– Ái chà, biết chơi phi đao à?
Hạ Thiên có chút kinh ngạc, khi thấy phi đao đến gần thì hắn khẽ vươn tay dùng
hai ngón tay kẹp lấy phi đao, sau đó hắn xoay tay, phi đao phóng về phía Tam
ca.
– Á… ….
Tam ca lại hét lên một tiếng thảm thương, ngực trúng phi đao, hắn ngã ngay
xuống đất.
Hạ Thiên dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Tam ca, sau đó lắc đầu:
– Đã quên nói cho mày biết, đã lâu rồi tao cũng chưa được chơi phi đao.
Nhị sư phụ là cao thủ chơi đao, phi đao cũng là đao, vì vậy mà Nhị sư phụ của
Hạ Thiên cũng luyện tập đến mức cao siêu, cũng vì thế mà sư phụ giết người ít
khi nào dùng súng. Hạ Thiên là đệ tử của Nhị sư phụ, tất nhiên kỷ thật phi đao
của hắn phải tương đối khá, nhưng hắn lại không thích dùng phi đao, hắn cảm
thấy dùng tiền xu và lá cây thú vị hơn rất nhiều.
Bốn phía chợt vắng lặng, đám người trong quyền quán giống như rất khó tiếp
nhận sự thật là Tam ca bị đánh gục, mà ánh mắt Mã Đình nhìn Hạ Thiên cũng đã
khác biệt. Lúc này cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Hạ Thiên cho là mình nhát
gan, thì ra vị này chính là cao thủ. Còn Lãnh Băng Băng thì cũng không thấy có
gì là bất ngờ, dù sao nàng cũng đã biết bản lĩnh thật sự của tên lưu manh này.
– Tiểu tử nà giết Tam ca, mọi người cùng lên xử lý hắn.
Đột nhiên có một tên rống lên một câu, sau đó mười mấy người tập trung đánh về
phía Hạ Thiên.
Lãnh Băng Băng kéo Mã Đình lui ra phía sau một bước, nhưng nàng vẫn nắm chặt
súng để cảnh giới.
– Có biết đấm không vậy?
– Sao yếu thế?
– Quyền quán cái quái gì, dúng là một đám vô dụng.
… ….
Hạ Thiên vừa tay đấm chân đá vừa phàn nàn, mười vị cao thủ quyền quán đã nằm
đầy đất, mà Hạ Thiên thì bực bội chạy đến cho mỗi tên một đá, hắn ra vẻ rất
bất mãn:
– Tôi thích nhất là dùng nắm đấm đánh nhau, còn tưởng rằng còn vui đùa được
một lúc, sao các anh lăn quay hết thế này?
– Được rồi, chúng ta đi thôi.
Lãnh Băng Băng có chút dở khóc dở cười, trong mắt nàng thì đây là tình cảnh
sống chết, nhưng đối với Hạ Thiên thì giống như đang chơi đùa. Nhưng nàng
không thừa nhận là không được, đối với một quái vật có thể đánh bại mười quyền
thủ trong chớp mắt thì rõ ràng là đang chơi đùa.
Lãnh Băng Băng nói xong lời này thì kéo Mã Đình đi ra ngoài Minh Vũ Quyền
Quán.
Hạ Thiên vội vàng đuổi theo:
– Cảnh sát tỷ tỷ, đã đồng ý thì đừng thay đổi đấy nhé.
– Biết rồi, cậu cứ xem xét thời gian và địa điểm, sau đó nói cho tôi.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
Hạ Thiên cười hì hì:
– Cảnh sát tỷ tỷ, đã quyết định rồi, tối mai đến nhà chị dùng cơm.
– Nhà tôi sao?
Lãnh Băng Băng chợt sững sờ, nàng đang định phản bác thì vẻ mặt Hạ Thiên chợt
biến đổi, hắn phóng về phía nàng.
Lãnh Băng Băng không kịp phản ứng, nàng cảm thấy eo thon bị xiết chặt, thân
thể cũng nhẹ bẫng, nàng không khỏi quát lớn:
– Cậu làm… ….
– Đùng!
Tiếng súng vang lên cắt ngang lời nói của Lãnh Băng Băng.
– Súng bắn tỉa.
Trong đầu Lãnh Băng Băng không khỏi vô thức xuất hiện danh từ này, vì vậy mà
toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Dù nàng biết rõ lần này mình sẽ gặp nguy hiểm nhưng
cũng không ngờ sẽ gặp phải tay súng bắn tỉa.
– Đùng.
Lại một tiếng súng vang lên mà thân thể của Lãnh Băng Băng lại động, tất nhiên
không phải nàng kịp phản ứng, vẫn là Hạ Thiên ôm nàng, mà nàng còn thấy Hạ
Thiên dùng tay kia kẹp lấy Mã Đình.
– Chúng ta lên xe rời khỏi đâu.
Lãnh Băng Băng vội hỏi.
Không cần Lãnh Băng Băng nhắc nhở, Hạ Thiên đã đưa nàng và Mã Đình lên xe, sau
đó hắn cũng lên xe. Lãnh Băng Băng nhanh chóng khởi động xe và phóng đi.
– Cảnh sát tỷ tỷ, đi đến tòa nhà kia.
Hạ Thiên chỉ về phía một căn nhà mười lầu ở cách đó không quá xa.
Lãnh Băng Băng chợt sững sờ:
– Đi đến đó làm gì?
– Tên bắn tỉa đang ở đấy, tôi muốn bắt hắn.
Hạ Thiên thở phì phò nói:
– Tôi ghét nhất súng bắn tỉa.
– Hừ, chúng ta đến ngân hàng trước.
Lãnh Băng Băng lại nghĩ khác:
– Trước tiên đi lấy chứng cứ, tránh để đêm dài lắm mộng.
– Đúng vậy, mặc kệ tên bắn tỉa, chúng ta đến ngân hàng lấy chứng cứ trong tủ
bảo hiểm, dùng chìa khóa vừa lấy được lúc nãy.
Mã Đình cũng vội vàng nói, vừa rồi tìm được đường sống trong cõi chết, nàng
đang còn rất sợ hãi. Bây giờ nghe Hạ Thiên nói đối phương là tay bắn tỉa, tất
nhiên nàng sẽ càng sợ hơn.
– Được rồi, trước tiên xử lý tên Kỷ Nam, sau này tìm tên bắn tỉ xử lý.
Hạ Thiên nhìn Mã Đình, nếu bên cạnh quá vướng víu cũng không ra tay được, thôi
thì để lần sau.
Tấm tình căng thẳng của Lãnh Băng Băng cung dần bình tĩnh trở lại, nàng nhìn
Hạ Thiên, nàng thấy hắn đang bực bội khó chịu. Nàng không khỏi buồn bực, trước
đó hắn đập phá Đêm Giai Nhân cũng có vẻ tức giận như lúc này.
– Trước kia có tay súng bắn tỉa nào đắc tội với cậu sao?
Lãnh Băng Băng không nhịn được phải hỏi.
– Không.
Hạ Thiên lắc đầu.
Lãnh Băng Băng càng thêm khó hiểu:
– Vậy sao cậu ghét những tên bắn tỉa?
– Vì bọn họ luôn ở rất xa, ám khí của tôi đánh không tới, bọn họ có thể bắn
tôi, tôi không đánh lại được, tất nhiên đám người này phải bị chán ghét.
Hạ Thiên thở phì phò nói.
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng hiểu, thì ra tên này tức tối vì gặp bắn tỉa sẽ
không phản kích lại ngay lập tức, vì vậy mới hận tất cả những tay bắn tỉa.
– Hạ Thiên, anh…Sao anh lợi hại như vậy?
Mã Đình cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi, không đợi Hạ Thiên trả lời,
nàng lại hỏi:
– Có phải anh cố ý đến bảo vệ tôi không? Đúng rồi, anh có phải là đặc công
không? Em xem sách nghe nói đội đặc công lợi lại tất là Long Tổ, anh không
phải là thành viên của Long Tổ đấy chứ?
Lãnh Băng Băng có chút dở khóc dở cười, tiểu cô nương này chỉ khéo tưởng
tượng, làm gì có Long Tổ với Phượng Tổ.
Hạ Thiên lại nói một câu:
– Long Tổ có gì là lợi hại? Lợi hại nhất cũng không phải là Long Tổ. Tam sư
phụ nói, đám người Long Tổ không đáng xách dép cho hắn.
Lãnh Băng Băng chợt sững sờ, nghe lời của lưu manh thì hình như có Long Tổ thì
phải?
– Sao? Lợi hại nhất là ai?
Mã Đình nhịn không được phải hỏi.
– Tổ chức lợi hại nhất cũng không biết còn tồn tại hay không.
Hạ Thiên lầm bầm, hắn cũng không nói tổ chức này tên gì.
Mã Đình cũng không hỏi rõ ràng, nhưng nàng cũng coi Hạ Thiên là một người lợi
hại.
Sau kinh nghiệm vừa rồi thì Lãnh Băng Băng không còn muốn an phận, nàng dứt
khoát mở còi cảnh sát chạy như điên trên đường, đèn đỏ cũng vượt. Vì vậy mà
chưa đến mười phút thì Mã Đình đã đến ngân hàng mình cần.
Quỷ bảo hiểm được mở rất thuận lợi, vài phút sau Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng
có được một USB, còn có một quyển sổ. Nàng lật sổ, vẻ mặt trở nên vui mừng,
nàng biết lần này Kỷ Nam và Kỷ Minh đừng hòng chạy thoát.
Đúng lúc này điện thoại của Lãnh Băng Băng chợt vang lên, nàng lấy ra xem mà
không khỏi nhíu mày, lại là dãy số làm nàng căm hận kia.
– Có chuyện gì?
Lãnh Băng Băng dùng giọng không tốt đẹp gì hỏi.
– Băng Băng, có phải con điều tra được chứng cứ phạm tội của Kỷ Nam rồi
không?
Đầu dây bên kia chợt vang lên giọng nói vui mừng.
– Sao ông biết?
Lãnh Băng Băng khó thể hiểu, nàng lúc này cũng vừa mới cầm vào chứng cứ.
– Con chạy xe cảnh sát như điên trên đường, bố không biết tin được sao?
Người bên kia chợt cười ha hả:
– Xem ra bố đoán không sai, con quả nhiên đã có chứng cứ, thế này đi, con
mang chứng cứ đến phòng làm việc của bố đi.
Lãnh Băng Băng hừ một tiếng:
– Sao tôi phải giao chứng cứ cho ông?
– Băng Băng, chứng cứ trên tay con không làm gì được Kỷ Nam mà ngược lại, con
chỉ là một cảnh sát bình thường, đối với cán bộ có cấp bậc như Kỷ Nam thì con
không thể trực tiếp đi bắt được.
Người bên kia giải thích:
– Tóm lại con giao cho bố, bố có thể đảm bảo Kỷ Nam sẽ nhận trừng phạt thích
đáng.
Lãnh Băng Băng chợt trở nên trầm ngâm, tuy nàng rất hận đối phương, nhưng nàng
cũng biết đối phương nói không sai. Kỷ Nam là quan lớn, không phải là người
nàng muốn bắt thì bắt, nếu làm theo trình tự thì sẽ có nhiều phiền toái, nhưng
nếu cho đối phương ra tay thì sẽ dễ hơn rất nhiều.
– Được rồi, ông chờ đấy, tôi sẽ đưa đến ngay.
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng quyết định giao chứng cứ cho người kia, tuy nàng
biết rõ làm như vậy chẳng khác gì giúp đối phương nhưng chỉ cần cha con Kỷ gia
bị trừng phạt thích đáng là được.
Lãnh Băng Băng cúp điện thoại rồi cùng Hạ Thiên và Mã Đình rời khỏi ngân hàng,
sau đó nàng chở hai người chạy về phía trụ sở chính quyền tỉnh.
Đường đi rất thuận lợi, Lãnh Băng Băng tiến vào cửa chính khu chính quyền, để
Hạ Thiên và Mã Đình chờ trên xe, mà nàng thì đi vào bên trong.
Chưa đến năm phút sau Lãnh Băng Băng đã từ bên trong đi ra, khi ngồi lên xe
thì có vẻ không tập trung.
– Cảnh sát Lãnh, như vậy là xong rồi sao?
Mã Đình dùng giọng bất an hỏi.
Lãnh Băng Băng không nói gì, trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ, đáng lý nàng
đã nắm được chứng cứ, giao cho người kia nàng phải vui mới đúng. Nhưng lúc này
không hiểu vì sao nàng lại sinh ra cảm giác không thoải mái, nhưng lại không
cảm thấy chỗ nào không đúng.
– Cảnh sát tỷ tỷ, chị làm sao vậy?
Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng:
– Chị có gì không thoải mái sao? Có cần tôi xem bệnh không?
– Không cần.
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng phục hồi lại, nàng quyết định không suy nghĩ
nhiều như vậy, nàng nhìn Mã Đình rồi nói:
– Mã Đình, em theo chị đến cục cảnh sát, tạm thời em ở lại cục cảnh sát, hơn
nữa chị còn có vài vấn đề cần hỏi.
– Vâng, cảnh sát Lãnh!
Mã Đình đồng ý rất nhanh.
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng khởi động xe rồi rời khỏi trụ sở chính quyền
nhưng trong lòng nàng luôn có một cảm giác không thoải mái.
Nghe nói vụ án của Kỷ Nam sẽ nhanh chóng được xử lý, Hạ Thiên vì vậy cũng
không còn quan tâm, hắn bắt đầu nghỉ đến buổi hẹn chín giờ tối nay với
Isabella, đối với hắn thì chuyện này khá quan trọng. Vì vậy hắn đén khách sạn
Dật Hải từ rất sớm, sau đó tiến vào gian phòng 140 theo lời Isabella.
Chờ đợi thường rất nhàm chán, nhưng đợi một người đẹp siêu cấp thì lại là
chuyện khác. Hạ Thiên lười biếng nằm trên giường, hắn híp mắt đợi thời gian
trôi qua.
Những tiếng chuông đồng hồ vang lên, đồng hồ chỉ chín giờ tối, Hạ Thiên đột
nhiên mở to mắt, hắn nhảy dựng lên, ngay sau đó đi ra mở cửa.