“Phong nhi, ngươi động phòng với ai?” Đang nói thì Nghê Thường cùng Trương Mỹ
Nhân liền sóng đôi bước đến.
“Lại đột nhiên biến mất, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Có phải là Bạch Huyền Y
lại phái người đến đối phó ngươi?”
Lưu Phong cũng không giấu diếm, nhẹ nhàng nói: “Ân, Bạch Huyền Y đích thực đã
phái người đến, tuy nhiên đã bị ta diệt. Hai vị tôn giả, các nàng không cần lo
lắng. Ta có tử kim Chân Long hộ thể. Cho dù là Bạch Huyền Y tự mình ra tay,
cũng chưa chắc có thể giết được ta.”
“Phong nhi, trong khoảng thời gian này, không bằng ngươi cứ ở sư môn đừng đi
loạn khắp nơi để Bạch Huyền Y khỏi thừa dịp kiếm cơ hội” Trương Mỹ Nhân khuyên
nhủ.
“Tứ sư tôn, không có gì đáng ngại, mấy ngày nay ta còn ước gì Bạch Huyền Y
phái đến lũ tay chân nhiều hơn. Nói như vậy thì mới có người giúp ta luyện
tập.” Lưu Phong cười nói: “Trong đánh nhau tu vi tăng trưởng nhanh nhất. Ta hy
vọng mỗi ngày đều có cao thủ tu vi gần bằng ta đến cùng ta đánh…”
“Phong nhi, nữ tử bên cạnh ngươi đâu? Là vị Bạch Khiết tiên tử kia đó?” Ngừng
một chút, Nghê Thường đột nhiên hỏi: “Vừa rồi, ngươi không phải nói đang cùng
với nàng động phòng sao?”
Lưu Phong nao nao, thầm nghĩ Tam sư tôn hẳn không phải đang ghen tị sao.
Hắn cười khan rồi nói: “Tam sư tôn, người không nghe nhầm đó chứ? Đâu có nữ
nhân khác ở đây?”
“Thôi đi—!”
Trương Mỹ Nhân khinh thường cười nói: “Tiểu tử này còn định giấu chúng ta bao
lâu. Kỳ thật chúng ta đã sớm biết chuyện Bạch Khiết tiên tử, Thu Sương tỉ đã
nói cho chúng ta”
Lưu Phong mới biết được mình vụng quá hóa dở, hắn xấu hổ cười cười: “Kỳ thật,
ta cùng Bạch Khiết tiên tử chỉ thuần khiết là hữu nghị.”
“Tiểu tình nhân. Ngươi nói như vậy là ta không thích nghe—!” Bạch Khiết ở
trong Tam Phân Quy Nguyên đan nghe được rõ ràng, chẳng phải mọi người đều đã
biết thì mình cũng không nên che giấu nữa.
“Tiểu tình nhân, ngươi cũng không thể vô lương tâm. Quan hệ của chúng ta thì
người khác không thể so sánh được. Mọi thứ của ngươi ta đều biết đến. Bao gồm
cả lúc ngươi cùng hai vị muội muội hợp thể, ta đều là thấy tận mắt. Đũng quần
người có mấy căn mao thì ta cũng biết” Bạch Khiết dường như cố ý trước mặt hai
nàng thể hiện thân phận mình và quan hệ với Lưu Phong.
Lưu Phong thực xấu hổ.
Trương Mỹ Nhân và Nghê Thường cũng có chút thẹn thùng. Nhất là nghĩ đến lúc
mình cùng Lưu Phong động phòng toàn bộ bị người ta nhìn thấy, lập tức liền
càng thẹn thùng hơn.
“Tam tỷ, không có sao. Cùng lắm thì chờ lúc Bạch Khiết tỷ tỷ cùng Phong nhi
động phòng chúng ta cũng nhìn lén” Trương Mỹ Nhân dù sao cũng là nữ nhân mạnh
mẽ. Không tính sự ngượng ngùng lúc ban đầu thì sắc mặt đã sớm khôi phục vẻ
bình thường.
Bạch Khiết khẽ nhíu mày cũng nói cứng rắn: “Xem thì xem, dù sao ta đều xem qua
các ngươi”
Ba nữ nhân đùa bỡn làm Lưu Phong cảm thấy được có hơi huyên náo liền vội vàng
chuồn đi.
Tuy nhiên ba nàng nhanh chóng đuổi kịp Lưu Phong. Hơn nữa lại túm hắn lôi vào
trong phòng.
Hoa Hạ đế quốc, kinh đô.
Sau khi Lưu Phong rời khỏi đế quốc thì các thế lực lập tức ngóc đầu dậy. Tĩnh
Vương gia cũng điều chỉnh chức quan trong quân, bắt đầu đánh trống khua chiêng
chiêu binh mãi mã. Hơn nữa còn khoe khoang với bên ngoài nói là để tăng cường
phòng vệ cho kinh đô.
Cùng lúc đó, Yến vương cũng đã thuyết phục được lão Hoàng đế chuẩn y cho mình
trở về Yến kinh. Có thể nói là thả hổ về rừng.
Lý Hương Quân, Khuynh Quốc và Tố Nương vừa về từ Phong Thành cùng nhau chủ trì
các lực lượng của Lưu Phong ở kinh đô, giám sát nghiêm ngặt hành động của Tĩnh
Vương gia và Yến vương.
Thái tử phi từ sau khi Lưu Phong rời đi thì có vẻ mất hết tinh thần. Nàng ngày
nhớ đêm mong Lưu Phong cho dù là tinh thần hay thể xác đều vô cùng mong nhớ.
Tuy nhiên nàng cũng biết vào lúc này thì hai người không có khả năng gặp mặt.
Vì thế mà nàng đành phải tiếp tục nhẫn nại tự vượt qua nỗi dày vò.
“Điện hạ, thuộc hạ gần đây phát hiện một bí mật của Tĩnh Vương gia?” Ngay lúc
Thái tử phi đang hết mực buồn rầu thì Á Đương đi đến.
“Nói đi, có chuyện gì?” Thái tử phi vẫn mất hết vẻ hoạt bát, trừ phi Lưu Phong
có thể hiện ra trước mặt nàng.
“Điện hạ, thuộc hạ phát hiện dường như còn có người bên trên Tĩnh Vương gia—!”
Á Đương nói rất nghiêm túc.
Thái tử phi hơi kinh hãi, vội vàng hỏi: “Ý của ngươi là, Tĩnh Vương gia cũng
chỉ là một tên chó săn, hắn cũng bị người khác khống chế?”
“Không sai, đúng là ý này.” Á Đương nói rất nghiêm túc: “Thuộc hạ trong lúc
ngẫu nhiên phát hiện lão đi một mình đến chân núi vùng ngoại ô. Hơn nữa, điều
kỳ quái là chỉ cần đi vào chỗ chân núi kia thì cả người liền biến mất. Thuộc
hạ liên tiếp truy tìm ba lượt đều không thấy dấu vết. Khoảng một lúc lâu sau
thì lão lại xuất hiện.”
“Không ngờ có việc này, vậy ngươi mau chóng báo cho Phong nhi.” Thái tử phi
lập tức thấy hào hứng vì có thể thu hoạch một ít tin tức có giá trị cho nam
nhân yêu dấu. Đối với nàng mà nói thì đó là niềm vui duy nhất của nàng bây
giờ.
“Đợi đã—!”
Ngay khi Á Đương chuẩn bị đi ra để sắp xếp xử lí tin tức thì Thái tử phi gọi
hắn lại: “Đừng vội nữa, chúng ta cứ điều tra kĩ một chút chờ khi sự tình đã rõ
ràng mới nói cho Phong nhi”
Còn vào lúc này, Tĩnh Vương gia đã lại một lần nữa một mình một người hiện ra
tại chân núi nơi Á Đương nói tới. Lão vận bộ pháp theo lời người đó đã ước
định, lúc đi đủ bẩy bẩy bốn mươi chín bước thì một lực lượng cường đại lập tức
đã hoàn toàn bao phủ lão rồi thuấn di đến một nơi bên trong chân núi.
“Thuộc hạ khấu kiến Tôn giả—!” Tĩnh Vương gia cung kính quỳ rạp xuống trên một
cái nệm bồ đoàn* thi lễ với vách tường đỏ như máu.
“Thôi, Tĩnh vương, không cần đa lễ. Ta hỏi ngươi, ngươi đã chuẩn bị trở mặt
với Lưu Phong?” Trong âm thanh của vách tường đầy phẫn nộ và quở trách.
“Khởi bẩm Tôn giả, Lưu Phong đã thành xu thế thời thượng. Nếu không hạn chế
bớt thì sau này nghiệp lớn của chúng ta e là không thể hoàn thành?” Tĩnh Vương
gia cẩn thận giải thích.
“Ngươi muốn liên minh với Yến vương?” Từ vách tường lại vang ra âm thanh nặng
nề làm người ta tim đập dồn.
Đầu gối của Tĩnh Vương gia có chút đau, lão biết Tôn giả đã quên mình còn đang
quỳ đành tự đứng dậy cung kính trả lời: “Tôn giả, Yến vương tuy rằng gian xảo,
nhưng mà hắn cũng không biết tâm tư và tham vọng của thuộc hạ”
“Ngu xuẩn—!”
Âm thanh phẫn nộ từ vách tường rõ ràng có chút kích động: “Ai cho ngươi đứng
lên? Ngươi thật là kẻ ngu xuẩn lớn. Bản tôn vừa mới nhận được tin tức, cho dù
là Lưu Phong hay là Yến vương thì đều biết rõ suy nghĩ của ngươi như lòng bàn
tay.”
Lời này vừa nói ra, Tĩnh Vương gia lập tức liền ngây người.
Khỏi phải nói lão tin tưởng như thế nào. Lão tin mọi thứ mình làm đều vô cùng
kín đáo căn bản là Lưu Phong và Yến vương không thể biết đến.
Tôn giả bên trong vách tường kia cũng yên lặng không nói tiếp nữa. Sau một hồi
trầm mặc thì âm thanh kia chậm rãi nói: “Ngươi đã coi thường Lưu Phong và Yến
vương.”
Tĩnh Vương gia hơi hơi thở dài, trong nháy mắt vẻ mặt liền trở nên có chút già
nua hơn: “Thượng tôn. Vậy ngài nói bây giờ ta nên làm gì đây?”
“Tiếp tục nhìn xem, coi như không biết. Xem Lưu Phong và Yến vương rốt cuộc
định dùng thủ đoạn gì. Ta để ý nhất chính là Tế Thiên tháp. Nhớ kỹ, đợi khi Tế
Thiên tháp xây xong, đúng lúc tế phẩm đang dâng hiến thì ngươi phải toàn lực
khống chế Tế Thiên tháp. Ta cần lực lượng của Tế Thiên tháp để hoàn toàn sống
lại…” Âm thanh từ vách tường lại vang lên ra lệnh cho Tĩnh Vương gia.
“Vâng. Tôn giả.” Tĩnh Vương gia lên tiếng.
“Lưu Phong cùng Yến vương đều là người mang Tử Hư Chân Long quyết. Là người có
mạng trời ủy quyền nên không thể đối xử bình thường. Tranh giành với bọn họ là
chuyện nghịch thiên, cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận, thật cẩn thận.
Hiểu chưa?”
Tĩnh Vương gia có chút khó hiểu, càng khó hiểu thì lại càng khó chịu. Thiên
mệnh báo về làm sao lại có những hai người xuất hiện. Tuy nhiên câu hỏi như
vậy thì lão cũng không dám nói ra.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì.” Âm thanh của vách tường kia cười khẩy tiếp tục
nói: “Ngươi suy nghĩ vì sao mà thiên mệnh lại ứng với hai người? Kỳ thật ta
cũng thực hoang mang. Tuy nhiên sự thật là như thế. Bên cạnh Lưu Phong có vị
đại thần thông cực kì lợi hại bảo hộ nên hãy quên đi. Vậy theo dõi chặt Yến
vương cho ta. Tương lai ta nhất định phải hấp thu Tử Hư Long Khí trên người
hắn. Đúng rồi, Dục Ma đã hoàn toàn đi tong, ngay cả Trần Hoàng hậu cũng xong
đời nên ngươi đừng ôm hi vọng nào nữa”
Tĩnh Vương gia hơi hơi cúi đầu nói: “Trước đó vài ngày thì vốn là Thái tử phi
đã sắp bị Dục Ma khống chế, ai mà biết lại bị Lưu Phong ngăn trở. Thật sự là
đáng tiếc”
“Nữ nhân vốn không thể làm nên đại sự. Chuyện từ nay về sau thì ngươi phải tận
lực tự mình ra tay” Người ở vách tường trầm giọng nói: “Mau nghĩ biện pháp lấy
được tín nhiệm của Hoàng đế để nhanh chóng hoàn toàn nắm được Tứ Đại Quân Đoàn
trong tay. Đến khi xảy ra chuyện thì chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng a.”
Trong lòng tĩnh Vương gia giật thót vội vàng hỏi: “Ý của Tôn giả là chúng ta
sắp sửa khởi sự?”
“Không, ngươi nhầm rồi.” Trước hết chúng ta không thể manh động dấy cơn binh
lửa, nếu không thực dễ dàng khiến cho Tu chân giới bất mãn, đến lúc đó thì rất
phiền toái. Hi vọng tốt nhất chính là Lưu Phong bị người giết chết ở Tu chân
Đại hội. Vậy chỉ còn lại Yến vương thì dễ đối phó”
“Còn có Thái tử phi ở Đông cung.” Tĩnh Vương gia nhắc nhở.
“Ha ha—!”
Từ vách tường vọng ra tiếng cười to khinh thường: “Nữ nhân chẳng đáng quan
tâm—!”
“Tôn giả, Thái tử phi này là nữ nhân không đơn giản. Hơn nữa bây giờ nàng có
Lưu Phong trợ giúp đã hấp thu lực lượng của Dục Ma như hổ thêm cánh” Tĩnh
Vương gia khác Tn giả, cho tới bây giờ lão cũng không xem những người giống
Thái tử phi là nữ nhân.
“Bất Tử Chiến sĩ số lượng quá ít nên cũng không giành được nhiều thành tựu.
Trước mặt đại quân trăm vạn của Tứ Đại Quân Đoàn thì bọn họ cũng chẳng là gì”
Âm thanh từ vách tường dừng một chút: “Đặt trọng điểm vào Yến vương và Lưu
Phong, bọn họ mới là đối thủ chính”
Tĩnh Vương gia khẽ nhíu mày, trong bụng nghĩ thầm coi thường nữ nhân cũng
không phải sự lựa chọn sáng suốt.
“Tĩnh Vương gia, bản tôn hứa gì với ngươi thì tương lai đều sẽ thực hiện. Ta
cần chỉ là sống lại, mà ngươi cần ngôi vị Hoàng đế và tuổi thanh xuân. Chỉ cần
ngươi làm theo lời ta nói thì sau này ta sẽ không bạc đãi ngươi. Nhưng ngươi
phải nhớ kĩ cho ta, mấu chốt thành công của chúng ta là Tế Thiên tháp.” Âm
thanh từ vách tường đột nhiên cao vút lên: “Nhất định phải nhớ kỹ.”
Tĩnh Vương gia nghe vậy thì run sợ vội vàng tỏ thái độ: “Tôn giả yên tâm, Tế
Thiên tháp ta quyết chí giành được”
“Hoàng đế muốn trường sinh, đáng tiếc lão cũng không biết sau lưng mình thì Vu
Thiên cũng lại có chủ ý khác…” Âm thanh từ vách tường lạnh nhạt cười nói:
“Tĩnh vương, mộng trường sinh của ngươi thì bản tôn nhất định sẽ giúp ngươi
thực hiện.”
Tĩnh Vương gia mang vẻ đầy sùng kính nói: “Mọi thứ xin trông cậy vào Tôn giả”
“Ai—!”
Âm thanh vọng ra từ vách tường bỗng nhiên có vẻ hơi cô đơn: “Nếu Bản tôn có
thân thể thì một số việc kỳ thật ta tự mình đi làm sẽ đạt hiệu quả cao nhất,
đáng tiếc a.”
“Tôn giả, nếu ta giúp người tìm được một thân thể hoàn mỹ thì người có thể
dùng phương thức cưỡng bức tạm thời sống lại a?” Tĩnh Vương gia sau một lúc
trầm mặc thì nói ra ý nghĩ trong lòng.
Âm thanh của vách tường lạnh lùng nói: “Ngươi cho là thân thể hoàn mỹ dễ dàng
kiếm được như vậy sao?”
Tĩnh Vương gia trong lòng khẽ động liền nhìn chăm chú vào vách tường nói rất
nghiêm túc: “Ta chắc chắn hết sức tìm kiếm, cam đoan sẽ khiến tôn giả vừa
lòng.”
“Được rồi, ngươi đã có tâm thì đi làm đi.” Â thanh của vách tường pha lẫn nụ
cười: “Tĩnh vương, xem ra Bản tôn không có nhìn lầm người a, ngươi tốt lắm a.”
Tĩnh Vương gia thấy nóng bừng cả người, lão biết Tôn giả có biểu hiện thực vừa
lòng với mình.
“Tốt nhất là người tu chân, thân thể người bình thường đối với ta vô dụng.
Âm thanh từ vách tường cười tiếp: “Nếu ta có thể khôi phục sự tự do tạm thời
thì sẽ giúp ngươi loại trừ bớt phiền toái.”
Tĩnh Vương gia ngừng một chút rồi hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: “Tôn giả, nếu
người tạm thời sống lại thì có thể rời khỏi đây mà vẫn đánh thắng Lưu Phong?”
Vách tường suy nghĩ một lát mới nói: “Ta không biết—!”
“Ta muốn hắn chết—!” Trong Đông cung, Thái tử phi Điện hạ đang nghe thư mà Yến
vương viết sau khi trở lại Yến kinh. Thư nói ở trong thành Yến kinh lan truyền
tin công kích nàng dâm loạn hậu cung thì nghiến răng căm hận.
“Yến vương tại sao phải làm như vậy, ta nghĩ không ra?” Á Đương đứng bên cạnh
có chút hoang mang.
Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Thái tử phi bỗng nhiên hiện ra vẻ sát ý. Nàng
cong tớn môi nói đầy oán hận: “Ta mặc kệ hắn làm vì mục đích gì, tóm lại ta
muốn hắn chết.”
Bồ đoàn nói tắt của tọa bồ đoàn là một dụng cụ để tọa thiền, thường được dồn
bằng bông gòn và bọc bằng một lớp vải xanh dương đậm. Tọa bồ đoàn có hình
vuông, với kích thước mà một người ngồi thiền trong tư thế “kết già phu tọa”
vừa đủ ngồi và để hai đùi gối lên