Nghe nữ nhân nói như vậy, trong lòng Lưu Phong lập tức sinh ra một chút khoái
cảm hơi khó hiểu. Tuy rằng cơ thể vẫn như cũ nhưng thân phận lại bất đồng, cảm
giác dĩ nhiên cũng bất đồng.
Trước kia Phỉ Nhi là công chúa, hiện tại nàng là Nữ Vương. Hơn nữa lại là nữ
vương của đế quốc bổng tử. Nghĩ đến chính mình sắp đem Nữ vương của lũ bổng tử
phục thị dưới thân thì trong lòng Lưu Phong không kìm nổi cơn hưng phấn.
“Hắc hắc, Nữ vương của ta, hôm nay nàng phải lẳng lơ a…” Lưu Phong ôm lấy
Phỉ Nhi không ngừng hôn hít, bàn tay cũng chậm rãi trượt xuống, xốc váy dài
của nàng lên làm lộ ra bắp đùi trắng nõn. Hắn liên tục chơi đùa, vỗ về đồn bộ
cực kí co dãn này. Cuối cùng, ngón tay đã tham lam dò xét vào nơi ướt át bên
trong nội khố.
“Chủ nhận, ta thật khó chịu, yêu ta đi, yêu nô bộc của chàng đi.” Phỉ Nhi hôn
môi, vuốt ve hắn. Nàng lúc này đã có chút động tình. Nhất là khi ngón tay Lưu
Phong đã hướng vào chỗ ấy, khiến thân thể nàng hoàn toàn run rẩy còn hô hấp
thì dồn dập.
Lưu Phong nhìn Phỉ Nhi bộ dáng lẳng lơ thực động tình trong ngực mình, trong
lòng hắn tràn đầy khoái cảm chinh phục: “Nữ vương của ta, nàng dâm đãng thêm
một chút được không?”
Vùng riêng tư của Phi Nhi đang bị khiêu khích đến khó chịu khiến nàng phải
chấp nhận vô điều kiện yêu cầu của Lưu Phong, không ngừng phát ra dâm ngữ, đôi
mắt lộ vẻ xuân sắc.
Lưu Phong âu yếm một trận, cố ý ghé miệng mình vào sát vành tai của nàng vươn
đầu lưỡi liếm nhẹ khiến Phỉ Nhi càng thêm khó chịu, và lên tiếng cầu xin:
“Chủ nhân, yêu ta đi.”
Lưu Phong cười hắc hắc ôm lấy ngang hông nàng đặt lên giường. Sau đó, hắn nâng
cao hai chân nàng lên vai, nhanh chóng kéo nội khố ra vác cày ra đồng chăm chỉ
cày bừa với nữ nhân.
“Nữ vương thân ái của ta, nàng cảm thấy thế nào?” Để cho nữ nhân cảm thấy thêm
kích thích, Lưu Phong không ngừng hoạt động. Bàn tay cũng không nhàn rỗi, âu
yếm vuốt ve bộ ngực sữa của nữ vương. Miệng rộng tham lam mút lấy chiếc lưỡi
thơm tho của nàng.
Cuối cùng, sau nửa canh giờ, Lưu Phong dùng hết các tư thế đùa bỡn nàng, hoàn
toàn đưa dục vọng của nữ vương lên đỉnh điểm.
“Ha hả, nữ vương của ta, nàng thoái mái chứ?” Lưu Phong đem bàn tay đặt trên
bộ ngực của Phỉ Nhi.
Vừa mới thể nghiệm các tư thế dục tiên dục tử với Lưu Phong, thân thể trần
trụi mềm mại của Phỉ Nhi rúc vào lòng Lưu Phong hưởng thụ dư vị của cao trào.
Nghe thấy hắn nói nàng lập tức quyến rũ cười: “Ân, thoải mái. Phỉ Nhi hận
không thể cùng với chủ nhân mỗi ngày yêu nhau…” Phỉ Nhi nghĩ đến chính mình
đường đường là Cao Ly nữ vương, lại ở dưới khố nam nhân hầu hạ, thật là có
chút kích thích khác lạ.
Lưu Phong xoay người áp lên trên người nàng, hôn lên cặp môi hồng nhuận của
nàng, nhìn Phỉ Nhi cực kỳ bá đạo nói: “Cao Lệ nữ vương, nàng nguyện ý là nô
bộc của ta sao?” Lưu Phong thực muốn biết, làm thế nào mà chính nữ vương đế
quốc của đám bổng tử này ở dưới thân mình lại hầu hạ uyển chuyển và biểu lộ
tình cảm đến như vậy.
Đương nhiên. Chuyện này là không thể nói ra ngoài.
“Ân, nô tỳ nguyện ý.” Phỉ Nhi nhìn vẻ mặt của nam nhân trên người mình, không
chút do dự nói.
Phỉ Nhi làm nữ vương, Mỹ Cơ tự nhiên trở thành Thái Hậu.
Có lẽ là vì tránh hiềm nghi, mấy ngày nay Mỹ Cơ đều không tới tìm Lưu Phong.
Cho đến buổi sáng cuối cùng hắn phải rời đi, Mỹ Cơ mới phái người đến mời hắn.
Lưu Phong nguyên muốn vội vã trở về nhà, tuy nhiên vẫn thoáng chút do dự chờ
xem quyết định của Mỹ Cơ. Dù sao đi nữa thì Thái Hậu phong tao hiện giờ của
Cao Lệ vẫn như trước, nắm giữ quyền thế rất lớn. Không an ủi cho nàng, sợ rằng
việc Phỉ Nhi chấp chính có điều bất lợi.
Lưu Phong đi theo thị nữ đến tẩm cung của Mỹ Cơ.
Trên bàn đã bày sẵn rượu và thức ăn. Mọi thứ đều hết sức tinh xảo, xem ra Mỹ
Cơ là muốn vì đưa tiễn Lưu Phong mà bày biện. Tuy nhiên, giờ phút này Mỹ Cơ
cũng không có ở đây. Thị nữ kia vội vàng nói: “Điện hạ, mời người chờ ở đây,
nô tì sẽ đi mời Thái Hậu ra…”
Lưu Phong khẽ gật đầu rồi tự mình ngồi lên bàn rượu.
Một lát sau, Mỹ Cơ mặc một bộ quần áo hoa lệ chậm rãi đi ra nhẹ nhàng nói:
“Điện hạ, ta biết người phải đi rồi. Cho nên ta cố ý chuẩn bị bàn tiệc rượu
tiễn đưa người.”
Lưu Phong cười hắc hắc, một tay giữ chặt lấy Mỹ Cơ, ôm thân thể ôn nhu mềm mại
vào trong lòng.
“Điện hạ, người biết không? Ta chưa từng thân thiết với một nam nhân nào khác.
Nhưng ngươi là bất đồng, từ sau khi ngươi xuất hiện, ta cảm giác thân thể ta
như đã thuộc về ngươi…” Mỹ Cơ run giọng nói: “Trừ ngươi ra, ta thật khó tiếp
nhận một nam nhân nào khác…”
Nói xong, Mỹ Cơ tự tay cởi bỏ quần áo. Nhìn quần áo hoa lệ của nàng từ vai
chậm rãi rớt xuống, Lưu Phong có thể cảm nhận được từ thân thể nàng truyền đến
một cảm giác thật mềm mại cùng với tình cảm mãnh liệt.
“Điện hạ, ta biết ngươi không thích tiết khố này, cho nên đã học theo Phỉ Nhi,
tự mình mặc lấy bộ nội y gợi cảm, người xem ta mặc có xinh đẹp không?” Mỹ Cơ
ngồi xuống trong lòng ngực của Lưu Phong quyến rũ hỏi.
Mỹ Cơ giờ phút này mặc một thân nội y tơ tằm gợi cảm màu đen, lắc lư cặp mông
khêu gợi nhìn rất mê người.
Lưu Phong kéo nữ nhân vào trong ngực rồi đưa tay cởi bỏ nội y khiến cho bộ
ngực co dãn uyệt hảo của Mỹ Cơ không gì che đậy hiện ra trước mắt hắn. Hắn
động tình rất nhiều liền dùng miệng dán lên hai song nhũ của nàng, nhẹ nhàng
liếm láp.
Mỹ Cơ tâm thần nhộn nhạo một trận, hai cánh tay ngọc cùng đôi chân dài gắt gao
quấn chặt lấy Lưu Phong, kiều mị nói: “Điện hạ, trước khi ly biệt, người hảo
hảo yêu ta một lần. Ta cùng Phỉ Nhi sẽ cùng nhau chờ ngươi quay trở về.”
Lưu Phong ngẩng đầu lên, thấy trong mắt Mỹ Cơ bất chợt đã đầy nước mắt, trong
lòng có chút xao động.
“Điện hạ, ta muốn người.” Mỹ Cơ nói xong, môi anh đào đã đột nhiên chủ động
hôn lấy nam nhân.
Lưu Phong tự nhiên không cam lòng yếu thế, gần như thô bạo đè nàng xuống đất,
dùng sức chiếm cứ thân thể của nàng. Lúc trước là nữ vương, hiện tại là vương
hậu. Lưu Phong trong lòng cảm thấy một cảm giác chinh phục mãnh liệt.
Hai người liều chết đu đưa từ sáng sớm cho đến tận mãi giữa trưa mới dừng lại.
Sau khi kích tình, Mỹ Cơ tự mình giúp Lưu Phong sửa sang quần áo. Lưu Phong
thâm tình hôn lên trán của nàng.”Điện hạ, ta vẫn sẽ chờ người. Lần sau… lần
sau nhất định Mỹ Cơ sẽ dâng toàn bộ cho người… Toàn bộ hậu cung cho người.”
Lưu Phong cười hắc hắc: “Ha hả, yên tâm. Nghe những lời này, ta chắc chắn sẽ
tìm đến nàng”
Việc Lưu Phong thẳng thắn cũng không làm Mỹ Cơ thất vọng. Ngược lại, nàng vui
vẻ nở nụ cười. Bởi vì nàng hiểu rõ, hai người kỳ thật không có cái gì gọi là
tình cảm, chẳng qua chỉ là dục vọng mà thôi.
Thỏa mãn lẫn nhau mà thôi.
Nhưng mà hiện tại, Mỹ Cơ đích xác đã không thể rời đi.
“Thái hậu, chúng ta sẽ tái kiến.” Lưu Phong thản nhiên cáo biệt.
“Chờ đã.”
Mỹ Cơ đột nhiên gọi Lưu Phong, xoay người hắn lại và nhét chiếc quần lót vừa
mới cởi ra vào trong tay Lưu Phong: “Hay mang lấy nó, trên này có mùi hương
của ta. Hy vọng người sẽ không nhanh chóng quên ta.”
Rời khỏi tẩm cung Mỹ Cơ, Lưu Phong lại cùng Phỉ Nhi cáo biệt. Hơn nữa, hắn còn
dặn dò Tuyết Cơ phải hảo hảo bảo hộ Phỉ Nhi an toàn, chờ đến thời điểm đại sự
thành công, nhất định sẽ đón các nàng cùng nhau trở về.
Tuyết Cơ tỏ vẻ mình với Phỉ Nhi thân thiết như tỷ muội, cùng nhau chung sống.
Cáo biệt hai nàng, Lưu Phong ngồi trên thần điểu, đi đến thành Bách Dã và
Trường Thanh. Hắn thị sát tình huống nơi đó nửa ngày trời, đặc biệt còn dặn dò
Mộ Dung Lôi khiến hắn đóng quân nhiều nơi hơn và bảo hắn đối xử với dân chúng
tử tế.
Sau đó Lưu Phong cũng quay trở lại Thiên Thượng Nhân Gian ở kinh đô.
Ngoài dự kiến của hắn, bốn vị sư tôn cùng di nương cũng chưa về. Hơn nữa, lại
có một tin xấu đang chờ hắn. Thái Tử Phi không biết làm sao mà gần đây lúc nào
cũng cùng với lão Hoàng đế gây gổ, thậm chí đã tạo thành thế nước với lửa.
Lưu Phong nhận được tin tức, thậm chí chưa kịp thân thiết ôn tồn với nữ nhân
của mình, liền vội vàng chạy đến Đông Cung xem sự tình.
Rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì.
Thật không may là khi Lưu Phong vào Đông Cung, Thái Tử Phi vừa mới rời đi.
Cung nữ bẩm báo cho hắn là nàng sẽ nhanh chóng trở về cho nên hắn cũng không
có đi mà ở lại chờ.
Ước chừng qua nửa canh giờ, bức rèm che đột nhiên khẽ lay động, Thái Tử Phi ăn
mặc lộng lẫy tráng lệ cùng Á Đương đi đến.
Lưu Phong khẽ nhấp một ngụm trà thơm, ánh mắt vẫn chưa nhìn về phía Thái Tử
Phi mà dừng ở chén trà trong tay. Đối với Thái Tử Phi, việc gần đây nàng gây
náo động hắn đã nghe được một ít. Cảm thấy có chút tức giận vì cho rằng nàng
không lấy đại cục làm trọng.
“Ngươi đi ra bên ngoài trấn thủ, bất luận kẻ nào cũng không cho tiến vào.”
Thái Tử Phi dường như nhìn thấy Lưu Phong có chút tức giận, nhưng nét mặt vẫn
bình tĩnh giống như thường ngày, vẻ mặt không chút dao động.
Lưu Phong chậm rãi buông chén trà trong tay xoay người lại. Thái Tử Phi lẳng
lặng đứng trước cửa, quần áo hoa lệ, váy dài cao quý cùng khí chất thành thục
xinh đẹp. Nàng lẳng lặng nhìn Lưu Phong, vẻ mặt dường như có chút lạnh lùng.
Lưu Phong cảm thấy Thái Tử Phi có chút kỳ quái, ánh mắt láo liêng lạnh lùng
nhìn hắn. Cứ như vậy, hai người chăm chú nhìn vào đối phương, không ai chịu mở
miệng nói chuyện trước.
Thật lâu sau, Thái Tử Phi khẽ nhíu đôi mi thanh tú của mình khẽ chớp mắt nhẹ
nhàng chào: “Phong nhi, ngươi đã đến.”
Lưu Phong càng nhìn càng thấy kỳ lạ. Dựa theo tình huống trước kia, Thái Tử
Phi nhìn thấy hắn đã sớm tự mình lao vào ngực hắn. Nhưng hôm nay, nàng dường
như biểu hiện rất khác lạ, có thể chính là do tác động của lý trí.
Lưu Phong hơi mỉm cười cũng thản nhiên lên tiếng: “Điềm nhi, lại đây ngồi đi.”
Ánh mắt Thái Tử Phi dừng một hồi trên mặt của Lưu Phong. Một lúc sau mới gật
đầu bước nhẹ nhàng đến ngồi bên người Lưu Phong. Tuy nhiên nàng tuyệt không
tựa cả thân mình vào bờ vai hắn như trước đây vẫn làm.
“Điềm nhi, nàng có tâm sự à?” Lưu Phong thản nhiên hỏi.
Thái Tử Phi mỉm cười, tự tay mình châm lấy một ly trà thơm, nhẹ nhàng nhấp một
ngụm. Buông chén trà xuống, nàng mỉm cười nhìn Lưu Phong nói: “Ta biết, ngươi
nhất định là nghe nói có gì đó xảy ra phải không?”
Lưu Phong cũng không giấu diếm, thản nhiên nói: “Không sai, vì cái gì mà mấy
ngày nay khi ta không có ở đây, nàng làm ra những chuyện lộn xộn lớn như vậy.
Là ai trêu chọc nàng?”
Thái Tử Phi nhẹ giọng nói: “Phong nhi, ngươi đừng vội, hãy nghe ta nói. Ta làm
vậy thực tình cũng có nỗi khổ. Ngươi không có ở đây mấy ngày, cái lão già
Hoàng đế kia vài lần mượn cớ vũ nhục ta. Ta há có thể để hắn nguyện ý sao. Cho
nên trong lúc đó, giữa chúng ta liền có xung đột. Hắn cũng coi trọng Bất Tử
Chiến sĩ của ta…”
Lưu Phong có chút động tâm lạnh lùng nói: “Những gì ta nghe nói dường như
không giống với nàng nói… Có người nói không phải là nàng trêu chọc lão
sao?”
Đôi mắt Thái Tử Phi đột nhiên trở nên sâu thẳm, nàng đứng lên run giọng nói:
“Ngươi đang trách ta sao?” Tuy rằng âm thanh của nàng có chút run rẩy, nhưng
ánh mắt của nàng lại không có chút bối rối.
Lưu Phong mỉm cười nói: “Điềm nhi, rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì. Nói cho ta
biết chân tướng, ta tin tưởng bản thân nàng… Ta hy vọng mặc kệ thế nào, nàng
cố giữ hoà hoãn với lão Hoàng đế. Các người trong cung cứ tranh đấu như vậy,
chỉ có thể làm cục diện đế quốc thêm loạn lạc, đến lúc đó sẽ tạo thêm tiện
nghi cho Yến vương cùng Tĩnh vương.”
Thái Tử Phi gật đầu: “Ngươi đã đến rồi thì ta tự nhiên sẽ nghe theo lời
ngươi.”
Ngừng một chút, đột nhiên Thái Tử Phi hỏi: “Phong nhi, nếu ta yêu cầu ngươi từ
bỏ tất cả nữ nhân bên người ngươi, chỉ yêu một mình ta thôi, ngươi có nguyện ý
không?”
“Nàng có ý tứ gì?” Lưu Phong run sợ một chút, bổng nhiên hắn cảm thấy dường
như hôm nay Thái Tử Phi thật khác lạ.
Thái Tử Phi ha hả cười lạnh: “Phong nhi, xem ra ngươi không chịu… Ta biết,
ta ở trong mắt ngươi cùng lão già kia đều giống nhau. Các ngươi đều coi trọng
tư sắc cùng thế lực của ta. Nếu ta là một người xấu xí, lại không có Bất Tử
Chiến sĩ, ta nghĩ rằng các ngươi ai cũng không có hứng thú với ta.”
Hơi hơi thở dài một tiếng, Thái Tử Phi đứng lên bên cạnh Lưu Phong, thuận thế
buông chén trà trong tay thản nhiên nói: “Ta sai lầm rồi, ta nghĩ rằng ngươi
thật tâm yêu ta.”
Lưu Phong lại sửng sốt một chút, trong lời nói của Thái Tử Phi, hắn dường như
cảm thấy được Thái Tử Phi đã thay đổi, không giống với nàng trước kia. Hiện
giờ, khẩu khí của nàng căn bản không giống với nàng.
Nghĩ đến đây, Lưu Phong không khỏi cảnh giác bắt đầu cẩn thận quan sát Thái Tử
Phi, nhưng cũng không phát hiện được chút dị thường nào.
“Điềm nhi, nàng rốt cuộc là muốn nói gì?” Lưu Phong bình tĩnh hỏi.
“Ta hy vọng ngươi chỉ thuộc về mình ta.” Mắt phượng của Thái Tử Phi tràn đầy
giận dữ, nàng lạnh lùng nói: “Các ngươi, nam nhân đều chỉ xem nữ nhân là con
rối, căn bản chưa có bao giờ là thành thật yêu thương…”
“Điềm nhi, những lời này sao nàng cũng nói ra được?” Lưu Phong mạnh mẽ phản
bác.
Thân thể mềm mại của Thái Tử Phi có chút run rẩy, trong mắt xuất hiện một nét
bối rối. Tuy nhiên chỉ một lát sau, nàng chậm rãi ngồi xuống một lần nữa.
Lưu Phong mắt sáng như đuốc, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Nàng không phải là
Thái Tử Phi, đúng không?”