Hi Du Hoa Tùng – Chương 924: Tĩnh Vương Yến vương phải cấu kết – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 924: Tĩnh Vương Yến vương phải cấu kết

Đâm ra một đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn Lưu Phong đầy lẳng lơ, một đôi mắt
khác lại như rà soát khắp người hắn.

Ở lâu chốn thâm cung, thuật khuê phòng của Thái tử phi thật không bình thường.
Với thủ pháp khiêu khích rất cao minh của nàng lại thêm sự mơn trớn thì chẳng
bao lâu máu của Lưu Phong lại không chịu lên não*.

Ánh mắt Thái tử phi lộ ra vẻ vui mừng, nàng cười quyến rũ: “Phong nhi, chúng
ta lại tiếp—!”

Lưu Phong cười cười, đang chuẩn bị đặt nữ nhân dưới thân, cũng không nghĩ Thái
tử phi thân lại đè ngực nam nhân mà nói: “Để cho ta tới…” Nói xong nàng khóa
hai chân ngồi trên người Lưu Phong mà bắt đầu chậm rãi hạ xuống.

Tư thế nữ trên nam dưới là điều Lưu Phong thực muốn nói ra từ lâu.

Theo những chuyển động như sóng vỗ mà Thái tử phi nhanh chóng đạt được niềm
vui. Đồng thời những tiếng rên rỉ thốt ra càng lúc càng dồn dập.

Đôi tuyết lê tròn trĩnh trước ngực nàng cũng theo sự lắc lư của nàng mà không
ngừng đong đưa.

“Phong nhi, ta muốn lên trời, ta sướng chết mất thôi—!” Thái tử phi vừa lắc lư
vừa không ngừng lớn tiếng la lối.

Hôm nay Thái tử phi vô cùng chủ động.

Lần đầu tiên Lưu Phong thấy Thái tử phi lẳng lơ và chủ động như thế thì trong
lòng cũng hưng phấn không thôi. Hắn đưa tay bắt lấy đôi thỏ trắng của nữ nhân
rồi mạnh mẽ nhào nặn.

Ước chừng nửa canh giờ thì Thái tử phi bắt đầu tiết thân, nằm không nhúc nhích
ở trên người nam nhân. Một hồi lâu sau nàng mới nhổm dậy nằm bên người nam
nhân, đôi tay vui sướng vuốt ve khuôn ngực cường tráng của Lưu Phong ha ha
cười nói: “Phong nhi, nghỉ ngơi một hồi là ta lại muốn”

Lúc này bị liên tục tấn công làm cho tinh thần lực của Dục Ma chịu đựng những
đòn đánh của Thất Thải Nguyên Anh lực nên dần dần suy yếu đi.

Thông thường thì tinh thần lực không bị Linh Lực bào mòn. Nhưng Thất Thải
Nguyên Anh trong cơ thể Lưu Phong lại cực kì quái dị nên có thể làm được những
chuyện mà chính hắn cũng không dám làm.

“Điềm nhi, đêm nay ta nhất định làm cho nàng vừa lòng” Giọng của Lưu Phong
tràn đầy âm điệu mờ ám. Hắn nhổm dậy điều chỉnh tư thế một chút, đôi tay đấy
song thối của Thái tử phi về phía trước khiến cho chúng nới rộng ra. Ngón tay
bắt đầu hoạt động ở giữa song thối của nữ nhân.

Thái tử phi kêu nho nhỏ, gương mặt xinh đẹp lại càng đỏ rực. Đôi mắt long lanh
nhìn hai tay Lưu Phong nhảy múa. Nàng uốn éo đồn bộ phối hợp với sự đùa nghịch
của nam nhân còn miệng thốt ra những làn âm thanh cao vút.

“Điềm nhi. Lại đây, đến đây này?” Đùa nghịch một hồi, Lưu Phong ý bảo Thái tử
phi ngồi xích qua. Miệng nam nhân lập tức hướng đến vùng ướt át kia mà hôn
hít.

Với sự kích thích mãnh liệt này mà không bao lâu thì hạ thân của nàng đã ướt
nhòe nhoẹt.

Lưu Phong cũng thấy hạ thân mình đang hùng dũng thực khó chịu, lập tức liền
dịu dàng nói khẽ với Thái tử phi: “Điềm nhi, nàng cũng giúp ta…”

“Ân—!”

Thái tử phi vâng nhẹ rồi cúi xuống, ngọc chủy trùm kín bổng bổng hiên ngang
của nam nhân đến lục cửu.

Cứ đùa giỡn như vậy cũng không biết bao lâu thì đột nhiên Thái tử phi rên rỉ,
thân thể dồn dập co giật. Hiển nhiên là đã đạt tới dục vọng đỉnh núi.

Cùng lúc đó, bổng bổng của Lưu Phong cũng phun ra tinh hoa nóng bỏng. Thất
Thải Nguyên Anh lực cũng theo miệng nữ nhân xâm nhập vào trong cơ thể, bắt đầu
lần vây quét Dục Ma lần cuối.

Thái tử phi chỉ cảm thấy toàn thân trống rỗng. Thân mình không ngừng run rẩy
mềm nhũn bất lực, chỉ có thể phủ phục trên người nam nhân.

Nghỉ ngơi một hồi, hai người lại quấn lấy nhau.

Khi Dục Ma không ngừng bị dung hợp thì dục vọng của Thái tử phi càng phát ra
mãnh liệt, cả người cũng càng căng cứng lên. Nhưng thủ đoạn tuyệt vời thì
nhiều vô kể, hơn nữa tiếng rên rỉ cuối cùng biến thành tràng la lối. Vì thế
Lưu Phong không thể không thi triển thần thông để bố trí cấm chế trong tẩm
cung phòng ngừa bị người khác nghe được.

Thẳng đến lúc chính ngọ, hai người làm không dưới mười lần nên cuối cùng Dục
Ma cũng hoàn toàn bị Thất Thải Nguyên Anh lực của Lưu Phong dung hợp vào trong
cơ thể của Thái tử phi.

Khi đó thì Thái tử phi chiếm được tu vi của Dục Ma.

Đương nhiên là cả tính lẳng lơ và thủ đoạn của Dục Ma thì nàng cũng kế thừa
đầy đủ.

Có điều do tác dụng của song tu nên sau này Thái tử phi cũng chỉ có thể vui vẻ
với Lưu Phong. Và cũng chỉ có Lưu Phong mới có thể làm thỏa mãn nàng, khiến
cho sự lẳng lơ của nàng hoàn toàn phát tiết.

“Phong nhi, thật tốt quá, quả thật là thật tốt quá. Không nghĩ rằng làm chuyện
đó với ngươi thì lại trở thành người tu chân…” Đạt được lực lượng cường đại
khiến cho Thái tử phi có vẻ hưng phấn khác thường. Nàng vui vẻ nói: “Về sau ta
cũng có thể trường sinh bất lão nên chúng ta cũng vĩnh viễn không xa nhau
nữa?”

Lưu Phong mỉm cười, gật gật đầu: “Ân.” Trên thực tế với tu vi hiện tại của
nàng thì không có khả năng trường sinh bất lão. Hơn nữa tu vi của nàng không
phải do tự mình khổ tu để đạt được mà là thông qua một thủ đoạn cưỡng bức lấy
được. Lực lượng này tạm thời thì không có vấn đề gì, nhưng trong thời gian dài
thì vẫn ẩn giấu tai họa.

Đương nhiên là Lưu Phong cũng không lo lắng. Chờ khi hắn an toàn trở về từ Tu
chân Đại hội thì sẽ nhờ di nương giải quyết. Với bản lĩnh của Thu Sương thì
chuyện cỏn con đó không đáng kể.

Hơn nữa, di nương cũng từng đồng ý với hắn, sau này chỉ cần là nữ nhân của hắn
thì nàng đều giúp trở thành tu chân không trừ người nào cả.

Sau khi việc hành Lưu Phong có Thái tử phi hầu hạ mặc quần áo. Lúc đang chuẩn
bị rời đi thì không ngờ gặp Yến vương đến thăm.

Yến vương thấy hai người đang chứa chan tình cảm thì trong lòng rất không
thoải mái. Tuy nhiên việc đến bây giờ thì Vương cũng không còn gì mà nói.
Vương chỉ hy vọng mình có thể thành công bằng cách tranh giành ngôi vị.

Tương lai chỉ cần Vương khoác Hoàng bào, trở thành nam nhân quyền thế nhất
trên thế gian này thì muốn nữ nhân thế nào mà chẳng có.

Phỏng chừng, đến lúc đó ngay cả Thái tử phi cũng sẽ quay lại ôm ấp Vương.

“Yến vương, không nghĩ lại gặp ngài ở chỗ này?” Lưu Phong nói pha chút thâm ý.

Thái tử phi ôm chặt cánh tay Lưu Phong liếc ngang Yến vương nói không vui:
“Ngươi tới làm gì? Đông cung không chào đón ngươi—!”

Yến vương khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: “Ta muốn gặp Triệt nhi?”

Nói tới đây, Vương đột nhiên thỉnh cầu: “Điềm nhi, không bằng ngươi để cho ta
mang Triệt nhi đi? Hiện giờ Trịnh vương đã được Chân Long nhập thân, thân phận
của hắn đã được làm rõ (nv: hô chi dục xuất). Ta nghĩ Triệt nhi tiếp tục ở lại
Đông cung sẽ có nguy hiểm, ta không muốn thảm kịch của Chu Cao Phi lại xảy ra
với nó”

“Không!”

Thái tử phi chưa kịp trả lời thì Lưu Phong đã nói luôn: “Không được”

Hai mắt Thái tử phi cũng rực sáng, nàng ôm cánh tay Lưu Phong hỏi: “Phong nhi.
Yến vương nói là sự thực?”

“Không sai, Tử Hư Chân Long lệnh đã hấp dẫn Thất Tinh Đế Vương ấn của ta khiến
cho tử kim Chân Long hộ mệnh trong lệnh bài đã nhập vào trong cơ thể của ta.
Hiện giờ ta đã là Chân Mệnh Thiên tử.” Lưu Phong nói bá đạo.

“Chưa chắc—!”

Yến vương cười khẩy: “Chuyện chưa tới nước cùng thì mọi thứ cũng không thể kết
luận, ngươi đừng vội sớm đắc ý”

“Hừ!”

Thái tử phi xem nhẹ lời của Yến vương: “Yến vương, những mưu kế tính toán của
ngươi cuối cùng cũng không phải là đối thủ của Phong nhi chúng ta. Phong nhi
nói đúng, ngươi chỉ là một kẻ tiểu nhân đê tiện, Ngoại trừ âm mưu quỷ kế thì
ngươi còn có thể làm gì nữa đây?”

“Ngươi…” Yến vương tức giận tràn hông, nhưng cũng không thể nổi cáu. Dù sao
hôm nay Vương tới cũng có mục đích: “Điềm nhi, Trịnh vương. Các ngươi không
cần để ý chuyện của ta. Ta chỉ hy vọng các ngươi có thể để ta mang Triệt nhi
đi. Hiện giờ nó tiếp tục ở lại chỗ này đã vô dụng, ngược lại còn có thể nguy
hiểm đến tính mạng nó”

“Ta nói rồi không được.” Lưu Phong lạnh nhạt giải thích: “Nếu thân phận của ta
có quá nhiều người biết thì đó là một tiểu*** (củ… ). Với bên ngoài, chúng
ta vẫn phải giấu diếm sự thật cho nên Đông cung tuyệt đối không thể thiếu
Hoàng Thái tôn. Yến vương, ta nghĩ ngài cũng không muốn để thân phận của ta rõ
ràng với cả thiên hạ khiến cho âm mưu của ngài năm đó đều lộ ra ngoài?”

Yến vương nhíu mày nói: “Hảo, cho dù ngươi nói đúng thì ta hỏi ngươi, ngươi
làm sao đảm bảo được an toàn cho Triệt nhi. Nữ nhân điên này sớm hay muộn đều
sẽ giết nó”

Thái tử phi hầm hừ: “Đồ vô liêm sỉ này, hổ dữ cũng không ăn thịt con. Cho dù
bản cung độc ác thế nào cũng không có khả năng xuống tay với đứa con của mình.
Ta xem ngươi vội vã mang Triệt nhi đi như vậy nhất định là có âm mưu quỷ kế
gì, ta tuyệt đối không cho phép ngươi dẫn nó rời đi. Có bản lĩnh thì ngươi cứ
xông vào. Để xem trong cung rốt cuộc ngươi che giấu bao nhiêu lực lượng?”

“Yến vương. Ngài quên sao, ta từng đáp ứng với ngài là đảm bảo sinh mệnh của
Hoàng Thái tôn an toàn, ta có thể cam đoan với ngài. Hơn nữa ta hứa hẹn sau
này nhất định cũng trả lại cho ngài. Nhưng hiện tại thì không được, ít nhất
trước khi Tu chân Đại hội chấm dứt thì không làm được” Lưu Phong trầm giọng
nói.

“Bây giờ ta đi gặp nó vậy?” Nói xong thì đột nhiên Yến vương lắc mình định vọt
qua Thái tử phi để vào tẩm cung (ND: Yến vương sợ sau này LP có con tin trong
tay).

“Định khi dễ ta? Không có cửa đâu.” Thái tử phi tuy rằng chưa từng có kinh
nghiệm đối kháng với kẻ địch, nhưng do nàng kế thừa mọi bản lĩnh của Dục Ma
nên theo bản năng phóng ra một đạo lực lượng đánh thẳng vào ngực Yến vương.

“A—!”

Yến vương cho tới giờ vốn coi thường Thái tử phi. Bởi vì Vương biết rõ nàng
không phải là tu chân nên không hề phòng bị. Làm sao mà lại phát sinh chuyện
lạ không ngờ Thái tử phi trói gà không chặt lúc này lại biến thành tu chân.
Tuy rằng trong lực lượng mang theo tà khí, nhưng vẫn là lực lượng tu chân đích
thực.

Ngực bị tập kích làm Yến vương đau đớn kêu lên rồi vội vàng lui lai. Tuy nhiên
trong cơ thể Vương đã tu luyện Tử Hư Chân Long quyết, có Tử Hư Chân Long khí
bảo vệ lại là lực lượng trời sinh có tính khắc tinh cả về kháng cự lẫn áp chế
với tà khí như của Thái tử phi, cho nên cũng không chịu thương tổn nghiêm
trọng nào.

Cho dù là vậy thì Vương cũng rất kinh ngạc.

Cùng lúc đó vẻ mặt Á Đương vẫn đang âm thầm bảo hộ Thái tử phi cũng đầy kinh
ngạc. Đương nhiên lại càng nhiều vui sướng và hưng phấn. Chủ tử rốt cục đã có
khả năng tự bảo vệ mình.

“Thực ngạc nhiên sao?” Thái tử phi một chiêu liền đả thương Yến vương nên
trong lòng hơi đắc ý. Nàng dựa vào người Lưu Phong cười nói: “Mọi thứ đều là
công của Phong nhi nhà ta. Liệu ngươi có làm được không? Yến vương, hẳn là
ngươi đã rõ, so với Phong nhi của ta thì ngươi căn bản chẳng là gì”

“Hảo, được lắm. Nỗi nhục hôm nay sớm hay muộn ta sẽ trả lại, các ngươi cứ đợi
đấy…” Yến vương phẫn nộ liếc nhìn hai người rồi lập tức quay đầu đi thẳng.

Đi được vài bước, Vương đột nhiên lại quay đầu lại nói như hăm dọa: “Điềm nhi,
ta hy vọng nàng có thể đối xử tử tế với Triệt nhi, nếu không ta sẽ không buông
tha nàng”

Sau khi Yến vương về cung không ngờ phát hiện thấy Tĩnh Vương gia chờ mình đã
lâu.

“Ngài tới đây làm gì?” Kẻ thù gặp mặt thì tự nhiên mắt long lên. Đối với hung
thủ giết chết đứa con của mình thì Yến vương chỉ hận không thể lập tức giết
hắn.

Tĩnh Vương gia cũng không biết Yến vương đã có tin tức chính xác từ Lý Hàn nên
vẫn tưởng rằng Vương nổi giận bởi vì mình giúp Lưu Phong.

Lão thản nhiên cười cười: “Yến vương, nói vậy ngài cũng đã biết, Lưu Phong
hiện giờ đã có Chân Long hộ thể, đã hoàn toàn trở thành Chân Mệnh Thiên tử.
Chẳng lẽ, ngài vẫn chưa chịu từ bỏ tranh giành?”

Yến vương hừ một tiếng nói rất khinh thường: “Có ý gì? Tĩnh vương, tất cả đều
là người thẳng thắn. Ngài rốt cuộc muốn nói gì thì cứ nói thẳng. Đừng vòng vo
với ta, ta thực không thích như vậy…”

“Hảo, ta đây cứ việc nói thẳng hết—!”

Tĩnh Vương gia trầm giọng nói: “Lưu Phong tuổi nhỏ nên rất ngạo mạn. Lão phu
đã không còn thích hắn, ta hy vọng chúng ta có thể hợp tác với nhau đối phó
Lưu Phong…”

Lời này vừa nói ra khiến Yến vương hơi hơi động tâm. Tuy rằng Vương biết Tĩnh
Vương gia là kẻ lòng muông dạ thú, nhưng trong tình huống hiện tại thì thanh
thế Lưu Phong quá lớn. Phần thắng của mình rất nhỏ. Nếu cùng liên minh với
Tĩnh Vương gia trước diệt Lưu Phong. Sau đó quay đầu tranh giành với Tĩnh
Vương gia thì phần thắng của mình lại trở thành rất lớn.

Nghĩ đến đây, Vương thản nhiên hỏi: “Hợp tác như thế nào? Hơn nữa, ta dựa vào
đâu để có thể tin tưởng ngài. Không phải ngài vẫn luôn ủng hộ Lưu Phong sao?”

“Ngài sai rồi, ta chi ủng hộ người có đức hạnh, có năng lực” Tĩnh Vương gia
hơi hơi thở dài lại tiếp: “Triều đại này thì hơn nửa giang sơn là lão phu và
bệ hạ cùng nhau dốc sức giành lấy. Hiện giờ bệ hạ đã sắp lẫn cẫn, ta hy vọng
người kế nhiệm có thể là một minh quân thì mới không phụ lại cố gắng của chúng
ta năm đó. Vốn ta vẫn nghĩ Lưu Phong là một minh quân. Nhưng hiện tại xem ra,
hắn dường như cũng không phù hợp tiêu chí minh quân tong lòng ta. Ngược lại,
ta cảm thấy hắn là một kẻ xảo trá”

“Sao lại nói vậy?” Yến vương kinh ngạc hỏi.

  • Máu không lên não: thì nó phải tập trung vào chỗ khác he he
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.