Vừa đến phòng học, Chung Ứng đặt bữa sáng lên bàn, ngồi xuống ghế bắt đầu chơi game.
Đã đánh được một ván rồi.
Hồ Duyệt đi vào phòng học, anh ngẩng đầu liếc nhìn, lại cúi đầu.
Ngón tay giống như bị thứ gì đó kẹt, tạm dừng một lát sau đó tốc độ tay nhanh hơn.
Khóe miệng hơi cong lên hiện lên trên màn hình điện thoại.
Một cái băng keo cá nhân hình ô mai, không nghiêng không lệch dán lên cái cổ trắng nõn thon dài.
Nam sinh đúng là rút ra thì vô tình?
Ngày hôm qua còn gọi cô là bé cưng, hôm sau lại khôi phục quan hệ người xa lạ rồi.
Lúc Thẩm Mộng phát bài thi Hồ Duyệt cố ý giúp đỡ, cô đặt bài thi lên bàn anh cũng không nhìn cô, chỉ nhìn di động, kết quả đứng một phút đồng hồ, chỉ đổi được một câu của anh:
– Còn chuyện gì sao?
Lúc thực hành hóa, hai người khác tổ, Hồ Duyệt quay đầu liền thấy bình thường anh lạnh lùng, lại nói cười ái muội với bạn học nữ cùng tổ.
Hồ Duyệt nghĩ một phút mới nhớ tới tên của nữ sinh này.
A… Điền Dĩnh, một nữ sinh ngực to não nhỏ.
Có phải anh làm xong rồi nên chán ngấy mình, muốn tìm một nữ sinh khác hay không?
Trong lòng tôi chua xót giống như trái chanh bị mốc, cô đi đến tủ phía sau anh lấy kính hiển vi, anh cũng không phát hiện ra cô, càng nghĩ càng tức, Chung Ứng còn đỡ vai cô ta để ra một khoảng không gian, lại tiếp tục nói giỡn.
Tuy phần lớn đều là Điền Dĩnh nói, anh vô cùng kiên nhẫn lắng nghe.
Nhìn kính hiển vi, Hồ Duyệt khổ sở mím môi, mắt mở to.
Anh thật đáng ghét.
Ngày hôm qua còn dịu dàng gọi cô là bé cưng, một lần lại một lần.
Lớp toán, mỗi chữ giáo viên nói đều không chui vào đầu cô.
Hạng Vân vẽ một hình người nhỏ, đầu không có ngũ quan, chỉ viết hai chữ: Chung Ứng.
Bộ dạng Matchstick Men, thân thể và tứ chi đều là một đường thẳng tạo ra chỉnh thể.
Cầm lấy bút đâm vào đầu hình vẽ để hết giận, phồng má, hừ hừ hừ, ai bảo cậu không để ý đến mình?
Đột nhiên bả vai bị người ta chạm vào, Hồ Duyệt hoảng sợ, quay đầu, bạn học nam đỏ mặt cầm giấy.
– Không biết ai truyền, nói là đưa cho cậu.
Ngô Phi ở bên cạnh nhìn bảng đen, nhưng ánh mắt khẽ dời đi.
Để giấy ở dưới bàn, truyền qua nhiều người nên giấy có nhiều nếp nhăn, chữ phía trên màu xanh, không đẹp lắm, thậm chi còn hơi xiêu vẹo.
Hồ Duyệt cảm thấy như bị người ta cởi sạch, toàn thân nóng rát.
Hồ Duyệt, có ai nói ánh mắt ghen của em rất quyến rũ không?
Khẩn trương gập tờ giấy lại, nhét vào ngăn bàn, quay đầu liền thấy gương mặt lười biếng của anh.
Tất cả bình tĩnh không còn sót lại gì.
Tất cả bình tĩnh không còn sót lại gì.
Tay phải chống đầu, giống như xuyên qua vạn Tinh Hà nhìn cô.
Bạn học nam ở sau cười giơ tay:
– Sao cậu biết còn một tờ giấy nữa vậy? Không phải tờ lúc trước…
Anh ta chưa từng thấy vẻ mặt này của Hồ Duyệt, còn chưa nói xong, cô đã vội vàng cầm lấy, khuôn mặt đỏ bừng giống như làm chuyện gì ái muội.
Hồ Duyệt cẩn thận mở giấy ra, che mũi một giọt nước mắt chảy xuống sách giáo khoa.
Có phải tối qua không ngủ hay không? Anh cũng giống em.
Tối hôm qua đang thu dọn sách ở nhà anh, chuẩn bị về nhà, đi tới cửa, đột nhiên anh ôm cô từ phía sau, ngón tay chui vào trong váy, ngăn cách quần lót ma xát hoa huy*t cô.
Vùi đầu vào cổ, mũi tràn ngập mùi thơm, men say xông vào tim:
– Còn đau không?
– Đau.
Hồ Duyệt ấm ức hừ ra tiếng, tay đặt lên tay anh, muốn anh lấy tay ra.
côn th*t của anh quá lớn, kịch liệt một lát mới phát hiện chống đỡ lâu lắm, như sắp nứt ra. Rõ ràng đau đớn đến mức hai chân run lên, nhưng bị anh cọ xát lại chảy nước.
Sợ bị anh phát hiện.
– Ngoan, anh xoa sẽ không đau nữa.
Tay trái nắm lấy eo nhỏ của cô, nghiêng đầu liếm cái cổ hoàn mỹ.
Cả người vùi vào lòng anh, tựa vào thân hình vĩ đại phía sau, ấm áp và thoải mái dị thường.
Đột nhiên Hồ Duyệt cảm thấy khủng hoảng.
Rất muốn cứ mãi như vậy, không muốn ở một mình nữa, ở chỗ anh, mình không cần phải đeo mặt nạ, có thể lạnh lùng, có thể làm bừa.
Tay trái anh cứng đờ, Hồ Duyệt không mặc áo ngực dán sát vào anh. Tiếng cười khiến người da đầu người ta run lên.
– Sao xoa một lúc lại ẩm ướt rồi?
Đầu Hồ Duyệt nóng lên, giống như mèo xù lông, cố tình gây sự:
– Buông ra, mình phải về rồi.
Cánh tay dài như lồng nhốt mèo, không thể nào tránh thoát. Anh nói từng chữ một vào tai cô:
– Hồ Duyệt, ở bên anh đi?
Cô thở hổn hển:
– Chung Ứng cậu buông tay ra!
– Không buông!
Cái mông cô khẽ vặn vẹo làm thứ giữa quần anh lại cứng rắn, anh nghiến răng nghiến lợi, đổ mồ hôi lạnh.
– Em đồng ý với anh, anh sẽ để em đi.
– Cậu đây là chịu trách nhiệm với hành vi của mình sao?
Cô cao giọng nói, ấm ức sắp khóc:
– Mình không cần!
Chung Ứng lại tức điên, cắn mạnh cổ cô một cái, vừa mút vừa cắn, huyết dịch trong động mạch cổ nhanh chóng tuôn trào.
Dấu đỏ đỏ in trên tờ giấy trắng.
– Hồ Duyệt, có phải anh ứng xử rất thất bại không?
Cô không hiểu, sao đột nhiên nhảy đến đoạn này rồi, mặt bị anh ép quay sang, anh hôn rất nhẹ, giống như xử lý thủy tinh dễ vỡ.
– Anh đang thổ lộ với em, em có nghe ra không?
Bỗng nhiên cô gái trong lòng yên tĩnh lại, ngoan muốn chết.
– Mình còn chưa nghĩ ra…
Hồ Duyệt ngây ngốc, mở to mắt.
Chung Ứng lại chạm vào mặt cô, môi nhu ra, cả người giống như bạch tuộc nhỏ.
Mềm mại đáng yêu.
Cúi đầu, môi dán sát vào nhau, môi anh nhẹ nhàng cọ xát môi cô.
– Vậy về nhà cho anh câu trả lời nhé?
– Đừng mà…
Cô giơ tay ngăn cản môi anh, cảm thấy mình sắp bị anh hòa tan, đầu óc đã không rõ ràng lắm.
– Có thể một tuần sau được không?
Chung Ứng nắm lấy bàn tay nhỏ xinh, ngón tay trắng nõn sạch sẽ nhanh chóng bị môi mỏng khêu gợi ngậm chặt, liếm láp đầu ngón tay chậm rãi ra nụ hôn.
Mắt vẫn còn sương mù túng dục qua đi, mồ hôi ẩm ướt còn lưu trên trán.
– Tối nay gửi tin nhắn cho anh, đồng ý thì nói thích anh, không chấp nhận tin nhắn khác.
Anh cười ôm lấy cô, dán sát vào nhau.
Dưới lớp đồng phục, là cơ ngực và cơ bụng rắn chắc.
Miệng Chung Ứng dùng lực, cắn mạnh vào chỗ anh mới chà đạp, hoa hồng diễm lệ.
– Không đồng ý với anh, chúng ta cả đời không qua lại với nhau.
Hồ Duyệt đau đớn hít khí lạnh, sao anh giống như Vampire thế?
Mãi mãi.
Hồ Duyệt mở cửa nhà, quả nhiên Tống Ngọc ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Nếp nhăn đồng phục như cái đinh trong mắt.
– Hôm nay đi đâu thế?
– Hôm nay đi đâu thế?
Bà đi đến trước mặt cô, nhận lấy túi sách:
– Mẹ lấy hoa quả cho con, con đợi một lát.
– Đến thư viện ạ.
Cô nói to với Tống Ngọc đang đứng trong bếp:
– Con đi toilet, mẹ cứ để trên bàn lát con ăn.
Trái tim Hồ Duyệt đập thình thịch, chỉ sợ bà phát hiện ra manh mối gì.
Trong gương, quả nhiên ô mai trên gáy sưng có thể vắt ra nước.
Cô giơ tay xoa, đau.
Giống như răng nhọn của anh lại dùng lực cắn, nóng rát.
Nằm trên giường, mở wechat ra, đối thoại vẫn dừng ở “Ngày mai tan học đi với anh.”
Cô nhớ tới mình khóc lớn trước cửa nhà anh.
Nhắm mắt lại, đặt di động lên ngực.
Hình như hai người quen nhau lâu rồi.
Hàng đêm anh quan sát cô, cô âm thầm cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của anh.
Hồ Duyệt biết thân thể anh có lực hấp dẫn rất lớn với mình.
Cho dù là mặt anh, hay là dáng người, hoặc việc dùng thể lực vừa rồi.
Cô cầm lấy di động gõ chữ.
Chung Ứng lại đứng cạnh cửa sổ nhìn nhất cử nhất động của cô.
Từ lúc cô vào phòng, lấy thuốc bôi lên cổ, sau đó cầm di động lăn qua lăn lại trên giường.
Sau lưng cứng đờ, đột nhiên cô quay lưng nhìn ngoài cửa sổ, Chung Ứng đã sớm chuẩn bị ngồi xổm xuống, nghiêng người tựa vào tường, cong chân lên, mặt vùi vào cánh tay.
Không xong rồi, hình như cô có chút quá đáng yêu.
Anh không nhịn được cười rộ lên, không có lý do. Loại cảm giác vui vẻ này, còn vui hơn vượt kỷ lục.
Từ khi thấy cô núp ở trong ngực, rên rỉ muốn anh cắm vào, khi bị hôn khẽ kinh sợ nhưng lặng lẽ chu môi lên.
Liền không nhịn được muốn chiếm lấy cô.
Bí mật buổi tối, biểu cảm mê người, đều phải đòi.
Ngăn cách cửa sổ, Hồ Duyệt cầm lấy di động, ngón tay gõ rất nhanh, khóe miệng khẽ cong lên.
Anh cầm lấy di động, đợi tin nhắn gửi tới.
Hơn năm phút sau, mây đen kéo tới.
Ba chữ em thích anh, lẳng lặng nằm trên phần gõ chữ điện thoại Hồ Duyệt, hai người cả đêm không ngủ.
Các bạn vào kênh youtube của mình để xem review truyện nhé: https://youtu.be/mDWLqqIW9v8