Mình không làm gì nổi, kẻ địch quá mạnh.
Hắc Ưng là người thực tế, giờ phút này hắn bĩnh tĩnh để tiếp nhận sự thật.
“Tuyết Cơ nàng làm hắn mở miệng đi—!” Lưu Phong thản nhiên dặn dò rồi không
thèm nhìn Hắc Ưng, mà đến sau lưng Phỉ Nhi đưa tay bóp mông nàng vài cái: “Lại
đây, chúng ta ngồi xem kịch. Xem hắn cứng đầu đến đâu…”
“Hừ, tài nghệ không bằng người, muốn chém muốn giết cứ tự nhiên, ta sẽ không
nói gì hết” Bộ dạng Hắc Ưng không sợ chết, căm giận nhìn Tuyết Cơ rồi lập tức
ngậm miệng lại.
“Chủ công, Tuyết Cơ sẽ không để người thất vọng” Nói xong Tuyết Cơ vung tay
bắt quyết, lập tức một luồng hàn khí trắng tinh bay về phía Hắc Ưng.
Hắc Ưng là Hắc ám tu chân, lực lượng thiên về hàn tính. Nhưng bây giờ lại cảm
thấy toàn thân lạnh ngắt giống như lọt vào hầm băng.
“Trò hay còn phía sau” Lưu Phong nhay nhay vành tai Phỉ Nhi giải thích.
Quả nhiên, một lúc sau thì Hắc Ưng cảm thấy máu mình như đông lại còn cơ thể
nhói lên từng cơn. Hắn căm hận nhìn Tuyết Cơ, giọng nói đã bắt đầu run rẩy:
“Có bản lĩnh thì giết ta đi…”
“Ta không thể giết ngươi, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết” Nói xong Tuyết
Cơ lại tiếp tục tăng lực đạo, hàn khí gần như đã làm thân thể Hắc Ưng đông
cứng.
Lưu Phong ngồi trên giường gấm đột nhiên cầm lấy chén rượu ném vào ngón tay
Hắc Ưng. Chỉ nghe thấy một âm thanh giòn tan, không ngờ ngón tay Hắc Ưng đã bị
chén rượu cắt đứt.
“A… !” Một âm thanh thống khổ hét lên, Hắc Ưng đã gần như bất tỉnh
Tuyết Cơ thấy thế bèn dẫn động hàn khí trong thân thể Hắc Ưng dồn về phía tim
mạnh mẽ công kích làm hắn tỉnh lại: “Nếu ngươi còn không nói, ta sẽ đem từng
đoạn từng đoạn kinh mạch trong người ngươi chấn nát…”
Lời này vừa nói ra, nhìn tướng mạo như tiên nữ giáng trần của Tuyết Cơ mà Hắc
Ưng cảm thấy nàng còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Trong lúc hắn còn đang ngây người
thì Tuyết Cơ lại thôi động chân khí xâm nhập vào kinh mạch của hắn.
Sự đạu đớn khi kinh mạch bị ngắt còn vượt xa nỗi khốn khổ khi bị đứt một ngón
tay. Mặc dù con người Hắc Ưng thường ngày vẫn sắt đá nhưng cũng không nhịn nổi
phải gào lớn.
Rốt cục. Hắn không còn chịu đựng được nữa. Hắn không sợ chết, nhưng không thể
chịu đựng nổi sự tra tấn sống không bằng chết này, hắn cầu xin tha thứ: “Ta
nói, ta nói tất cả. Chính Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử bí mật phái ta tới. Ta
là phụ tá của Nhị hoàng tử… Ta nguyện ý làm chứng, ta tình nguyện làm bằng
chứng chỉ ra hành động phạm tội của bọn họ. Xin hãy tha cho ta, cho ta được
chết…”
Tuyết Cơ hừ một tiếng, nói thầm: “Đồ hỗn đãn, phải chi chịu nói sớm thì tội gì
phải thống khổ vậy…” Nói xong Tuyết Cơ phá tan hàn khí trong người Hắc Ưng.
Tuy vậy, kinh mạch nội tạng hắn cũng đã bị công kích không nhẹ. Không có mười
năm ngồi thiền thì tuyệt đối không phục hồi như cũ.
Đợi sau khi Hắc Ưng bị dẫn đi thì Lưu Phong cay đắng nói: “Phỉ Nhi, xem ra vì
sự ổn định của Cao Lệ mà hai vị ca ca nàng phải chết”
“Không sai, nhất định phải chết” Phỉ Nhi lạnh lùng nói: “Lúc trước lão giết
sạch huynh đệ tỷ muội ta, hôm nay ta giết con lão. Đây là báo ứng.”
Tin tức Hắc Ưng ám sát Thái tử thất bại truyền đi rất nhanh. Phủ của Nhị vương
tử Lý Huyền Binh bị Cấm quân bao vây làm hắn đã biết mình toi rồi, hoàn toàn
toi rồi.
Sau một lúc hoảng sợ. Hắn đã chọn cách tự sát.
Cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc, nam tử hán đại trượng phu phải sống
oanh oanh liệt liệt. Vương không muốn chết trong tay một nữ nhân hoặc bị giam
cả đời.
Một ly rượu độc cuối cùng đã kết thúc tất cả. (haizzz: 113:)
Còn Tam vương tử Lý Huyền Trí thì tính tình lại thay đổi lớn. Vương không màng
đến chuyện bên ngoài mà bắt đầu rượu tiệc say sưa. Với Vương, chết oanh liệt
không bằng sống. Trước kia Vương và Phỉ Nhi qua lại thường xuyên, hơn nữa ám
sát lần này là phụ tá của Nhị ca, không quan hệ với Vương nhiều lắm. Vương đã
chuẩn bị dù chết cũng không nhận.
Việc Lý Huyền Binh tự sát đã sớm nằm trong dự tính của Phỉ Nhi. Nàng đối với
Lý Huyền Binh vẫn có thể hiểu, người này tuy không có đầu óc, nhưng vẫn có một
chút khí phách.
“Chủ công, Phỉ Nhi, Lý Huyền Trí tại phủ đang bày nhạc rượu, hình như không có
gì bất thường” Tuyết Cơ đem tình huống tại phủ Lý Huyền Trí báo cáo với Lưu
Phong.
Mặt Lưu Phong xuất hiện một nét lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Chúng ta qua đó
xem, Phỉ Nhi, chuyện lần này ngàn lần không thể mềm lòng. Hiện nay trong nước
quả thật vẫn còn tâm lý không thích có Nữ vương. Cái chết của Lý Huyền Trí
nhất định phải làm thật lớn chuyện để giết gà dọa khỉ”
Khi ba người cùng kéo qua đó, Lý Huyền Trí uống đã say quắc cần câu, đôi mắt
lờ đờ nhìn Phỉ Nhi và bọn Lưu Phong.
Phỉ Nhi nhạt nhẽo gọi: “Tam ca…”
Lý Huyền Trí ói ra một đống, hơi rượi nồng nặc xông tới mũi làm Lưu Phong, Phỉ
Nhi, Tuyết Cơ phải lui lại mấy bước. Phỉ Nhi lạnh lùng nói: “Tam ca, huynh đã
biết tội chưa?”
Lý Huyền Trí dường như không nghe những lời Phỉ Nhi nói, giờ phút này đầu hắn
đã bị hơi rượu làm cho hồ đồ. Tuyết Cơ thoáng ngần ngừ rồi bắn ra một vòi nước
vào đầu Lý Huyền Trí. Lý Huyền Trí đột nhiên cảm thấy lạnh run tức thì thanh
tỉnh vài phần.
Hắn dụi hai mắt rồi trợn ngược lên mà hỏi: “Tứ muội, Điện hạ, các người sao ở
đây…”
Phỉ Nhi cười lạnh nói: “Tam ca, cho tới giờ mà huynh còn làm bộ như không biết
gì sao?”
Lý Huyền Trí cười nói: “Tứ muội, muội nói là có ý gì? Hay là khi lên làm Nữ
vương thì không còn biết Tam ca…”
Phỉ Nhi lại lạnh lùng nói: “Ta hỏi huynh một câu, huynh có biết Nhị ca đã sợ
tội nên tự sát”
Lý Huyền Trí biến sắc, giận dữ hét: “Nhất định là muội giết Nhị ca, là muội
giết huynh đó… Tứ muội, hà tất phải cốt nhục tương tàn. Muội làm vậy không
phải làm phụ vương thất vọng sao? Hơn nữa muội còn hỏi ta, ta có tội gì?”
Phỉ Nhi khinh thường nói: “Tam ca, tới lúc này mà huynh còn cố chấp không hối
hận sao? Huynh cho là mình có thể lừa dối trót lọt sao. Huynh cùng Nhị ca mưu
đồ giết ta, Hắc Ưng đã khai toàn bộ rồi. Cốt nhục tương tàn? Nói thật hay,
nhưng muội hỏi huynh, vì sao các người không nghĩ tình huynh muội mà sai người
tới giết ta.”
“Còn nữa, ta nói huynh biết, nhị ca sợ tội nên tự sát. Là huynh ấy biết âm mưu
mình bại lộ nên tự sát”
Lý Huyền Trí nghe càng sợ hãi, run giọng nói: “Ta không biết muội nói gì. Sát
thủ là Nhị ca phái đi, ta không biết gì hết”
Phỉ Nhi lạnh lùng nói: “Huynh không biết rõ, tại sao biết sát thủ là Nhị ca
phái đi.”
Lý Huyền Trí hoảng sợ nói: “Phỉ Nhi, tứ muội, chẳng lẽ muội quên rồi sao? Năm
đó ta đối với muội thế nào? Nếu không có ta, năm đó muội đã sớm bị phụ vương
phế đi…”
“Hừ… !”
Phỉ Nhi cười lạnh nói: “Huynh mưu đồ ám sát Thái tử, căn cứ vào luật lệ vương
quốc thì đây là tử tội. Chuyện tình năm đó thì huynh không cần nhắc lại. Chờ
lúc huynh chết muội sẽ nói cho huynh một bí mật thì khắc hiểu hết”
Nói xong, Phỉ Nhi phân phó: “Áp giải hắn đến hoàng cung, ta muốn công khai tội
hắn trước quần thần, công việc quan trọng là phải thẩm tra xử lý hắn.”
Hai gã võ sĩ Hắc âm cải trang làm thị vệ tiến lên.
Giữ hai cánh tay của Lý Huyền Trí lôi hắn đi.
Phiên thượng triều hôm sau, Phỉ Nhi lấy thân phận Thái tử Giám Quốc, triệu tập
tất cả đại thần vương tộc. Chuyện xảy ra với Phỉ Nhi thì bọn họ đều nghe qua.
Ai cũng biết hôm nay thẩm vấn Lý Huyền Trí là giết gà dọa khỉ. Bọn khỉ này,
không một người nào dám bất mãn hoặc mang vẻ bất bình.
Tới giờ. Được Tuyết Cơ đi cùng, Phỉ nhi ngồi lên ngai biểu trưng cho thân phận
Vương quyền Cao Lệ. Chúng đại thần và vương tộc đều quỳ xuống, không ai có
dũng khí dám nhìn thẳng vào mắt nữ vương.
Lưu Phong lấy thân phận là khách quí, đứng đầu quần thần.
Qua phần hành lễ, Phỉ Nhi sai người mang cho Lưu Phong một cái ghế để hắn
ngồi. Tuy hiện giờ Phỉ nhi là nữ vương, nhưng địa vị của Lâm Phong trong lòng
nàng vẫn không đổi. Hơn nữa, những cái nàng có đều là do Lưu Phong cho. Vì thế
nàng luôn cảm kích và tôn kính với Lưu Phong.
Phỉ Nhi nhìn xung quanh chúng thần, cảm giác từ trên cao nhìn xuống ùa đến.
Tuy nhiên nàng vẫn không cảm thấy khi làm vua thì cô độc và tĩch mịch, bởi
nàng biết nam nhân của mình luôn bên nàng.
Phỉ Nhi không nói gì, trong đại điện chỉ còn sự yên lặng. Trừ Lưu Phong và
Tuyết Cơ, gần như toàn thể đại thần đều đợi nữ vương lên tiếng
Trầm mặc một lúc Phỉ Nhi mới mở miệng nói: “Các vị khanh gia, chuyện ta bị ám
sát các vị chắc đã nghe qua? Không biết các vị có cách nhìn thế nào?”
Lời vừa nói ra, các đại thần trong điện lập tức run sợ vạn phần. Họ rất sợ nữ
vương nói chuyện này có quan hệ với mình, vậy là nguy to rồi.
Hiện trường lại vang lên tiếng xôn xao, dường như có chút lộn xộn.
Phỉ Nhi hạ ánh mắt xuống lạnh lùng liếc nhìn, lập tức bốn phía lại yên lặng.
Lưu Phong chợt động tâm, đây là khí thế vương giả a.
Phỉ Nhi thở dài nói: “Tân vương lên ngôi mà lại gặp chuyện ám sát thì sự tình
vốn cũng không có gì là lạ, dù sao tiền triều từng có nhiều tiền lệ. Có điều
sai người đến giết ta, không ngờ là ca ca của ta… Chẵng lẽ hoàng gia không
còn tình người sao? Ta kế thừa vương vị là do phụ vương chỉ định và thuận theo
ý trời lòng dân. Bọn họ làm sao lại nghịch thiên làm bậy, tính chuyện mưu
phản…” Nói xong Phỉ Nhi dùng ánh mắt sắc bén quét về phía các đại thần, bọn
họ đều vội cúi đầu, rất sợ Phỉ Nhi nói họ có liên quan đến vương tử mưu phản.
“Nói đi chứ, các ngươi câm điếc rồi sao?” Phỉ Nhi giận dữ quát một tiếng.
Hơn nửa ngày, một vị đại thần bước ra khỏi hàng giận dữ nói: “Đại vương, thật
là nghịch tặc lớn mật, không ngờ làm chuyện đại nghịch bất đạo này. Tội đại
nghịch bất đạo, xin xử trảm cả nhà như vậy mới răn đe kẻ khác”
Phỉ Nhi hình như rất vừa lòng với ý kiến người này, thản nhiên gật đầu nói:
“Không tồi, con sâu làm rầu nồi canh phải nghiêm trị, bổn vương tuyệt không
nhẹ tay”
“Người đâu, áp giải Tam vương tử Lý Huyền Trí vào… !” Lời vừa nói ra, trong
đám đại thần có mấy người biến sắc, bởi vì họ đã từng là vây cánh ủng hộ Lý
Huyền Trí. Hiện giờ chủ tử có chuyện, hiểu nhiên bọn họ không thể thoát khỏi
liên can. Vài tên nhát gan thậm chí chân đã mềm như bún.
Lập tức có hai tên Hắc ám võ sĩ cải trang thị vệ áp giải Lý Huyền Trí vào
điện. Hắn căm giận nhìn Phỉ Nhi và Lưu Phong, ánh mắt đầy thù hận.
Phỉ Nhi thở dài, đau khổ nói: “Tam ca, hôm nay ta sẽ gọi ngươi một tiếng tam
ca… vương vị truyền cho ta là do ý phụ vương, sao ngươi lại hồ đồ làm ra
chuyện như vậy, hỏi ta làm sao xử lý ngươi?”
Lý Huyền Trí cổ họng giật giật oán hận nói: “Tứ muội, thắng làm vua thua làm
giặc, ta đã nghĩ rõ rồi. Ngươi giết ta đi, ta không còn gì để nói”
Lập tức có đại thần hô to: “Giết hắn, giết hắn…”
“Lý Huyền Trí cho dù ta niệm tình trước kia nhưng pháp luật không thể làm
loạn. Ngươi tội ác ngập trời làm ta không tha ngươi được, hy vọng ngươi sẽ
không oán ta. Chuyện đã đi tới nước này, đều do ngươi gây ra…” Thở dài một
hơi, Phỉ Nhi thản nhiên nói: “Theo pháp luật Cao Lệ, ngươi có ý đồ giết vua
đoạt ngôi, tội phải tử hình cả nhà…”. Sở dĩ Phỉ Nhi phải kiên quyết ngay nên
cả vợ con gia quyến hắn cũng không buông tha. Mấu chốt là chuyện của Lý Huyền
Trí không thể làm sơ sài, phải xử lý thật nặng. Chỉ có như vậy, mới có tác
dụng giết gà dọa khỉ. Mới có thể uy hiếp các triều thần và vương tộc, thực sự
khống chế triều cương Cao Ly.
Lý Huyền Trí không nghĩ Phỉ Nhi kiên quyết như vậy, không ngờ muốn diệt cả nhà
mình nên hắn vội vàng nói: “Tứ muội, ám sát muội là hoàn toàn do Nhị ca an
bài. Ta chỉ phạm vào tội biết mà không báo, cũng không có tham dự. Có thể ta
chết, nhưng vợ con gia đình ta không đáng chết… Ngươi không cần độc ác
thế…”
Phỉ Nhi hít một hơi nói: “Thật không? Nói vậy ngươi không có tham dự?”