Đình Nhi cúi đầu nhẹ nhàng cười, tim đập thùm thụp còn tai nóng rực, ánh mắt
có chút mơ màng: “Lão công, ta thật thoải mái, ta phải làm nữ nhân của
chàng…”
“Ha hả, ta chờ để có ngày hôm nay mà phải mất hai kiếp làm người” Lưu Phong
chuyển mắt dừng lại ở đồn bộ nữ nhân. Thấy mĩ đồn tròn trịa trắng nõn khêu gợi
lại vểnh rất cao thì trong lòng tất nhiên là vui mừng không thôi.
Đình Nhi do nam nhân khiêu khích đã đổ mồ hôi đầm đìa(wtf), trong ham muốn
ngập tràn nói không nên lời lại lẳng lơ đến động lòng người. Một đôi tay nhỏ
bé cũng linh hoạt hướng về phía đũng quần nam nhân.
Nữ nhân vuốt ve khiến tâm thần Lưu Phong nhộn nhạo, chỉ cảm thấy miệng khô
lưỡi đắng(ực). Một luồng nóng bỏng từ bụng dưới từ từ dâng lên, còn bổng bổng
nằm trong tay nữ nhân cũng càng lúc càng hùng dũng.
Đình Nhi khẽ run lên, nàng cắn môi nói nhỏ: “Lão công thật lớn a—!”
Lưu Phong hơi hơi động tâm vươn cánh tay ra ôm chặt nàng vào trong lòng rồi
cúi đầu hôn lên đôi môi nàng.
Đình Nhi ở kiếp trước đã từng cùng Lưu Phong hôn môi, nhưng hôm nay hương vị
cũng khác xa. Đầu tiên là thân thể của hắn khác xưa. Tuy rằng diện mạo tương
tự, nhưng bản chất khác nhau(to hơn ). Tiếp theo, hiện tại Đình Nhi mang trí
nhớ của hai người chứ không phải đơn thuần một người.
Thân thể của nàng khẽ run rẩy chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển. Hai tay kìm
lòng không được bắt đầu tăng tốc độ lên, sự sảng khoái đến tê dại không ngừng
xâm nhập vào trong lòng của nàng.
Đình Nhi giờ phút này không nghĩ điều gì khác. Chỉ thầm nghĩ cứ như vậy được
nam nhân của mình âu yếm ôm hôn, vuốt ve là trong lòng dâng lên một cảm giác
lâng lâng. Một hồi hôn hít đã làm Đình Nhi như mê muội, tình cảm mãnh liệt
trào dâng không thôi. Lưu Phong âm thầm đắc ý liền đưa tay tới mạnh mẽ xoa nắn
cặp đào tiên căng mọng của nữ nhân.
Đồng thời, một tay khác cũng chậm rãi đi tới hạ thân. Từ từ đi vào bên trong
vuốt nhẹ thăm dò. Khi tay hắn chạm vào bạch ngọc mỹ đồn thì Đình Nhi lập tức
liền phản ứng. Hai chân kẹp chặt bàn tay hắn mà hoảng sợ run giọng nói: “Lão
công… Thiếp… Ngứa ngáy khó chịu”
Lời của Đình Nhi dường như là thêm dầu vào lửa.
Lưu Phong lập tức thấy cảm xúc mãnh liệt trào dâng liền không ngừng hôn môi.
Ngón tay lại chậm rãi dùng sức lách qua song thối nữ nhân nhẹ nhàng trượt từ
mĩ đồn đi tìm kiếm địa phương ẩm ướt kia.
Đình Nhi muốn giãy dụa nhưng toàn thân lại bủn rủn không còn sức mà giãy, hạ
thân được an ủi bởi khoái cảm vượt xa hôn môi rất nhiều. Nếu không phải miệng
Lưu Phong còn gắn vào môi anh đào của nàng thì chỉ sợ nàng đã sớm thét chói
tai.
Theo cử động rất nhỏ của nam nhân, mà thân thể Đình Nhi như bị đánh mạnh(dã
man quá ). Nàng oằn người, mĩ đồn vô thức đung đưa mạnh mẽ, hiển nhiên là rất
hưởng thụ.
Ngón tay Lưu Phong chậm rãi dao động liền cảm nhận được mật thủy đầm đìa không
ngừng thì trong lòng lại mừng như điên.
Đình Nhi thở hổn hển, mặt đỏ rực, khắp người nóng bỏng, toàn thân vẫn không
kìm nổi mà nhè nhẹ run rẩy. Tâm thần dường như bắt đầu bay lượn giữa những đám
mây mà dễ chịu nói không nên lời.
Lưu Phong rời khỏi đôi môi của Đình Nhi. Hắn ghé miệng nhẹ nhàng liếm vành tai
nữ nhân nhỏ nhẹ hỏi: “Đình Nhi, thoải mái…”
Đình Nhi vành tai được hôn lại nghe thấy như nam nhân thúc giục nàng lên
giường thì vừa thẹn vừa giận. Nhưng cuối cùng nàng vẫn phát ra tiếng rên rỉ mơ
màng thập phần mê người.
Đình Nhi mặt đỏ như vừa uống rượu, thân mình mềm nhũn kệ cho Lưu Phong sắp
xếp. Một lát sau, nàng càng chịu không nổi, nhưng thấy Lưu Phong vẫn như trước
không tiến vào, đành phải cầu xin: “Lão công, nhanh đến với Đình Nhi, Đình Nhi
chịu không nổi –”(bình tĩnh em, trò hay còn ở phía sau )
Lưu Phong chờ chính là những lời này.
“Bảo bối, ta đến đây—!”
Lưu Phong khẽ cười mờ ám ưỡn lưng, lập tức liền tiến nhập vào thân thể Đình
Nhi.
…
(NB: lão nào giấu hàng khai mau-tên nào trả hàng ngay để ta xì đểu là mệt đóa)
Sau khi cùng Đình Nhi song tu, lực lượng đã tập hợp trong người Lưu Phong bắt
đầu rục rịch giống là muốn phá xác mà ra. Tử Hư Chân Long quyết đột nhiên tự
vận chuyển, kinh mạch bởi vì lực lượng tăng mạnh mà gây nên một cơn đau đớn
thấu tận tim gan.
Lưu Phong không dám chậm trễ, vội vàng dặn dò Đình Nhi quần áo bảo vệ hắn. Còn
mình vội vàng vận hành khởi động Tử Hư Chân Long quyết tầng thứ chín.
Tử Hư Chân Long quyết tầng thứ chín chú trọng chủ yếu là tu luyện hùng tâm
Vương giả. Đây là con đường khai thông Tử Hư Chân Long quyết đại thành nên vô
cùng gian nan.
Sau khi pháp quyết bắt đầu vận chuyển, Lưu Phong lập tức thấy nỗi đau đớn
trong người đã giảm bớt rất nhiều. Tâm pháp tầng thứ chín nhanh chóng liền thể
hiện sự thần kì. Kinh mạch dường như được mở rộng vô hạn. Cho dù có bao nhiêu
lực lượng đổ vào đều không hề có cảm giác đau đớn. Dường như đây là một cái
động không đáy.
Tuy nhiên lại nhanh chóng xuất hiện vấn đề mới.
Theo đà lực lượng không ngừng tăng vọt, kinh mạch của hắn vốn vô hạn không ngờ
cũng không chứa được nữa, lại xuất hiện những cơn đau đớn kịch liệt.
Cuối cùng bởi vì không thể đảm đương nổi lực lượng này nên kinh mạch Lưu Phong
do những va đập mạnh đều gần như đứt.
Lúc đầu hắn còn nghĩ đến việc mình bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng rất nhanh hắn lại
phát hiện sự tình cũng không tệ như mình tưởng tượng. Kinh mạch nhìn như đứt,
nhưng trên thực tế lại còn có chút dính vào nhau. Nếu không phải như thế thì
hắn đã sớm đi đời nhà ma.
Cho đến giờ khắc này, Lưu Phong mới hiểu được vì sao Tử Hư Chân Long quyết
tầng thứ chín là một ranh giới. Thì ra là chuyện như vậy. Đầu tiên gần như
ngắt đứt kinh mạch người ta rồi sau đó làm sống lại.
Nỗi đau đớn khi đó người thường khó có thể chịu được. Tuy nhiên Lưu Phong lại
có thể chịu nổi. Bởi vì sau khi kinh mạch gần đứt thì trong Thất Đại nguyên
anh chỉ thấy ngũ anh có trước đều xuống sắc không còn sáng nữa. Duy còn hai
đại nguyên anh Khai Dương, Diêu Quang vẫn vô sự như trước. Chúng không ngừng
cung cấp Thất Thải Thần lực cho Lưu Phong dùng để chống lại cơn đau đớn kịch
liệt kia.
Sau khi rõ ràng ngọn nguồn trong đó, Lưu Phong yên lặng ngồi xuống tuân theo
tâm pháp Tử Hư Chân Long quyết tầng thứ chín chậm rãi khai thông lực lượng đi
chữa trị kinh mạch. Cũng không biết trải qua bao lâu, toàn bộ kinh mạch trong
cơ thể hắn rốt cục đã nối thông lại. Cho đến khi đoạn kinh mạch cuối cùng gắn
kết thì trong cơ thể hắn đã xuất hiện một lực lượng cường đại hơn một cách
thần kì.
Lực lượng này hoàn toàn là tử kim sắc ( màu vàng tía), cũng giống như các chất
bình thường vẫn chảy xuôi ở trong kinh mạch hắn. So với máu đang chảy tuần
hoàn trong mạch máu thì giống nhau một cách khác thường.
Đến lúc này tâm pháp Tử Hư Chân Long quyết tầng thứ chín của Lưu Phong có thể
xem như luyện thành.
Việc sau đó phải làm là củng cố thành quả tu luyện tâm pháp tầng thứ chín. Tuy
nhiên, hắn nhanh chóng lại phát hiện một tình huống, Tử Hư Chân Long quyết
dường như không có cách nào dừng lại. Sau khi tâm pháp tầng thứ chín hoàn
thành thì tâm pháp tầng thứ mười liền bắt đầu tự vận chuyển. Vì vậy lực lượng
trong cơ thể cũng điên cuồng tuần hoàn theo.
Lưu Phong mừng thầm trong lòng, hắn phỏng chừng mình sắp đột phá tâm pháp tầng
thứ mười. Tâm niệm vừa động hắn vội vàng dựa theo tâm pháp này để vận khí để
cho lực lượng trong cơ thể dựa vào tâm pháp tầng thứ mười vận hành đủ chín
chín tám mươi mốt chu thiên. Lưu Phong chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, tiếp
theo toàn bộ lỗ chân lông nở ra hết cỡ. Một luồng khí vương giả trong thiên
địa điên cuồng ùa mạnh vào trong cơ thể.
Lưu Phong mừng như điên vì biết đó là khí tức đến từ long mạch. Hắn vội vàng
tiếp nhận toàn bộ đạo khí tức mới nhập vào trong cơ thể để cho Thất Đại Nguyên
Anh không ngừng hấp thu.
Nhưng mà Lưu Phong cũng không biết, Phiêu Miểu Cốc giờ phút này đã hoàn toàn
bị Tử Hư Chân Long khí của Hoàng gia phủ kín. Mọi tu chân đang ở trong đó chỉ
cảm thấy tâm tình thanh thản, hài lòng không thôi.
Cứ như vậy, trong vòng nửa tháng chung quanh Phiêu Miểu Cốc đã tụ tập Tử Hư
Chân Long khí làm mơ hồ hình thành một cái chuông tử kim Thần Long bao phủ.
Lúc này Lưu Phong đã vọt lên hoàn chỉnh tu luyện tâm pháp Tử Hư Chân Long
quyết tầng thứ mười hai. Phải biết rằng làm nổi việc này từ xưa đến nay cũng
chỉ có duy nhất Tổ hoàng năm đó.
Lưu Phong cũng chậm rãi mở hai mắt. Vào đúng thời khắc đó trời đất rung
chuyển, sấm sét vang tận mây xanh. Đến ngay cả tận ngàn vạn dặm xa xôi thì
Bạch Huyền Y và Thu Sương Tiên tử cũng cảm nhận được khí tức vương giả trên
người Lưu Phong.
Thu Sương Tiên tử mừng rỡ chuẩn bị đến đó xem xét, nhưng không nghĩ lại bị sư
muội ngăn cản: “Sư tỷ. Sư tôn nói, lần này không cho tỉ đi”
“Tránh ra, đừng ngăn ta” Thu Sương Tiên tử nóng lòng biết tâm pháp tầng mười
hai của Lưu Phong đại thành, cho nên lời lẽ đều không hề khách khí.
“Sư tỷ, Sư tôn muốn gặp Lưu Phong. Lệnh cho muội đến đưa hắn lại đây. Tỉ cứ
chờ vài hôm rồi cũng gặp nhau…” Thủy Nhược Hàn cũng không hề tức giận vì
thái độ của Thu Sương đối với mình.
“Sư tôn… Muốn gặp Phong nhi?” Thoáng do dự một chút rồi Thu Sương gật gật
đầu nói: “Được rồi—!”
Biết được Lưu Phong Tử Hư Chân Long quyết đại thành, tu chân thiên hạ liền
không hề do dự đều quay sang làm môn khách Phiêu Miểu Cốc, hy vọng có thể được
Chân Mệnh Thiên tử che chở mà tránh qua được thiên kiếp này.
Lưu Phong cùng chúng nữ thương nghị một chút, Phiêu Miểu Cốc có thể tiếp nhận
tu chân thiên hạ. Nhưng chỉ có điều kiện tiên quyết là không được có lòng dạ
bất chính. Bình xét tiêu chuẩn, đương nhiên do bốn vị tiên tử tự mình nắm giữ.
Đạo Tể Chưởng giáo rút kinh nghiệm xương máu, do dự hồi lâu rồi quyết định bán
đứng Bạch Diệu để đổi lấy sự che chở.
Đến khi Lưu Phong biết được Bạch Diệu vẫn ẩn nấp ở Vân Mộng Trạch tìm thời cơ
xuống tay với Tiểu Linh Nhi lập tức phẫn nộ không thôi. Hắn giao cho mọi người
bắt đầu dàn hàng tìm tòi bắt kẻ ác tâm kia để giải trừ tai hoạ.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng ở phía sau núi Huyền Tâm Chính tông tìm
được Bạch Diệu.
Bạch Diệu giờ phút này cũng không biết Đạo Tể Chưởng giáo đã bán đứng lão.
Thấy thế trận đối phương lớn như vậy, trong lòng tuy rằng sợ hãi nhưng lại cố
tạo ra khuôn mặt tươi cười mà nói: “Các ngươi làm gì vậy? Tìm ta sao? Các
ngươi không thể giết ta. Ta không hề trêu chọc các ngươi, các ngươi cần Thiên
Lôi kiếm thì ta liền nhường… Hơn nữa ta và các ngươi trong lúc đó cũng chưa
từng có phát sinh xung đột nào…”
“Bạch Diệu, ngươi đừng làm bộ, tâm tư của ngươi ta đã nói cho mọi người rồi”
Đạo Tể Chưởng giáo đứng ra chỉ vào mặt Bạch Diệu mà nói: “Ngươi ẩn nấp ở Vân
Mộng Trạch, là tìm thời cơ bắt Tiểu Linh Nhi… Tu chân các ngươi cao cao tại
thượng hoàn toàn chỉ là một đám súc sinh. Ngay cả hài tử nhỏ như vậy đều không
buông tha. Bạch Diệu, Huyền Tâm Chính tông của ta đã phân rõ giới hạn với các
ngươi…”
Vừa nghe như vậy Bạch Diệu lập tức liền hoảng sợ, lão vạn lần không ngờ Đạo Tể
lại làm chuyện như vậy. Lão cười gượng vài tiếng, cố gắng tự trấn tĩnh rồi
nói: “Không nên tin tưởng lời của Đạo Tể. Hắn nói bậy, hắn hoàn toàn nói bậy.
Ta là Thượng sứ, tại sao lại làm chuyện như vậy…”
“Im miệng—!”
Lưu Phong ngắt lời đi đến chỗ Bạch Diệu nói: “Ngươi chuẩn bị chết đi—!”
“Lão công, để cho ta—!” Đình Nhi vừa mới kế thừa Thiên Lôi kiếm, đang muốn tìm
cao thủ thử sức. Bạch Diệu là sự lựa chọn tốt nhất.
Lưu Phong suy nghĩ một chút, gật gật đầu, nói: “Được rồi, nàng cẩn thận một
chút, ta giúp nàng lược trận—!”
“Lưu Phong, các ngươi muốn làm gì? Ta là Thượng sứ. Giết ta thì Tiên Linh môn
nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi…” Bạch Diệu hoảng sợ vạn phần.
“Loại chó má như ngươi ta đã giết rất nhiều, không cần phải thêm ngươi làm
gì…” Lưu Phong cười khẩy ý bảo mọi người tránh ra để Đình Nhi giải quyết con
chó này.
Bạch Diệu thấy lúc mình ở đường cùng, nhưng Lưu Phong không ra tay mà là Đình
Nhi thì trong lòng liền có mưu tính. Lão chuẩn bị bắt giữ Đình Nhi coi đây là
áp chế để trốn khỏi nơi này. Tuy rằng Tiểu Linh Nhi là không có cách nào bắt
cóc, nhưng lại vẫn giữ được tánh mạng.
Nghĩ đến đây, Bạch Diệu lập tức xuất Bạch Hồng kiếm của mình ra. Một đạo bạch
hồng bắn nhanh như luồng điện lóng lánh nhằm mục tiêu là Đình Nhi.
Đình Nhi khẽ nở nụ cười nhạt, ra tay còn nhanh hơn. Khi Bạch Hồng kiếm của
Bạch Diệu đang lao đến giữa không trung, Thiên Lôi kiếm của Đình Nhi đột nhiên
phóng ra. Kiếm quang nhanh như cầu vồng điện lao lên nghênh chiến.
Đình Nhi thân hình uyển chuyển, cước pháp linh động hoạt bát giống như thần
tiên. Kiềm thế của Thiên Lôi kiếm làm người ta chấn động biến hóa cực nhanh,
càng biến hóa nhiều, lại càng xuất quỷ nhập thần.
Nhưng trong mắt Bạch Diệu lại không nhìn không thấy Đình Nhi có chút sát khí
nào, chỉ thấy động tác của nàng tựa như loại nghệ thuật nào đó, một loại
nguyện vọng khó có thể hình dung ra được. Lúc nói như vậy thì đã thấy sát ý
tỏa ra, có lẽ điều này càng chứng minh Đình Nhi đưa giết chóc và nghệ thuật
kết hợp với nhau.
“Phanh—!”
Một tiếng giòn vang, Bạch Hồng kiếm của Bạch Diệu rốt cục cùng Thiên Lôi kiếm
của Đình Nhi giao nhau. Sóng khí ngập trời, sát khí tỏa ra bốn phía. Sát khí
mạnh mẽ khiến Bạch Diệu lập tức tỉnh ngộ rất nhiều.
Đình Nhi bỗng nhiên lùi lại, cử chỉ thoải mái mà tao nhã, trong lúc đó triển
khai công thủ giống như tiện tay hái hoa, hệt như mây trôi nước chảy khiến cho
người ta như được thưởng thức cái đẹp. (chị cứ diễn)
Còn mặt Bạch Diệu lại căng thẳng, trên mặt ít nhiều lộ ra vẻ sợ hãi.
Điều khiến lão kinh hãi chính là vẻ mặt Đình Nhi. Lão thật sự không thể tưởng
tượng không ngờ có người lại có thể triển khai kĩ xảo đánh nhau hoa mĩ như
thế.