“Hừ—!”
Lưu Phong triệu hồi tử kim (vàng tía) Chân Long. Tử Hư Chân Long quyết âm thầm
vận chuyển xoay quanh bản thân, Tử Hư Chân Long khí nhất thời từ người hắn tỏa
ra khắp nơi. Chúng tu chân lập tức sinh ra cảm giác muốn quỳ bái. Bạch Khởi có
vẻ cũng cảm ứng được thiên uy lớn lao đó, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Lưu Phong rất thoả mãn về biểu hiện của mọi người cười nói: “Thiên kiếp đã
tới, mặc dù là Tiên Linh Môn cũng không cách nào tránh khỏi. Mọi người có cảm
thấy, bọn họ liệu còn tâm tư nghiêm phạt chúng ta sao?”
Nghe Lưu Phong nói như thế, mọi người hiểu ra tức khắc. Dưới Thiên kiếp không
có ngoại lệ, Tiên Linh Môn thì sao, Tuần Tra Sứ giả thì sao. Đến lúc đó ai có
thể quản được.
Lưu Phong đúng là người mang Tử Hư Chân Long khí, lại có tử kim Chân Long hộ
thể, là người ngoài kiếp. Chỉ có dưới sự che chở của hắn mới mong có được một
đường sống sót.
Có ý niệm này trong đầu mấy người nhất thời quyết định đứng ở về phía Lưu
Phong, công khai lên án hành vi của sứ giả Tiên Linh Môn.
“Giết sứ giả, vì Tu Chân Giới trừ hại…” Cũng không biết ai hô một câu khiến
tu chân đang có mặt liền sôi nổi yêu cầu giết sứ giả cho xong chuyện. Tránh
không để cho hắn quay về tố cáo, sẽ thêm không ít phiền phức.
Đạo Tể Chưởng giáo hơi biến sắc, lá gan những người này cũng thật lớn, thật
đúng là muốn tạo phản.
Bạch Khởi cả giận nói: “Các ngươi sẽ hối hận—!”
Mắt thấy tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, Đạo Tể Chưởng giáo đành thở dài
bảo: “Thiên Tâm, chúng ta đi thôi chuyện này đã vượt qua phạm vi năng lực của
chúng ta” Đạo Tể cũng hiểu câu nói của Lưu Phong thật đúng. Dưới thiên kiếp sẽ
chẳng phân biệt được ngươi hay ta, chẳng phân biệt được cao thấp thế nào. Trái
lại, có người nói tu vi càng mạnh thì nguy hiểm lại càng lớn. Tiên Linh Môn
tuy rằng cao cao tại thượng, thế nhưng đến lúc đó vị tất có thể bảo vệ được
Huyền Tâm Chính tông. Hơn nữa Bạch Huyền Y chưa chắc sẽ làm như vậy. Hôm nay
người Tu Chân Giới đang xúc động, lão cũng không thể trở thành cái đích cho
mọi người chỉ trích.
Bạch Khởi nghe vậy gấp đến độ giậm chân bình bịnh hô lên: “Đạo Tể Chưởng giáo,
ngươi có ý tứ gì?”
Thiên Tâm trầm ngâm chốc lát cuối cùng thu hồi kiếm tiên nói: “Tôn giả, xin
lỗi, chuyện của người chính người nên xử lý” Thiên Tâm cũng là nhận thấy
nguyên nhân là người này biết mọi người Tu Chân Giới trở mặt sẽ làm ảnh hưởng
toàn bộ vận mệnh và an nguy của Tu Chân Giới nên hắn đành cố kiềm nén lửa
giận.
Bạch Khởi thấy bản thân thế cô, lão cắn răng nói: “Hảo, Các ngươi được đó,
hiện tại ta đi… Các ngươi sẽ hối hận…” Nói xong liền xoay người rời đi.
“Chờ một chút—!”
Lưu Phong truy theo cười nói: “Ngươi có thể đi sao? Không có nghe thấy tất cả
mọi người yêu cầu giết ngươi?” Vừa nói Lưu Phong cười gằn dùng tâm niệm gọi tử
kim Chân Long hộ thể gào thét vọt tới không để Bạch Khởi phản ứng đã hoàn toàn
nuốt lão.
Đạo Tể Chưởng giáo và Thiên Tâm tối sầm mặt lại. Lưu Phong quá cường hãn nên
bọn họ thấy thua xa. Nhất là Thiên Tâm, hắn vẫn cho rằng tu vi bản thân có thể
so cùng Lưu Phong. Thế nhưng hiện tại xem ra, nếu như hắn vận dụng tử kim Chân
Long và thanh loan thần điểu thì căn bản là mình một chút cơ hội thắng cũng
không có.
Nghĩ tới đây, thần sắc Thiên Tâm không khỏi sa sầm. Lần đầu tiên trong đời
niềm tự tin trong hắn bị dao động.
Đạo Tể Chưởng giáo lại thấy việc lớn lại đi theo hướng khác, nhất định phải
tìm mấy vị tổ tông thương nghị một chút. Xem làm thế nào ứng phó với thế cục
hiện nay.
Còn tu chân có mặt thì toàn bộ mọi người đều hoan hô vang dội.
Thủ đoạn của Lưu Phong rất quả quyết và cường đại khiến cho bọn họ thấy được
hy vọng, thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Tần Thủy Dao tuy rằng cảm thấy Lưu Phong có chút tàn nhẫn quá mức, thế nhưng
cẩn thận nghĩ lại cũng đúng. Thời kì vô cùng trọng yếu phải dùng thủ đoạn phi
thường. Hơn nữa, hôm nay Lưu Phong như vậy cũng đủ làm cho Phiêu Miểu Cốc dạng
danh.
Như vậy tuy rằng đắc tội Tiên Linh Môn, nhưng có vẻ không thể làm khác. Dù Thế
nào Lưu Phong và Bạch Huyền Y của Tiên Linh Môn cũng chính là tử địch. Dù giết
một con chó của hắn cũng coi như không là gì.
Nghê Thường thấy nam nhân yêu dấu cường hãn như vậy, rất có khí thế vương giả
thì trong lòng cũng có chút hài lòng, hận không thể lao lên hôn lên mặt hắn.
Thủy Mị Nhi và Trương Mỹ Nhân cũng hài lòng không ít, mỉm cười nhìn nam nhân
của mình, trong lòng như ăn mật ngọt.
Vẫn trốn ở từ một nơi bí mật gần đó không hề hiện thân, Đình Nhi thấy Lưu
Phong thi triển thần uy, trong lòng cũng hài lòng không ngớt. Nam nhân của
mình đã bắt đầu nổi lên, trong tương lai thiên hạ sẽ thuộc về hắn. Nàng tin
tưởng bọn họ có thể nhanh chóng mỗi ngày ở cùng một chỗ, không ai có thể chia
lìa bọn họ.
Tại Hoa Hạ đế quốc, trong Thượng thư phòng. Lão Hoàng đế lúc này đang lọt vào
âm mưu ám sát của Tĩnh Vương Gia.
Tám gã tu chân che mặt mạnh mẽ xuất kích đang tấn công Hoàng đế trong Thượng
Thư Phòng.
Tám người đều dùng kiếm, hơn nữa tu vi không tệ. Kiếm chưa đến thì tiếng gió
mạnh mẽ đã tạo nên tiếng rít chói tai, khiến người nghe xong không khỏi cảm
thấy lạnh lòng, còn chiến ý giảm mạnh.
Chân Long vệ để lại không được ba thành nên lực phòng ngự giảm đi. Tám tên
liên thủ không phải chuyện đùa, đã nhanh chóng đột phá đại môn Thượng Thư
Phòng, kiếm thế chỉ thẳng vào lão Hoàng đế trên Long Ỷ.
Điều khiến lão Hoàng đế tức giận chính là trong thời khắc mấu chốt thì tu chân
Thiên Sư Đạo lại một người cũng không thấy. Lúc này bảo vệ bên người lão chỉ
có mười mấy Hắc ám võ sĩ của Lưu Phong và Chân Long vệ.
Tám người ngầm dùng bát quái thuật nên trận pháp tiến công có uy lực cũng kinh
người.
Đương nhiên, lão Hoàng đế biết bản thân cuối cùng vẫn còn một đạo phòng tuyến
là Hoàng Đình Đấu Ti, cho nên lão cũng không lo lắng. Vu Thiên đã từng nói
qua, trừ phi Thu Sương muốn giết hắn. Bằng không, không ai có đủ năng lực qua
được Hoàng Đình Đấu Ti.
Lúc này, Vu Thiên sớm ẩn thân xuất hiện cạnh lão Hoàng đế. Trong những người
có mặt cũng chỉ lão Hoàng đế có thể thấy rõ Vu Thiên. Lão quay đầu, nhìn
thoáng qua Vu Thiên, phát hiện trên mặt hắn không có vẻ căng thẳng chút nào.
Trước mắt Vu Thiên, tám gã tu chân thi triển ra kiếm thế đích xác không tầm
thường, Hắc Ám võ sĩ và Chân Long vệ kiên trì không được bao lâu.
Thế nhưng, lão không đơn giản xuất thủ. Bởi vì trực giác nói cho lão biết còn
có nhân vật lợi hại hơn chưa xuất hiện. Thái tử phi đang ở Đông Cung, sau khi
nghe được tin lão Hoàng đế bị tập kích thì nhớ tới lời Lưu Phong dặn vội vàng
dẫn theo Bất Tử Chiến sĩ chạy lại.
Lông mày lão Hoàng đế giãn ra, cười nói: “Điềm nhi, ngươi có thể tới, trẫm rất
hài lòng a.”
“Vì Phong nhi ta mới bảo vệ ngài, bằng không đừng hòng ta tới cứu ngài…”
Thái tử phi hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến ánh mắt lão Hoàng đế. Nàng
phi thân lại đứng bên người lão Hoàng đế. Quay sang Á Đương hạ lệnh: “Giết bọn
họ—_!”
Á Đương ra lệnh một tiếng. Mười mấy tên Bất Tử Chiến sĩ cao cường lập tức tham
chiến làm tình cảnh nghịch chuyển. Tuy rằng tám người phối hợp như như trước
vô cùng chặt chẽ (nv: thiên y vô phùng), kiếm thế vẫn cường hãn. Thế nhưng
dưới sự công kích của Bất Tử Chiến sĩ, vẫn để xuất hiện một kẽ hở.
Á Đương lợi dụng đúng cơ hội dùng tốc độ nhanh như chớp tiến lên phá vỡ trận
pháp bọn họ. Bất Tử Chiến sĩ đang trong chiến cuộc vội vàng đem vây quanh tám
người.
“Để lại một người sống—!” Lão Hoàng đế muốn biết những tên thích khách này là
ai phái tới. Lão xem ra ai cũng có hiềm nghi, thế nhưng không hề có chứng cứ.
Nhưng mà Bất Tử Chiến sĩ đâu có thể nghe được lời lão nói. Chia cắt mấy tên
kiếm tu xong thì căn bản là Bất Tử chiến sĩ quần ẩu đối thủ. Chớp mắt cũng đã
giết hết bọn thích khách.
“Bệ hạ, Xin lỗi a, ngài nên trưng cầu ý kiến của ta, để ta hạ mệnh lệnh. Bất
Tử Chiến sĩ cũng không biết ngài là bệ hạ…” Thái tử nói châm chọc.
“Quên đi, chết thì đã chết rồi, nguy hiểm cuối cùng cũng giải trừ—!” Lão Hoàng
đế thở phào một hơi.
“Chờ một chút—!”
Á Đương tựa hồ cảm ứng được cái gì, nói với Thái tử phi: “Điện hạ, nguy hiểm
cũng chưa được giải trừ, có thể cảm ứng được một sát khí cổ cường đại.”
Lão Hoàng đế nghe vậy lại thất kinh: “Thế nào? Vẫn còn có thích khách?”
“Cẩu Hoàng đế, nghĩ không ra bên cạnh ngươi cao thủ rất nhiều a—_!” Đúng lúc
này có âm thanh già nua ngoài cửa vọng đến, Á Đương và Bất Tử Chiến sĩ vội
vàng hộ vệ quanh người Thái tử phi.
Vu Thiên cũng hơi kinh hãi, sát khí người này rất nặng, thực khác thường a.
“Hỗn xược, là người phương nào, trẫm cùng người có cừu hận gì?” Lão Hoàng đế ỷ
vào Bất Tử Chiến sĩ và Hoàng Đình Đấu Ti nên cũng không sợ hãi, uy nghiêm quát
một tiếng.
“Hừ —_!”
Âm thanh già nua khinh thường cười cười: “Bằng vào ngươi? Còn không xứng có
cừu hận với ta à. Hiện trường có cao nhân, lão phu tự nhiên cần báo danh để
bày tỏ lòng tôn kính. Tại hạ Lão Tổ.”
“Lão Tổ?” Lão Hoàng đế có chút không giải thích được: “Có ý tứ gì?”
“Lão Tổ chính là Lão Tổ, hãy bớt sàm ngôn đi, nếu ngươi tự sát thì ta sẽ cho
chết toàn thây…”
“Bệ hạ, người này chính là Tử Linh tiên, tu vi cao cường không tầm thường, sợ
là phải có một trận ác chiến.” Vu Thiên nhìn ra lai lịch người này, vội vàng
nhắc nhở lão Hoàng đế. Lão Hoàng đế ngẩn ra: “Tử Linh tiên?”
“Hiện tại không có thời gian giải thích với ngươi, chờ ta trước tiên thu thập
hắn rồi hãy nói.” Vu Thiên nhàn nhạt nói.
Lão Hoàng đế nghe vậy thì thở phào, nghe khẩu khí Vu Thiên có vẻ lão không e
ngại Tử Linh tiên.
“Á Đương, Điềm nhi, các ngươi lui ra, có người sẽ ra tay.” Lão Hoàng đế rất
đắc ý nói: “Đây là Tử Linh tiên, bọn ngươi ở đó cũng không làm được gì.”
Á Đương nghe vậy thì động tâm. Thân là Bất Tử chiến sĩ, mục tiêu cuối cùng của
hắn chính là Tử Linh tiên. Uy lực và tu vi Tử Linh tiên chỉ có hắn hiểu rõ.
Hắn đang suy nghĩ, bên người lão Hoàng đế rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ mà rõ
ràng Tử Linh tiên đều không e ngại.
Lão Tổ nghe được lão Hoàng đế vừa nói như thế liền tức giận hừ một tiếng hiện
hình. Lão giống như sao băng từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã vào
tới Thượng Thư Phòng.
Trong Thượng Thư Phòng liền tràn ngập kình khí cuồn cuộn khắp nơi. Vu Thiên rõ
ràng cảm giác được tu vi Lão Tổ nên trong lòng không khỏi hưng phấn. Các loại
ứng biến trong nháy mắt chợt lóe lên trong đầu Vu Thiên nên sớm ngầm vận tu vi
toàn thân, trong nháy mắt như thủy triều dồn về song chưởng. Chân trái bước về
phía trước một bước chuẩn bị sẵn sàng xuất kích.
“Các hạ, vì sao còn chưa hiện hình báo danh đi?” Toàn thân Lão Tổ bao phủ một
tầng huyết quang, mơ hồ có thể thấy chòm râu đỏ như máu và khuôn mặt già nua
màu vàng đất của lão.
“Ha ha—!”
Vu Thiên cười điên cuồng hiện ra thân hình, khinh thường nói: “Chỉ là một kẻ
linh hồn không tan, Tử Linh tiên, có bản tôn tại đây thì ngươi làm sao giết
được bệ hạ?”
Nói xong, chỉ thấy tay phải Vu Thiên bổ ra một đạo kim sắc chưởng phong, đi
nửa đường trên không thì hóa thành một lưỡi đao sắc bén chém Lão Tổ.
Lão Tổ hơi biến sắc, thân hình xoay tròn, hóa thành một đoàn huyết vụ né
tránh. Sau đó gương mặt thật xuất hiện một chỗ khác. Chỉ thấy lão khoảng chừng
hơn bảy mươi tuổi, vóc người cao gầy, thần tình lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt
sắc bén như đao tràn ngập khí thế điên cuồng đã đỏ như máu, chòm râu và lông
mi rõ ràng đều đỏ như máu.
“Là ngươi?” Vu Thiên có vẻ nhận ra được người này.
“Không sai, là ta—!” Lão Tổ cười gằn nói: “Vu Thiên tôn giả, không nghĩ tới
chúng ta còn có ngày tái kiến. Đáng tiếc a, hôm nay ngươi và ta lại là địch
nhân.”
“Không sai—!”
Vu Thiên nghiêm nghị nói: “Cho dù nói như thế nào, ngươi là người tiền triều
đã vong quốc. Vu Thiên chỉ phụ trách bảo hộ Hoàng đế triều đại đương thời.
Ngươi và ta năm đó tuy rằng còn có chút giao tình, nhưng hôm nay không được
phép tới đây dương oai. Được rồi, ngươi đáng ra hồn phi phách tán, rồi vì sao
tu thành Tử Linh tiên…”
Lão Tổ nhàn nhạt nói: “Trời không giết ta —_!”
Lúc này Lão Hoàng đế cũng nhận ra thân phận Tử Linh tiên này, kinh ngạc:
“Không nghĩ tới lại là ngươi… Tốt, hôm nay liền cho ngươi hôi phi yên diệt.”
“Cẩu Hoàng đế, kẻ đáng chết là ngươi.” Lão Tổ lạnh giọng nói: “Ngươi đã từng
nếm nỗi đau đớn bị vong quốc chưa.”
“Vu Thiên thượng tôn, giết hắn—!” Lão Hoàng đế phẫn nộ gầm rú.
Vu Thiên biến sắc, hai tay vung lên bắn ra hai đạo kim sắc chưởng phong, hóa
thành hai kim long rít gào lao về Lão Tổ với khí thế như muốn mang tất cả cuốn
đi.
Lão Tổ cũng không né tránh, cười nói: “Vu Thiên Thượng tôn, năm đó ngươi đã
cứu ta một lần. Hôm nay ta liền trả lại ngươi ân tình cho ngươi, từ nay về sau
ân đoạn nghĩa tuyệt—!”
“Phanh—!” một tiếng, sau một đòn thì thân thể Lão Tổ giống như diều đứt dây bị
đánh bay. Mọi người đều thấy thân hình cao to của Lão Tổ đánh vỡ nóc Thượng
Thư Phòng. Đúng lúc này Lão Tổ bỗng nhiên hít một hơi, linh lực trong cơ thể
như chớp cấp tốc biến đổi, cả người như chim bay nhẹ nhàng đáp xuống.