Đối với việc Thái tử đến thì kì thật Lưu Phong có áp lực tâm lý, bởi vì ngài
đã biết thân phận thật của mình. Hơn nữa, hiện giờ hắn có quan hệ với Điềm nhi
cũng là một việc đáng chú ý, nghĩ đến cũng có chút xấu hổ.
“Lão công, trông chàng có vẻ hơi căng thẳng…” Ngay lúc hắn đứng ở trên đỉnh
Hoàng thành đợi Thái tử đến thì Đình Nhi chậm rãi đi tới ôm lấy hắn rồi nhẹ
nhàng nói: “Chàng sợ Thái tử vạch trần thân phận thật của mình sao?”
Lưu Phong quay đầu lại kéo Đình Nhi vào trong lòng mình nhẹ nhàng gật gật đầu,
nói: “Ân, quả thật có chút…” Theo ý nghĩa chặt chẽ mà nói thì ở trong thế
giới này chỉ có Đình Nhi mới lý giải được tâm tư của hắn. Bởi vì hắn cùng Đình
Nhi là người tình hai kiếp. Tuy rằng trong trí nhớ của nàng phải gánh thêm suy
nghĩ của Đình Nhi ở Huyền Tâm Chánh tông, nhưng vẫn có một phần kí ức của bọn
họ ở kiếp trước. Chỉ có ở trước mặt Đình Nhi thì hắn mới có thể không hề e
ngại nói ra tâm sự của mình.
“Đừng lo—!”
Đình Nhi nhẹ giọng nói: “Đại tỷ bảo thiếp tới nói cho chàng một tiếng, về
chuyện chàng cùng Điềm nhi thì Thái tử sẽ không nói gì cả”
“Nàng có biết, ta lo lắng không phải điều này…” Lưu Phong nhẹ nhàng nói: “Ta
suy nghĩ, nếu Thái tử đem thân phận thật của ta nói cho Thu Sương di nương,
không biết nàng có phản ứng thế nào?”
“Có lẽ ngài sẽ không nói” Đình Nhi trấn an.
“Chỉ hy vọng như thế đi, nếu không…” Trong mắt Lưu Phong hiện lên một đạo
sát ý.
Đình Nhi thầm kín thở dài mà nói: “Thật sự không có biện pháp, cũng chỉ có thể
như thế” Một làn gió trong lành thổi đến, hai người hồi lâu không nói gì.
“Phong nhi, ta đến đây—!” Một lát sau, giữa không trung truyền đến một tiếng
âm thanh thân thiết. Lưu Phong hơi hơi ngẩng đầu, vừa lúc thấy được ở giữa
không trung đích thực là Thái tử đang phi đến.
Nhiều năm không thấy, thần thái của Thái tử vẫn như Tống Ngọc. Một đạo tiên
linh khí bao quanh toàn thân. Ngài mỉm cười nói: “Lần này có thể trở về, phải
nói là hoàn toàn dựa vào ngươi, nếu không được Chí tôn hỗ trợ thì ta cũng chưa
về. Tuy nhiên ta chỉ có nửa ngày. Đưa ta đi gặp Yến vương cùng Thái tử phi…”
Lưu Phong gật gật đầu: “Đều đã chuẩn bị tốt, cũng đang chờ ngài đến…”
“Đình Nhi, nàng về trước đi. Ta còn theo Điện hạ đi nữa…” Lưu Phong nói với
Đình Nhi rồi quay người đưa Thái tử đến điện Đức Nhân.
Sau khi Yến vương và Thái tử phi biết tin Thái tử sắp hiện thân thì vừa xúc
động vừa sợ. Nhất là Yến vương, hắn căn bản không mặt mũi nào gặp Đại ca từng
đối xử tốt với hắn.
Ngược lại, tâm tình Thái tử phi thật ra hơi bình tĩnh hơn. Nhiều như vậy năm
trôi qua, điều cần từ bỏ thì nàng đã bỏ. Hiện giờ đối với Thái tử nàng chỉ có
một chút áy náy, chứ cũng không có suy nghĩ gì khác nhiều lắm. Nàng tin tưởng,
tất cả chuyện tình đã có Lưu Phong xử lý tốt.
“Điềm nhi, Tứ đệ không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt?” Ngay lúc hai người đang
tư lự ngàn vạn điều thì Thái tử và Lưu Phong đi đến.
Yến vương ngẩng phắt đầu nhìn thấy Thái tử đã thành tiên. Trong lòng ngổn
ngang trăm mối, hắn rất muốn quỳ xuống sám hối với Đại ca tốt của mình, nhưng
rồi lại không chịu mất mặt.
Thái tử phi cố gắng trấn tĩnh để lên tiếng tiếp đón Thái tử thật tự nhiên:
“Ngươi có khỏe không? Chúc mừng ngươi phi thăng thành tiên…”
Thái tử hơi hơi run một chút. Nhìn thê tử ngày xưa, trong mắt cũng hơi phức
tạp. Tuy nhiên ngài cũng biết, tất cả mọi thứ đều đã là quá khứ. Hơn nữa, sau
khi biết được chân tướng thì ngài cũng đã cắt đứt thân mật với Thái tử phi.
Nếu nói không khách khí thì chỉ vì ngại làm điều không phải với Lưu Phong,
bằng không ngài tuyệt đối sẽ không bỏ qua nữ nhân phản bội từng là của mình.
“Ta khỏe. Ngươi cũng tốt lắm—!” Thái tử nói một câu ý nghĩa cao thâm, lập tức
chuyển ánh mắt quay sang nhìn Yến vương mà cười nhạt rồi nói: “Tứ đệ, thực
không nghĩ rằng ngươi bày mưu tính kế, kết quả là lại rơi vào tình cảnh như
vậy. Hừ, ngươi hẳn là càng không nghĩ tới, huynh đệ chúng ta vẫn còn có ngày
gặp lại nhau sao?”
Yến vương thầm thở dài rồi nói: “Đại ca, việc cho tới bây giờ thì ta cũng
không có gì để nói, ngươi giết ta đi. Được làm vua thua làm giặc rốt cuộc thì
ta đã biết. Ta không thể không thừa nhận, ngươi đã sinh ra một nhi tử tốt…
Hắn chẳng những báo thù cho ngươi, mà còn tiếp quản mọi thứ của ngươi, bao gồm
cả nữ nhân của ngươi…”
“Hừ—!”
Thái tử khinh thường cười nói: “Lão Tứ, đừng tưởng rằng chỉ có mình thông
minh, ngươi định chia rẽ quan hệ của ta cùng Phong nhi? Đừng phí công suy nghĩ
nữa. Không sai, Điềm nhi đích thực từng là nữ nhân của ta. Nhưng trước khi ta
phi thăng, thì chúng ta cũng đã hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa rồi. Hơn
nữa, Phong nhi cũng không phải con đẻ của nàng. Bọn họ hiện tại cùng chung
sống thì đã làm sao?”
Yến vương nghe vậy thì trong lòng chấn động mà có chút giật mình. Không nghĩ
tới Thái tử lại rộng lượng như thế. Hắn nào biết đâu rằng, Thái tử không rộng
lượng cũng không được a. Trước khi đi, Chí tôn đã nói qua với ngài, với Lưu
Phong chỉ có thể cảm ơn, mà không được có oán hận chỗ nào. Bằng không thì Chí
tôn liền ra tay.
Thái tử vì thế cũng thấy mâu thuẫn quá, đau đớn quá. Nhưng mà nghĩ lại thì sự
việc tới tình trạng hôm nay, không thể trách được Lưu Phong. Có trách thì
trách Yến vương, muốn đổ lỗi thì hỏi ý trời.
Trên thực tế, ngài cảm thấy Lưu Phong cũng đáng thương, thiên ý trêu người
buộc phải rời xa thế giới của mình. Hơn nữa, ngài cũng thực lòng cảm tạ Lưu
Phong đã vì cha con bọn họ làm mọi thứ. Ít nhất ở trong mắt con dân đế quốc,
thắng lợi cuối cùng đã thuộc về huyết mạch Thái tử nhà ngài. Chỉ điều đó thôi
cũng đã đủ rồi.
“Đại ca, ngươi giết ta đi, ta biết sai lầm rồi. Chuyện cho tới bây giờ, ta
cũng không hy vọng xa vời ngươi có thể tha thứ, ngươi cứ giết ta đi?” Yến
vương cuối cùng lại quỳ rạp xuống đất rơi lệ sám hối, hy vọng điều này có thể
được Đại ca tha thứ.
“Lão Tứ, được rồi, thu hồi bộ dạng đó của ngươi, ta sẽ không mềm lòng. Ngươi
đi chết đi—!” Nói xong, Thái tử vung tay xuất ra một ngọn lửa vàng trùm kín
người Yến vương.
Lập tức từng hồi tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng Yến vương. Trong ngọn
lửa, gương mặt hắn đã hoàn toàn biến hình nhăn nhó trông thập phần khủng bố.
“Với ngọn lửa Cứu Thục này thì ngươi sẽ bất diệt trong vòng ba năm” Thái tử
cười nhạt nói: “Nếu ngươi có thể chịu đựng được ba năm đau đớn và dày vò thì
linh hồn của ngươi sẽ được chuyển thế, nếu không ngươi sẽ bị hôi phi yên diệt”
Lưu Phong hít thật sâu, thực tàn nhẫn a. Tuy nhiên cẩn thận nghĩ lại thì đó
cũng là bình thường. Với việc làm của Yến vương thì thủ đoạn trừng trị như vậy
cũng xứng đáng. Giết hắn, thật sự là quá dễ dàng sao.
“Phong nhi, Điềm nhi, thời gian của ta đã hết, đại cừu đã báo. Trong lòng ta
đã không còn bận tâm, ta nghĩ ta nên trở về. Chúc các ngươi hạnh phúc—!” Thái
tử quay đầu nhìn hai người cười nói.
Lưu Phong có chút không ngờ: “Ngài dự định đi như vậy sao?”
Thái tử đầu tiên là sửng sốt rồi lập tức cười cười: “Yên tâm đi, bí mật kia ta
vĩnh viễn sẽ không nói ra. Ta nghĩ ta đã hoàn toàn quên nó rồi. Còn nữa, bằng
hữu của ta. Hy vọng tương lai ở trên chín tầng trời có thể gặp lại các
ngươi…” Nói xong, Thái tử liền đằng vân thăng thiên.
Hổi lâu sau, giữa không trung vọng đến một câu: “Phong nhi. Cầu chúc nghi thức
Tế Thiên của ngươi thành công, con dân đại thiên hạ của ta cảm tạ ngươi…”
Thái tử phi thấy Yến vương không ngừng kêu thảm thiết thì sợ hãi lao vào lòng
Lưu Phong: “Phong nhi, cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, ta nghĩ số mệnh của
ta và hắn là giống nhau.”
“Không. Nàng nhầm rồi. Là nàng tự quay đầu vào bờ nên mới có kết quả hôm nay”
Lưu Phong ôm Thái tử phi đi đến trước Yến vương lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, ta
sẽ không để cho ngươi tuyệt hậu. Ít nhất Chu Triệt được bình an cả đời. Tuy
rằng hắn không có tự do, nhưng lại có thể giữ mạng sống.”
Không trung càng lúc càng trở nên u ám, cả bầu trời nhuộm máu đỏ bầm. Khí tức
tử vong khủng bố gần như làm cho người ta không thở nổi. Hôm nay, các công
việc chuẩn bị cho nghi thức Tế Thiên đã hoàn toàn xong xuôi. Chỉ còn chờ Lưu
Phong đến tiến hành đại lễ Tế Thiên.
Lý Hương Quân đã độc đáo kết hợp đại lễ đăng cơ của Lưu Phong và đại lễ Tế
Thiên cùng một lúc. Một ngày hai việc, chuyện tốt nhân đôi.
Được lòng người thì có cả thiên hạ, các chính sách nhân từ của Lưu Phong được
tất cả con dân đế quốc ủng hộ. Mặc dù khí tức tử vong giữa không trung làm cho
người ta không thoải mái. Nhưng vào lúc Lưu Phong đăng cơ, dân chúng đế quốc
vẫn khua chiêng gõ trống, đốt pháo hoa chúc mừng. Nói thì cũng lạ, theo không
khí vui mừng của mọi người, khí tức u ám trên bầu trời kia không ngờ yếu đi
rất nhiều.
“Phong nhi, bắt đầu đi. Sự hăng hái trong lòng con dân thiên hạ đã làm sát khí
của thiên kiếp yếu đi rất nhiều. Sau khi Tế Thiên thì lại triệu tập khí lành
là tuyệt đối có thể xua tan sát khí” Thu Sương tiên tử khẽ cười nói.
Lưu Phong gật gật đầu, được Khuynh Quốc, Đình Nhi, Bạch Khiết, Thu Sương hầu
hạ đã mặc Hoàng bào. Cuối cùng được Tuyết Cơ hầu hạ cũng đội xong vương miện.
Quanh người lập tức liền tỏa ra một khí tức đế vương.
Tu Duyên Thiên sư hét lớn một tiếng: “Tế Thiên bắt đầu—!”
Theo lệnh xướng của Tu Duyên Thiên sư, Lưu Phong lập tức triệu xuất Tử Hư Chân
Long hộ thể và chim Thanh loan thần điểu, lại chuyển động Tử Hư Chân Long khí
tầng thứ mười hai với tốc độ nhanh nhất. Khí tức vương giả mãnh liệt liền từ
người hắn bắt đầu tản ra bốn phía.
Cùng lúc đó, Chân Long hộ thể và chim Thanh loan thần điểu đồng thời rống một
tiếng, phun ra đạo huyết dịch lên đỉnh Tế Thiên tháp. Lập tức giữa không trung
thiên lôi nổ ra từng trận, Lưu Phong nhân cơ hội cũng vội vàng phun ra một
ngụm máu tử kim sắc cho đỉnh tháp hấp thu.
Tế Thiên tháp lập tức biến thành màu vàng óng ánh, từ đỉnh tháp bắn ra một
ngọn lửa vàng bay thẳng đến trời xanh rồi mở ra một lỗ hổng trong đám sát khí
của huyết tinh thiên kiếp.
Tế Thiên tháp cần hiến tế, đám Lưu Phong chọn cách dùng chính máu tươi của
mình để triều cống, tránh những hy sinh không cần thiết. Đồng thời, trong máu
bọn họ lại tràn đầy chính khí, nên thần lực Tế Thiên triệu tập cũng có thể bảo
đảm là chính nghĩa.
Thu Sương tiên tử lại nhân cơ hội cũng hiến tế Thất Thải Hà quang bay lên tận
trời. Sau đó, Bạch Khiết, Đình Nhi, Lý Hương Quân, Khuynh Quốc, Lăng Ba tiên
tử, Thanh Liên, Tuyết Cơ, Phỉ Nhi, Đan Hùng, Tuyệt Sắc Tuyệt Tình. Gần như các
tu chân hiện trong đế quốc đều đem lực lượng của mình vận chuyển tới mức mạnh
nhất phún xuất lên không trung.
Theo lỗ hổng mở rộng, từ trong Tế Thiên tháp phát ra một tiếng ầm vang. Toàn
bộ đỉnh tháp phóng lên cao rồi nổ giữa không trung. Đồng thời, một luồng chính
khí mạnh mẽ bao la từ trên trời giáng xuống về phía người Lưu Phong.
Dần dần, thân thể Lưu Phong hoàn toàn biến thành một vầng sáng, căn bản là
thấy không thấy rõ lắm thân hình của hắn.
Trong vầng sáng, Lưu Phong chợt bừng tỉnh bấm tay phát động pháp quyết, đưa
toàn bộ lực lượng này chuyển hóa thành Tử Hư Chân Long khí, không ngừng phóng
xuất ra khỏi cơ thể.
Sau một ngày một đêm thì thiên tượng khôi phục lại sự trong sáng. Sát khí của
thiên kiếp dưới tác dụng của Tử Hư Chân Long khí đã biến mất không còn tăm
tích. Dân chúng thiên hạ biết được bệ hạ đã cảm động tới trời, cầu được điềm
lành bảo hộ cho mọi người lại xúc động không thôi. Mọi người đều ca tụng Lưu
Phong là nhân đức khiến cho danh tiếng của hắn đạt tới mức trước nay chưa từng
có.
Cùng lúc đó, tu chân tránh ở Phiêu Miểu Cốc cũng thành công độ qua thiên kiếp.
Những tu chân nào vì tâm thuật bất chính mà bị Phiêu Miểu Cốc cự tuyệt thì
dưới sức mạnh thần kì của thiên kiếp đều bị thần hình cụ diệt.
Sau khi hoàn thành nghi thức Tế Thiên, Lưu Phong đã hao lực quá mức phải nghỉ
ngơi ba ngày trong cung. Trong ba ngày này, Lý Hương Quân và Thu Sương thương
nghị rồi đưa tất cả tỉ muội đang ở Phiêu Miểu Cốc cùng đoàn viên với Lưu
Phong.
Sáng nay Lưu Phong vừa mới hết phiên triều thì Khuynh Thành liền lao đầu vào
trong lòng hắn: “Tỷ phu, rốt cục lại gặp được chàng, thiếp chết mất…”
Lưu Phong khẽ cười nói: “Đã đến đây cả rồi sao?”
“Ân, đều đã đến…” Khuynh Thành ngẩng đầu lên, cười nói: “Tỷ phu, ta phải làm
Hoàng hậu, ta phải làm Hoàng hậu…”
Lưu Phong ngạc nhiên, đây đã là người thứ hai yêu cầu làm nữ nhân Hoàng đế.
Tuy nhiên cũng đúng vậy, phỏng chừng ngoài Linh Nhi và Tiểu ma nữ thì người
khác cũng tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy.
“Phong nhi. Chúng ta đều đã đến—”.
Lưu Phong ngẩng đầu nhìn lên, bốn vị Sư tôn xinh đẹp Tần Thủy Dao, Thủy Mỵ
Nhi, Nghê Thường, Trương Mỹ Nhân, Đình Nhi, Ân Tố Tố, Liễu Thanh Nghi, Tố
Nương, Ân quý phi, Bạch Vũ, Bạch Khiết, Vương Đông Đông, Lý Hương Quân, Khuynh
Quốc, Khuynh Thành, Nhâm Hiểu Duẫn, Tình Nhi, Mộ Dung Uyển Nhi, Mộ Dung phu
nhân, Mộ Dung Tuyết, Thái Tử Phi, Tuyết Cơ, Lăng Ba tiên tử, Phỉ Nhi, Thanh
Liên, Thu Sương, Ba Ba Lạp, Ái Lệ Ti…Tất cả nữ nhân đều đang kéo đến.
Lưu Phong hướng về phía chúng nữ cười cười, lên tiếng chào đón. Lập tức hỏi
Nhâm Hiểu Duẫn: “Sao vậy? Không làm cung chủ nữa ư?”
Nhâm Hiểu Duẫn cười hắc hắc: “Cung chủ có gì tốt mà làm, ta phải làm Hoàng
phi…”
“Ta cũng làm Hoàng phi—!” Bạch Vũ cũng hưng phấn nói.
“Ha ha—!” Hiện trường lập tức cười phá lên. Nhưng mà trong lòng mọi người đều
rõ ràng, Bạch Vũ đã nói ra mong muốn của các nàng. Theo Lưu Phong lâu như vậy
nên phải có danh phận.
Lưu Phong cười lớn một tiếng nói: “Ha ha, yên tâm đi, tất cả mọi người là
Hoàng hậu, một người cũng không thể thiếu—