Nói chuẩn xác một chút thì nàng chính là một người điên, thực sự là một nữ
nhân điên cuồng. Nàng và Thái tử phi cũng cùng một chữ điên, nhưng bản chất
thì khác nhau hoàn toàn. Thái tử phi điên cuồng là bởi vì tình, mà nàng lại vì
lợi ích của sư môn. Nữ nhân vì tình, vì tình mà điên cuồng, có thể lý giải
được. Thế nhưng loại tâm tính này của Tần Thủy Dao thì có chút biến thái a.
Nếu như không phải vì nể mặt ba vị sư tôn, hắn đã sớm quyết định bỏ rơi Tần
Thủy Dao rồi.
Một lúc lâu, Lưu Phong nói: “Đại sư tôn, người quá lo lắng rồi. Ta làm những
chuyện như vậy cũng đều tính toán chừng mực. Ta cam đoan với người, sẽ không
liên lụy đến sư môn.”
Ngừng một chút, Lưu Phong tiếp tục nói: “Đại sư tôn, hà tất khiến cho bản thân
khổ như vậy, vì sao người không thể giống như ba vị sư tôn, làm một nữ nhân
bình thường? Người làm như vậy, không cảm thấy mệt chết sao? Người có biết hay
không, người là một nữ nhân, một người cần nam nhân thương yêu?”
Nghe Lưu Phong nói xong, nước mắt từ đôi mắt đẹp của Tần Thủy Dao trong nháy
mắt tuôn ra. Nàng mặc cho nước mắt chảy xuống, cũng không có lau đi.
Có lẽ đây cũng là phương thức giải tỏa.
Xem ra nội tâm Tần Thủy Dao cũng rất bất lực và mềm yếu. Bằng không nàng sẽ
không khóc trước mặt Lưu Phong.
Một hồi thật lâu, Tần Thủy Dao ngừng khóc, giận tái mặt lạnh lùng nói: “Chuyện
của ta không cần ngươi quản.”
Nàng nhìn thẳng vào hai mắt Lưu Phong, oán hận nói: “Phong nhi, ngươi cho là
ngươi có thể mang cho ta hạnh phúc sao?”
Lưu Phong thở dài nói: “Hạnh phúc phải do tự bản thân mong muốn mà không phải
do người khác cho. Trong lòng người không hạnh phúc, ta làm sao có thể mang
lại cho người—!”
“Tội gì làm khó bản thân, người hoàn toàn có thể giống như ba vị sư tôn hưởng
thụ hạnh phúc của nữ nhân—!” Lưu Phong thở dài nói: “Đáng tiếc người không
muốn”
“Nói bậy!” Thân thể mềm mại Tần Thủy Dao hơi run, hiển nhiên kích động tới cực
điểm: “Ta thế nào sẽ không nghĩ tới… Ngươi không hiểu, ngươi không biết, ta
từng trước mặt sư tôn phát lời thề nhất định phải chấn hưng Phiêu Miểu Cốc,
làm cho nó vượt qua Huyền Tâm Chính Tông… Ta nhất định làm được.”
“Thế nhưng người đã làm được rồi—!” Lưu Phong nhàn nhạt nói: “Nhân số Phiêu
Miểu Cốc chúng ta tuy ít, thế nhưng thực lực chung cũng đã là đệ nhất Tu Chân
Giới.”
“Ta biết, thế nhưng Đạo Tể còn chưa có chết.” Tần Thủy Dao cắn răng nói.
“Có ý tứ gì?” Lưu Phong cảm thấy trong lời Tần Thủy Dao có chuyện. Khóe môi
Tần Thủy Dao toát ra một tia oán hận, lạnh lùng nói: “Sư tôn chết. Chính là
một tay Đạo Tể tạo thành. Còn sống thì ta nhất định giết hắn.”
Lưu Phong cười nói: “Ta hiểu được, ta sẽ giúp người. Giết Đạo Tể cũng không
phải là việc gì quá khó.”
“Ngươi sai rồi—-!” Tần Thủy Dao giải thích nói: “Sự tình không có đơn giản như
ngươi tưởng tượng, Huyền Tâm Chính Tông ngoại trừ Đạo Tể còn có mấy vị lão tổ
tông. Tu vi cũng không dưới ta.”
“Thì làm sao?” Lưu Phong hào khí tận trời nói: “Dù cho đem toàn bộ Huyền Tâm
Chính Tông giết sạch thì đã làm sao? Đại sư tôn, buông gánh nặng trong lòng
đi, tất cả đã có ta. Trọng trách nên đặt ở trên người nam nhân, ta là nam nhân
duy nhất của Phiêu Miểu Cốc, mọi chuyện ta sẽ phụ trách…”
Nghe Lưu Phong nói, Tần Thủy Dao hơi có chút cảm động.
Lưu Phong nhân cơ hội đứng dậy rồi đi tới cúi người hôn lên đôi môi băng lãnh
của Đại sư tôn, nàng có chút chống cự. Nhẹ giọng nói: “Không được… Chúng ta
không thể như vậy…”
“Đại sư tôn, không nên chống cự, ta biết thân thể của người đang khát vọng,
cần ta âu yếm…” Lưu Phong bá đạo ôm Tần Thủy Dao đặt ở trên giường hai tay
giữ chặt cổ tay nàng, hôn làn môi anh đào của nàng, sau đó hướng tới bên tai
và khắp da thịt của nàng.
Đại sư tôn lúc đầu còn có giãy dụa. Thế nhưng một lát sau, thân thể cứng ngắc
cũng dần mềm mại. Lưu Phong hôn nồng nhiệt khiến nhiệt độ thân thể nàng tăng
lên. Hắn nói không có sai. Tuy rằng trong lòng nàng vẫn hận hắn, thế nhưng
thân thể của nàng vô cùng khát vọng được hắn yêu say đắm…
Ngọn lửa dục vọng chôn kín bấy lâu, bây giờ liền bùng cháy mãnh liệt không sao
kiềm chế. Mấy ngày nay, mỗi khi buổi tối trong đầu Tần Thủy Dao không tự giác
lại nhớ tới ngày đó cùng Lưu Phong làm việc… Có đôi khi nàng thậm chí nhịn
không được tự an ủi bản thân để giảm bớt trống rỗng và tịch mịch trong lòng.
Lưu Phong hiện tại muốn làm ngay. Ngay lúc này trước tiên triệt để chinh phục
thân thể nàng.
Hắn đưa tay cởi váy của nàng khiến thân thể mềm mại lõa lồ dưới tầm mắt. Lưu
Phong đem ngón tay tại nơi riêng Tần Thủy Dao chơi đùa một trận. Sau khi cảm
giác được nơi này bắt đầu ướt át hắn bỏ đi quần áo của mình, không chút do dự
trùng kích đi vào.
“Không… Không được như vậy…” Cảm giác được nam nhân đã tiến nhập vào thân
thể của mình, Tần Thủy Dao lần thứ hai bắt đầu giãy dụa, chỉ là lại có vẻ như
vô lực. Có lẽ nàng chỉ là muốn làm cho có mà thôi.
Rất nhanh do nam nhân không ngừng trùng kích mà Tần Thủy Dao đã vứt bỏ hết,
nào là phong tuyến đạo đức, nào là rụt rè đều vứt bỏ. Nàng bắt đầu giãy dụa bờ
mông tuyết trằng, kết hợp cùng động tác của nam nhân điên cuồng triền miên.
Sau khi kích tình, nét mặt Tần Thủy Dao đỏ bừng thật lâu cũng không sao biến
mất. Khắp người đều rất thỏa mãn, tựa hồ nàng đã quên hận ý bản thân đối với
Lưu Phong.
Nàng ôm lấy Lưu Phong, nhẹ giọng: “Cảm tạ. Trong lòng ta tựa hồ không hề trống
rỗng như vậy…”
“Cảm tạ cái gì, người cũng cho ta chiếm được thân thể, khiến ta vui thích…
Ha ha, Đại sư tôn ta thích nghe tiếng rên rỉ trên giường của người…” Lưu
Phong mờ ám cười cười.
Sau đó ánh mắt Lưu Phong chuyển xuống dưới, Tần Thủy Dao xấu hổ cúi đầu xuống.
Nàng biết bản thân trước mặt tên nam nhân ghê tởm này đã mất đi tôn nghiêm.
Bản thân hận hắn, thế nhưng nàng vẫn ở trên giường cùng hắn. Nàng cảm thấy bản
thân là một nữ nhân vô sỉ. Thế nhưng thân thể lại cảm thấy vui mừng và thỏa
mãn.
Lưu Phong hôn thật sâu lên môi anh đào nữ nhân, ngẩng đầu cười nói: “Đại sư
tôn, ta biết người vẫn hận ta. Trên thực tế đối với ngươi ta cũng có thành
kiến. Thế nhưng ta có lòng tin, chúng ta sẽ khá hơn.”
Đại sư tôn thở dài một hơi nói: “Phong nhi, xin lỗi, không phải ta hận
ngươi… Chỉ là ta… Ta cần thời gian… Quên đi, trước tiên không nói nữa,
thời gian không còn sớm nữa, ngươi trở về đi.” Sau khi kích tình qua đi, lý
trí Tần Thủy Dao lại hồi phục, vẻ mặt trở nên lãnh đạm như trước.
Khóe miệng Lưu Phong nhếch lên một nụ cười xấu xa. Hắn làm bộ đứng dậy, thế
nhưng lập tức cái miệng rộng lại hướng tới nơi ướt át của sư tôn. Thân thể Tần
Thủy Dao run mạnh, không tự giác được đưa tay đè đầu Lưu Phong xuống, rất sợ
hắn đứng dậy rời khỏi.
Cứ như vậy, trong phòng lần thứ hai vang lên tiếng nữ nhân rên rỉ.
Thủy Mị Nhi một mực bên ngoài cửa sổ nhìn trộm, thấy được hết quá trình xảy
ra. Nàng có chút trợn mắt há hốc mồm, nguyên lai Đại tỷ thực sự cùng Phong nhi
xảy ra quan hệ.
Nàng vô cùng kinh ngạc, bởi vì vẫn cảm thấy Đại tỷ sẽ không đơn giản cùng
Phong nhi phát sinh quan hệ. Thế nhưng cảnh dâm đãng trước mắt không phải là
giả.
Suy nghĩ cả nửa ngày, nàng cuối cùng đưa ra quyết định.
Thủy Mị Nhi mờ ám cười cười, nói thầm một câu: “Thật là cao, Đại tỷ a, ta đều
bị tỉ lừa dối, làm hại ta phòng không gối chiếc. Tịch mịch trống rỗng…”
Hôm nay trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu, Thiên Tâm và Lưu Phong bắt đầu quyết
đấu.
Lưu Phong cũng không biết Bạch Huyền Y và Đạo Tể đã thiết kế cạm bẫy, Tử Sát
thần kiếm của Thiên Tâm đã tẩm kịch độc mà ngay cả đại la thượng tiên trúng
phải cũng bỏ mạng.
Đây là một ngày khiến mọi người kích động nhất, cơ hồ mọi người tham gia Tu
chân Đại hội đều xúc động, mọi người đều chiếm vị trí có lợi cho mình chuẩn bị
xem trận quyết đấu ác liệt này.
Thiên Tâm lúc này cũng không biết Tử Sát thần kiếm trong tay đã bị động tay
động chân dù đã vài lần quan sát. Hắn biết đánh một trận này phần thắng cũng
không nắm chắc, có thể nói cửu tử nhất sinh.
Bất quá, cho tới bây giờ hắn cũng không có lựa chọn khác, chỉ có huyết chiến.
Hắn tin tưởng vững chắc Đình Nhi sớm muộn đều là của bản thân. Vì Đình Nhi,
hắn nhất định phải giết chết Lưu Phong.
“Thiên Tâm. Ngươi lại đây, ta có việc phân phó cho ngươi.” Đạo Tể Chưởng giáo
cảm thấy nên chỉ điểm một chút cho Thiên Tâm. Dĩ nhiên với tu vi của hắn muốn
giết chết Lưu Phong cố nhiên rất khó, thế nhưng nếu như liều mạng không được,
cố đâm hắn một kiếm thì khả năng cũng khá lớn.
“Chưởng giáo, ngươi yên tâm ta sẽ tận tâm tận lực, mặc kệ nói như thế nào. Ta
nhất định nỗ lực huyết chiến đến cùng…” Không đợi Đạo Tể Chưởng giáo nói gì.
Bên này Thiên Tâm bắt đầu tỏ thái độ.
“Ân, ta biết ngươi nhất định sẽ tận tâm—!” Đạo Tể Chưởng giáo vô thức nhìn bốn
bề vắng lặng hạ giọng nói: “Thiên Tâm, ngươi nhớ kỹ, nếu vạn nhất không địch
lại, ngươi nghĩ biện pháp đâm một kiếm trên người Lưu Phong.”
Thiên Tâm có chút không giải thích được: “Đây là cớ gì?”
“Đâm hắn một kiếm, mặc dù là bại nhưng vẫn quang vinh.” Đạo Tể Chưởng giáo
cũng không có nói cho biết chân thực ngọn nguồn, chỉ là lần nữa nói: “Thiên
Tâm, nhất định phải nhớ kỹ lời của ta nói. Bất luận thành bại, chỉ cần ngươi
có thể đâm Lưu Phong một kiếm là được.”
“Ân, ta nhớ kỹ—-!” Tuy rằng không hiểu bạch ngọn nguồn trong đó, thế nhưng
Thiên Tâm vẫn gật đầu vâng theo ý tứ Chưởng giáo.
“Phong nhi, tuy rằng ngươi có lòng tin tất thắng, thế nhưng cũng không nên chủ
quan. Mọi việc không được buông lỏng, không đến phút cuối mọi chuyện đều có
thể xảy ra.” Nghê Thường nắm chặt tay Lưu Phong tỉ mỉ căn dặn.
“Tỷ phu, cẩn thận đối phương lừa gạt—-!” Khuynh Thành hôm nay đã hiểu chuyện,
nàng cười nói: “Thiên Tâm biết rõ không địch lại, còn muốn ứng chiến, ta xem
hơn phân nửa có trá. Chàng nên phòng bị quỷ kế của tiểu nhân.”
Lưu Phong mỉm cười, véo mũi Khuynh Thành nói: “Ha ha, hôm nay nàng nói có điểm
ý tứ. Ngươi yên tâm, ta sẽ cẩn thận.”
“Tỷ phu, nhất định phải bình an trở về, đêm nay ta đợi chàng… Người ta muốn
ăn sữa trâu…” Nói xong, nhân lúc mọi người không để ý Khuynh Thành nháy mắt
với Lưu Phong.
Đại bộ phận mọi người ở đó đều biết ăn sữa trâu là chuyện gì. Nghe Khuynh
Thành vừa nói như thế, mặt đỏ không khỏi đỏ lên, đều thầm khen tiểu ma nữ lá
gan ghê gớm thật.
Lưu Phong một trận phiền muộn, nha đầu kia lá gan thực sự là càng lúc càng
lớn. Bất quá trong lòng hắn là phi thường thích Khuynh Thành mê luyến sữa trâu
của bản thân.
“Phong nhi, nhớ kỹ nhất định phải cẩn thận—-!” Tần Thủy Dao không nói gì cũng
đi tới, nhàn nhạt căn dặn một câu.
Lưu Phong gật đầu, hướng mọi người cáo biệt, đi lên lôi đài. Xa xa, Đình Nhi
hướng hắn ngoắc tay, làm một tư thế thắng lợi (hai ngón tay thành hình chữ v
chăng), miệng mỉm cười, chờ mong cuối cùng hắn sẽ thắng lợi.
Thiên Tâm lúc này cũng đi lên lôi đài, hắn oán hận nhìn Lưu Phong, con ngươi
lóe ra tia cừu hận, hận không thể nuốt chửng Lưu Phong.
Lưu Phong nhàn nhạt cười: “Ngươi chính là quyết định muốn đi tìm cái chết. Bi
ai a—-!”
“Ít nói mạnh miệng đi, ta vị tất sẽ bại bởi tay ngươi.” Thiên Tâm hiên ngang
lẫm liệt hiên ngang nói: “Ta vì Đình Nhi mà đánh, vì tình mà chiến, ta có lòng
tin tất thắng.”
“Lui một bước nói, dù cho ta thực sự thất bại, mặc dù có chết cũng quang
vinh—-!” Nói đến đây, ánh mắt Thiên Tâm chuyển hướng Đình Nhi, la lớn: “Đình
Nhi, ta yêu nàng—-!”
Lưu Phong cảm thấy khó chịu, mẹ ngươi. Nữ nhân của lão tử ngươi cũng dám yêu.
Đình Nhi khó chịu trừng mắt liếc Thiên Tâm, khinh thường hừ nói: “Ghê tởm—-!”
“Lưu Phong, ta muốn giết ngươi—!” Thiên Tâm nghe xong Đình Nhi nói, nhất thời
trong cơn giận dữ, đem một bụng tức giận đều trút lên người Lưu Phong, Tử Sát
thần kiếm nhất thời ra khỏi vỏ, quanh thân sát ý tỏa khắp.
Lưu Phong lập tức không nói hai lời, Nguyên Anh lực trong cơ thể trong nháy
mắt tuần hoàn khắp toàn thân tứ chi xương cốt, cuối cùng Nguyên Anh lực ngưng
tụ lên Hạo Thiên Kiếm, vận sức chờ phát động.
Nhìn Thiên Tâm nhanh chóng tới gần bản thân, khóe miệng Lưu Phong lộ ra bộ
dáng khinh miệt, khinh thường nói: “Ngươi giống như rất nóng lòng muốn chết?”
Lưu Phong vừa nói ra lời này, trong mắt Thiên Tâm sát ý nhất thời tăng vọt.
Mười ngón nắm chặt Tử Sát thần kiếm, ánh mắt như mũi tên nhọn bắn nhanh ra,
quay về phía Lưu Phong trầm giọng nói: “Chẳng biết hươu chết về tay ai (Lộc tử
thùy thủ), chỉ có phút cuối mới biết. Ngươi đừng đắc ý quá sớm, có lẽ hôm nay
chết trên lôi đài này chính là ngươi.”
Từ mắt Thiên Tâm đang nhanh chóng thay đổi, Lưu Phong hiểu rõ Thiên Tâm trước
mắt chính là đang không ngừng dồn lực lượng, chuẩn bị phát ra một đòn kinh
hồn.
Nghĩ tới đây, lập tức ngũ Đại Nguyên anh lực trong cơ thể hắn chạy dọc theo
kinh mạch không ngừng rót vào Hạo Thiên Kiếm.
Hắn lạnh lùng nói: “Trong vòng hai mươi chiêu, ngươi hẳn phải chết—!”