“Không sai, đúng là Túc Vương phi ngày trước” Lưu Phong đưa tay xuống đồn bộ
nữ nhân, khiến cho nàng giãy dụa một trận. Hắn cười hắc hắc nói: “Đối với Mỹ
Cơ thì nàng hiểu thế nào cứ làm cho ta như vậy chứ?”
“Quá tiện nghi cho chàng…” Phỉ Nhi công chúa cựa quậy đồn bộ kẹp chặt ngón
tay nam nhân mập mờ cười cười: “Ta mất rất nhiều vàng bạc cho tâm phúc của Mỹ
Cơ mới biết được nàng rất thích nam nhân cường tráng lại trời sanh bản tính
phong lưu. Chỉ cần chàng có thể chinh phục thân thể của nàng thì nàng đương
nhiên sẽ nghe lời chàng”
Lưu Phong nao nao, lập tức cười nói: “Haha, phụ vương nàng xem ra là thường
xuyên bị cắm sừng rồi (nv: lục mạo tử)? Làm đại vương kiểu này thật đúng là
thất bại…”
Phỉ Nhi cũng không vì Lưu Phong châm biếm phụ thân mình mà tức giận. Trái lại
nàng cười khẩy mà nói: “Đáng đời, đó là báo ứng. Ai bảo lúc trước ngài giết
chết mẫu hậu ta rồi tìm một nữ nhân lẳng lơ không biết liêm sỉ như vậy. Bất
quá phụ thân ta cũng không phải cái đèn dầu. Ngài thích vợ người khác cuối
cùng đi dâm loại với vợ đại thần…”
Lưu Phong lại toát mồ hôi, xem ra chuyện bổng tử lẳng lơ biến thái là vấn đề
di truyền suốt lịch sử a.
“Phỉ Nhi, chẳng lẽ nàng thật sự nguyện ý để ta cùng Mỹ Cơ lên giường?” Lưu
Phong đối với kẻ bị vạn người cưỡi thì cũng không hứng thú lắm, mặc dù địa vị
của nàng rất được tôn sùng.
“Đương nhiên, nếu như chàng cảm thấy mình có thể thuyết phục cũng khiến nàng
ủng hộ ta, thì không cần lên giường” Phỉ Nhi cười nói: “Chủ nhân, kỳ thật Mỹ
Cơ nọ dâm đãng thật không sai. Nàng là một vưu vật chính thức của nhân gian.
Đôi khi ngay cả ta là nữ nhân còn phải hơi động tâm. Để cho chàng lộng nàng ta
thì đâu phải coi thường gì chàng, hơn nữa chàng vẫn có thể hưởng thụ mà”
“Đã như vậy, vì nghiệp lớn thì ta đành phải hi sinh thôi.” Đừng nhìn Lưu Phong
miệng nói ngôn từ chính nghĩa, trên thực tế thì trong lòng cũng có chút nguyện
ý (nghiệp lớn của ngộ ở đâu?). Hứng thú không lớn, cũng không có nghĩa là
không có hứng thú, huống hồ là đi xử Vương hậu bổng tử. Sự tình kỳ diệu như
thế, nếu có thể để bổng tử đời sau biết, thật sự là tốt biết bao a…
Hai người nói xong chính sự thì như hoa mai nở lần thứ hai tiếp tục trên
giường điên loan đảo phượng. Do gây động tĩnh quá lớn, làm Lăng Ba và Tuyết Cơ
cảnh giác đến xem chuyện gì. Rốt cuộc hai nàng cũng phát hiện Lưu Phong đã đến
liền gia nhập cuộc vật lộn. Nhất long tam phượng đại chiến đến giữa trưa hôm
sau khó khăn lắm mới đi đến đình chiến.
…
Thời gian sau đó, Lưu Phong liên hệ được với Bách Dã, Trường Thanh. Hơn nữa
quan sát kỹ tình trạng kiến thiết Toàn Thủy nên đã đưa ra cách thu xếp công
việc.
Đến buổi tối trước một ngày mừng thọ của Cao Lệ Vương thì hắn mới mang theo
Phỉ Nhi ngồi trên Thanh điểu bay tới đế đô Thủ Nhĩ của Cao Lệ.
Trước khi đi, hắn cố ý dặn dò Tuyết Cơ cẩn thận trước thượng cổ Thí Thần khác
là Thiên Chiếu.
Tuyết Cơ tràn đầy tự tin, thề rằng chỉ cần gặp phải Thiên Chiếu, nhất định có
thể nuốt hắn để dung hợp.
Điểm này Lưu Phong cũng không nghi ngờ, sau khi Thí Thần nhận chủ thì sự Giác
Tỉnh của nàng và tu vi của chủ nhân có liên quan. Tu vi của mình so với Yến
Vương mạnh mẽ hơn biết bao nhiêu lần. Bởi vậy có thể thấy được, Thiên Chiếu
phỏng chừng không phải đối thủ của Tuyết Cơ.
Sau khi bay tới Thủ Nhĩ. Thế lực của Phỉ Nhi tại đế đô đã an bài hết thảy cho
bọn họ, thậm chí ngay cả cống lễ cũng chuẩn bị tốt rồi.
Giữa trưa mừng thọ Cao Lệ Vương, hai người cùng đi vào Vương cung chúc thọ.
Lễ mừng thọ sáu mươi năm của Cao Lệ vương lại liên quan đến chuyện lớn lập
Thái tử. Cho nên gần như tất cả Cao Lệ vương tộc đều nhất nhất trình diện.
Ngoài ra lại có rất nhiều sứ giả các quốc gia xung quanh. Khi đám người Lưu
Phong đến thì trong triều đình đã vô cùng náo nhiệt.
Cao Lệ Vương tựa hồ khác lão Hoàng đế Hoa Hạ đế quốc. Bọn họ không hề có vẻ
kiêu ngạo. Mặc dù khách mời chưa tới nhưng ngài đã cùng Vương hậu Mĩ Cơ đến
đúng giờ.
Đứng ở dưới triều, Lưu Phong liếc trộm chỉ thấy Cao Lệ Vương chừng hơn sáu
mươi tuổi, thân hình khôi ngô. Trên mặt toát ra vẻ đế vương đặc biệt uy
nghiêm. Chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, còn mắt thất thần rõ là do ham mê tửu
sắc quá độ mà ra. Ở bên cạnh ngài là một nữ tử nhìn qua ước chừng 27, 28 tuổi
xinh đẹp mê người. Diện mục đoan trang thanh tú, dáng người dong dỏng cao,
uyển chuyển lả lướt. Lại phối hợp một phượng miện trên đầu cũng có vài phần
khí thế. Chỉ có điều trong đôi mắt của nàng lại lộ ra một vẻ lẳng lơ và dâm
đãng.
Không hề nghi ngờ gì, vị nữ nhân xinh đẹp lẳng lơ này đương nhiên là Vương hậu
Cao Lệ Mỹ Cơ.
Lưu Phong trong lòng thầm nghĩ, bản thân có nên đợi yến tiệc mừng thọ tan rồi
đi dụ dỗ một chút. Có điều đang chúc mừng sinh nhật của Cao Lệ Vương lại đi
cắm sừng (đội mũ xanh) cho lão thì dường như có chút hơi quá.
Vừa đến giờ liền có thái giám tuyên bố lễ mừng thọ bắt đầu. Quần thần tân
khách dưới triều đình nhất thời đến chúc thọ.
Ánh mắt Cao Lệ Vương chiếu xuống nhìn chung quanh bốn phía một vòng rồi nói
vang vọng nói: “Các khanh miễn lễ—!”
Tất cả mọi người đồng thanh hô to: “Tạ ơn đại vương—!”
Theo sau đó có thái giám và cung nữ chỉ dẫn mọi người đều tự trở lại bữa tiệc.
Chúng cung nữ rót rượu cho mọi người xong, Cao Lệ Vương haha cười, nâng chén
cao giọng nói: “Hôm nay là lễ mừng thọ sáu mươi của trẫm. Bản vương muốn cùng
các khanh cùng vui, với dân cùng múa hát, các khanh không cần câu nệ… Hôm
nay không luận quân thần, các ngươi tự nhiên ăn uống”
Lời này vừa nói ra thì mọi người ầm ầm hưởng ứng, xưng tụng đại vương nhân
đức, nhất thời hào khí phi thường nhiệt liệt.
Lúc này, tam vương tử Lý Huyền Trí tràn đầy vẻ tươi cười đứng lên giơ chén
rượu, nhìn bốn phía chung quanh một vòng mà nói: “Các vị, từ lúc phụ vương
đăng cơ tới nay, Cao Lệ Quốc ta tứ hải thanh bình, quốc thái dân an, bách tính
an cư lạc nghiệp. Quốc gia cũng luôn cường thịnh không suy, thật sự là mười
phần đều do võ công của phụ vương a. Hôm nay, nhân lúc cao hứng, Lý Huyền Trí
ta, Cao Lệ Tam vương tử xin thay mặt con dân Cao Lệ kính phụ vương một chén.
Phụ vương, người khổ cực rồi—!”
Vừa nói, Lý Huyền Trí vừa uống một hơi cạn sạch cốc rượu.
Tân khách và trăm quan trong triều liền lập tức phụ họa đều cùng nhau nâng
chén, lần nữa xưng tụng nhân đức cùng võ công thập toàn của bệ hạ.
Cao Lệ Vương thấy cảnh tượng này, nhất thời cũng không ngừng cười to đưa mắt
nhìn lão Tam khẽ gật đầu thăm hỏi, tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của hắn.
Nhị vương tử Lý Huyền Binh thấy Tam đệ nổi trội lập tức trong lòng không vui,
cũng vội vàng đứng dậy, cười nói: “Phụ vương, hài nhi cũng kính người một
chén. Những năm gần đây, nhờ phụ vương anh minh cơ trí lãnh đạo, vương quốc
Cao Lệ của chúng ta ngày càng cường thịnh, công lao của phụ vương thật là vĩ
đại”
Cao Lệ Vương vui mừng gật đầu, nói: “Hưng thịnh của vương quốc, đều không
thiếu sự cố gắng của các vị, mọi người cùng nâng ly—!”
Lời này vừa nói ra, các vị đại thần và quan khách đến dự tức khắc đứng dậy,
cùng Cao Lệ Vương nâng ly từ xa.
Ngũ vương tử Lý Huyền Thủy thấy hai vị ca ca đều chiếm được thừa nhận của phụ
thân, tâm lý rất là không cam chịu vội vàng đứng dậy cũng muốn kính rượu chúc
mừng. Cũng không nghĩ tới Cao Lệ Vương lại hừ lạnh.
Oán giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Lý Huyền Thủy cụt hứng tức khắc đành ngồi xuống mà không còn dũng khí kính
rượu nữa. Lần trước thua trận Toàn Thủy làm Lý Huyền Thủy cụp đuôi như chó nhà
có tang, từ đó không được Cao Lệ vương yêu thích nên địa vị ngày càng xuống
dốc.
Tam vương tử Lý Huyền Trí cùng Nhị vương tử Lý Huyền Binh nhìn nhau cười. Lão
Ngũ hiển nhiên là không làm nên trò trống gì rồi. Bớt đi một đối thủ cạnh
tranh, tự nhiên là chuyện tốt vô cùng lớn.
Còn Mỹ Cơ bên người Cao Lệ Vương lại pha chút thâm ý nhìn thoáng qua Phỉ Nhi
công chúa, gật đầu ra hiệu với nàng.
Phỉ Nhi mỉm cười đáp lại.
Lưu Phong âm thầm phỏng đoán, hai người có lẽ đã đạt được thỏa thuận nào đó.
Kế đó Phỉ Nhi cũng tự mình chúc phúc, nhưng mà nhiệt tình của Cao Lệ Vương
hiển nhiên không nhiều. Rõ ràng đối với nữ nhi thì trong lòng ngài còn có chút
bài xích. Mặc dù quy chế của Cao Lệ quốc là nữ nhi cũng có thể kế thừa vương
vị. Nhưng mà trên thực tế, lịch sử của Cao Lệ lại không thể cho ra được mấy nữ
vương.
Hiển nhiên, hôm nay Phỉ Nhi mặc dù đạt được tư cách cạnh tranh, nhưng cũng
không thể khiến Cao Lệ Vương coi trọng. Lão gia hỏa này vẫn còn có chút tư
tưởng trọng nam khinh nữ.
Lưu Phong âm thầm cân nhắc, nhất định phải hạ được Mỹ Cơ. Nếu không chuyện
tình Phỉ Nhi lên làm nữ vương sẽ bị để lửng.
Kế tiếp là một loạt tiết mục ca múa. Ca nữ mặc sa mỏng uốn éo thân hình như
rắn nước, tam giác dưới hạ thân như ẩn như hiện. Rất nhanh làm cho khí thế của
thọ yến đẩy lên một cao trào mới.
Lưu Phong đối với những thứ phấn son đó lại không có hứng thú quá lớn, ánh mắt
của hắn luôn cố ý ngắm về hướng Mỹ Cơ. Hơi có chút ý tứ khiêu khích.
Ngoài dự liệu của Lưu Phong chính là, đối với khiêu khích của hắn Mỹ Cơ cũng
không có tức giận. Trái lại, nàng có vẻ còn đấy hứng thú với Lưu Phong, liên
tiếp gật đầu ra hiệu.
Một lát sau, có Tư lễ quan tuyên bố, Vương hậu Mỹ Cơ sẽ múa vì bệ hạ. Hiện
trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm, hiển nhiên mọi người cực kỳ
chờ mong với biểu diễn của Mỹ Cơ.
Sau một hồi chuẩn bị ngắn ngủi, có dàn nhạc đệm cất lên. Mỹ Cơ được một đoàn
vũ nữ múa cùng bắt đầu khoan thai bay lượn.
Mỹ Cơ hoạt bát sống động trên sàn múa. Một đôi mắt như hồ nước long lanh trong
suốt, ở trong đó lại ẩn chứa tâm tình mị hoặc vô hạn. Nhất cử nhất động của
nàng đều tràn ngập phong tình vạn chủng, cơ hồ nam nhân nào ở đó cũng đều ngây
người ra sức hưởng thụ vẻ tình tứ và dung nhan xinh đẹp của Vương hậu.
Mỹ Cơ vừa nhảy vừa hát, âm thanh mềm mại ngọt ngào khiến người ta nghe xong có
cảm giác cả thể xác cùng tinh thần đều bải hoải. Hơn nữa thân hình hoàn mĩ vô
biên của nàng lại hài hòa với điệu múa duyên dáng khiến cho người khác phải
say mê.
Lưu Phong cũng cẩn thận nhìn chăm chú vào vũ đạo của Mỹ Cơ, đối với thân thể
của nàng thì khen không ngớt. Đích thật là vưu vật trời sinh.
“Hảo, hảo—!”
Cao Lệ Vương liên tiếp buột miệng mấy tiếng hảo bắt đầu vỗ tay.
Kế đó Cao Lệ Vương đi xuống, hiện trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như
sấm cùng tiếng ca ngợi không ngừng.
Tam vương tử Lý Huyền Trí đứng dậy giơ hai tay lên ra hiệu bốn phía yên lặng
rồi lập tức nói với Mỹ Cơ: “Kĩ thuật múa của Mẫu hậu thật khác thường. Nhi
thần có lễ vật muốn hiến tặng mẫu hậu, mong mẫu hậu vui lòng nhận cho” Vừa nói
xong liền có thái giám dâng lễ vật của Lý Huyền Trí lên.
Trên thực tế Mỹ Cơ mới được sủng ái một hai năm gần đây. Nàng cũng chưa sinh
con cho Cao Lê Vương. Nhưng đám người Lý Huyền Trí vì để tỏ vẻ tôn kính đối
với nàng nên thường gọi là mẫu hậu.
Sóng mắt Mỹ Cơ đong đưa, nàng cười trong vắt nhẹ giơ tay dịu dàng nói: “Hôm
nay là lễ mừng thọ của Đại vương. Đại vương đã thu mấy vạn kiện lễ vật. Bổn
cung nhân tiện mượn oai (nv: đông phong) của Đại vương, cũng nhận được vài
món, cùng vui với Đại vương…”
Lão Nhị bên kia thầm hận bản thân lại chậm một bước, cũng vội vàng dâng lên lễ
vật đã chuẩn bị tỉ mỉ của mình cho Mỹ Cơ. Cũng là một hộp gấm xa hoa đắt tiền,
cũng không biết trong đó là cái gì.
Lão Ngũ Lý Huyền Thủy cũng chuẩn bị lễ vật, nhưng mà vẫn không có dũng khí lấy
ra nữa. Về phần Phỉ Nhi, nàng cảm giác được có Lưu Phong vậy là đủ rồi. Còn lễ
vật nào lại so sánh được với nam nhân trân quý của mình nữa sao. Nàng tin
tưởng có Lưu Phong ra tay, Mỹ Cơ nhất định là dễ như trở bàn tay (DG: Oh yeah,
Lưu Phong đã trở thành trai bao)
Trong mắt Cao Lệ Vương hiện lên vài ia sáng kỳ lạ, đối với biểu hiện của hai
nam tử tựa hồ có hơi chút bất mãn. Những mà lão vẫn ha ha cười mà nói: “Ân,
tốt lắm, không tệ. Vương hậu cứ thu lễ, kĩ thuật múa này như trên thiên đình”
Mỹ Cơ ôn nhu nói: “Thần thiếp cũng là nhờ phúc khí của Đại vương.”
Cao Lệ Vương mỉm cười gật đầu, lộ vẻ hài lòng với câu trả lời của Mỹ Cơ. Ngài
vui vẻ nói: “Vương hậu khách khí rồi—!”
Mỹ Cơ uyển chuyển thi lễ rồi lại trở về chỗ ngồi bên người Cao Lệ Vương. Nàng
như con chim nhỏ nép người dựa vào bờ vai lão, vẻ mặt đầy hạnh phúc. Có điều
ánh mắt của nàng lại luôn vô tình đảo qua Lưu Phong.
Mà cùng lúc đó, Lưu Phong cũng là cố ý dừng ánh mắt của mình trên bộ ngực đầy
đặn của nữ nhân. Thậm chí có lần ánh mắt hai người còn giao nhau.
Trong khoảnh khắc đôi mắt long lanh của Mĩ Cơ chạm vào ánh mắt của Lưu Phong
thì nàng nở nụ cười mê hồn gật nhẹ với hắn.
Lưu Phong mỉm cười lại, ánh mắt từ bộ ngực chuyển xuống dưới hạ thân nữ nhân.
Vì để đạt chút hiệu quả, ở trong ánh mắt Lưu Phong cho thêm chút Dục Ma chân
khí khiến cho lúc ánh mắt hắn xẹt qua thân thể Mỹ Cơ thì lập tức kích động cho
thân thể nàng run rẩy. Nhất là lúc ánh mắt Lưu Phong xẹt qua hạ thân của nàng,
nàng cảm giác hạ thân của mình như là bị nam nhân vỗ về đùa giỡn giống nhau
vậy. Loại kích thích cùng kích tình này tuyệt đối là nàng trước giờ chưa từng
được hưởng thụ.
Nhớ đến lời hứa hẹn của Phỉ Nhi, nàng tràn đầy chờ mong với tiểu nam nhân đẹp
trai này.
…
…
Sau khi kết thúc thọ yến, dưới sự an bài của Phỉ Nhi, nàng và Lưu Phong cùng
nhau đi tới tẩm cung của Mỹ Cơ.
Mỹ Cơ biết được Phỉ Nhi cùng Lưu Phong đến thì rất nhiệt tình, tự mình ra cửa
nghênh đón. Nàng mặc một chiếc váy dài trắng làm nổi bật các đường cong trên
người nàng. Eo lưng của Vương hậu Mĩ Cơ rất nhỏ, còn đồn bộ vừa lớn, vừa tròn
lại vừa vểnh. Nhất là khi nàng cất bước thì không ngừng đánh mông thật là hấp
dẫn cực kì.
Ánh mắt của Lưu Phong sớm đã dừng lại trước đồn bộ của nữ nhân, còn huyết mạch
có chút căng lên.
“Mẫu hậu, ta đưa Trịnh vương Điện hạ của Hoa Hạ đế quốc tới gặp người…” Phỉ
Nhi từ đôi mắt của Mỹ Cơ đã thấy được dục vọng, vội vàng mỉm cười giới thiệu.