Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 126: Khách mời thám tử tư. – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 126: Khách mời thám tử tư.

Vân Thanh đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng tức giận nói:

– Cậu lên xe khi nào?

– Người đẹp, cậu ta tiến lên cùng lúc với chị.

Tài xế trả lời.

Hạ Thiên gật đầu:

– Chị Vân Thanh, đại ca tài xế nói không sai, tôi cùng lên xe với chị.

– Hạ tiên sinh, bây giờ tôi có chuyện quan trọng cần làm, tôi hy vọng anh
không nên đi theo.

Vân Thanh cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng.

– Chị Vân Thanh, tôi cũng có chuyện quan trọng cần làm, chúng ta vừa lúc cùng
đường, sẽ cùng đi, tôi sẽ cùng trả phí taxi.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Vân Thanh có chút tức giận, người này sao cứ vô lại như vậy?

– Cậu có chuyện gì quan trọng?

Vân Thanh dùng giọng không vui hỏi, nàng không thích những người đàn ông quấn
lấy mình.

– Tôi muốn đi gặp Mã Đình.

– Cậu!

Vẻ mặt Vân Thanh chợt biến đổi lớn, nàng khẽ nói, vẻ mặt khó thể tin:

– Cậu biết cái tên này từ đâu?

Hạ Thiên cười hì hì:

– Tất nhiên là từ miệng vị Đào tiên sinh ở sân bay.

– Rốt cuộc cậu muốn làm gì?

Vân Thanh hạ giọng còn nhỏ hơn vừa rồi, nhỏ đến mức ngay cả vị tài xế cũng
không thể nghe rõ.

Hạ Thiên hơi nghiêng người, hắn ghé miệng bên tai Vân Thanh rồi nhanh chóng
nói:

– Chị Vân Thanh, tôi muốn cho tên Kỷ Nam kia vào tù, nhưng tôi cũng không
biết nhiều về lão, vì vậy tôi mới đến tìm chị.

– Cậu, cậu cũng biết Kỷ Nam sao?

Vân Thanh càng thêm khiếp sợ, cái tên này nàng đã nói qua với Lãnh Băng Băng,
chẳng lẽ Lãnh Băng Băng nói cho Hạ Thiên?

– Người đẹp, có muốn tống hắn xuống xe không?

Lái xe đột nhiên nói một câu:

– Phía trước có chỗ dừng xe.

Vân Thanh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng quay đầu điều chỉnh
thế ngồi cho ngay ngắn rồi thản nhiên nói:

– Bác tài, không cần, anh cứ lái xe, cố gắng nhanh hơn một chút.

Dù trong lòng Vân Thanh vẫn còn rất nhiều nghi hoặc nhưng bên cạnh còn có tài
xế, có một số việc không thích hợp để hỏi, nàng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

Vân Thanh lại nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp điện thoại thì nàng
chỉ đạo lái xe:

– Bác tài, xấu hổ quá, không đi sân bay, đưa chúng tôi đến khách sạn Diễm
Dương trên đường Đông Sơn.

– Không có vấn đề.

Lái xe lên tiếng, ngay sau đó lại hỏi:

– Thế nào? Vợ chồng son cãi nhau à?

– Không cãi nhau, chẳng qua chị Vân Thanh có chút hiểu lầm với tôi.

Hạ Thiên cười hì hì nói một câu.

Lái xe cười ha hả:

– Anh bạn, bạn gái xinh đẹp thế này phải giám sát chặt một chút, nếu không
người ta sẽ cướp mất.

– Đại ca tài xế nói không sai, tôi sẽ giám sát chị Vân Thanh thật chặt.

Hạ Thiên trả lời.

Vân Thanh không nhịn được phải nói:

– Bác tài, tôi không phải bạn gái của cậu tao

– Ha ha, người anh em, cậu cần phải cố gắng nhiều hơn, bạn gái còn chưa hết
giận.

Lái xe cười ha hả nói:

– Đợi lát nữa đến khách sạn nên ai ủi cô ấy cho tốt, đừng làm cô ấy chạy mất.

Vân Thanh nghe thấy như vậy thì hiểu rõ, mình trước đó muốn đến sân bay mà bây
giờ lại đổi thành khách sạn làm cho người ta tưởng rằng nàng tức giận muốn đi,
bây giờ hết giận lại cùng bạn trai mướn phòng vui vẻ.

Vân Thanh sinh ra xúc động muốn mắng người nhưng nghĩ rằng chuyện mình làm rất
quan trọng, hơn nữa cũng không cần phải so đo với tài xế taxi, nếu đối phương
đã hiểu lầm thì cứ để cho hiểu lầm, dù sao cũng không phả người quen.

Mười phút sau Hạ Thiên và Vân Thanh đến khách sạn Diễm Dương, Vân Thanh lại
không tiến vào khách sạn mà đi vào một tiệm mì đối diện, sau khi ngồi xe taxi
được một lúc thì hai người lại vào quán mì.

– Trước tiên chúng ta ăn chút gì cái đã, có lẽ cô ấy phải một lúc nữa mới
tới.

Vân Thanh nói với Hạ Thiên, người nàng nhắc đến tất nhiên là cô gái Mã Đình.

Sân bay cách nơi đây hơn nửa giờ xe, Mã Đình còn phải mất mười phút nửa mới
đến, nếu gặp phải kẹt xe thì còn lâu hơn.

– Chị Vân Thanh, sao chị biết cô gái đó sẽ đến đây?

Hạ Thiên có chút hiếu kỳ.

– Tôi tự có biện pháp.

Vân Thanh khẽ nói một câu, ngay sau đó hô một tiếng:

– Ông chủ, cho một tô mỳ.

– Tôi cũng vậy!

Hạ Thiên tiếp một câu.

– Được, hai tô mì, tới ngay.

Ông chủ quán mỳ lên tiếng.

Vài phút sau thì mỳ đã được đưa đến, sau đó một người ăn như sói như hổ mà một
người còn lại thì ngồi nhìn.

Người ngồi nhìn chính là Tiểu Vũ, lần đầu tiên hắn thấy một người đẹp ăn uống
khoa trương như vậy. Tôn Hinh Hinh thì nhai nuốt từ tốn, hơn nữa ăn rất ít,
Kiều Tiểu Kiều cũng là như vậy, dù là hôm qua Hạ Thiên cùng ăn tối với cảnh
sát tỷ tỷ thì biểu hiện của nàng cũng rất ưu nhã, nhưng Vân Thanh trước mắt
thì không có chút phong phạm thục nữ.

– Chị Vân Thanh nhất định là quá đói.

Hạ Thiên cũng chỉ nói như vậy với mình, mà hai phút sau Vân Thanh đã tiêu diệt
chén mỳ sạch sẽ, ngay cả nước cũng không còn. Hạ Thiên vì nhìn Vân Thanh ăn mỳ
nên còn chưa động đũa.

Vân Thanh nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng dùng khăn tay lau miệng điềm nhiên như
không, cuối cùng lại nhìn về phía cổng khách sạn Diễm Dương.

Hạ Thiên lúc này mới bắt đầu ăn mỳ, sau đó hắn mới phát hiện mình không thích
ăn món này. Vì vậy mà một Hạ Thiên bình thường ăn như sói như hổ lại nhai nuốt
từ tốn, mười phút sau chén mỳ vẫn còn hơn phân nửa.

Ông chủ quán mỳ ở bên cạnh không khỏi nói thầm một câu, cặp đôi này đúng là
tương phản lớn.

– Chị Vân Thanh, xe taxi đến rồi kìa.

Hạ Thiên đột nhiên nhắc nhở.

– Đâu?

Vân Thanh vội hỏi.

– Là chiếc xe đó.

Hạ Thiên chỉ chỉ:

– Có một cô gái vừa xuống xe, mặc váy vàng, đeo kính râm, tóc rất dài… ….

– Chính là cô ấy.

Vân Thanh cuối cùng cũng nhìn thấy, nàng vội vàng đứng lên chạy ra ngoài:

– Cậu tính tiền.

Hạ Thiên cũng không gấp, hắn thanh toán tiền rồi chạy ra tiệm mỳ, ngay sau đó
đã đến bên cạnh Vân Thanh. Lúc này Vân Thanh cũng không chạy đến chào hỏi Mã
Đình, khi thấy đối phương vào khách sạn thì nàng cũng đi theo.

Mã Đình nhanh chóng đặt phòng, vào thang máy, lúc này Vân Thanh cũng đi vào.

Có thể nói Mã Đình đề phòng quá mạnh, nàng đưa lưng về phía Hạ Thiên và Vân
Thanh, cố gắng duy trì khoảng cách với hai người này, mà trên mặt là cặp kính
râm lớn, rõ ràng không muốn người khác nhận ra. Nhưng nàng dù sao cũng không
phải dân hóa trang chuyên nghiệp, vì vậy đã bị vị thám tử họ Đào phát hiện ở
sân bay.

Thang máy dừng lại ở lầu sáu, Mã Đình cầm thẻ đi về phía gian phòng của mình,
nàng nhìn chung quanh một lúc rồi mới mở cửa.

– Cậu ở đây xem xét, tôi đi xuống đặt phòng.

Vân Thanh khẽ nói một câu với Hạ Thiên.

Hạ Thiên có chút kỳ quái:

– Đặt phòng làm gì?

– Nếu chúng ta cứ đứng ở đây thì người ta sẽ cho là trộm.

Vân Thanh tức giận nói.

Vân Thanh đi xuống lầu, vì là giữa trưa nên đại đa số mọi người đều trả phòng,
phòng còn lại rất nhiều. Vân Thanh nhanh chóng đặt phòng 604 đối diện với Mã
Đình, sau đó nàng mở cửa phòng hơi hé, cứ như vậy mà ở đó nhìn sang phòng bên
kia.

Khi thấy bộ dạng chăm chú của Vân Thanh thì Hạ Thiên có chút khó hiểu, nàng
thật sự là luật sư sao? Sao thấy giống thám tử tư như vậy?

Nhưng sau đó ánh mắt Hạ Thiên lại rơi lên cặp mông khủng bố và tròn căng của
Vân Thanh, nàng ngồi trên ghế nhưng nghiêng người về phía trước nhìn qua khe
hở làm co cặp mông vươn lên ngạo nghễ như nứt cả vải, tất nhiên sẽ rất mê
người.

Vì vậy khoảng thời gian tiếp theo Vân Thanh nhìn chằm chằm vào gian phòng đối
diện mà Hạ Thiên thì nhìn chằm chằm vào mông nàng, nếu có người thứ ba ở đây
thì cảm thấy tình cảnh quá quỷ dị.

Vân Thanh nhìn chăm chú cả giờ nhưng không có chút thu hoạch, gian phòng đối
diện không chút động tĩnh. Hạ Thiên thì mở rộng tầm mắt, trogn lòng bùng lên
lửa nóng, bộ vị nào đó trên người cũng có cảm giác rục rịch.

– Chị Vân Thanh, hay để tôi nhìn cho.

Hạ Thiên cảm thấy không nên xem thêm, người đẹp này chưa phải là vợ hắn, chỉ
có thể xem mà không được sờ, nếu cứ tiếp tục sẽ có vấn đề lớn.

– Đừng nói.

Vân Thanh đột nhiên quát lên một tiếng, thì ra lúc này có động tĩnh, một người
đàn ông còn rất trẻ đeo mắt kiếng ngừng lại trước gian phòng 602.

– Chiết tiệt, là Kỷ Minh, hắn tìm được Mã Đình!

Vẻ mặt Vân Thanh chợt biến đổi lớn.

Hạ Thiên hỏi một câu:

– Kỷ Minh là ai?

– Là con của Kỷ Nam.

Trên mặt Vân Thanh lộ ra sự căm giận, nàng cắn răng:

– Còn tệ hơn cả súc sinh Kỷ Nam.

Khi Vân Thanh nói chuyện thì Kỷ Minh đã đưa tay gõ cửa:

– Đình Đình, anh là Tiểu Minh đây, anh biết em ở bên trong, mở cửa cho anh.

– Không tốt, làm sao bây giờ? Mã Đình chắc chắn biết rõ điều gì đó, không thể
để Kỷ Minh bắt cô ấy đi được.

Vân Thanh cực kỳ lo lắng, nhưng nàng không có biện pháp nào khác.

– Chị Vân Thanh, như vậy tôi đuổi tên Kỷ Minh kia đi là được.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

– Cậu?

Vân Thanh nhìn hạ thiên, nàng cảm thấy nghi ngờ:

– Cậu được sao?

– Đình Đình.

Kỷ Minh lại gõ cửa, giọng nói đã có chút lo lắng:

– Đình Đình, em làm sao vậy? Mở cửa ngay, bệnh tim của em lại tái phát sao?
Lên tiếng đi, không anh sẽ đẩy cửa.

– Tên khốn này.

Vân Thanh nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó lại quay sang Hạ Thiên:

– Cậu đi đi, dùng biện pháp gì cũng được, tóm lại không thể cho Kỷ Minh mang
Mã Đình đi là được.

Đến lúc này Vân Thanh cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể ký thác
vào Hạ Thiên, nếu là nàng ra mặt thì sẽ không hiệu quả.

Gian phòng 602 vẫn đóng chặt, khóe miệng Kỷ Minh lộ ra một nụ cười lạnh, hắn
lui về phía sau hai bước, lại nhấc chân lên chuẩn bị đá cửa.

– Này, mày làm gì vậy?

Một âm thanh bất mãn chợt vang lên phía sau, Kỷ Minh đồng thời cảm giác có
người giựt tay mình, hắn vừa tung chân đá nên không thể đứng vững, chuẩn bị
ngã lăn xuống đất.

Kỷ Minh nhanh chóng thu chân, sau đó hắn chống một tay xuống đất, cuối cùng
mới ổn định được thân thể để không té lên mặt đất. Nhưng tình cảnh vừa rồi làm
hắn giận tím mặt, hắn đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm vào một tên thanh
niên rồi hét lớn:

– Con bà mày, không muốn sống nữa à?

Chúng dịch lẹ quá nên 5c/1n :113::113:

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.