Lưu Phong hơi hơi động tâm đặt Trương Mỹ Nhân lên giường rồi lại hôn môi nồng
cháy khiến nàng cũng cũng đáp trả dữ dội.
Một lát sau, Lưu Phong nhích người xuống thấp một chút để ngậm trái sơ ri của
nữ nhân đã hơi cứng lên. Trương Mỹ Nhân thực sung sướng liền lớn tiếng nhõng
nhẽo rên rỉ.
Lưu Phong thẳng đường mút xuống cuối cùng miệng đã tới hạ thân nữ nhân. Thân
mình Trương Mỹ Nhân run bắn, nàng rên một tiếng cực kỳ động tình: “Phong nhi,
chỗ đó đừng…” Nói thì như thế, nhưng song chưởng nữ nhân lại vô thức giữ đầu
nam nhân sống chết cũng không cho hắn rời đi.
Sau khi hôn một hồi thì tiếng rên rỉ của Trương Mỹ Nhân đã thay đổi, hẳn là
tới lúc động tình khó nhịn rồi. Lưu Phong vội vàng xông lên tách song thối của
nàng ra rồi dùng đến thần thương.
Ngay khi Lưu Phong tiến vào thân thể Trương Mỹ Nhân, từ khóe mắt nàng trào ra
những giọt nước mắt hạnh phúc. Nàng không ngừng uốn éo hương đồn trắng bóc mũm
mĩm phối hợp cùng nam nhân.
“Phong nhi, sư tôn thật thoải mái—!” Trương Mỹ Nhân ở dưới thân Lưu Phong lớn
tiếng la dâm đãng. Miệng thở hổn hển như khóc, thân mình bay bổng trên chín
tầng trời…
Sau khi Nghê Thường một mình trở lại phòng thì trong lòng vừa giận lại rối
loạn. Kỳ thật nàng cũng muốn được Lưu Phong vuốt ve an ủi, nhưng lại có chút
thẹn thùng. Nếu lúc đó Lưu Phong cương quyết giữ lại thì hẳn là nàng sẽ không
cự tuyệt.
Sau khi rửa mặt xong Nghê Thường nằm trên giường nhưng không sao ngủ được. Vẩn
vơ một hồi rồi nàng cuối cùng vẫn nghĩ xem Tứ muội và Lưu Phong lúc này đang
làm gì…
Dần dần, trong đầu nàng lại xuất hiện cảnh lúc rình xem trộm Lưu Phong và
Trương Mỹ Nhân kịch liệt giao đấu.
Nghĩ đi nghĩ lại thì Nghê Thường liền thấy toàn thân mình bắt đầu nóng lên,
trong bụng dâng lên một dòng nước ấm, còn trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi
lại có chút là lạ.
Vô tình, tay Nghê Thường đã đặt trên ngực mình bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve. Mới
đầu, với hành vi như vậy Nghê Thường còn tự trách mà trong lòng thì xấu hổ và
giận dữ không thôi. Nhưng rồi dần dần nàng cảm thấy được vuốt ve như vậy thật
là tốt liền không muốn buông tay ra.
Một lát sau. Nàng đã không thể thỏa mãn với việc vuốt ve cách lớp quần áo.
Nàng lớn mật cởi bỏ quần áo, áo ngực cũng cho đi nốt rồi trực tiếp đưa tay đặt
lên đồi núi trập trùng tuyết trắng bắt đầu mạnh mẽ xoa nắn.
Cùng lúc đó, trong đầu nàng thì thấy mình đã thay thế cho Trương Mỹ Nhân trong
cảnh giao đấu mãnh liệt. Nàng bắt đầu tự ảo tưởng mình đang cùng Lưu Phong
giao hòa cảm xúc mạnh mẽ.
Nàng nhanh chóng cảm thấy hạ thân của mình tự nhiên nóng rực lên. Bàn tay vô
tình cứ chậm rãi đưa về phía quần lót dựa theo cảm giác của mình bắt đầu nhẹ
nhàng vỗ về chơi đùa.
“A… Phong nhi…”
Do ảo giác và sự vuốt ve mà hạ thân Nghê Thường càng nóng lúc càng nóng bỏng.
Ý thức cũng dần dần mụ mị đi, chỉ có trên dưới thì động tác hai tay không
ngừng. Tốc độ và lực cũng càng lúc càng nhanh, thân thể mềm mại càng giãy dụa
nhiều. Nhất là mỹ đồn trắng nõn không ngừng uốn éo, cuối cùng ngay cả trong
miệng cũng bất giác phát ra tiếng rên rỉ mê hồn.
Tùy theo sự cựa quậy mà trong miệng phát ra tiếng thở hổn hển làm người ta
phải đỏ mặt.
Đương khi trong đầu nàng ảo tưởng nghĩ đến Lưu Phong hạ thể nàng như có dung
nham nóng bỏng trào dâng. Rốt cục nàng cũng đạt tới đỉnh dục vọng, thân mình
run rẩy kịch liệt cho nước vỡ bờ.
Hồi lâu sau sau, tâm tình của nàng dần dần yên tĩnh lại.
Có điều trong lòng không có tình cảm mãnh liệt sau khi hưởng thụ mà ngược lại
còn hơi trống rỗng và bối rối.
Nghê Thường đã trải qua một đêm thức trắng.
Mới sáng sớm hôm sau thì Nghê Thường đã rời khỏi giường rồi quanh quẩn gần
phòng Lưu Phong với hy vọng có thể nhìn thấy hắn.
Nhưng Lưu Phong và Trương Mỹ Nhân đã lộng suốt đêm nên hôm nay khó mà rời
giường sớm được.
“Nghê Thường tỷ tỷ, người muốn tìm tỷ phu phải không? Tại sao không đi vào
a…” Trong lúc đó Khuynh Thành tình cờ đi qua thấy Nghê Thường đang sốt ruột
thì chủ động tiến đến đánh tiếng.
Nghê Thường hơi chột dạ vội vàng nói: “Không phải. Ta đang tản bộ…”
“Úc—!”
Khuynh Thành tuy còn nhỏ. Nhưng nha đầu lại quỷ quái, nàng nhìn Nghê Thường
cười cười mờ ám đột nhiên chạy đến đập cửa hô: “Tỷ phu dậy đi, Nghê Thường tỷ
tỷ chờ chàng đã nửa ngày.”
Hai người trong phòng đang xích lõa ôm nhau mà ngủ lập tức bừng tỉnh, đến tận
bây giờ chỗ riêng tư của hai người vẫn còn chặt chẽ kết hợp cùng chỗ. Lưu
Phong giật mình làm Trương Mỹ Nhân lập tức rên rỉ vài tiếng. Nhưng mà nghe nói
Tam tỷ ở ngoài cửa thì nàng cũng không có tâm tư tiếp tục nữa, dù sao tối hôm
qua đã tạm đủ rồi.
“Phong nhi. Tam tỷ ở ngoài cửa, chúng ta mau rời giường” Trương Mỹ Nhân cười
nói: “Phong nhi. Kỳ thật chỗ vướng mắc của Tam tỷ đã được gỡ bỏ, ngươi tìm một
cơ hội cùng nàng làm chuyện…”
Lưu Phong cố ý giả bộ vẻ mặt ngây ngô: “Chuyện gì a.”
Trương Mỹ Nhân tức giận liếc ngang nhìn Lưu Phong rồi sẵng giọng: “Tiểu sắc
quỷ, trong lòng ngươi quá rõ ràng. Ai mà chẳng biết là ngươi muốn ăn Tam tỷ
đến phát điên rồi.”
“Ha hả, Tứ sư tôn, người giúp ta a. Tam sư tôn da mặt mỏng, ta không tiện dùng
sức mạnh a…” Lưu Phong thản nhiên nói.
Trương Mỹ Nhân hiển nhiên hiểu Nghê Thường quá rõ nên cười nói: “Phong nhi,
ngươi nhầm rồi, kỳ thật Tam tỷ mong ngươi dùng sức mạnh đó…”
“Tỷ phu mở cửa đi, Nghê Thường tỷ tỷ chờ đến sốt ruột rồi” Khuynh Thành lại gõ
cửa kêu lớn.
Nghê Thường có chút thẹn thùng vội vàng nói: “Khuynh Thành muội muội, cứ để
Phong nhi nghỉ ngơi, chúng ta ra hoa viên tản bộ”
Nghe thấy tiếng của Nghê Thường, Trương Mỹ Nhân vội vàng xuống giường bắt đầu
mặc quần áo chỉ sợ Tam tỷ bảo coi thường.
Hai người dọn dẹp xong ra mở cửa phòng, quả nhiên thấy Nghê Thường và Khuynh
Thành đứng đó. Nghê Thường đang đỏ mặt hiển nhiên là có chút thẹn thùng.
“Ra là Mỹ Nhân tỷ tỷ ở trong phòng a…” Khuynh Thành làm bộ chợt bừng tỉnh
sau đó nàng nhìn nhìn Nghê Thường đột nhiên hỏi: “Nghê Thường tỷ tỷ, tại sao
các người không cùng một lúc a?”
Nghê Thường nghe vậy thì mặt vốn đã đỏ lúc này lại càng đỏ. Lưu Phong vội vàng
nói: “Khuynh Thành, mau cùng Tiểu Linh Nhi đi chơi, người lớn nói chuyện, tiểu
hài tử đừng xen vào”
“Hừ—!”
Khuynh Thành hừ một tiếng, nói năng đầy lý lẽ hùng hồn: “Người ta không phải
đã sớm bị chàng biến thành nữ nhân sao? Ai là tiểu hài tử?”
Lời này vừa nói ra, Nghê Thường và Trương Mỹ Nhân cùng đưa mắt nhìn Lưu Phong.
Trong ánh mắt rõ ràng có vẻ coi thường, đến tiểu hài tử như vậy mà ngươi cũng
không buông tha. Lưu Phong bèn cười một tiếng mà nói: “Ha hả, đi ăn sáng, mọi
người cùng đi ăn sáng”
“Tỷ phu khi nào thì tam đấu a?” Khuynh Thành ôm tay Lưu Phong hỏi, vẻ mặt đầy
chờ mong.
Lưu Phong cảm thấy ánh mắt coi thường của hai vị sư tôn vội vàng gỡ tay Khuynh
Thành chạy thật nhanh: “Đói bụng rồi, ta đi trước đây”
“Tỷ phu, đợi ta a, ta muốn uống sữa…” Khuynh Thành vội vàng đuổi theo.
“Ha hả—!” Trương Mỹ Nhân nhìn Lưu Phong và Khuynh Thành một trước một sau chạy
đi thì không kìm nổi liền nở nụ cười: “Tam tỷ, ta cảm thấy cứ cố gắng cũng
không tệ a, tỉ cảm thấy thế nào? Cuộc sống xã hội thế tục kỳ thật cũng đầy lạc
thú.”
“Ân—!” Nghê Thường gật gật đầu.
“Tam tỷ, tỉ quyết định rồi à. Khi nào thì cùng Phong nhi động phòng, tiểu tử
kia đối với tỉ đã sớm thèm nhỏ dãi ba thước…” Trương Mỹ Nhân thấy bốn phía
không có người liền bắt đầu nói hộ Lưu Phong.
“Tứ muội, ta đi ăn sáng—!” Nghê Thường có chút thẹn thùng liền học Lưu Phong
mà nói lấy lệ một câu.
Màn đêm buông xuống, mây thưa sao vắng, ánh trăng soi ngời ngợi. Chị hằng lửng
lơ treo giữa bầu trời.
Thư phòng Chưởng giáo Huyền Tâm Chính tông.
“Thiên Tâm, Tử Sát Thần công mà Thượng tôn truyền cho thì con tu luyện thế nào
rồi? Tu chân Đại hội sắp tới. Lần này Huyền Tâm Chánh tông của chúng ta có
cười được vào mũi thiên hạ hay không thì toàn bộ đều trông vào con đó”
Chưởng giáo vỗ vỗ lên vai nam tử áo trắng trước mặt mà nói tha thiết: “Đình
Nhi khăng khăng chọn chồng tại Tu chân Đại hội thì chúng ta cũng không thể gò
ép. Chỉ mong có được thắng lợi cuối cùng để nàng sớm hay muộn cũng là của con”
Thiên Tâm nhìn Chưởng giáo, thản nhiên nói: “Chưởng giáo yên tâm. Tử Sát Thần
công Thượng tôn truyền cho con đã luyện đến bẩy tầng công lực. Tuy rằng để đạt
tới đỉnh chín tầng vẫn còn kém xa lắm, nhưng nhìn khắp Tu chân giới đã khó có
địch thủ rồi. Con tin tưởng sẽ giành được thắng lợi cuối cùng, giành được Đình
Nhi làm tân nương…”
Chưởng giáo khắt khe nhìn hắn rồi nói: “Thiên Tâm, ta biết con luôn luôn tự
tin. Tuy nhiên ta chỉ nhắc nhở con một câu, tu vi của Lưu Phong tiến triển rất
nhanh. Sư thúc Đạo Đức của con thu được tin tình báo nói là ngay cả tu chân
Thiên Nhân hậu kỳ như Huyết Đạo Nhân cũng chết ở trong tay hắn. Con ngàn vạn
lần không thể sơ suất a.”
Thiên Tâm gật gật đầu. Lại lắc đầu khinh thường nói: “Chưởng giáo, làm gì mà
phải nâng chí khí người khác hạ thấp uy phong của mình. Huyết Đạo Nhân ở trong
tay con thì hắn cũng không có đường sống.”
“Thiên Tâm, ta biết Thượng tôn mấy năm nay bồi dưỡng cho con, nhưng đã làm
việc thì cẩn thận vẫn hơn. Con cũng phải nhớ kỹ, công và tư rõ ràng. Lúc này
con cố giành thắng lợi cũng không chỉ vì để cưới Đình Nhi, mà là vì vinh quang
của Huyền Tâm Chánh tông chúng ta, con biết không?”
Thấy Thiên Tâm dựng ngược lông mày, lão do dự một chút lại tiếp tục: “Ta biết
con có tình cảm sâu đậm với Đình Nhi, nhưng mà nhất định không thể vì Đình Nhi
mà để rối loạn tâm trí, con hiểu rõ điều đó chứ?”
Thiên Tâm suy nghĩ một hồi, khuôn mặt hơi nhăn nhó còn hai tay vô thức xiết
chặt hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Chưởng giáo, xin người yên tâm. Chỉ còn
cách Tu chân Đại hội có vài ngày, con nghĩ trong khoảng thời gian này lại bế
quan một thời gian. Nếu có thể luyện thành Tử Sát Thần công tầng thứ tám thì
cả khi bịt mắt lại con cũng có thể đánh bại Lưu Phong. Cho dù nói như thế nào,
Đình Nhi trước sau cũng sẽ là nữ nhân của con. Con sẽ không cho bất luận kẻ
nào có được nàng”
“Chưởng giáo, nếu không có chuyện gì nữa thì con phải đi bế quan.” Thiên Tâm
thản nhiên nói.
“Ân, con đi đi—!” Chưởng giáo phất tay.
Nhìn bóng dáng Thiên Tâm có chút kiêu ngạo mà lại có chút phiền muộn, Chưởng
giáo thở dài nói đầy âu lo: “Đạo Đức, ngươi nói hài tử Thiên Tâm này trong
tương lai có thể làm trụ cột phát dương Huyền Tâm Chánh tông không?”
Hồi lâu sau Đạo Đức chân nhân từ bóng tối đi ra, thản nhiên nói: “Hài tử Thiên
Tâm này thật sự là thiên tài tu chân, đáng tiếc lại khổ vì tình. Hơn nữa cũng
lạ cho nha đầu Đình Nhi kia…”
Chưởng giáo gật gật đầu nói: “Thiên Tâm thiên phú cực cao, trong đám đệ tử
hiện nay thật sự là không ai sánh kịp. Bây giờ lại được đích thân Thượng tôn
truyền thụ thì chắc chắn nó sẽ mang lại sự kiêu hãnh cho Huyền Tâm Chánh tông
chúng ta”
“Chưởng giáo, nếu không người lại gây một chút áp lực cho thầy trò Đình Nhi để
cho Thiên Tâm đỡ lo về sau. Ta nghĩ như vậy thì tốc độ tu luyện của hắn sẽ
càng nhanh hơn” Đạo Đức chân nhân đề nghị.
Chưởng giáo thoáng do dự một chút rồi nói: “Không ổn, ngươi cũng biết tính
cách và tính tình của Ngưng Nguyệt sư muội, nàng luôn luôn che chở kẻ yếu.
Nhất là trong khoảng thời gian này, chúng ta đã có không ít điều mâu thuẫn. Ta
nghĩ như vậy”
“Nhưng chưởng giáo, nói như thế sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của Thiên
Tâm?” Đạo Đức chân nhân dường như còn không muốn từ bỏ.
Chưởng giáo lãnh đạm nói: “Đạo Đức, ngươi có phát hiện tu vi của Ngưng Nguyệt
sư muội gần đây tiến triển rất nhanh, hơn nữa tu vi của Đình Nhi dường như
cũng tăng trưởng nhanh. Ta còn nhớ lần trước chúng ta cảm nhận được khí tức
thần thông?”
“Chưởng giáo, ý của người là? Sau lưng các nàng có người…” Đạo Đức chân nhân
hiểu ngay.
“Không sai—!”
Chưởng giáo trầm giọng nói: “Ta hoài nghi đằng sau thầy trò Ngưng Nguyệt còn
có một vị đại nhân vật thần thông như Thượng tôn. Cho nên chúng ta tốt nhất
không nên trêu chọc các nàng. Về phần hôn sự của Thiên Tâm và Đình Nhi, xem ra
ngoài duyên phận bọn họ còn phải trông vào bản lĩnh của Thiên Tâm…”
“Chưởng giáo, có chuyện mà ta phải nói cho ngài” Đạo Đức chân nhân suy nghĩ
một chút rồi nói nghiêm túc: “Mới rồi ta có nhận được tin tức là Tần Thủy Dao
và Thủy Mị Nhi biến mất đã lâu vừa trở lại. Tuy nhiên…”
“Tuy nhiên cái gì, nói mau?” Chưởng giáo cau mày hỏi.
“Căn cứ điều tra của chúng ta thì tu vi của Tần Thủy Dao và Thủy Mị Nhi hiện
giờ đã đạt Thiên Nhân hậu kỳ, chân nguyên trong cơ thể đã có một phần chuyển
hóa thành tiên linh lực?” Đạo Đức chân nhân nói.
“Úc?” Chưởng giáo hơi kinh hãi, có chút khó tin nổi: “Việc này thật sao?”