Lưu Phong dường như có ý hãm bọn họ vào cửa tử. Từ sau sự tình lần trước thì
Hữu Long vệ không hề xuất binh tiễu phỉ nữa. Sau thời gian dài như vậy, ngoại
trừ quân lương ít ỏi thì không còn có khoản thu nào khác.
Mắt thấy lòng quân mỗi ngày càng giảm sút, Tư Mã Hạo Kiệt lòng nóng như lửa
đốt. Viết thư cầu cứu bệ hạ nhưng căn bản không đưa được ra ngoài. Thám báo
vừa mới ra khỏi quân doanh đã bị người của Thần Thánh Quân Đoàn chặn giữ lại.
“Nguyên soái, Trịnh vương điện hạ tới—!” Ngay khi Tư Mã Hạo Kiệt đang đầy vẻ
âu lo thì Lưu Phong lại đến.
“Con quỷ hút máu này còn muốn gì nữa đây?” Tư Mã Hạo Kiệt căm hận mắng một câu
rồi vội vàng nói: “Dẫn hắn đi tới phòng khách trước, ta lập tức tới liền”
Thiên tướng đi rồi, Tư Mã Hạo Kiệt khẽ cau mày. Hắn nghĩ Lưu Phong đến sẽ gây
nên chuyện gì? Hiện giờ thân phận hắn đã khác, trước kia là Hầu gia, hiện tại
là Vương gia. Hơn nữa từ miệng quan chức Bộ Binh ở đây cho biết thì dường như
quan hệ của Phó soái Bộ Binh Nhạc Tử Lân cùng vị Vương gia này cũng không bình
thường. Hiện tại không liên lạc được với bệ hạ, người ta lại thế mạnh như vậy
nên Tư Mã Hạo Kiệt cảm thấy được Hữu Long Vệ quân lành ít dữ nhiều a.
“Ha ha—!”
Sau khi Tư Mã Hạo Kiệt đi vào phòng khách thì vội vàng cung kính nói: “Vương
gia đại giá quang lâm, mạt tướng không tiếp đón từ xa, thỉnh Vương gia thứ
tội.”
Lưu Phong thản nhiên cười nói: “Nguyên soái, nhiều ngày không gặp khí sắc của
ngươi dường như không tốt bằng trước kia. Đừng khách khí a, đến đây, lại đây
ngồi xuống chúng ta nói chuyện.”
Tư Mã Hạo Kiệt thực phiền lòng, giống như chính ngươi mới là chủ nhà ah?
Tình thế quá bức bách nên hắn cũng không dám có một tẹo bất kính nào, vội vàng
ngồi xuống theo ý Lưu Phong rồi hắn mau miệng hỏi: “Vương gia. lần này Ngài
đến là vì truy thu tiền nợ… Vương gia, không nói gạt người, ta đang vì việc
này mà phát sầu đây? Hiện giờ ngay cả tiền lãi của ngài thì Hữu Long Vệ quân
cũng không có…”
Lưu Phong nhẹ giọng cười nói: “Ha hả, Nguyên soái sao nhạy cảm như vậy? Kỳ
thật a, lần này ta đến chủ yếu là đến thăm lão bằng hữu ngươi. Dù sao ngươi
đại biểu cho thiên tử, là bệ hạ, là thần hộ mệnh của Phong Thành chúng ta. Ta
làm sao không để ý cho được. Hơn nữa thức ăn các huynh đệ cũng càng ngày càng
kém, thế này là không thể được a. Mang binh đánh giặc, nhất định phải hiểu
được lòng dạ bộ hạ…”
Tư Mã Hạo Kiệt nghe vậy thì tức muốn hộc máu. Chính mình làm sao không biết
bụng dạ bộ hạ, nhưng toàn bộ Hữu Long Vệ quân hiện giờ đều bị vây khốn. Hơn
nữa phía Bộ Binh chi cho cũng càng ngày càng ít. Có một chút tiền bạc thì hàng
tháng phải trả lãi, Tư Mã Hạo Kiệt hắn dễ dàng được sao? Chưa đến mức gặm trấu
với rau đã là may mắn lắm rồi.
Tuy nhiên nỗi oán giận này Tư Mã Hạo Kiệt cũng không dám nói cùng Lưu Phong,
hắn vội vàng gật đầu: “Vương gia giáo huấn chí phải, chí phải… Có điều trước
mắt Hữu Long Vệ quân thật sự là không thể duy trì được quân lương theo tiêu
chuẩn trước kia”
“Ân. Ta đã được nghe nói.”
Lưu Phong cười nói: “Ta hôm nay đến, kỳ thật chính là vì giải quyết chuyện
này. Không nói gạt ngươi. Ta nha, hôm nay đến, kỳ thật mang theo rượu thịt,
lương thảo cùng tiền quân lương đến an ủi Hữu Long Vệ quân.”
“An ủi?” Tư Mã hạo kiệt sửng sốt một chút, dường như không rõ trong hồ lô của
Lưu Phong đến tột cùng là loại thuốc gì. < thuốc bả chuột: D)
Ngay lúc đó trong quân doanh bên ngoài phòng khách nổi lên một trận âm thanh
ủng hộ náo động. Tư Mã Hạo Kiệt khẽ nhíu mày đang muốn triệu quân sĩ đến hỏi
thì cũng không nghĩ Thiên tướng lúc nãy đã đi vào: “Vương gia, Nguyên soái.
Quân lương cùng lương thảo, rượu thịt đã phân phát xuống từng người.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tư Mã Hạo Kiệt đột nhiên khó hiểu.
Lưu Phong xua tay ý bảo tên kia Thiên tướng có thể lui ra rồi nói với Tư Mã
Hạo Kiệt: “Nguyên soái, không phải ta đã nói qua sao? Hôm nay ta tới khao Hữu
Long Vệ quân. Mỗi ngày ta phát mười lạng bạc quân lương, hơn nữa lại có thêm
lương thảo rượu thịt vô số…”
Tư Mã Hạo Kiệt nghe vậy, lập tức liền có chút không hài lòng. Lưu Phong làm
vậy rõ ràng là nhân cơ hội mua chuộc lòng người.
“Trịnh vương vạn tuế—!”
Đột nhiên, ngoài doanh trướng vọng đến một hồi hoan hô vang trời.
Lĩnh được quân lương và có rượu thịt ăn nên quân sĩ dường như rất hưng phấn.
Cũng không biết ai hô trước một tiếng, lập tức toàn bộ quân doanh đều vang lên
âm thanh tung hô Trịnh vương vạn tuế.
Tư Mã Hạo Kiệt lập tức sắc mặt đại biến, trong lòng tức giận bốc đến trời
xanh. Dường như lão kiềm chế không nổi nện tay xuống bàn, cả giận nói: “Vương
gia, ngài có ý tứ gì đây? Ngài định xúi giục Hữu Long Vệ quân của ta?”
Lưu Phong thản nhiên cười bình tĩnh nói với Tư Mã Hạo Kiệt: “Nguyên soái không
nên kích động, ta chỉ là muốn cho các huynh đệ ăn no bụng mà thôi. Ta không có
ý tứ gì khác. Ngươi cứ tin tưởng ở ta, ta cũng trung thành với bệ hạ không ai
có thể sánh bằng.”
“Hừ—!”
Tư Mã Hạo Kiệt lạnh giọng hỏi: “Ngài chẳng lẽ không nghe thấy bọn họ hô Trịnh
vương vạn tuế a? Chỉ bằng vào những lời này là ta có thể tố cáo ngài mưu phản,
đến lúc đó ngài chết chắc rồi.”
< ui ui @@ e sợ quá >
“Ha hả—!” Lưu Phong khinh thường cười cười: “Đó là binh lính của ngươi hô, có
quan hệ gì tới ta? Cho dù bệ hạ giáng tội, cũng chỉ tìm đến ngươi là chỉ huy
quân sự mới đúng. Không phải là ta.”
“Nói bậy—!”
Tư Mã Hạo Kiệt căm tức nhìn Lưu Phong nói: “Trịnh vương, cái này rõ ràng là do
bàn tay ngài bày ra rồi lại còn muốn ngậm máu phun người. Ta sẽ hướng bệ hạ
giải thích rõ ràng. Ta muốn cho bệ hạ biết lòng dạ lang sói của ngươi.”
“Ngươi còn biết cái gì?” Lưu Phong cười hỏi.
Tư Mã Hạo Kiệt cười khẩy mà nói: “Ta biết rất nhiều. Tỷ như nói ngươi cùng phó
soái Bộ Binh Nhạc Tử Lân cấu kết cắt xén quân lương, lương thảo cùng tiếp tế
tiếp viện của Hữu Long Vệ quân. Sự tình hôm nay là do ngươi đã sớm sắp đặt
rồi. Đầu tiên là ngươi ép Hữu Long Vệ quân của ta đến chỗ sơn cùng thủy tận
< k còn chỗ để đi ~ đường cùng>, khiến các quân sĩ sinh ra oán hận. Sau
đó lại đến giả làm người tốt để thu phục nhân tâm. Ngươi đã có dự mưu, ngươi
định xúi giục Hữu Long Vệ quân của ta.”
“Ha hả—!”
Lưu Phong khinh miệt nhìn Tư Mã Hạo Kiệt rồi nói: “Tốt lắm, khả năng suy diễn
của ngươi đích thực phong phú. Nhưng mà việc này ta không thừa nhận, hơn nữa
ngươi cũng không có chứng cớ. Hiện tại vấn đề là, binh lính của ngươi ở trong
này hô lớn Trịnh vương vạn tuế…”
“Đê tiện… Bệ hạ sẽ làm chủ cho ta” Tư Mã Hạo Kiệt nghiến răng nói: “Ta từng
đi theo bệ hạ Nam chinh bắc chiến, lập được vô số chiến công, là võ tướng được
bệ hạ nể trọng nhất. Chỉ cần một ngày kia khi ta hồi triều, chắc chắn trước
mặt ngài ta sẽ đem tất cả chuyện tình đều nói rõ ràng. Đến lúc đó để người
phân xử.”
“Tốt lắm. Ngươi cho ta nghe được chuyện cười hay lắm.” Lưu Phong thản nhiên
nói: “Tư Mã Hạo Kiệt. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội như vậy sao?”
“Ngươi… Ngươi muốn thế nào? Ta là mệnh quan triều đình, lại là chủ soái đứng
đầu, ngươi định đối phó ta thế nào?” Tư Mã Hạo Kiệt thấy trong mắt Lưu Phong
hiện lên một đạo sát ý, trong lòng lập tức liền có chút sợ hãi.
Lưu Phong khinh thường hừ một tiếng mới trả lời: “Giết chết ngươi đâu khác gì
giẫm chết một con kiến. Tư Mã Hạo Kiệt, vốn ta cũng không tinh toán như vậy
đối với ngươi. Chính là lòng tham của ngươi. Ở địa bàn của ta, ngươi không ngờ
còn muốn tác uy tác quái, thật sự là ngu xuẩn. Nói cho ngươi biết, sự tồn tại
của ngươi là trở ngại lớn cho sự phát triển của Phong Thành. Cho nên, chi bằng
ta thanh trừng ngươi”
“Vỉ ham muốn mà gây tội, họa này không biện minh được—!” Tư Mã Hạo Kiệt căm
tức nhìn Lưu Phong mà oán hận: “Ta là chủ soái toàn quân. Nếu ta chết ở trong
này để xem ngươi ăn nói thế nào với bệ hạ”
“Việc này không cần ngươi quan tâm.” Lưu Phong thản nhiên nói.
“Chủ công, hết thảy đều dựa theo phân phó của ngài chuẩn bị xong rồi.” Đúng
lúc này, Hắc Vân đi đến báo.
“Ân, tốt lắm. Ngươi trước tiên đi ra ngoài.” Lưu Phong thản nhiên dặn dò.
Nhìn Hắc Vân rời đi, Tư Mã Hạo Kiệt trong lòng càng sợ hãi. Xem ra Lưu Phong
đã bày đặt âm mưu quỷ kế.
“Lưu Phong, ngươi thật sự dám?” Tư Mã Hạo Kiệt giận dữ hét: “Đừng quên, nơi
này là địa bàn của ta, ngươi dám động thủ với ta, một vạn thân binh của ta có
thể cho ngươi rời đi sao?”
“Bớt nói vớ vẩn đi, theo ta đi ra ngoài một chút. Thuận tiện nói cho ngươi một
câu, một vạn vệ binh của ngươi sợ là có muốn cũng không thể chiếu cố cho
ngươi…” Nói xong Lưu Phong liền dẫn đầu đi ra ngoài. Bốn phía các tướng sĩ
Long Vệ quân ngoại trừ một nhóm lớn ăn thịt, đám khác uống rượu thì còn có rất
nhiều tướng sĩ Thần Thánh Quân Đoàn.
Trên danh nghĩa bọn họ là tới đưa rượu thịt. Trên thực tế chính là Lưu Phong
sắp xếp, đợi lát nữa sẽ có tác dụng lớn.
“Mọi người yên lặng một chút, Vương gia đến thăm mọi người—!” Nhìn thấy Lưu
Phong đã đến, vài tên tướng sĩ Long Vệ quân vội vàng lớn tiếng kêu gọi ý bảo
mọi người im lặng.
“Ha hả, các huynh đệ, mấy ngày nay khổ cho các ngươi, mọi người không cần để ý
tới ta, cứ ăn đi.” Lúc Lưu Phong nói chuyện thì vận dụng nguyên anh lực nên cả
quân doanh lớn như vậy vẫn nghe được rành mạch.
Mọi người thấy Trịnh vương quan tâm đến mình như thế, lập tức nhất loạt cất
tiếng tán dương Vương gia nhân đức. Thậm chí được ít người dẫn dắt nên tất cả
lại một lần nữa tung hô Trịnh vương vạn tuế.
Quân lương thiếu thốn thời gian dài, cùng lương thảo và quân nhu ít ỏi, đã
khiến các tướng sĩ Hữu Long Vệ quân đối với triều đình, đối với Hoàng đế sinh
ra một ít ta thán. Mà đúng lúc này Trịnh vương vì bọn họ mang đến quân lương
và mọi thứ. Trong lòng bọn họ gần như không chút do dự chuyển hướng về phía
Trịnh vương.
Trên thực tế, dân chúng cùng quân đội có đôi khi tâm lý giống nhau. Nhiều lúc
kì thật bọn họ cũng không cần xem ai làm Hoàng đế, ai trị vì. Mấu chốt chính
là, ai có thể làm cho bọn họ ăn no mặc ấm.
Mà Lưu Phong đúng lúc này sắm vai một người cho bọn họ được ăn được mặc.
“Lũ khốn này, im miệng, câm miệng hết cho ta, các ngươi muốn tạo phản sao?”
Tư Mã Hạo Kiệt sắc mặt tái xanh nhìn bộ hạ của mình tức giận quát mắng.
Tuy nhiên âm thanh của một mình hắn ở trong quân doanh thật sự là bé nhỏ không
đáng kể. Các tướng sĩ đều đang hưng phấn, tựa như thấy mỹ nhân mà quên đi mệnh
lệnh của hắn.
Hơn nữa, hắn phát hiện một vấn đề quan trọng.
Trong đám người này, hắn dường như không nhìn thấy đến một tên thân tín của
mình.
Lưu Phong dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, thản nhiên cười nói: “Nguyên
soái, ngươi đang tìm bộ hạ thân tín của ngươi phải không? Đừng mất công, ta đã
mời bọn họ đi một chỗ. Phỏng chừng giờ này, bọn họ cũng đều đang hưởng thụ
rồi.”
“Lưu Phong, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Tư Mã Hạo Kiệt nhận ra vấn đề, dường
như cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Nguyên soái, ta cũng sẽ không giết ngươi đâu. Ta mời ngươi ra đây kỳ thật là
muốn ngươi giúp ta một chuyện.” Lưu Phong cười nói: “Đương nhiên, ta biết
ngươi nhất định không muốn. Tuy nhiên chuyện nàykhông phải do ngươi quyết. Các
tướng sĩ Hữu Long Vệ quân đã bị thiếu mấy tháng quân lương, hơn nữa lương thảo
cùng đồ quân nhu cũng là càng ngày càng thiếu thốn. Biết nguyên nhân ở đâu
không?”
“Hừ—!”
Tư Mã Hạo Kiệt cả giận nói: “Trong lòng ngươi là rõ ràng nhất, việc này đều là
do bàn tay ngươi bày ra. Ngươi đã cấu kết Bộ Binh cố ý cắt xén quân lương của
chúng ta”
“Có lẽ vậy.” Lưu Phong khinh thường nói: “Nhưng các tướng sĩ không biết, hơn
nữa bọn họ vị tất cũng sẽ tin tưởng…”
Tư Mã Hạo Kiệt dường như nhìn ra ý sự khác thường trong lời Lưu Phong, vội
vàng hỏi: “Ngươi nghĩ muốn vu cáo hãm hại ta?”
“Đừng nói khó nghe như vậy.” Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Ta chỉ muốn nói cho
các tướng sĩ, tiền quân lương của bọn họ cùng lương thảo cấp cho kỳ thật là bị
ngươi cùng một vạn thân tín nuốt rồi”
“Nói bậy, rõ ràng là ngươi cấu kết Bộ Binh…” Tư Mã Hạo Kiệt phẫn nộ quát:
“Các tướng sĩ của ta sẽ không tin lời bịa đặt của ngươi.”
“Ngươi sai rồi, ta không bịa đặt, ta chỉ là muốn làm sáng tỏ một chuyện thật”
Lưu Phong còn nghiêm túc nói: “Nói thật với ngươi, ta có chứng cớ. Ta có thể
chứng minh quân lương của bọn họ là bị các ngươi ăn chặn. Đợi lát nữa các
tướng sĩ bị kích động nhất định sẽ tìm ngươi lấy lại công bình. Nói như vậy,
ta nghĩ cái chết của ngươi là câu giải thích tốt nhất. Bệ hạ sẽ không trách
tội ta.”
“Ngươi thực nham hiểm, ta chết không hết tội.” Tư Mã Hạo Kiệt mặt xám như tro
tàn, trong lòng tuy rằng tức giận không chịu nổi, nhưng mà cũng không thể làm
gì được. Hắn biết rõ những lời Lưu Phong nói. Hiện giờ thân tín hắn đã bị
khống chế nên chờ đợi hắn chỉ có thể là cái chết.
“Không phải là lỗi của ta. Ta nói rồi, sự tồn tại của ngươi là trở ngại nghiêm
trọng cho sự phát triển của Phong Thành. Cái sai là ở ngươi, nếu không phải
ngươi lòng tham không đáy gây chuyện ở địa bàn của ta thì ta cũng sẽ không
xuống tay đối với ngươi. Sự tình lần trước, trong lòng ngươi so với người khác
là rõ nhất. Rõ ràng là ngươi hạ lệnh Hữu Long Vệ quân cướp bóc, các ngươi so
với cường đạo còn tàn nhẫn hơn”.