Hi Du Hoa Tùng – Chương 926: Tình ở bên trong – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 926: Tình ở bên trong

Vốn Lưu Phong không phải là người vội đòi hỏi tình dục, thế nhưng ở Tu chân
Đại hội đâu dễ dàng gặp nhau may mắn thế này. Cho nên hắn không muốn sau này
phải tiếc nuối điều gì.

Quý trọng điều trước mắt, cứ nắm chắc hiện tại là phong cách xử sự trước nay
của Lưu Phong.

Đình Nhi tuy rằng chuẩn bị tâm lý tốt, thế nhưng đối với chuyện nam nữ không
quen nên chỉ vụng về vuốt ve ngực nam nhân (DG: a-ma-tơ)

Còn Lưu Phong lại là cao thủ. Hắn cúi đầu xuống dịu dàng hôn vào vành cổ trắng
mịn của Đình Nhi cùng vành tai trong suốt…

Điểm hưng phấn của nữ nhân đa phần nằm ở ba nơi cùng với vành tai và cần cổ.
Đình Nhi cũng không ngoại lệ. Hơn nữa Lưu Phong nhanh chóng phát hiện điểm mẫn
cảm hưng phấn của Đình Nhi là tại vành tai. Chỉ khẽ liếm vài cái là thân thể
mềm mại của nàng đã nhịn không được run bần bật.

Bàn tay của Lưu Phong đang xoa trên đồn bộ của nữ nhân. Còn Đình Nhi cũng bất
chấp sự rụt rè của nữ nhi, thân thể giãy dụa vài cái, hơi thở phát ra tiếng
rên rỉ rất nhỏ.

Tuy rằng Đình Nhi rên rỉ rất nhẹ, thế nhưng làm cho huyết mạch Lưu Phong kích
động không ngớt. Bởi vì đó là người yêu cả hai kiếp của hắn.

Miệng Lưu Phong từ vành tai nữ nhân chậm rãi hướng về phía môi anh đào của
nàng, đầu lưỡi thuần thục luồn vào miệng nữ nhân bắt đầu mút vào (éc). Đình
Nhi tựa hồ cũng khó có thể chịu đựng kích thích như vậy nữa, vòng tay cuốn lấy
Lưu Phong mà vô thức vươn cái lưỡi đinh hương đáp lại rất cuồng nhiệt.

Giữa lúc đang hôn nhau kịch liệt, tay hai người đều dưới tình huống vô thức vỗ
về chơi đùa trên người đối phương. Đình Nhi tuy vụng về, nhưng Lưu Phong rất
là hưởng thụ. Hưởng đào chín muồi rồi, thỉnh thoàng thưởng thức quả xanh thì
chết cũng không tiếc.

Bàn tay của Lưu Phong theo sự thăng hoa mãnh liệt của tình cảm đã từ nhẹ nhàng
vỗ về dần dần biến thành xâm phạm mạnh mẽ. Bộ ngực, đồn bộ, thậm chí giữa hai
chân, nơi nơi đều có vết tích dấu tay của hắn. (DG: cào cấu cắn xé)

“Lão công, thật thoải máiiiiiiiii!” Đình Nhi nói mơ màng.

“Ta cũng vậyyyyyy!” Lưu Phong ghé miệng sát bên tai Đình Nhi, dịu dàng thâm
tình nói.

“Ừm” Đình Nhi từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ kiều mị, thân thể mềm
mại kìm lòng không đậu mà run rẩy, bởi vì bàn tay to của Lưu Phong đã đặt nàng
xuống mặt đất, khiến ngực nàng phơi bày ra hoàn toàn.

Ngay sau đó Lưu Phong đem cởi hết y phục của nữ nhân. Thân thể trắng mịn mỡ
màng (dương chi bạch ngọc) của nàng không giấu lại chút nào hiện ra trước mắt
hắn.

Lưu Phong nhất thời ngẩn người ra. Đình Nhi có một thân thể gần như hoàn mỹ,
vóc người xinh xắn gợi cảm không hề có tỳ vết nào, có thể nói là kiệt tác của
Thượng Đế.

Lưu Phong chớp chớp đôi mắt của mình kinh ngạc nhìn Đình Nhi, trong mắt đã
tràn ngập ngọn lửa nhục dục.

Đôi mắt xinh đẹp Đình Nhi khép hờ nhợt nhạt liếc nhìn Lưu Phong. Nàng thẹn thò
ngoan ngoãn nói: “Lão công, ta đã chuẩn bị tốt, chàng…”

Ta đương nhiên cũng đã dự định, Lưu Phong cười ám muội, áp sát thân hình nở
nang vào người nàng.

Đình Nhi ưm một tiếng, kìm lòng không đậu vươn tay ra tha thiết xiết chặt.

(DG: chỗ này đích thực là “…”, không phải là ta cố ý cắt bỏ, bọn sắc lang
đừng hiểu nhầm ta ém hàng)

Ngay lúc hai người chuẩn bị two become one, điều ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra.
Từ ngoài cửa vọng vào tiếng đập cửa của Đại sư tôn Tần Thủy Dao: “Phong Nhi,
có đúng ngươi cùng Đình Nhi đang ở cùng một chỗ? Sư tôn của Đình Nhi là Ngưng
Nguyệt đến. Nếu như OK, ngươi mở cửa ra…”

“Lão công, sư tôn tới. Chúng ta trước hãy…” Nghe nói Ngưng Nguyệt tới, Đình
Nhi dường như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu. Dục vọng trong lòng nhất thời
tiêu tan.

Nàng vội vàng đẩy Lưu Phong ra, nói rằng: “Lão công, lần này xem ra không
được.”

“Phong Nhi, ngươi nghe được chúng ta nói không?” Âm thanh của Tam sư tôn Nghê
Thường vọng vào.

Lưu Phong khẽ nhíu mày, với bộ dáng của mấy sư tôn đang ở ngoài cửa, trong
tình huống như vậy thì hắn không có khả năng tiếp tục cùng Đình Nhi làm việc.

Hai người vội vàng đứng dậy mặc quần áo mở cửa ra khỏi phòng.

Quả nhiên, bốn vị sư tôn của Lưu Phong và sư tôn Ngưng Nguyệt đại sư của Đình
Nhi đều ở đó. Phía sau các nàng là Đạo Đức chân nhân của Huyền Tâm Chánh tông
đang hầm hừ nhìn hai người.

“Phong Nhi ra mắt mấy vị sư tôn!”

“Đình Nhi ra mắt sư tôn cùng mấy vị trưởng bối…”

Hai người cung kính hành lễ xong thì Lưu Phong hỏi: “Bốn vị sư tôn có ý tứ gì
vậy? Lẽ nào xảy ra chuyện gì?”

“Hiện tại đương nhiên không có xảy ra việc gì, có điều thiếu chút nữa đã xảy
ra chuyện.” Nhị sư tôn Thủy Mị Nhi đã đi tới, môi anh đào cắn vô lỗ tai Lưu
Phong, thì thầm vài câu.

Lưu Phong nhất thời đã rõ là chuyện gì xảy ra. Nguyên lai là Đạo Đức chân nhân
cùng Ngưng Nguyệt đại sư của Huyền Tâm Chánh tông tìm tới cửa, nói là nữ đệ tử
Huyền Tâm Chánh tông bị Lưu Phong bắt cóc. Cho nên mới có một màn trước mắt.

“Đình Nhi ngươi không sao chứ?” Đạo Đức chân nhân vội vàng đứng chắn rồi thân
thiết hỏi: “Hắn có gì với ngươi không?”

Đình Nhi không để ý đến Đạo Đức chân nhân mà là đem ánh mắt chuyển hướng về
phía sư tôn, đầu lông mày có phần tức giận, nhàn nhạt hỏi: “Sư tôn, rốt cuộc
là xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt của Ngưng Nguyệt đại sư có chút xấu hổ. Đối mặt với chất vấn của đệ tử
thì nàng thật sự là không biết nói gì cho phải. Sở dĩ nàng đến đây hoàn toàn
là vì pháp lệnh của Chưởng giáo chứ không phải là tự nguyện. Nhưng chuyện như
vậy tịnh không thích hợp nói ra tại Phiêu Miểu Cốc.

“Đình Nhi, theo ta trở về trước. Chúng ta trở về rồi sẽ nói?” Ngưng Nguyệt đại
sư đi tới chuẩn bị mang Đình Nhi đi để tránh khỏi tiếp tục ở lại trong tình
trạng làm người ta xấu hổ không ngớt.

Đình Nhi lui về phía sau xong xuôi mới nhìn thoáng qua Lưu Phong lập tức trầm
giọng nói rằng: “Sư tôn nếu như người không nói cho rõ, ta sẽ không dễ dàng
rời khỏi đây đâu.” Vốn đang muốn hiến thân cho người tình, hiện tại lại bị tự
dưng cắt đứt khiến Đình Nhi cũng thấy nóng mặt.

“Ta nói mà!”

Đạo Đức chân nhân đến gần, đi tới trước mặt Đình Nhi cùng Lưu Phong. Đầu tiên
là trừng mắt nhìn Lưu Phong, lập tức nói với Đình Nhi: “Đình Nhi, ta với sư
tôn ngươi đều là vì tốt cho ngươi, miễn cho ngươi bị người khác khi dễ.”

“Khi dễ?”

Đình Nhi hừ một tiếng không đồng tình: “Ai khi dễ ta? Ta ở chỗ này rất tốt,
các vị tiền bối đối ta tốt, hơn nữa ở đây còn có người trong mộng của ta. Tại
Phiêu Miểu Cốc cũng như nhà ta, ai lại khi dễ ta?”

“Nói rất hay!” Nghê Thường mỉm cười nói: “Đạo Đức chân nhân, ta đã sớm nói
qua, Phiêu Miểu Cốc luôn luôn đều coi Đình Nhi là người một nhà, nàng cũng
hiểu điều này”

Nghê Thường tự nhiên là đứng về phía Lưu Phong

“Tam muội, im miệng!” Tần Thủy Dao không muốn làm cho sự việc ầm ĩ.

Nghê Thường hử một tiếng, không hề để ý tới.

Đình Nhi trừng mắt nhìn Đạo Đức chân nhân nói khinh miệt: “Sư thúc, ngươi rốt
cuộc muốn thế nào?”

Đạo Đức chân nhân thấy Đình Nhi không phối hợp, vội vàng đưa mắt cho Ngưng
Nguyệt đại sư để cầu cứu bà, mong muốn bà đứng ra khuyên bảo đệ tử. Thế nhưng
Ngưng Nguyệt đại sư tỏ rõ là đứng ở phe Đình Nhi. Mặc cho Đạo Đức chân nhân
nhà ngươi làm trò gì thì người ta cũng làm bộ không biết.

“Đình Nhi, là như thế này, trước đó không lâu chúng ta nhận được tình báo của
bản môn đệ tử, nói là ngươi bị đệ tử Phiêu Miễu Cốc bắt đi. Chưởng giáo đối
với việc này vô cùng coi trọng nên để ta và sư tôn ngươi lại đây tìm người…
Hiện tại thấy ngươi không có việc gì nên ta cũng an tâm rất nhiều” Đạo Đức
chân nhân cười nói: “Hiện tại ngươi theo ta cùng đi gặp Chưởng giáo phục
mệnh?”

“Bắt cóc? Ai nói?” Đình Nhi nhất thời bốc hỏa, chẳng phải lại nói người tình
của mình cưỡng bức?

“Dù sao thì cũng là đệ tử nói như vậy” Đạo Đức chân nhân vội đối phó qua quýt.

Lưu Phong khinh thường cười: “Đạo Đức nhân nhân, ta xem ra bắt cóc có lẽ là
tội danh ngươi gán cho ta đúng không? Căn bản là không có cái gọi là đệ tử.
Đúng không?”

“Phong nhi. Không được vô lễ!” Tần Thủy Dao quát lớn.

“Đại tỷ, người ta khi dễ tới cửa, thế nào mà tỉ còn như vậy?” Trương Mỹ Nhân
thấy Tần Thủy Dao mấy lần quát lớn Lưu Phong, trong lòng đã có chút không vui.

Thủy Phi Nhi cũng lên tiếng phụ họa nói: “Đại tỷ, Phong Nhi là đệ tử của chúng
ta, hắn hiện tại bị người vu oan, chúng ta làm sư tôn hắn nên vì hắn xuất đầu
mới đúng a.”

“Không sai!”Nghê Thường cũng không muốn nam nhân của mình, đệ tử của mình tự
dưng bị người giá họa.

Tần Thủy Dao khẽ nhíu mày, nàng không nghĩ tới, chính ba vị muội muội đối với
Lưu Phong lại quan tâm bảo vệ như vậy. Bất quá nghĩ cẩn thận cũng coi như bình
thường. Dựa theo Thu Sương tiên tử nói thì các nàng đều là nữ nhân của Lưu
Phong. Hơn nữa, nàng biết Tam muội, Tứ muội đã có quan hệ với Lưu Phong.

“Ba vị tiên tử. Các ngươi nói lời này có ý gì?” Đạo Đức chân nhân làm điệu bộ
người môn phái lớn mà nói rằng: “Huyền Tâm Chánh tông tuyệt đối sẽ không tự
dưng xử oan người, nhưng chúng ta cũng không tự dưng buông tha một người xấu.”

“Được rồi!” Đình Nhi cau mày nói: “Đạo Đức sư thúc, đừng ở chỗ này đóng kịch
nữa. Ta cùng Lưu Phong tình đầu ý hợp, là ta tự nguyện cùng hắn đến đây gặp
gỡ. Ta không quản ngươi nghe tình báo gì, hay là ngươi bịa đặt. Tóm lại là
người trong cuộc nên ta trịnh trọng nói cho ngươi, không có chuyện như vậy
đâu. Mời ngươi trở về đi.”

Sau đó, Đình Nhi nói với sư tôn: “Sư tôn, xin lỗi, Đình Nhi hại người khiến bị
liên lụy.”

Ngưng Nguyệt mỉm cười: “Đình Nhi, nếu không có nghiêm lệnh của Chưởng giáo, sư
tôn cũng sẽ không đến đây. Nếu đúng là một hồi hiểu lầm, vậy sư tôn về trước,
dù sao Chưởng giáo cũng đã tự mình hỏi đến chuyện này”

“Một vừa hai phải thôi!” Quay đầu lại, Ngưng Nguyệt đại sư nói với Lưu Phong
một câu pha lẫn thâm ý.

Lưu Phong đột nhiên hiểu rõ, hóa ra bọn họ đã biết mình cùng Đình Nhi đang làm
gì nên cố ý đến phá rồi.

“Đình Nhi, ngươi hiện tại phải theo ta trở về cùng Chưởng giáo phục mệnh?”Đạo
Đức chân nhân không có thể như Ngưng Nguyệt đại sư, lão cũng không dám để Đình
Nhi tiếp tục ở lại Phiêu Miểu Cốc. Vạn nhất xảy ra chuyện tình gì thì lão sẽ
phải chịu trách nhiệm. Đã nói nàng ở chỗ này không bị khi dễ, vạn nhất hai
người gạo nấu thành cơm, vậy cũng là sự tình lớn a.

Đối với Đình Nhi, Thiên Tâm quyết chí giành được.

Mà Thiên Tâm là người nối nghiệp Chưởng giáo, chưởng giáo phu nhân tự nhiên
phải giữ gìn tấm thân xử nữ. Nếu như thật bị Lưu Phong phá thân thì còn làm gì
được nữa.

“Đạo Đức sư thúc, đương nhiên ta là đệ tử Huyền Tâm chánh tông, thế nhưng ta
nghĩ ta vẫn còn tự do của mình chứ? Ta muốn trở về, tự nhiên sẽ trở về.” Không
có Ngưng Nguyệt đại sư nên Đình Nhi lên tiếng đương nhiên không có gì e dè.

“Đình Nhi, sư thúc cũng là vì tốt cho ngươi, hơn nữa, đây là ý tứ của Chưởng
giáo…”Mềm không được, Đạo Đức chơi rắn, làm cho Chưởng giáo cũng xuất đầu
ra.

“Đạo Đức chân nhân, ngươi đi đi, Phiêu Miểu Cốc chúng ta không chào đón
ngươi!” Lưu Phong nhàn nhạt nói. Nhưng mà trong giọng nói hắn mang theo ngữ
khí không thể nghi ngờ.

“Ngươi… Một tiểu bối như ngươi sao dám nói như vậy?” Đạo Đức chân nhân có
chút nhớn nhác.

Lưu Phong khinh thường hừ nói: “Trong Tu Chân Giới, cường giả là chủ, cũng
không hề nói tới tuổi tác…”Nói, tâm niệm hắn khẽ động, tử kim Thần Long hộ
thể lập tức xuất hiện xoay quanh Lưu Phong, thỉnh thoảng quay về Đạo Đức chân
nhân rống giận.

“Tử Kim Thần Long? Sao lại có thể là Tử Kim Thần Long!”

Đạo Đức chân nhân tựa hồ còn có hiểu biết, đương nhiên nhận ra Thần Long.

Tâm tình của lão có chút lẫn lộn, nói không nên lời.

Mà lúc này Tử Kim Thần Long đã trườn xoay quanh thân thể Lưu Phong, làm cho
quanh thân thể hắn xuất ra từng đạo tử kim quang mang chói mắt làm cho trăng
sáng trên trời cũng phải buồn bã thất sắc.

Bốn vị tiên tử Phiêu Miễu Cốc thấy Lưu Phong có thần uy nên cũng hài lòng
không thôi. Nhất là Trương Mỹ Nhân cùng Nghê Thường, Thủy Mị Nhi trong lòng
càng vui mừng vô cùng.

“Biến!”

Lưu Phong quay về Đạo Đức chân nhân giận quát một tiếng, cùng lúc đó Tử Kim
Thần Long tựa như liên thông tâm trí với Lưu Phong, nhất thời dương nanh múa
vuốt vọt tới.

Đạo Đức chân nhân đâu còn dám lưu lại, vội vàng chạy trối chết, hận cha mẹ
không sinh ra lão có bốn chân.

“A a, thật hả giận!”

“Phong Nhi. Tốt quá!”

“Phong Nhi, ngươi giỏi quá!”

Thấy Đạo Đức chân nhân đã đi, Thủy Mị Nhi, Nghê Thường và Trương Mỹ Nhân mỗi
người đều hưng phấn không ngớt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.