Hi Du Hoa Tùng – Chương 934: Hết thảy áp chế đều là hổ giấy – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 934: Hết thảy áp chế đều là hổ giấy

“Tam muội, muội nói thế nào?” Tần Thủy Dao đưa mắt nhìn Nghê Thường rồi hỏi.

Nghê Thường do dự một chút bèn hỏi lại: “Đại tỷ, tỉ có tâm sự? Tỉ đâu có gì
gọi là khó nói cơ chứ? Cứ nói ra, tứ tỷ muội chúng ta cùng nhau gánh vác được
không?”

“Không có—!”

Tần Thủy Dao trống ngực đập thùm thụp nói: “Ta không sao. Chỉ là lúc trước ta
từng đồng ý với Phòng Như Băng, nói là sẽ lo lắng xếp đặt chuyện này cho hắn.
Mấy năm vừa rồi, hắn đích xác cũng làm rất nhiều chuyện cho môn phái chúng ta.
Cho nên ta mới trưng cầu ý kiến mọi người, không nghĩ làm cho việc lại bị bế
tắc”

“Đại tỷ, có câu này không biết muội có nên nói ra hay không” Trương Mỹ Nhân
nhướng mày rồi nói: “Muội cuối cùng cảm thấy được Phòng Như Băng này là người
không có hậu. Hơn nữa mục đích của hắn gia nhập Phiêu Miểu Cốc chúng ta cũng
không rõ ràng”

“Tứ muội, muội rốt cuộc muốn nói gì?” Tần Thủy Dao nói: “Phòng Như Băng mấy
năm nay đích đã làm không ít chuyện cho chúng ta. Tứ muội, muội cai quản
Phượng Viên Giang Nam thì hẳn là rõ điều này?”

“Đại tỷ, chính bởi vì muội tiếp xúc nhiều với Phòng Như Băng cho nên mới cảm
thấy được người này có vấn đề.” Trương Mỹ Nhân thoáng do dự một chút rồi nói
thẳng nói: “Đại tỷ, muội cũng không quanh co nữa. Muội xem ra Phòng Như Băng
này còn có ý khác…”

“Tứ muội, ý của muội là Phòng Như Băng có chủ định với Đại tỷ?” Thủy Mị Nhi
lập tức hiểu ra ý của Trương Mỹ Nhân bèn nói: “Kỳ thật, ta cũng có cảm giác
này”

“Ân, Nhị tỷ, Tứ muội nói đúng, ta cũng có như vậy cảm giác.” Nghê Thường quay
sang nói với Tần Thủy Dao: “Đại tỷ, muội cảm thấy quyết không thể để người như
Phòng Như Băng gia nhập Phiêu Miểu Cốc chúng ta. Mà để hắn vào thì cũng không
tuân theo tổ chế”

“Không phải đã có Phong nhi đi trước sao? Vì sao chúng ta không thể nhận Phòng
Như Băng, hơn nữa lúc trước ta từng có hứa hẹn với hắn. Về phần các muội nói
đến mục đích của hắn thì ta xem ra cũng không có đến mức như vậy.

Tần Thủy Dao thản nhiên nói: “Ta chỉ biết là mấy năm nay Phòng Như Băng vì
Phiêu Miểu Cốc chúng ta đã đóng góp rất nhiều. Ta cảm thấy được đáp ứng yêu
cầu của hắn là hợp lí. Phiêu miểu Cốc có thể phá lệ một lần thì cũng có thể
phá lệ lần thứ hai.”

“Không được—!”

Trương Mỹ Nhân kiên quyết không đồng ý: “Đại tỷ, tỉ hôm nay có hơi khác
thường.”

“Đúng vậy—!” Thủy Mị Nhi cũng có chút nghi hoặc: “Đại tỷ, lúc trước chẳng phải
tỉ đã với muội là tuyệt đối không sẽ đồng ý sao. Như thế nào mà tỉ nói chuyện
với Phòng Như Băng một lúc liền đổi ý? Có phải tỉ có điều gì khó nói?”

“Không cần đoán bừa—!”

Tần Thủy Dao thầm thở dài một tiếng, nói: “Phiêu Miểu Cốc luôn luôn chú trọng
lòng thành, nhân nghĩa. Nếu lúc trước từng hứa hẹn thì bây giờ không thể không
quản, không hỏi. Nếu không nhỡ chuyện đồn ra ngoài, chẳng phải bị các môn phái
chê cười.”

“Được rồi, chuyện này ta làm chủ, đồng ý Phòng Như Băng gia nhập Phiêu Miểu
Cốc.” Tần Thủy Dao đành phải lấy thân phận đại tỷ để buộc đi đến tự quyết
định.

“Dù sao chúng ta đều không đồng ý.” Thủy Mị Nhi. Nghê Thường, Trương Mỹ Nhân
vẫn không chịu từ bỏ.

“Ta không cần các muội đồng ý. Ta là đại tỷ, cũng là Chưởng giáo Phiêu Miểu
Cốc, ta có quyền quyết định mọi chuyện” Tần Thủy Dao cũng là có nỗi khổ không
nói ra được. Chỉ có thể làm bộ cứng rắn: “Ba vị muội muội, ta làm như vậy hoàn
toàn là vì lợi ích của sư môn. Hy vọng các muội có thể lấy đại cục làm trọng,
không cần luôn băn khoăn chuyện cảm nhận của mình”

“Đại sư tôn. Ta cũng không đồng ý—!”

Đúng lúc này, Lưu Phong hiện ra ở cửa. Hắn có chút thâm ý nhìn Tần Thủy Dao
nói: “Đại sư tôn, ta biết người có nỗi khổ, nhưng Phòng Như Băng là người lai
lịch bất chính, ý định cũng không chính đáng. Chúng ta tuyệt đối không thể dễ
dàng cho hắn gia nhập Phiêu Miểu Cốc.”

“Phong nhi, ngươi không có quyền quyết định chuyện này.” Tần Thủy Dao lạnh
giọng nói: “Đi làm việc của ngươi việc, tránh xa chỗ này ra”

“Đại tỷ, rốt cuộc tỉ có nỗi khổ gì, có chuyện gì mà tỉ không thể nói ra cho
mọi người chúng ta cùng nhau đối mặt?” Nghê Thường từ trong lời của Lưu Phong
đã nghe ra ý tứ gì đó.

“Không có, không có nỗi khổ, chỉ là ta suy nghĩ tới đại cục.” Tần Thủy Dao
chết không dám nhận.

“Người không nói, ta nói—!”

Lưu Phong đi tới thản nhiên nói: “Đại sư tôn, kỳ thật người vốn không nên để
Phòng Như Băng chèn ép. Chuyện năm đó ta không quan tâm mà cũng không hận
người”

Lời này vừa nói ra, Tần Thủy Dao lập tức biến sắc mặt, cắn môi nói: “Ngươi đã
biết rồi sao? Ngươi biết từ khi nào?”

“Vừa mới biết xong” Lưu Phong cười nói: “Đại sư tôn, ta có thể hiểu ý của
người, người có tin không? Ta biết, người làm chuyện này cũng vì lợi ích của
sư môn”

“Phong nhi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nghê Thường đi đến, dịu dàng nói:
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nói a, đừng để chúng ta sốt ruột.”

Lưu Phong đang muốn nói ra thì Tần Thủy Dao giành nói trước: “Để ta nói.”

Tần Thủy Dao hạ mắt xuống, nhìn tứ phía lại nhìn mấy muội muội mới nói: “Ba vị
muội muội, nếu Phong nhi đã biết thì ta cũng sẽ không che giấu. Chờ ta nói ra
tất cả sự việc cho các muội. Ta hy vọng mọi người có thể tha thứ cho ta.”

Thủy Mị Nhi đầy nghiêm nghị thúc giục: “Đại tỷ, rốt cuộc là chuyện gì, người
mau nói ra đi.”

Tần Thủy Dao do dự một chút, vội vàng kể lại một lần câu chuyện năm đó.

Sau gần một canh giờ nghe đã khiến cho Thủy Mị Nhi, Nghê Thường, Trương Mỹ
Nhân mặt mày nặng nề, tái xám. Nhất là Nghê Thường, khi nàng biết Lưu Phong
thiếu chút nữa đã bị đại tỷ giết chết sau khi vào sư môn thì bắt đầu run rẩy.

Trương Mỹ Nhân trong lòng thậm chí có không ít oán hận.

Gần như trong tam nữ chỉ có cảm giác của Thủy Mị Nhi coi như là còn ổn định.
Nàng biết rất rõ ràng tâm tư của Tần Thủy Dao hay kỳ thật cũng coi như không
có tư tâm. Nói như Lưu Phong thì Tần Thủy Dao làm như vậy hoàn toàn là vì giữ
gìn ích lợi cho Phiêu Miểu Cốc.

“Thực xin lỗi—!” Sau khi nói xong, trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Thủy Dao đã
ầng ậng nước.

Nàng nhìn Lưu Phong cảm kích nói: “Phong nhi. Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi có
thể tha thứ cho ta”

“Ta không tha thứ—!” Nghê Thường đột nhiên cả giận nói: “Đại tỷ, tỉ vì sao
phải làm như vậy, chuyện lúc trước ở trong cung ta cũng không nói. Nhưng mà
Phong nhi là do ta ôm từ Đại Tuyết Sơn về. Ta yêu thích nó cỡ nào thì tỉ cũng
biết, có điều không ngờ tỉ còn vài lần muốn hại nó? Trong lòng tỉ rốt cuộc
nghĩ như thế nào, muội hận tỉ” Nói xong, Nghê Thường khóc chạy ra ngoài.

Trương Mỹ Nhân thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.

“Tam muội, hãy nghe ta nói… , ta…” Tần Thủy Dao đang muốn đuổi theo lại bị
Lưu Phong ngăn cản: “Đại sư tôn, không có gì đáng ngại. Tứ sư tôn đã đuổi
theo. Chúng ta còn phải đi gặp Phòng Như Băng”

“Phong nhi. Ngươi thật sự có thể tha thứ cho ta?” Tần Thủy Dao áy náy hỏi lại.

“Ân—!”

Lưu Phong nghiêm trang gật gật đầu, nói: “Đại sư tôn, đừng suy nghĩ nữa, ta đã
nói với người rồi. Ta có thể hiểu được người. Ta thật sự một chút cũng không
hận người.”

“Sư tôn, cảm ơn ngươi, ta thay Đại tỷ cảm ơn ngươi.” Thủy Mị Nhi thấy Lưu
Phong rộng lượng như thế thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Người một nhà không nói hai lời” Lưu Phong cười nói.

Phòng Như Băng âm thầm đắc ý, may mà mình thông minh nắm được yếu điểm của Tần
Thủy Dao. Bằng không nữ nhân này quá cao thủ (nv: tá ma sát lư) thì hắn không
có biện pháp.

“Ngươi chính là Phòng Như Băng?” Đột nhiên. Một tiểu mỹ nữ tuyệt sắc đi đến,
cười hì hì với hắn mà nói: “Ngươi đang chờ đợi tin tức tốt phải không?”

Phòng Như Băng sửng sốt một chút, cẩn thận liếc mắt đánh giá mỹ nữ rồi cười
nói: “Ngươi là do Thủy Dao phái tới truyền lời? Có phải là chuyện của ta đã
được quyết định xong”

“Ha hả—!”

Mỹ nữ nhếch mép cười mà nói: “Chỉ sợ ngươi lại thất vọng rồi. Ta gọi là Khuynh
Thành, là tiểu thê tử của tỉ phu. Ta tới để nói cho ngươi, ngươi xong đời rồi”

“Xong đời?” Phòng Như Băng lại sửng sốt có chút khó hiểu: “Ngươi có ý tứ gì?”

“Thì ý tứ là ngươi xong đời rồi” Khuynh Thành cười hắc hắc: “Ngươi thực là đầu
đất. Ngốc tử đến thế này mà còn định thu hút sự chú ý của tiên tử nhà ta, thật
sự là nghịch thiên a”

Phòng Như Băng nghe ý của câu cuối cùng thì có vẻ Tần Thủy Dao vẫn cự tuyệt
mình.

Ngươi đã bất nhân thì ta bất nghĩa. Phòng Như Băng cười khẩy mà nói: “Ngươi
gọi Lưu Phong lại đây, ta có chuyện trọng yếu muốn nói cho hắn”

“Không cần—!”

Lưu Phong đi theo Tần Thủy Dao, Thủy Mị Nhi đang chậm rãi đi đến. Hắn nhìn
Phòng Như Băng cười nói: “Ngươi biết gì thì ta đã biết điều đó. Ngươi không
biết thì ta vẫn biết rồi”

Thủy Mị Nhi cười gằn nói: “Vốn ta còn tưởng rằng ngươi là nam nhân có tình có
nghĩa. Hiện tại mới biết được, nguyên lai ngươi là một tên hỗn đản mười mươi”

“Thủy Dao, ngươi… Ngươi muốn làm gì, đừng quên ta… Ta đối với Phiêu Miểu
Cốc các ngươi là có ân” Phòng Như Băng cảm giác được sự tình đổ vỡ đúng như
Khuynh Thành nói, hắn đã xong đời.

“Ân tình?” Người nói chính là Lưu Phong, hắn cười khẩy: “Phòng Như Băng, đừng
tưởng rằng lai lịch của ngươi thì ta không biết. Cái gọi là ân tình của ngươi
chẳng qua chỉ là diễn trò thôi. Kỳ thật ngươi chính là chó săn của Yến vương”

“Yến vương?” Âm thanh Phòng Như Băng lạnh lùng: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta
không biết cái gì mà Yến vương. Ta cũng không biết hắn”

“Đúng rồi, chó săn như ngươi thì ở trước mặt Yến vương kỳ thật cũng chẳng là
gì. Ngươi đương nhiên không có tư cách biết thân phận chân thật của hắn.

Nói theo lời của ngươi thì đó là chủ công thần bí. Bây giờ ngươi đã rõ chưa?”

Lưu Phong thản nhiên giải thích một chút.

Lời này vừa nói ra, Phòng Như Băng lập tức kinh hãi: “Ngươi… Ngươi làm sao
mà biết được?”

Tần Thủy Dao sửng sốt một chút, lập tức cả giận nói: “Hay cho ngươi Phòng Như
Băng, vốn là ngươi vẫn chỉ làm trò. Uổng cho lòng ta còn có chút áy náy.”

“Đại tỷ, hiện tại mọi chuyện đều rõ ràng. Tỉ cũng đừng để lại dấu vết, giết
hắn cho xong chuyện” Trong mắt Thủy Mị Nhi hiện lên sát khí.

“Không… Các ngươi không thể như vậy.” Phòng Như Băng ở sâu trong nội tâm có
chút sợ hãi, nói: “Các ngươi không thể như vậy đối với ta. Các ngươi không thể
chỉ tin lời Lưu Phong. Ta có đại ân với Phiêu Miểu Cốc các ngươi. Hơn nữa Thủy
Dao tiên tử, ta yêu nàng, phi thường phi thường yêu nàng”

“Im miệng—!”

Tần Thủy Dao phi thân lên phía trước vung tay tát Phòng Như Băng mà mắng: “Ta
thật sự là mắt mù, tại sao trước kia không phát hiện ra đồ súc sinh như ngươi”

“Tần Thủy Dao, ngươi là nữ nhân độc ác. Nếu giết ta thì tương lai của ngươi
cũng không có kết cục tốt…” Phòng Như Băng thấy van xin không có hiệu quả
liền bắt đầu chửi ầm lên.

“Lưu Phong, ngươi thực ngu xuẩn. Tần Thủy Dao như thế nào đối với ngươi, chẳng
lẽ ngươi không biết. Ngươi thiếu chút nữa đã chết ở trong tay nàng, chẳng lẽ
ngươi một chút cũng không hận nàng sao? Nàng phản bội sự bằng hữu với mẫu thân
ngươi, ngầm thích phụ thân ngươi. Hơn nữa sau đó lại một lần nữa phản bội, kéo
bè với Thái tử phi…”

“Được rồi—!”

Lưu Phong đi tới khinh thường cười nói: “Chuyện năm đó ta biết rõ hơn bất kì
ai khác. Kẻ thực sự ngu xuẩn chính là ngươi. Chẳng lẽ ngươi không biết ngay cả
Thái tử phi ta cũng đều đã tha thứ sao? Mọi việc Đại sư tôn làm, ta đều có thể
lý giải. Đứng ở vị trí của nàng, thì mọi việc nàng làm đều là chính xác, không
có một chút sai lầm.”

Nghe Lưu Phong như vậy vừa nói, Phòng Như Băng hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Người ta là đương sự còn không cần thì hắn có thể làm gì được nữa.

“Còn có dặn lại gì không?” Khuynh Thành đi tới hầm hừ: “Ngươi thực là đầu đất,
thật sự là ngu xuẩn quá mức. Mọi thứ để uy hiếp trước mặt lão công nhà ta đều
chỉ là hổ giấy.”

“Không được, ta có thể nói cho các ngươi một ít bí mật của Yến vương?” Phòng
Như Băng vội vàng cầu xin.

“Không cần—!”

Lưu Phong khinh thường cười cười: “Ngươi là con chó trước mặt Yến vương nên
cũng không có nhiều giá trị. Cho nên điều ngươi biết căn bản là không đáng giá
nhắc tới” Giá trị của Phòng Như Băng thì từ lúc bị Lưu Phong biết chân tướng
đã hoàn toàn không còn. Yến vương cũng đã sớm từ bỏ hắn, mặc hắn tự xoay xở.

“Phong nhi, các muội tránh ra, để ta tự tay giết hắn.” Hiển nhiên là Tần Thủy
Dao hận kẻ này rất sâu.

Lưu Phong theo lời mọi người lui ra phía sau vài bước. Tần Thủy Dao đầy vẻ
lạnh lẽo triệu tập kiếm tiên chém vào Phòng Như Băng.

“Không… Không muốn—!” Bản năng muốn sống khiến Phòng Như Băng bắt đầu phản
kích, nhưng với tu vi của hắn thì trước mặt Tần Thủy Dao thật sự chẳng coi là
gì.

Đến khi kiếm quang tan đi thì Phòng Như Băng đã chịu thần hình cụ diệt, ngay
cả một chút dấu vết đều không lưu lại.

“Phong nhi. Ngươi đi theo ta một chút?” Sau khi thu hồi kiếm tiên, Tần Thủy
Dao thản nhiên nói một câu rồi đi ra ngoài trước.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.