“Đúng là như vậy a.” Đạo Đức chân nhân nói: “Lúc trước chúng ta có cho đệ tử
đến thăm dò. Chính mắt chúng thấy bọn họ dùng đại thần thông bố trí lại cấm
chế ở Phiêu Miểu cốc, đích thật là có Tiên linh khí.”
Chưởng giáo thở dài một tiếng, nói: “Xem ra của ta phỏng đoán là chính xác,
phía sau bọn họ đích xác có một vị đại thần thông giống như Thượng tôn vậy.
Đáng tiếc Thượng tôn chỉ chịu dạy dỗ cho Thiên Tâm… Lần Tu chân Đại hội này
e là sẽ làm rạng danh Phiêu Miểu cốc…”
“Chưởng giáo chớ nản lòng, không phải chúng ta còn có vài vị Tổ sư sao?” Đạo
Đức chân nhân an ủi.
“Ai, chỉ mong Thiên Tâm không phụ kì vọng của chúng ta đối với nó” Chưởng giáo
sâu lắng thở dài rồi nói: “Đạo Đức, mấy ngày tới ngươi giám sát chặt chẽ một
chút. Các việc chuẩn bị nhất định phải làm cho tốt. Lần này Tu chân Đại hội là
do Huyền Tâm Chánh tông chúng ta mời, chúng ta ngàn vạn lần không để sơ sót
với tu chân trong thiên hạ”
“Đúng rồi, nghe nói Hoàng gia đã chỉ định đại diện hoàng tộc là tiểu tử Lưu
Phong kia có phải không?” Chưởng giáo đột nhiên hỏi một câu.
Đạo Đức chân nhân gật gật đầu, nói: “Không sai, đúng là Lưu Phong. Hiện giờ
hắn đã là Trịnh vương cao quý, quyền thế ngút trời, chỉ dưới Hoa Hạ đại đế”
“Xem ra Thiên Tâm vẫn là dữ nhiều lành ít a” Chưởng giáo có chút lo lắng.
Liên tiếp vài ngày Lưu Phong thỉnh thoảng lại cố ý khiêu khích Nghê Thường,
khiến cho Nghê Thường vừa hoảng hốt, vừa xấu hổ.
Lưu Phong và Trương Mỹ Nhân đã thỏa thuận muốn cho Nghê Thường từ bỏ được sự
rụt rè và lo ngại thì cứ lôi cuốn và khiêu khích nàng trước để mau tháo gỡ
khúc mắc cho Tam sư tôn.
Lưu Phong cho như vậy là đúng. Hắn muốn khơi gợi xuân tình cho Nghê Thường
khiến cho tâm tình nàng phải nhộn nhạo đến lúc mất kềm chế như vậy mới kích
thích.
Dần dần do Lưu Phong không ngừng khiêu khích mà Nghê Thường khi đang xấu hổ
thì đồng thời trong lòng cũng có thêm mấy phần khát vọng.
Nhất là mỗi buổi tối, sau khi trở về phòng ngủ thì trong đầu Nghê Thường không
ngừng xuất hiện cảnh Lưu Phong cùng nữ nhân khác giao đấu mà mình từng nhìn
trộm được.
Mà những tưởng tượng như vậy cuối cũng đều biến thành tự vuốt ve.
Nữ nhân tuổi Nghê Thường thì dục vọng trong lòng rất mãnh liệt. Trước kia nàng
không ham muốn dục vọng mà chỉ để ý tu chân. Nhưng hiện tại thì khác, dục vọng
trong lòng dường như đã bị Lưu Phong và Tứ muội khơi gợi, muốn dẹp yên cũng
chỉ có thể nhờ nam nhân an ủi.
Hôm nay, Lưu Phong được Trương Mỹ Nhân cho biết Nghê Thường đang một mình mặc
áo ngủ ở trong khuê phòng, hắn vội vàng liền chạy tới.
Nghê Thường thấy Lưu Phong đến thì không khỏi đỏ mặt cúi đầu hỏi: “Ngươi làm
sao đến đây. Lại không gõ cửa khiến người ta còn không…”
Lưu Phong vội đi tới nhìn vóc người gợi cảm đang mặc áo ngủ của Tam sư tôn
cười hắc hắc: “Ha hả, thật đẹp a. Dáng người của Tam sư tôn thực gợi cảm a—!”
Nghê Thường không dám nhìn Lưu Phong, theo bản năng lấy tay sửa áo ngủ cho đỡ
lộ liễu rồi nhỏ nhẹ nói: “Phong nhi, ngươi đi ra ngoài chờ ta thay đổi một
quần áo rồi hãy vào.”
Có thời cơ tốt như vậy làm sao Lưu Phong chịu buông tha, hắn nhìn Nghê Thường
cười cười mờ ám rồi chậm rãi đi tới cạnh nàng.
Nhìn Lưu Phong tiến lại gần Nghê Thường có chút hoảng hốt, có chút chờ mong,
nàng nhẹ nhàng hỏi: “Phong nhi, ngươi muốn làm gì, ta…”
“Tam sư tôn. Cái áo ngủ là sản phẩm mới của Thiên Thượng Nhân Gian, ta muốn
thử xem sờ nó có xúc cảm thế nào. Công nghệ của bọn họ liệu có theo ý của ta
mà sửa không” Nói xong thì Lưu Phong cũng đã đến gần nàng, sau đó bỗng nhiên
ôm nàng vào trong ngực.
Nghê Thường cả kinh. Bắt đầu giãy dụa.
Nhưng mà tay Lưu Phong cũng đã đặt lên nhũ phong đầy đặn của nữ nhân, sau đó
ra sức nhào nặn làm Nghê Thường thấy cả người bắt đầu như nhũn ra. Còn chút
rụt rè cuối cùng khiến nàng vội vàng lên tiếng: “Phong nhi, đừng… Đừng như
vậy…”
Lưu Phong đương nhiên sẽ không theo ý Nghê Thường mà buông nàng ra. Trên thực
tế, trong lòng Nghê Thường cũng chưa chắc đã có ý này.
Hắn ôm chặt nữ nhân hơn, bàn tay không ngừng thành thạo xoa nắn. Chẳng bao lâu
sau, thân hình Nghê Thường bắt đầu run rẩy, toàn thân nóng không chịu nổi, nằm
xụi lơ xuống.
Lưu Phong đang muốn sờ đến hạ thân của nàng, bỗng nhiên nghe gần cửa có tiếng
bước chân vọng đến. Nghê Thường cả kinh chợt tỉnh táo lại vội thoát ra khỏi
ngực Lưu Phong.
“Tỷ phu, xong việc chưa, có tin khẩn cấp…” Tiếng Khuynh Thành vang lên ngoài
cửa.
“Phong nhi, ngươi có việc thì cứ đi…” Nghê Thường có chút thẹn thùng, nhưng
trong lòng lại cũng có chút mất mát.
Lưu Phong nói vọng ra ngoài cửa: “Khuynh Thành tiểu nha đầu nhà ngươi đừng gạt
ta a, nếu không ngươi cứ liệu hồn với ta”
“Tỷ phu, thật sự là tin tức từ Phong Thành đưa đến. Nghe nói công binh xưởng ở
đó đã làm được một trăm khẩu liên thanh…” Khuynh Thành nói nghiêm túc.
Lưu Phong nghe vậy thì hơi hơi động tâm, chuyện mình mong đợi rốt cục đã thành
công.
Hắn nhìn thoáng qua Nghê Thường, hiển nhiên lúc này nàng cũng không thể để
mình ăn rồi. Không bằng cứ đi xem vậy, có gì để lần sau tiếp tục.
Hắn bèn đi tới sờ soạng khố nhỏ dưới váy nữ nhân một hồi rồi Lưu Phong cười
hắc hắc vươn tay chỉ Nghê Thường nói: “Tam sư tôn, có nước?”
Nghê Thường lập tức mặt đỏ như than hồng liếc ngang Lưu Phong khẽ gắt: “Còn
không đi.”
Đi tới đại sảnh, Lưu Phong nhìn thấy trưởng quan tình báo Phong Thành Hoa Cô
Tử cùng Khuynh Quốc, Lý Hương Quân chờ đã lâu.
“Khấu kiến chủ công—!” Hoa Cô Tử thấy Lưu Phong vào thì vội vàng bước lên thi
lễ.
“Không cần khách khí như vậy. Nói nhanh xem có chuyện gì?” Lưu Phong nóng lòng
muốn biết tình hình cụ thể của công binh xưởng.
Hoa Cô Tử cũng không nói gì, mà lấy từ trong hành lý mang theo một khẩu súng
nào đó đưa cho Lưu Phong. Sau khi Lưu Phong nhận khẩu sùng thì cẩn thận nhìn
nhìn rồi hỏi: “Sản lượng như thế nào?”
“Hiện giờ một ngày nhiều nhất có thể sản xuất một trăm khẩu súng trường. Còn
súng lục thì vài vị kỹ thuật nhân viên căn cứ bản vẽ và ý tưởng nghiên cứu chế
tạo ngài để lại lần trước đã chế tạo được. Tuy nhiên tính ổn định không cao,
rất dễ cướp cò…” Hoa Cô Tử giải thích một chút.
Lưu Phong hơi kinh hãi, vội vàng hạ thấp họng súng đang nhắm để tránh nhỡ tay
làm bị thương nữ nhân của mình. Tuy rằng hiện nay nữ nhân đều đã là cao thủ tu
chân, nhưng hắn cũng không muốn họng súng nhắm ngay người nhà.
“Ân. Ta đã biết. Ngươi mau nói tình hình cụ thể…” Lưu Phong cẩn thận thử một
hồi rồi giữ súng lục lại, quyết định khi về sẽ lại nghiên cứu thêm.
Hoa Cô Tử vội vàng đem những thành quả gần nhất của phòng thí nghiệm khoa học
Phong Thành trong khoảng thời gian này báo cho Lưu Phong.
Nghe Hoa Cô Tử báo mà Lưu Phong hơi giật mình. Những thành quả của phòng thí
nghiệm khoa học Phong Thành thu được khiến hắn kinh ngạc không thôi. Hoàn toàn
vượt qua dự đoán trước đây.
Căn cứ tình hình như vậy, Lưu Phong cẩn thận suy nghĩ thêm rồi đưa ra vài
hướng dẫn nữa. Hơn nữa hắn dặn thêm để Hoa Cô Tử sau khi trở về nói cho Liễu
Thanh Nghi cùng Ân Tố Tố. Sao cho mấy nàng bọn họ thương nghị thêm rồi tăng
đầu tư nghiên cứu khoa học. Nhất là nghiên cứu phát triển tàu chiến thì phải
coi trọng. Nếu không làm được, có thể phái Hắc ám võ sĩ do thám đánh cắp kỹ
thuật nước ngoài. Tóm lại tốc độ nghiên cứu phát triển càng nhanh càng tốt.
Sau khi Hoa Cô Tử tuân lệnh thì phi ngựa không nghỉ trở về Phong Thành.
Hôm nay lại là một ngày nắng lớn. Trời xanh vời vợi không một bóng mây.
Lúc chính ngọ thì thái giám trong cung đến nói là bệ hạ truyền gọi. Lưu Phong
biết, lão Hoàng đế nhất định là muốn bàn chuyện tham dự Tu chân Đại hội năm
nay.
Thượng thư phòng có vẻ u ám. Khi Lưu Phong bước vào liền cảm thấy được tâm
tình của mình bị gia tăng áp lực. Tuy nhiên tinh thần lực của hắn không giống
bình thường. Áp lực như vậy gần như không ảnh hưởng đến hắn.
Trong Thượng thư phòng hai bên Long Ỷ sắp xếp hai hàng ghế. Ngoài Trương Tử
Ngưu, Nhạc Tử Lân, Vương Đức Vọng, còn có Thượng thư Thị Lang của lục bộ, thị
vệ Tổng quản Mã Đằng.
Thủ lĩnh Cấm quân Phiền Tử Kiện chờ các đại thần đều vào chỗ. Những người này
sắc mặt nghiêm cẩn, ánh mắt trang nghiêm đều nhìn lên Long Ỷ bỏ không trên kia
lẳng lặng chờ lão Hoàng đế đến.
Kẻ hầu người hạ trong điện đều tự ra ngoài. Lưu Phong có thái giám chỉ dẫn đến
ngồi ở chỗ trên cùng gần Long Ỷ nhất, biểu lộ thân phận địa vị của hắn tốt thế
nào.
Lại một lát sau, Yến vương có thái giám đưa đón cũng đi vào Thượng thư phòng.
Vương được thu xếp ngồi đối diện Lưu Phong. Hiển nhiên, lão Hoàng đế thể hiện
sự coi trọng chưa từng có với cả hai vị Vương gia.
Trong điện không khí có chút căng thẳng. Yên lặng khác thường. Không ai dám
nói chuyện, tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh.
Một lúc lâu. Sau một trận ho khan nhẹ nhàng truyền đến là những tiếng bước
chân. Lão Hoàng đế rốt cục hiện ra trước mắt mọi người.
Điều ngoài dự kiến là phía sau lão không phải là thái giám, mà là Tĩnh Vương
gia. Hai vị lão nhân bình thản đi tới, trên mặt toát ra vẻ nghiêm nghị đầy khí
thế vương giả kiêu kì.
Mọi người đứng nghiêm dậy, đợi khi lão Hoàng đế ngồi vào chỗ của mình mới bắt
đầu tung hô vạn tuế.
Ánh mắt sắc sảo của lão Hoàng đế nhìn qua chúng đại thần một vòng, lúc này mới
mỉm cười chậm rãi nói: “Các vị ái khanh miễn lễ—!”
Nói tới đây, lão ngừng lại một chút liếc nhìn Lưu Phong nói tiếp: “Hôm nay
trẫm triệu mọi người lại đây là vì chuyện Tu chân giới mời tham dự Tu chân Đại
hội. Vốn việc này cùng thế tục giới của chúng ta không liên quan nhiều lắm.
Tuy nhiên lần này nghe nói Tu chân Đại hội mời tham dự là vì sắp đến tới đại
kiếp nạn. Tổ chim bị phá thì trứng chẳng còn, nếu Tu chân giới bị hủy trong
đại kiếp nạn thì ta nghĩ thế tục giới chúng ta cũng sẽ lâm vào trong nước sôi
lửa bỏng. Hơn nữa, Hoàng tộc chúng ta từ trước tới nay có tập quán tham gia Tu
chân Đại hội. Cho nên, lần này trẫm quyết định lấy Kim ấn sắc phong sứ giả
Hoàng gia đi tham gia Tu chân Đại hội, cùng Tu chân giới chống chọi qua cơn
đại kiếp nạn…”
Lão Hoàng đế nói cũng không có gì gây hoang mang. Kỳ thật Tu chân giới vì tìm
kiếm sự che chở nên mấy năm nay đã sớm xâm nhập vào thế tục giới. Cho nên mọi
người đang ngồi cũng không xa lạ với đại kiếp nạn của Tu chân giới.
Tuy nhiên hôm nay lão Hoàng đế nói trịnh trọng như vậy vẫn làm bọn họ hoảng
sợ. Lực lượng của Tu chân giới bọn họ đều biết. Nếu nói ngay cả nhân vật thần
tiên như vậy cũng không thể thoát đại kiếp nạn, vậy bọn họ là người trần mắt
thịt còn biết làm sao?
Lão Hoàng đế mỉm cười nói: “Các vị ái khanh chớ kinh hoảng, sự tình không phải
đáng sợ như các khanh tưởng tượng. Hơn nữa đế quốc đã có Tôn nhi yêu quí của
trẫm đến cùng Tu chân giới chống đỡ Đại kiếp nạn nên mọi người cứ yên tâm.”
Ngừng lại một chút, lão Hoàng đế lập tức trầm giọng nói tiếp: “Hôm nay ta
triệu mọi người đến, là muốn hỏi ngoài Tôn nhi yêu của trẫm thì các khanh còn
có tu chân giả nào đáng tin thì đề cử thêm”
Lời này vừa ra thì mọi người đã rõ. Ý của lão Hoàng đế là cắt cử thêm một
người làm phó sứ.
Lưu Phong cũng rõ đây là lão Hoàng đế không tín nhiệm hắn a.
“Tôn nhi ngoan, cháu có thấy cần phái thêm người làm trợ thủ a?” Lão Hoàng đế
pha có thâm ý hỏi.
Lão Hoàng đế đến cuối câu hỏi thì giọng cao vút khiến trong lòng mọi người
rùng mình biết lão Hoàng đế tất có dụng ý.
Lưu Phong nói: “Tất cả xin theo bệ hạ xử trí.”
Lão Hoàng đế mỉm cười nói: “Ân. Ý của trẫm là, sau khi đến Tu chân Đại hội thì
nhất định còn có những hoạt động xã giao. Hơn nữa khanh vẫn là đệ tử của Phiêu
Miểu cốc trong Vân Mộng Trạch tiên sơn nên nhiều lúc khó tránh khỏi có một số
việc lo không kịp. Vì vậy mới nghĩ phái trợ thủ cho khanh. Khanh cũng không
nên nghĩ nhiều a.”
Lão cười cười, nói tiếp: “Việc này vô cùng quan trọng nên chỉ có thể giao cho
Tôn nhi mang dòng máu Hoa Hạ đế quốc. Cháu cần đối đãi chân thành với mọi
người a”
“Hoàng gia gia yên tâm. Tôn nhi nhất định ghi nhớ của người dạy bảo.” Lưu
Phong cung kính nói.
Ngừng một chút, lão Hoàng đế trầm giọng nói: “Tốt lắm, hiện tại các vị ái
khanh đề cử phó sứ hợp mắt mình nào?”
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức đua nhau tiến cử trợ tá tu chân của mình
cho lão Hoàng đế.
Nhưng Yến vương lại lạnh lùng nhìn mọi người âm thầm cười khảy. Đám đại thần
này cũng thực ngu ngốc. Bệ hạ làm việc này tuyệt đối không đơn giản là đề cử
phó sứ gì đó. Hoàn toàn là muốn xem chi tiết trong đám đại thần có bao nhiêu
người lập quan hệ với tu chân. Từ đó biết được thế lực bọn họ.
Nếu không sai thì Yến vương nghĩ cuối cùng phó sứ tuyệt đối sẽ không nằm trong
số do đám đại thần tiến cử. Có lẽ bệ hạ đã sớm có lựa chọn.
Lưu Phong cũng nghĩ vậy. Hắn cười khẩy nhìn này đám đại thần ngu ngốc. Khóe
mắt đã thấy một tên thái giám đang ghi chép gì đó ở bàn.
Lão Hoàng đế khẽ gật đầu. Phất tay để mọi người ngồi xuống, lúc này mới chống
tay đứng lên, từ Long Ỷ bước xuống dưới. Lão bước thong thả đi tới chỗ bọn họ,
ho khan một tiếng chậm rãi nói: “Tốt lắm, xem ra trong nhà các vị khanh gia
đều có tu chân giả tọa trấn…”
Nói xong ánh mắt lão Hoàng đế chậm rãi nhìn đám đại thần. Hầu như các đại thần
khi chạm ánh mắt sắc bén của lão Hoàng đế thì đều có cảm giác như đứng trong
đống lửa, ngồi trên đống than.
Không khí căng thẳng lại bao trùm Thượng thư phòng.
Một vài người thông minh đã biết quan hệ lợi hại trong đó thì âm thầm hối hận.
Nếu sớm biết vậy thì nên cùng đám người Yến vương, Trương Tử Ngưu, Nhạc Tử Lân
yên ổn ngồi không nói một lời mới đúng.
Lão Hoàng đế trầm ngâm sau một hồi lâu, lúc này mới nói: “Các vị. Tu chân giới
cùng thế tục giới vốn là không thể dính dáng. Nhưng vì đại kiếp nạn sắp đến
nên các khanh thực hiện đúng hay sai thì trẫm không muốn nhiều lời. Từ hôm nay
trở đi, liền y theo con số các vị đã báo để lập ra một đội tu chân tuần phòng
có Hoàng gia thống nhất chỉ huy tuần tra ở hoàng thành để bảo vệ bình an cho
mọi người…”
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn nín thở suy nghĩ, cẩn thận nghe bệ hạ chỉ bảo.
Nhưng khi bọn họ nghe được câu nói đầu tiên của lão Hoàng đế muốn lấy đi những
tu chân mình vất vả mới chiêu mộ được thì sắc mặt lập tức đều tái đi.
Ánh mắt lão Hoàng đế chuyển sang Xích Long rồi nói: “Xích Long, chuyện này cứ
giao cho ngươi. Ngươi tự mình phụ trách thành lập đội tu chân tuần tra. Nếu có
ai giấu diếm không muốn làm, giết không tha…” Giọng điệu lão Hoàng đế tuy
nhẹ, nhưng là lại mang theo sát khí không thèm che giấu làm người ta căn bản
không dám có ý kháng cự.
“Vi thần lĩnh mệnh—!” Xích Long lĩnh mệnh mà đi.
Lão Hoàng đế đợi bóng Xích Long đi khuất khỏi điện mới quay đầu nhìn các vị
đại thần: “Các vị, nhớ kỹ tổ vỡ thì trứng tan. Trẫm hy vọng các khanh đừng để
ý quá mức quyền lợi riêng của mình”
“Vi thần nguyện vì bệ hạ và đế quốc cúc cung tận tụy—!” Chúng đại thần lập tức
vội vàng quỳ xuống tỏ vẻ lòng trung thành của mình.
Lão Hoàng đế thản nhiên cười cười: “Đều đứng dậy đi”
Ngừng lại một chút, lão Hoàng đế lại gần Lưu Phong mỉm cười hỏi: “Tôn nhi,
cháu xem mình còn cần giúp gì hoặc là cần trẫm cho thêm gì?”
Lưu Phong lễ độ đứng lên, suy nghĩ một hồi mới nói: “Bệ hạ, thần hy vọng người
có thể cử Xích Long làm phó sứ” Xích Long làm phó sứ đó là chuyện có thể khẳng
định được. Rõ ràng Lưu Phong chỉ thuận tay đấy thuyền khi nói vậy mà thôi.
“Ha hả, ta suy nghĩ một chút nữa” Nói tới đây, lão Hoàng đế nhìn bốn phía
chung quanh một vòng rồi nói: “Các vị ái khanh, thật ngượng ngùng khi Tôn nhi
của ta tự mình chọn người. Tu chân các khanh tiến cử trẫm không thể dùng. Toàn
bộ sẽ sắp xếp vào đội tu chân tuần tra… Trẫm nghĩ vậy các khanh không có ý
kiến khác chứ?”
Chúng đại thần có ý khác thì cũng không dám nói ra.
Mọi người lại vội vàng tỏ thái độ biểu hiện toàn lực ủng hộ quyết định của bệ
hạ. Tuy nhiên đại bộ phận triều thần đều cảm thấy bệ hạ càng ngày càng thâm
độc, càng ngày càng vô sỉ.
Có điều bọn hắn ngoài việc oán hận thì chẳng làm gì được, ai bảo người ta là
bệ hạ.
“Tôn nhi, còn có yêu cầu gì không?” Quay đầu lại lão Hoàng đế tiếp tục hỏi ý
Lưu Phong.
“Hoàng gia gia, Tôn nhi nghĩ…” Lưu Phong muốn mở miệng cầu xin Tử Hư Chân
Long lệnh, nhưng mà không dám nói thẳng tuột ngay.
Thấy Lưu Phong có vẻ muốn nói lại thôi, lão Hoàng đế vội vàng hỏi: “Có cái gì
cần khanh cứ nói. Hôm nay có mặt các trọng thần đế quốc ở đây. Cho dù trẫm
không giải quyết được thì các vị ái khanh cũng sẽ tương trợ hết mức.”
Thoáng do dự một chút, Lưu Phong rốt cục mở miệng: “Hoàng gia gia, Tôn nhi hy
vọng người có thể tạm thời cho mượn Tử Hư Chân Long lệnh. Tử Hư Chân Long lệnh
là biểu tượng cho Hoàng gia. Chỉ có mang theo nó thì Tôn nhi mới có thể hoàn
toàn đại diện cho đế quốc, mới có thể giữ vị trí chủ đạo ở Tu chân Đại hội…”
Lão Hoàng đế pha có thâm ý nhìn hắn suy nghĩ một chút mới nói: “Chuyện này Tôn
nhi để trẫm nghĩ thêm…” Tử Hư Chân Long lệnh dù sao cũng không phải Ngọc Tỷ.
Hơn nữa từng có tiền lệ cho mượn nên lão Hoàng đế cũng không ngại cấp cho Lưu
Phong. Mấu chốt chính là lão sợ Tử Hư Chân Long lệnh khi vào tay Lưu Phong sẽ
xuất hiện điềm lành nào đó để cho triều thần nhìn thấy. Nói như vậy thì thân
phận của hắn liền không thể che giấu nổi nữa.
Lưu Phong dường như cũng hiểu được tâm tư lão Hoàng đế bèn vội vàng nói: “Mọi
việc nghe theo Hoàng gia gia”
Sau đó lão Hoàng đế cùng quần thần cẩn thận thương nghị xem xét từng chi tiết
nhỏ khi tham gia Tu chân Đại hội. Cuối cùng xác định đoàn đại biểu Hoàng gia
một trăm người.
Đương nhiên Tử Hư Chân Long lệnh cũng đồng ý đưa cho Lưu Phong, nhưng lão
Hoàng đế nói mình sẽ phái người tự đưa đến quý phủ cho hắn.
Sau khi buổi chầu kết thúc, Lưu Phong gọi Vương Đức Vọng lại, mời lão ra ngoài
Hoàng thành đến một nơi gọi là Tụ Tiên Tửu lâu.
Vương Đức Vọng vốn định cự tuyệt. Nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại thì vẫn
quyết định sẽ đi cùng Lưu Phong hảo hảo nói chuyện.
Sau khi gọi một bàn tiệc rượu ngon, Lưu Phong và Vương Đức Vọng hai người cùng
nhau thưởng rượu. Cho đến khi lót dạ hai bình hảo tửu thì hai người mới mở
miệng nói chuyện.
“Đông Đông đã nói cho ngươi?” Người phá vỡ sự trầm mặc chính là Vương Đức
Vọng.
Lưu Phong cũng không giấu diếm, thản nhiên gật gật đầu nói: “Không sai, Đông
Đông đã nói cho con. Người nói như thế nào?”
“Ngươi hoài nghi ta phản bội ngươi, âm thầm câu kết với Tĩnh Vương gia?” Vương
Đức Vọng cười cười, nói: “Phong nhi. Chúng ta không chỉ là cha vợ con rể mà
còn là người cùng chung hoạn nạn. Vương Đức Vọng ta cả đời trọng nhất tình
nghĩa, Vương gia với ta có ơn cứu mạng. Ân tình này ta vĩnh viễn sẽ không
quên.”
“Nhạc phụ đại nhân, con tìm người đến không phải muốn nghe người nói những lời
này. Con muốn biết, người cùng Tĩnh Vương gia rốt cuộc có chuyện gì lúc này?”
Lưu Phong nhẹ nhàng hỏi.
Lông mày Vương Đức Vọng giật vài cái mặt biến sắc trang nghiêm nói: “Phong
nhi. Hôm nay ta có thể biểu thị thái độ với ngươi. Chừng nào còn sống thì ta
tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi. Nhưng có một số việc ta cũng không thể nói
với ngươi được…”
“Người định đứng trung lập?” Lưu Phong nghe ra ý của Vương Đức Vọng.
“Không sai. Liệu ta có thoát khỏi cuộc phân tranh giữa các ngươi? Đương nhiên.
Đông Đông và Bảo Nhi thì ta sẽ không ép bọn chúng. Dù sao tất cả mọi thứ hôm
nay của chúng đều là do ngươi cho. Ta không có quyền yêu cầu bọn chúng phải
giống ta” Vương Đức Vọng nói rất nghiêm túc.
“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì khiến cho người phải ra quyết định như vậy?” Lưu
Phong càng thấy kỳ quái.
“Sự việc còn phải giữ kín nên ta không thể nói.” Vương Đức Vọng lại nghiêm túc
tiếp tục: “Cho dù chết, ta cũng không có thể nói.”
Lưu Phong thoải mái cười cười: “Nhạc phụ đại nhân, người nói quá lời rồi. Cho
dù là người thật sự phản bội con thì con cũng sẽ không đối với người như vậy?
Đông Đông là thê tử của con. Bảo Nhi là huynh đệ của con. Chỉ cần hai điều đó
thì cho dù người đối với con thế nào, con cũng sẽ không giết người… Người đã
không muốn nói thì con cũng không ép. Tuy nhiên con hy vọng người nói rõ cho
Đông Đông để nàng khỏi lo lắng vì người…”
“Phong nhi, đáp ứng ta một việc…” Vẻ mặt Vương Đức Vọng đột nhiên trở nên
nghiêm trang, lão nói như cầu xin: “Nếu có một ngày ta mất, thì ngươi giúp ta
hảo hảo chiếu cố Bảo Nhi và Đông Đông?”
Lưu Phong gật gật đầu rồi nói: “Không cần người phải nói thì con cũng sẽ làm
như vậy.”
“Nghe ngươi nói như vậy thì ta an tâm.” Vương Đức Vọng cười to vài tiếng, nhấc
bình rượu nói: “Phong nhi. Nào, chúng ta cạn chén này…”
Sau khi rượu được ba tuần, Lưu Phong thản nhiên nói: “Nhạc phụ đại nhân, cho
dù như thế nào thì con đều hy vọng ngươi có thể hảo hảo mà sống sót, đừng làm
chuyện điên rồ. Còn chuyện lớn nhỏ thì có con lo. Nhớ kỹ lời của con”
“Cảm ơn—!” Vương Đức Vọng lên tiếng.
“Giờ cũng không còn sớm, con cũng cần phải trở về. Mấy ngày nữa con phải đi Tu
chân giới. Đông Đông ở bên quý phủ của người. Vì an toàn của nàng nên con sẽ
phái đến một ít cao thủ, hy vọng người có thể thông cảm?” Lưu Phong thản nhiên
nói.
“Ân, ta biết.” Mặc kệ là giám thị cũng tốt, bảo hộ cũng tốt, Vương Đức Vọng
cũng chẳng cự tuyệt, Lưu Phong có thể làm đến nước này đã là không tệ rồi.
Ít nhất thái độ của hắn so với lão già kia thì còn tốt chán.
Chia tay Vương Đức Vọng rồi quay lại Thiên Thượng Nhân Gian không lâu, Trương
Mỹ Nhân đã vội vã chạy lại nói với Lưu Phong: “Phong nhi, Tam tỷ đã xảy ra
chuyện, ngươi mau theo ta đi?”
Lưu Phong nghe vậy, vẻ mặt căng thẳng, vội vàng hỏi: “Tứ sư tôn, Nghê Thường
sư tôn xảy ra chuyện gì? Có phải bị thương…”
“Ngươi đừng vội, không bị thương, chính là, chỉ là có chút…” Trương Mỹ Nhân
cũng không biết nên nói như thế nào nên lấy tay giữ chặt hắn lại mà nói:
“Ngươi đi theo ta, cứ thấy khắc biết.”
Lưu Phong không dám chậm trễ, vội vàng theo Tứ sư tôn đến khuê phòng của sư
tôn Nghê Thường.
Vừa vào cửa đã thấy Nghê Thường mặt ửng đỏ, nhu mì liếc mắt nhìn hắn. Trên vẻ
mặt có chút lẳng lơ: “Phong nhi, ngươi đã đến rồi… Lại đây ngồi”
Lưu Phong lập tức thở phào: “Nghê Thường sư tôn, người không sao chứ? Tứ sư
tôn nói người đã xảy ra chuyện làm ta sợ hết hồn”
Trương Mỹ Nhân do dự một chút rồi vội vàng thì thầm với Lưu Phong: “Phong nhi,
Tam sư tôn vì muốn thành toàn cho ngươi nên vừa rồi cố ý ăn xuân dược.”
“Xuân dược?” Lưu Phong sửng sốt một chút cuối cùng hiểu được, vì sao mình nhìn
vẻ mặt Nghê Thường sư tôn khác thường, thì ra là chuyện như vậy.
Nghê Thường lúc này cảm thấy một luồng khí nóng từ bụng dâng lên nhanh chóng
lan ra khắp người, thân thể mềm mại lập tức trở nên nóng như lửa.
“Phong nhi, ta đi trước. Các ngươi… Hắc hắc.” Trương Mỹ Nhân cười hắc hắc,
xoay người liền đóng cửa đi thẳng.
Trong phòng chỉ còn lại có Lưu Phong cùng Nghê Thường. Lưu Phong đi tới bảo:
“Nghê Thường sư tôn, sao người phải khổ vậy chứ?”
“Phong nhi. Ta muốn làm nữ nhân của ngươi, thực sự làm nữ nhân của ngươi” Cũng
không biết là biểu lộ chân tình, hay do hiệu quả xuân dược mà lá gan của Nghê
Thường hôm nay lớn hơn rất nhiều.
“Tam sư tôn, ta sẽ hảo hảo yêu người—!”
“Ân—!” Nghê Thường thấy người càng nóng thì khát vọng trong lòng với nam nhân
đạt tới mức xưa nay chưa từng có. Rốt cuộc nàng không kìm nổi mình mà nhào vào
lòng Lưu Phong.
Một thân ngọc ngà mềm mại ôm chặt trong lòng, tay Lưu Phong bắt đầu du ngoạn
trên người nữ nhân. Nghê Thường vừa ăn xuân dược nên lúc này bị nam nhân khiêu
khích như vậy trong lòng khó có thể tự kiềm chế.
Nghê Thường thân mình hoàn toàn mềm nhũn nằm trong lòng Lưu Phong, hai má ửng
hồng, run run nói: “Phong nhi, hôm nay ngươi là của ta, ta muốn ăn ngươi.”
Lưu Phong âm thầm bật cười, xuân dược quả nhiên là mạnh mẽ. Không ngờ ngay cả
Nghê Thường sư tôn luôn luôn băng thanh ngọc khiết (trong sáng) cũng thốt ra
những lời khả ái và dâm đãng như vậy.
“Phong nhi. Ta có chút… Khó chịu, khó chịu, ngươi giúp ta…” Hiệu quả xuân
dược giờ đã chạy khắp người nàng. Hạ thân từng đợt tường đợt ẩm ướt. Thậm chí
ngay cả quần lót, váy đều bị làm ướt.
Lưu Phong vội vàng cởi hết quần áo mình xích lõa đứng trước Nghê Thường.
Nhìn thân thể hùng tráng của Lưu Phong cùng bổng bổng ngạo nghễ mà nóng rực,
cảm xúc Nghê Thường thêm mãnh liệt bắt đầu rên rỉ, hận không thể túm ngay chú
ngựa bất kham kia mà nuốt chửng.
Nghê Thường vươn ngón tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trần trụi của Lưu
Phong. Môi anh đào không tự chủ được áp sát vào môi Lưu Phong. Cái lưỡi thơm
tho linh hoạt dò thám ngóc ngách trong miệng hắn, cùng đầu lưỡi hắn quấn quýt
lấy nhau tham lam hút dịch thủy của hắn.
Lưu Phong thành thạo cởi bỏ quần áo trên người Nghê Thường rồi bắt đầu xoa bộ
ngực sữa của nữ nhân đến khi nàng cúi đầu rên rỉ, ý thức dần dần mê muội.
Hai người nhanh chóng ngã xuống giường, vuốt ve cho nhau cùng kích thích đối
phương.
Rốt cục, Lưu Phong thành công tiến nhập thân thể nữ nhân. Dù là nữ nhân nhưng
Nghê Thường cũng không bị động tiếp nhận. Do xuân dược kích thích nên biểu
hiện chủ động lạ thường. Nàng không ngừng đu đưa đồn bộ đón ý nam nhân. Ban
đầu là uyển chuyển hầu hạ, rồi cuối cùng dần dần lên đỉnh dục vọng thì tiếng
rên rỉ gần như liền biến thành trận la lớn.