài chục ngàn dân thị trấn thì con đường này không phải
ngắn, quán xá trên đường cũng không thiếu, nhưng phần lớn chỉ bán quần áo giày
dép. Lúc này có nhiều quán đóng cửa, nhiều quán mở cửa, tất nhiên còn mở cửa
là những quán ăn bán vào buổi tối.

Hạ Thiên nhàm chán đi dạo trên con đường hình chữ U, cuối cùng không tìm được
chỗ nào có hứng, đành phải vào một quán ăn ven đường.

Quán này không lớn nhưng xem như là lớn nhất thị trấn, bây giờ bên trong cũng
có không ít người ăn uống, khi Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị đến, tạm thời còn chưa
làm người ta chú ý.

Hạ Thiên trực tiếp gọi một cái lẩu, đến khi lẩu được đưa ra thì hắn chủ động
nói với Dạ Ngọc Mị:

– Này, Bánh Bao Lớn, chị biết mình là kẻ gây họa không? Lát nữa chắc chắn sẽ
có người muốn gây phiền, tốt nhất là chị nên xấu đi một chút, nếu không, tôi
cho chị hai vết sẹo trên mặt nhé?

Dạ Ngọc Mị vẫn không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng không thèm nghe.

Hạ Thiên cảm thấy khó chịu, nhưng hắn quyết định không nói tiếp, nếu không sẽ
phí nước bọt.

Lẩu được đưa lên rất nhanh, Hạ Thiên cuối cùng cũng có việc làm, hắn gọi một
chai rượu, vừa ăn vừa uống, coi Dạ Ngọc Mị như không khí.

Uống được nửa chai, ăn hết nửa nồi lẩu nhưng người trong quán còn chưa để ý
đến Dạ Ngọc Mị, điều này làm cho Hạ Thiên thầm nghĩ, có lẽ sức quyến rũ của Dạ
Ngọc Mị vẫn không lớn như vậy.

Trong quán ăn rất náo nhiệt, bên cạnh có hai bàn đang nói chuyện rất rôm rả,
nhưng phần lớn là những lời Hạ Thiên nghe không hiểu, vì đó là khẩu âm địa
phương. Cửa quán chợt mở ra, không khí chợt yên ắng, đám khách thấy người vào
thì vẻ mặt có chút sợ hãi, sau đó yên lặng dùng bữa, không dám ồn ào.

Có mười mấy người đi vào làm cho quán ăn không quá lớn trở nên chen chúc, đi
đầu là một người đàn ông trung niên, mặt tròn tai lớn, mặt bóng loáng nhưng có
chút phẫn nộ và thương tâm, rõ ràng có chuyện lớn vừa xảy ra.

Bên cạnh người đàn ông trung niên còn có một người đàn ông trung niên mặc đồng
phục cảnh sát, hốc mắt hãm sâu, bộ dạng rượu sắc quá độ, phía sau còn có bảy
tám nam nữ cảnh sát, già trẻ đều có.

Sau khi nhìn rõ đám người thì người trong quán ăn không dám thở mạnh, thân là
người địa phương, bọn họ biết địa vị của đám người kia. Người đàn ông trung
niên đi đầu là phó chủ tịch Nghiêm Trường Lâm của thị trấn Phong Lâm, nhưng ai
cũng biết hắn tuy chỉ là phó chủ tịch thị trấn nhưng thực tế thì quyền cao
chức trọng, không ai dám đụng vào.

Thậm chí có người nói, dù là trong huyện cũng không có ai dám dây vào hắn, vì
hắn có tiền, có quan hệ ở thành phố.

Tên cảnh sát trung niên đi bên cạnh Nghiêm Trường Lâm chính là đồn trưởng đồn
công an thị trấn Phong Lâm, tên là Nghiêm Tiểu Sinh. Tuy Nghiêm Tiểu Sinh cũng
họ Nghiêm nhưng không có quan hệ thân thích với Nghiêm Trường Lâm, nhưng ai
cũng biết Nghiêm Tiểu Sinh là tay chân của Nghiêm Trường Lâm, nếu nói không
khoa trương, bây giờ đám cảnh sát trong thị trấn chí ít có một nửa là tay chân
của Nghiêm Trường Lâm, mà bây giờ không biết có sự việc gì phát sinh mà đám
tay chân kia kéo hết đến quán ăn này.

– Chủ tịch Nghiêm, đồn trưởng Nghiêm, anh…Hai anh đến dùng cơm…Hay là…

Lúc này ông chủ quán ăn dùng giọng nơm nớp lo sợ hỏi một câu, hắn thật sự
không biết có vấn đề gì phát sinh, hắn chỉ biết, nếu đám người kia đến vì quán
ăn này, như vậy nửa đời sau của hắn sẽ không tốt, thậm chí căn bản không có
nửa đời sau.

– Tam Tử, nhận ra chưa? Có phải bọn họ không?

Nghiêm Trường Lâm không quan tâm đến ông chủ quán, hắn trầm giọng hỏi.

Một người đàn ông trẻ tuổi từ trong đám người đi ra, hắn có chút sợ hãi nhưng
vẫn gật đầu chỉ vào Hạ Thiên:

– Là hai người bọn họ, chính là bọn họ giết Long ca.

Nghe nói như vậy thì đám khách trong quán đều sợ hãi, sau đó ai cũng nhìn sang
Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị, cuối cùng cũng có người thấy được Dạ Ngọc Mị, đàn ông
thì quá sợ hãi, đẹp quá, thật sự là tội phạm giết người.

Bọn họ ngoài sợ hãi thì cũng lo lắng cho Dạ Ngọc Mị, tuy trong thị trấn ai
cũng biết đứa con Nghiêm Thiên Long của Nghiêm Trường Lâm rất đáng chết, nhưng
không ai dám ra tay, hai người kia ra tay, như vậy chỉ có nước chết.

– Bắt bọn họ lại.

Nghiêm Trường Lâm nổi giận gầm lên, hắn chỉ có một đứa con, bây giờ bị người
ta giết đi, buổi chiều khi hắn biết tin thì hầu như muốn nổi điên.

– Này, thằng ngu chạy chiếc Audi là con của chú sao?

Hạ Thiên đã nhận ra Tam Tử, hắn tùy ý hỏi Nghiêm Trường Lâm, sau đó gắp một
miếng thịt bỏ vào miệng.

– Rất tốt, mày thừa nhận sao?

Nghiêm Trường Lâm tạm thời không khống chế được, hắn tất nhiên sẽ muốn tra tấn
cặp nam nữ này, nhưng không phải ở nơi đây. Đợi đến khi đưa về, hắn nhất định
sẽ cho đôi cẩu nam nữ này biết, dám giết con trai hắn thì sẽ sống dở chết dở
cả đời.

– Không liên quan đến tôi, cô ấy giết.

Hạ Thiên lười biếng nói:

– Các người đến bắt chị ta là được, đừng làm phiền tôi, vì tôi còn ăn lẩu.

– Á!

Một tiếng hét thảm vang lên, có người ngã xuống, không ai thấy hắn ngã thế
nào, mọi người chỉ thấy hắn đi lên định bắt cô gái xinh đẹp kia, không ngờ còn
chưa đụng vào thì đã ngã.

– Các người xem, chị ta lại giết người, mau bắt lại.

Hạ Thiên lúc này còn nói.

– Đồn trưởng, hình như chết thật.

Một người đưa mắt nhìn, sau đó hoảng sợ kêu lên.

Nhà hàng chợt yên tĩnh, người phụ nữ kia lại giết một người, hơn nữa lại ra
tay trước mặt mọi người.

– Bánh Bao Lớn, tôi quyết định, chị giết một người nữa tôi sẽ giam chị một
năm, hừ, hai ngày đã giết ba người, tôi giam chị ba năm, càng nhiều thì giam
càng lâu, sau đó

vĩnh viễn khỏi quay về.

Hạ Thiên lúc này nói.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.