Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 100: Tình cừu. – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 100: Tình cừu.

Trước đó ba phút, Lâm Tử Hào rất vui sướng, qua năm năm hắn quay lại thành phố
Giang Hải, mà người Giang Hải bây giờ vẫn rất cung kính với hắn, hắn vẫn là đệ
nhất thiếu gia Giang Hải, địa vị vẫn như trước.

Khi Lâm Tử Hào tuyên bố Mộc Hàm là hôn thê thì càng thỏa mãn, vì hắn cảm thấy
đám đàn ông đều nhìn mình bằng ánh mắt hâm mộ. Trên đời nà có nhiều người đẹp
nhưng được như Mộc Hàm thì đếm trên đầu ngón tay, có một người đẹp như vậy tất
nhiên sẽ là một loại vinh quang với tất cả đàn ông, thậm chí là một biểu tượng
của địa vị.

Nhiều khi người đẹp không phải chỉ là đàn bà của đàn ông, hơn nữa còn là một
loại xa xỉ phẩm, muốn có một món hàng như vậy thì có tiền là chưa đủ. Cũng nhờ
vào đó mà đàn ông có được một người phụ nữ chất lượng ở bên cạnh là một biểu
tượng của địa vị.

Nhưng Hạ Thiên đã dùng tay vứt tất cả niềm vui của Lâm Tử Hào ra Thái Bình
Dương, hôn thê của Lâm Tử Hào bị người ta đánh đòn ngay trước mặt mọi người.
Hơn nữa vị hôn thê xinh đẹp lại không giãy dụa, không phản đối, còn thân mật
ghé sát tai tên đàn ông kia, ra vẻ cam tâm tình nguyện chịu phạt. Dù những năm
gần đây tâm tính Lâm Tử Hào rất rắn rỏi nhưng sự việc xảy ra như vậy thiếu
chút nữa làm hắn bất tỉnh.

Đối với bất kỳ một người đàn ông nào thì đây rõ ràng là nhục nhã cực hạn, dù
vợ cắm sừng lên đầu thì cũng không nghiêm trọng bằng tình huống lúc này. Dù
sao thì chuyện cắm sừng cũng chỉ được tiến hành bí mật, nhưng bây giờ tình
cảnh phát sinh trước mặt nhiều người, trước mặt tất cả nhân sĩ thượng lưu
Giang Hải. Chỉ sợ không đến ngày mai thì toàn bộ nhân vật nổi tiếng thành phố
Giang Hải sẽ biết chuyện này, mà địa vị đệ nhất thiếu gia của Lâm Tử Hào cũng
sẽ không thể ngẩng đầu lên trước mặt người khác.

Lâm Tử Hào rống lên một tiếng nhưng không ảnh hưởng đến Hạ Thiên, hắn vẫn vỗ
mông Mộc Hàm:

– Sau này còn dám không nghe lời?

– Tôi… ….

Mộc Hàm nhìn Lâm Tử Hào mà không khỏi có chút do dự, nàng biết nếu Hạ Thiên
nói gì mình nghe nấy thì Lâm Tử Hào sẽ mất sạch mặt mũi, nhưng nếu nàng không
nghe thì Hạ Thiên sẽ tiếp tục tét đít.

– Đét!

Trong lúc Mộc Hàm do dự thì Hạ Thiên đã tiếp tục vỗ mông.

Một tát này lập tức làm cho Mộc Hàm hạ quyết tâm, nàng biết võ công nhưng căn
bản không thể đối kháng với Hạ Thiên, xem ra nàng nên dùng thủ đoạn trước đó.

– Chồng, đừng đánh nữa.

Mộc Hàm ngẩng đầu, hai gò má đỏ ửng, rất quyến rũ:

– Sau này tôi nghe lời cậu là được.

– Mộc Hàm, em… ….

Lâm Tử Hào thiếu chút nữa đã ói máu, Mộc Hàm gọi người khác là chồng sao?

– Được rồi, bây giờ em nói cho tên khốn kia biết, sau này em là vợ anh, không
quan hệ gì đến hắn.

Hạ Thiên nhìn Lâm Tử Hào nói.

Mộc Hàm còn chưa nói thì Lâm Tử Hào đã tức tối gầm lên:

– Hạ Thiên, cậu có ý gì? Cậu rõ ràng là hôn phu của Kiều Tiểu Kiều, có liên
quan gì đến Mộc Hàm? Có phải cậu cố tình quấy rối tôi, muốn gây khó dễ phải
không?

– Này, anh gây khó dễ với tôi mới đúng, là anh muốn cướp vợ tôi.

Hạ Thiên không vui nói.

– Tôi cướp vợ cậu sao?

Lâm Tử Hào giận quá hóa cười:

– Đúng là buồn cười, cậu biết Mộc Hàm được mấy ngày? Mộc Hàm đến đây còn chưa
được ba ngày, cậu chỉ biết cô ấy được ba ngày, tôi…Tôi biết cô ấy ba năm,
rốt cuộc là ai cướp của ai?

– Anh bao nhiêu tuổi rồi?

Hạ Thiên hỏi.

– Tôi bao nhiêu tuổi liên quan gì đến cậu?

Lâm Tử Hào quát lạnh:

– Hạ Thiên, dù ai nói cậu cố tình gây khó dễ cho tôi, chỉ cần cậu lập tức
buông Mộc Hàm ra, sau này không dây dưa với cô ấy, tôi sẽ nể mặt Tiểu Kiều, sẽ
coi như sự việc này chưa từng xảy ra.

Hạ Thiên không cho là đúng:

– Rõ ràng là anh cố ý gây khó cho tôi, anh không nói mình bao nhiêu tuổi, tôi
đoán anh cũng chỉ hai lăm, ba năm trước anh biết Mộc Hàm thì hai mươi hai. Bây
giờ tôi mới mười chín tuổi, tôi mười chín tuổi đã biết cô ấy, vì vậy rõ ràng
là biết trước cả anh, nói cách khác anh là kẻ cướp vợ tôi.

Mọi người trong đại sảnh không biết nói gì, lý luận của người nà quá khủng bố,
mà Mộc Hàm trong ngực Hạ Thiên thì có chút dở khóc dở cười, lư manh này ngụy
biện kiểu gì vậy?

Lâm Tử Hào tức đến mức hai mắt phóng hỏa:

– Cậu nói ra lý luận chó má gì vậy?

– Tôi là người biết nói lý lẽ.

Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội, hắn lại vỗ mông Mộc Hàm:

– Này, vợ, chị nói cho hắn biết, dù chị là hôn thê hôn thiếc gì của hắn thì
bây giờ cũng bỏ, sau này chị là vợ của Hạ Thiên tôi, ai có ý với vợ tôi, tôi
sẽ xử lý.

– Hạ Thiên, cậu… ….

Lâm Tử Hào cảm thấy khó thở, đúng lúc này Mộc Hàm cũng mở miệng:

– Tử Hào, xin lỗi, hôn ước của chúng ta có thể hủy được rồi.

Cuối cùng Mộc Hàm cũng không ép sát vào ngực Hạ Thiên, nàng ưỡn thẳng người
nhưng vẫn tiếp xúc thân mật với hăn. Lúc này gương mặt đẹp của nàng đỏ ửng,
guong mặt cũng gần như khôi phục lại vẻ trong trẻo và lạnh lùng, nàng nhìn Lâm
Tử Hào, trong ánh mắt có chút thương cảm, có chút bất đắc dĩ.

Mộc Hàm vừa nói ra những lời này thì vẻ mặt Lâm Tử Hào chợt tái nhợt. Lâm Tử
Hào ngày xưa tiêu sái phong độ, lúc này cũng không còn lại gì, không một người
đàn ông nào có thể tự nhiên trong tình cảnh này, Lâm Tử Hào cũng không. Lúc
này hắn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hai má nóng bừng bừng, giống như Hạ
Thiên tát nhiều lần lên mặt hắn.

– Ha ha ha ha… ….

Một tràng cười vang lên, mọi người chợt kinh ngạc và quay đầu nhìn lại, bọn họ
phát hiện ra người đang cười không phải là ai khác mà chính là Kiều gia Kiều
Đông Hải.

Kiều Đông Hải cười đến mức ôm bụng ngặt ngẽo, hắn vừa cười vừa đấm ngực, dù kẻ
ngu cũng thấy hắn đang rất vui:

– Nhịn không được, con bà nó đúng là nhịn không được, ha ha, đúng là quá mức
buồn cười, Lâm Tử Hào, anh cũng có ngày hôm nay sao? Ha ha ha… ….

Kiều Đông Hải vừa cười vừa đi về phía Hạ Thiên, ngay sau đó hắn vỗ vai Hạ
Thiên:

– Hạ Thiên, sau này cậu là anh em của tôi, dù Tiểu Kiều có tức giận không
muốn gả cho cậu, cậu vẫn là anh em của tôi. Mười năm, đã mười năm rồi Kiều
Đông Hải tôi lần đầu tiên mới hết giận, ha ha ha, tất cả đều là công lao của
cậu.

– Này, đừng nói lung tung, ai nói Tiểu Kiều không gả cho tôi?

Hạ Thiên có chút mất hứng.

– À, Tiểu Kiều có vẻ không tức giận, ha ha. Trâu, cậu đúng là trâu, nếu không
sao có thể cướp được vợ của Lâm Tử Hào?

Kiều Đông Hải cực kỳ vui sướng:

– Ha ha, Lâm Tử Hào ơi Lâm Tử Hào, tôi đã nói anh sẽ gặp báo ứng, khi tôi
mười lăm tuổi thì vừa ý một cô gái đầu đời, lúc đó anh cướp mất, mười tám tuổi
tôi vừa ý cô gái thứ hai thì anh cũng cướp mất, còn nói cái gì là vì tốt cho
tôi. Được rồi, tôi sẽ coi như anh tốt với tôi, nhưng còn Lâm Yên Nhi, tôi đã
bàn luận chuyện hôn nhân với mẹ cô ấy, cuối cùng anh cũng cướp mất.

Mọi người chợt im lặng, rất nhiều người biết Kiều Đông Hải và Lâm Tử Hào có ân
oán, nhưng không ai biết nguyên nhân thật sự. Mà lúc này thì bọn họ chợt hiểu,
thì ra hai bên có thù hận sâu sắc, vì thế mà bây giờ Kiều Đông Hải rất hả hê,
ai cũng biết Kiều Đông Hải nói thật, Lâm Tử Hào quả nhiên không tốt đẹp gì.

Dù sao với thân phận của Lâm Tử Hào thì không thiếu nữ nhân, sao cứ nhìn chằm
chằm vào người của bạn? Dù cố ý chơi nữ nhân của bạn thì một lần là được, cớ
gì phải lặp lại nhiều lần như thế? Đúng là quá đáng.

– Đông Hải, như vậy có phải cậu đã sai khiến Hạ Thiên đến chơi tôi?

Lâm Tử Hào cuối cùng cũng tỉnh táo, ít nhất hắn cũng biểu hiện mình đã tỉnh
táo:

– Tôi đã nói, tôi vì tốt cho cậu, cô gái cậu biết lúc mười lăm tuổi, tôi chỉ
cho cô ta mười ngàn thì bỏ cậu lên giường, cô gái năm cậu mười tám tôi bỏ ra
một trăm ngàn thì cũng bỏ cậu lên giường của tôi, phụ nữ như vậy không xứng
với cậu.

Lâm Tử Hào dừng lại một chút rồi nói:

– Còn Lâm Yên Nhi, cô ấy muốn làm ngôi sao ca nhạc, là một con hát sao có thể
tiến vào cửa Kiều gia? Tôi đã cho cô ấy lựa chọn, một là làm ngôi sao, hai là
gả cho cậu, sau đó cô ta phản bội cậu. Tôi chẳng qua chỉ thúc đẩy một chút,
chỉ vì muốn tìm cho cậu người phụ nữ thích hợp.

– Lâm Tử Hào, anh câm miệng cho tôi.

Kiều Đông Hải quát lên phẫn nộ:

– Các cô ấy thích tiền, thích hư vinh thì thế nào? Tôi không có tiền sao? Tôi
thích họ là được, cần anh phải nhiều chuyện sao? Lâm Yên Nhi thích làm ngôi
sao, tôi có thể cho cô ấy được như ước nguyện, cần anh quan tâm sao? Tôi không
thiếu tiền.

– Đông Hải, nếu cậu thật sự muốn dùng tiền kéo phụ nữ, sao khi cậu ở bên họ
lại không nói ra thân phận của mình?

Lâm Tử Hào thản nhiên nói:

– Nếu ngay từ đầu cậu nói mình là đại thiếu gia Kiều gia, ba người đó sẽ bỏ
cậu đi sao?

– Lâm Tử Hào, Lâm Yên Nhi là người phụ nữ đầu tiên tôi yêu, dù cho cô ấy hư
vinh, dù cô ấy thích tiền cũng không sao, chỉ cần cô ấy gả cho tôi thì sẽ đủ
tiền đủ hư vinh, tôi lại chẳng thiếu tiền, vì vậy cô ấy sẽ không bỏ tôi mà đi.
Nhưng tên khốn nạn anh không những kéo các nàng bỏ chạy, hơn nữa còn ghi hình
các nàng lăn lộn trên giường gửi cho tôi.

Kiều Đông Hải nhìn Lâm Tử Hào, trong mắt lóe lên cái nhìn hận thấu xương:

– Từ ngày đó Kiều Đông Hải tôi đã thề, một ngày nào đó tôi phải cướp đi người
phụ nữ anh yêu thích nhất, cho anh biết mùi đau khổ.

Kiều Đông Hải nhìn Mộc Hàm trong lòng Hạ Thiên, sau đó hắn cười ha hả:

– Bây giờ tôi đã thành công, người phụ nữ anh thích nhất đang nằm trong lòng
người khác. Ha ha ha, Lâm Tử Hào ơi Lâm Tử Hào, bây giờ trong lòng anh có tư
vị gì? Bây giờ anh đã hiểu nổi đau của tôi trước kia rồi sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.