Tứ nữ Phỉ Nhi gật gật đầu, vội vàng rời giường, cầm quần áo mặc. Lưu Phong dặn
dò: “Các nàng hiện tại lập tức trở về quân doanh, phối hợp Thần Thánh Quân
Đoàn bao vây chặt đại quân Tam Vệ của Yến vương. Ta sợ hôm nay Yến vương không
kìm nổi sẽ dẫn đến bạo loạn.
“Ân, lão công ngươi cứ yên tâm đi…” Phỉ Nhi chăm chú nói” Đại quân thuộc hạ
của ta đều là dựa theo yêu cầu huấn luyện của chàng. Sức chiến đấu tuy rằng
còn không bằng Thần Thánh Quân Đoàn, nhưng là so với đại quân Tam Vệ của Yến
vương còn hơn phần liều mạng…”
“Không cần khai chiến, ta cần chính là sự kinh sợ…” Lưu Phong cười nói: “Yên
tâm đi, chỉ riêng Thần Thánh Quân Đoàn ta sẽ triệu tập mười lăm vạn.” Trước
quân đội của Đan Hùng, Lưu Phong ra lệnh cho Lãnh Nguyệt điều động một đội
Thần Thánh Quân Đoàn tiến đến, để bảo đảm ổn định thế cục tại kinh đô.
Đi ra cửa phòng, Lý Hương Quân đi đến, nói giỡn như mọi khi: “Phong nhi, không
được thoải mái sao?” Nói xong, ngọc thủ hướng về phía đũng quần của nam nhân.
Lưu Phong tự nhiên cũng không cam lòng yếu thế, hướng bàn tay về phía chỗ giữa
hai chân của nữ nhân.
Lý Hương Quân vội vàng kẹp hai chân lại, cáu kỉnh nói: “Đừng làm, ta sợ chịu
không nổi…”
“Ha ha, chờ sự tình xong rồi, ta hảo hảo hầu hạ nàng…” Lưu Phong mỉm cười,
liền dắt tay Lý Hương Quân cùng đi về phía thư phòng.
“Phong nhi. Trương các lão đã thông qua phân nửa số đại thần, bọn họ đều ủng
hộ ngươi làm Hoàng đế…” Trên đường, Lý Hương Quân nói cho Lưu Phong một chút
thế cục trong triều.
Khi hắn đi vào Thượng thư phòng, chúng thần tại đại đô đã chờ trong đó, thấy
hắn đến vội bước đến thi lễ.
Lưu Phong hoàn lễ, âm thầm đánh giá đám đại thần này. Một ít đại thần tuy rằng
mặt đang mỉm cười, nhưng rắp tâm hại người. Thật là đám hai mặt.
Yến vương phía sau, cũng chậm rãi đi vào Thượng thư phòng, mỉm cười nói: “
Ha ha, Trịnh vương Điện hạ, ngươi cũng đến đây—!”
Lưu Phong thản nhiên cười, xem như đáp lễ. Chúng đại thần bước lên phía trước
thi lễ với Yến vương, Yến vương cũng lễ phép đáp lại.
Ánh mắt Lưu Phong lạnh như băng nhìn về phía Yến vương, về phía triều thần.
Lập tức đám triều thần chia thành hai trận doanh, giằng co lẫn nhau. Tuy nhiên
tính về số lượng mà nói thì bên Lưu Phong vẫn chiếm ưu thế. Xem ra công tác tư
tưởng của Trương Tử Ngưu đích xác không tầm thường.
Yến vương bị ánh mắt lạnh như băng của Lưu Phong nhìn, thực không thoải mái,
trong lòng nói thầm: “Hắn sợ là còn không biết đi? Bệ hạ đã có ý nhường ngôi
cho ta rồi…” Nguyên lai, Yến vương trước đây cũng đi tìm lão Hoàng đế. Đem
quan hệ lợi hại phân tích một phen. Hy vọng lão Hoàng đế có thể nghiêng về
phía Vương, hảo hảo bảo toàn danh tiết lúc tuổi già. Cuối cùng, lão Hoàng đế
trong tình huống bất đắc dĩ, đáp ứng yêu cầu của Vương. Vương hôm nay đến,
thực ra là mong chờ lão Hoàng đế tuyên bố ngôi vị Hoàng đế.
Trong lúc mọi người ở đây còn đang suy nghĩ, lão Hoàng đế đã bước vào triều,
chúng thần đều bước lên phía trước tung hô vạn tuế, hướng Hoàng lão Hoàng đế
lễ bái.
Lễ xong. Yến vương tiến lên trước một bước, tấu nói: “Nhi thần có bản khải
tấu—!”
Lão Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Chuẩn tấu—.
Yến vương mỉm cười nói: “Trịnh vương Điện hạ lần này cần vương có công, có
công lớn với nước, công lao cái thế. Thần nay khải tấu bệ hạ, sắc phong Trịnh
vương làm Trịnh Thân vương, để ngợi khen kỳ công cái thế lần này.”
Lời vừa nói ra. Quần thần ồn ào. Ai cũng đều biết Yến vương cùng Trịnh vương
không hợp. Lúc này tại sao đột nhiên cầu công cho địch nhân của mình. Rốt cuộc
là chuyện gì đang xảy ra.
Yến vương quay đầu lại nhìn quần thần, đứng mỉm cười. Tình cảnh này đúng là
tình cảnh Vương muốn thấy.
Lưu Phong nhưng thật ra lơ đễnh. Trong lòng âm thầm cười lạnh, ý kiến của Yến
vương thực sự rất hay. Muốn dùng chức vị thân vương để trói buộc mình đây,
thật sự là đáng cười.
Lão Hoàng đế gật đầu nói: “Ân, lời nói của Yến vương có lý. Tuy nhiên việc này
để sau tái nghị. Bây giờ còn có một chuyện càng trọng yếu hơn phải làm.”
Bất ngờ, Lãnh Nguyệt bước ra khỏi hàng trầm giọng nói: “Thần có bản khải tấu.
Phố phường đồn đãi Trịnh vương mới là đương kim Hoàng Thái tôn thật sự, thỉnh
bệ hạ minh minh xét?”
Lời này vừa nói ra, quần thần kinh hãi, lời đồn đãi này cũng là bắt đầu truyền
lưu ở phố phường tối hôm qua. Tuy nhiên tốc độ truyền bá cũng cực nhanh. Nghe
nói, toàn bộ thủ đô của đế quốc đã có được tin tức này.
Lão Hoàng đế nhìn nhìn Lưu Phong, lại không nói gì.
Đúng lúc này, Thái tử phi hiện thân ở Thượng thư phòng: “Bệ hạ, ta đến chứng
minh thân phận của Phong nhi…”
Quần thần ngạc nhiên, nữ nhân vào triều, quy củ gì thế này?
Yến vương nhướng mày, trong lòng có chút khẩn trương, thầm nghĩ, nàng phải
chăng là nói ra chuyện năm đó? Nếu nói như vậy, ngôi vị Hoàng đế của chính
mình có thể gặp vấn đề rồi.
Nhưng nếu nói như vậy, Thái tử phi cũng không thoát được can hệ a? Ngay lúc
Yến vương có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, ánh mắt của Thái tử phi dừng lại
trên mặt Lưu Phong, nàng nhìn chăm chú một lúc lâu rồi nói: “Hài tử, hôm nay
ta cũng nên cho ngươi rõ thân thế của ngươi với người khắp thiên hạ, ngươi mới
là thân sinh cốt nhục của ta…”
Lời này vừa nói ra, Yến vương lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi. Suy nghĩ cả
nửa ngày, cảm tình bọn họ nhiều như vậy. Hiển nhiên, sự tình năm đó cũng sẽ
không được đưa ra ánh sáng.
Từ lúc này, Yến vương lại tự tin thêm vài phần.
Chúng thần hoàn toàn hôn mê, rơi vào cảnh không biết làm sao. Mẫu thân không
nhận sai hài tử của mình. Nếu Lưu Phong thực sự là Thái tử, vậy vị kia tại
Đông cung thì sao đây.
Trong đám quần thần, có đủ những người thông minh thấy cảnh này liền kinh hãi.
Nếu Lưu Phong là Hoàng Thái tôn chân chính. Như vậy vì cái gì Thái tử phi cũng
không nhận hắn. Mà phải tới lúc này mới nhận thân.
Quần thần còn đang chần chờ thì Thái tử phi đã mở miệng nói: “Các vị, bản cung
hôm nay phá lệ vào triều vì muốn cấp cho hài tử của ta một cái danh phân.
Phong nhi địch thật là thân sinh cốt nhục của ta cùng Thái tử. Chuyện này bệ
hạ kỳ thật cũng biết, Tử Hư Chân Long lệnh sớm đã chứng nhận thân phận của
Phong nhi. Hơn nữa, Phong nhi đã tu luyện bí điển của hoàng tộc Tử Hư Chân
Long quyết đại thành, chính là mệnh Chân Long…”
Lão Hoàng đế không hé ra một tiếng, sắc mặt lạnh lùng, giống như trong lòng
tính toán cái gì.
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hô rung trời. Lưu Phong biết, đó là
quân đội của mình đang tiếp quản cấm quân cùng đại nội thị vệ.
Lão Hoàng đế cũng nghe được tiếng gọi ầm ĩ vang trời ngoài kia. Lão biết thời
đại của mình đã đến hồi cáo chung. Hai mắt lão chăm chú nhìn Lưu Phong rồi
nói: “Hài tử, ta đã khiến ngươi chịu ủy khuất?”
Yến vương biến sắc, muốn nói cái gì đó. Thì một gã tướng lãnh bên người hắn
đến thì thầm với lão vài câu. Cũng không biết là nói cái gì mà Yến vương sắc
mặt ngày càng âm trầm.
Một lúc sau, lão bất ngờ cười ha hả, ánh mắt lập tức trở nên ác nghiệt: “Lưu
Phong, ngươi có ý tứ gì, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản, vì cái gì quân đội của
ngươi tiếp quản Cấm quân cùng Đại nội thị vệ. Ngươi có ý tứ gì?”
Lão Hoàng đế không kìm nổi toàn thân lạnh run, lão biết mình thế là xong rồi,
hoàn toàn xong rồi. Vị Hoàng đế tương lai rồi sẽ là một trong hai người này.
Lưu Phong hạ giọng nói: “Ta nói thật cho ngài biết, Hoàng cung đã dưới sự
khống chế của ta. Yến vương ngươi muốn có ý đồ mưu phản, là không có khả
năng.”
Lão Hoàng đế mặt xám như tro tàn, tái nhợt, đầu buông thõng xuống. Trên mặt
không ngờ chảy ra hai hàng nước mắt. Lão uy phong một đời. Không nghĩ tới kết
quả là, lại rơi vào tình cảnh như vậy. Ông trời chết tiệt, căn bản không đáp
ứng mình. Mình giờ đây chỉ có thể chờ người xử trí.
Yến vương nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi ý đồ
tạo phản, ngươi lại ngược lại vũ nhục ta… Hừ, ngươi nói ngươi là Hoàng Thái
tôn? Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết thân phận mẹ đẻ thật của ngươi là ai
không? Thật là Thái tử phi điện hạ sao? Chỉ sợ là loài tạp chủng thôi?”
Lời của Yến vương đấy sự vũ nhục. Lưu Phong cực kỳ tức giận, thân hình nhoáng
lên một cái, nháy mắt vọt qua, tát một cái lên mặt hắn.
Yến vương tuy rằng cũng là tu chân giả, cũng tu luyện Tử Hư Chân Long quyết,
nhưng so với Lưu Phong, hắn thua thiệt quá nhiều, hắn cười thảm nói: “Đánh hay
lắm… đánh hay lắm. Đánh là chứng minh ngươi đang phẫn nộ. Ta nói không đúng
sao, không phải sao? Ngươi căn bản không phải nhi tử của Thái tử phi…”
“Im miệng—!”
Lão Hoàng đế cân nhắc mãi, rốt cục đưa ra quyết định cuối cùng, hắn giận giữ
quát Yến vương, rồi nói: “Hừm, thực ra thân thế của Trịnh vương, trẫm đã sớm
rõ ràng, hơn nữa đã trải qua khảo nghiệm của Tử Hư Chân Long lệnh, tuyệt không
phải giả dối. Hắn chính là Tôn nhi của trẫm. Chính là Hoàng Thái tôn của đế
quốc…”
Lưu Phong hướng về phía lão Hoàng đế mỉm cười. Tâm niệm vừa động, Tử Hư Chân
Long tức phá thể mà ra, xoay quanh thân mình hắn. Khí tức hoàng gia đích thực
lập tức phô thiên cái địa bao phủ toàn bộ Thượng thư phòng
Trong tình cảnh này, quần thần gần như đều đã minh bạch sự thật. Không đề cập
thật giả, chỉ cần Chân Long hộ thể trong truyền thuyết kia đã xác định Trịnh
vương chính là Chân Mệnh Thiên tử.
Lãnh Nguyệt dẫn đầu quỳ xuống, trong hai mắt lệ nóng tung hoành, run giọng
nói: “Tham kiến Thái tôn…”
Theo sau, đại bộ phận thần tử trong điện cũng đều hướng Lưu Phong quỳ lạy, lễ
bái. Thậm chí trong đó còn có một ít quân viên của phái Yến vương.
Lưu Phong bước lên phía trước, nâng hai tay của Lãnh nguyệt nói: “Tiên sinh,
ngươi mau mau đứng lên!”
Lãnh Nguyệt khẽ lau đi nước mắt trên má, nói chân thành: “Điện hạ, mấy năm nay
ủy khuất Người, hiện tại rốt cục cũng phục hồi được tính danh cho người…”
Ngừng một chút, Lãnh Nguyệt tiếp tục nói: “Kẻ sĩ chết vì lý tưởng, nguyên bản
trên đời, ta chỉ kính phục một người Thái tử. Hiện tại, ta xem Điện hạ cũng
không kém hơn thân phụ. Lãnh Nguyệt hiện tại thề, nguyện trung thành với Người
cả đời.”
Lưu Phong âm thầm gật đầu, địa bàn của mình càng lúc càng lớn, nhân tài cũng
cần càng ngày càng nhiều, mà phải có người trung thành như Lãnh Nguyệt nữa,
hắn thực sự là phúc khi của ta.
Lưu Phong vội cầm chặt cánh tay của Lãnh Nguyệt: “Tiên sinh, sau này mong
ngươi giúp đỡ ta nên nghiệp lớn…”
Lãnh Nguyệt chăm chú nhìn Lưu Phong nói: “Hổ phụ không sinh khuyển tử, Điện hạ
dĩ nhiên có phong thái của Thái tử ngày xưa. Thái tử trên trời có linh thiêng,
nếu nhìn bộ dáng hôm nay của người, cũng sẽ phi thường vui mừng.”
Đúng lúc này, đột nhiên nghe lão Hoàng đế trầm giọng hét lớn một tiếng: “Các
vị ái khanh đều yên lặng một chút, hiện tại ta tuyên bố một đại sự. Trẫm nhân
tuổi già nhiều bệnh, vì lợi ích của đế quốc, trẫm quyết định thoái vị, đem
ngôi vị Hoàng đế nhường ngôi cho Tôn nhi của trẫm, Hoàng Thái tôn Chu
Phong…”
Nói xong, ánh mắt lão hướng về phía Lưu Phong, giả vờ bộ mặt hiền hành, tươi
cười, nói với hắn: “Tôn nhi, đây là chiếu thư nhường ngôi của ngươi, lại đây
tiếp chỉ.”
Lưu Phong thoáng do dự một chút, rồi đi đến, quỳ xuống, hai tay tiếp nhận
chiếu thư đại biểu cho quyền lợi với thiên hạ. Có thứ này, từ nay về sau, hắn
chính là Hoàng đế danh chính ngôn thuận của Hoa Hạ đế quốc.
Sự tình tới lúc này là hắn đã hoàn thành nhắc nhở của Chu Phong. Kế tiếp cần
phải tìm tên gian phu Yến vương tính sổ. Yến vương lúc này không nghĩ sự tình
lại như vậy, nguyên bản lão Hoàng đế đã thề son sắt với hắn, Hoàng vị nhất
định là của Vương. Mà điều kiện của lão Hoàng đế chỉ có một, làm Thái thượng
hoàng. Nhưng hiện giờ lão lại đổi ý. Yến vương rất muốn ngăn cản Lưu Phong đi
tiếp chỉ. Nhưng thân thể của hắn bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc, căn
bản không thể giật ra được. Vương đành phải trơ mắt nhìn Lưu Phong tiếp nhận
chiếu thư tượng trưng cho quyền lợi cùng địa vị kia.
Có lời từ chính miệng lão Hoàng đế cùng chiếu thư nhường ngôi. Chúng đại thần
không có gì do dự, đều quỳ xuống, dập đầu trước Lưu Phong, hô vạn tuế.
Lão Hoàng đế dưới sự nâng đỡ của Xích Long, nản lòng thoái chí, yên lặng rời
khỏi Long Ỷ, theo cửa bên mà ly khai.
Đan Hùng đi đến, thấp giọng nói: “Bệ hạ, Hoàng thành cùng kinh đô đã trong
lòng bàn tay của chúng ta, các tuần phủ cũng đều bị thu phục. Những tuần phủ
cá biệt không nghe lời đã được thay thế dưới sự an bài của Thánh Giáo. Nói
cách khác, ngoài Yến kinh. Toàn bộ thế cục thiên hạ đều trong lòng bàn tay của
người.”
“Bệ hạ, Thái thượng hoàng tự sát.” Đúng lúc này, Xích Long chạy vào, khóc lớn
hô to về phía Lưu Phong.
Lưu Phong thoáng run một chút, rồi lập tức thản nhiên nói: “Thông tri lễ Bộ
Lễ, Ti Lễ giám, Tông Nhân phủ, chuẩn bị quốc tang…” Mặc dù có chút không
ngờ, nhưng lão Hoàng đế tự sát, Lưu Phong vẫn cảm thấy đây là một kết quả tốt.
Có lẽ, lão đã không còn dũng khí để tiếp tục sống sót.
Xích Long lĩnh mệnh vội vàng lui ra. Hắn nên vì chủ tử của mình trung thành
lần cuối cùng.
Lão Hoàng đế đã chết, nhưng đại thần ở hiện trường lại không có một ai dám
khóc. Vua nào triều thần nấy, ai cũng không dám đắc tội tân hoàng Lưu Phong.
“Các ngươi đúng là ý chí sắt đá hả? Không có nghe rằng Hoàng gia gia đã băng
hà sao…” Lưu Phong đột nhiên phẫn nộ quát một tiếng.