Hi Du Hoa Tùng – Chương 896: Thất Anh đại thành – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 896: Thất Anh đại thành

Lưu Phong dùng thần niệm dẫn đạo âm khí tích tụ tại đan điền tự vận chuyển
trong kinh mạch. Âm khí cùng nhiệt khí nhất thời đều quấn lấy nhau.

Âm khí trong cơ thể Tuyết Liên Tiên Tử cường đại khác thường, dĩ nhiên không
kém gì dược tính của đan dược mà Lưu Phong vừa hấp thu. Chỉ mất một hồi công
phu, Lưu Phong liền cảm giác trong cơ thể đã hoàn toàn mát lạnh.

Dược lực của đan dược sau khi bị âm khí trung hòa liền biến thành một lực
lượng hoàn toàn mới. Lưu Phong vội vàng ổn định lại tinh thần, lấy ý niệm dẫn
đạo lực lượng này chậm rãi quay vòng trong kinh mạch.

Hắn nhanh chóng phát hiện lực lượng mới này vẫn còn chưa ổn định. Dường như có
xu hướng âm tính, âm khí chiếm cứ thượng phong. Theo sự vận hành Thái Âm thất
tinh quyết thì lực lượng âm khí càng lúc càng mãnh liệt có vẻ như lúc nào cũng
có thể phá tan sự cân bằng âm dương.

Thu Sương tiên tử canh giữ bên cạnh phát hiện Lưu Phong tái nhợt mặt mày, da
thịt trở nên lạnh như băng thì bộ dạng không khỏi căng thẳng. Hiển nhiên, dược
tính của đan dược vẫn còn không thể trung hòa toàn bộ âm khí.

Thu Sương tiên tử thoáng do dự rồi đặt tay phía sau lưng Lưu Phong tống xuất
một luồng Thất Thải Hà quang êm dịu vào trong cơ thể hắn.

Sau khi Thu Sương Tiên tử phóng xuất đạo Thất Thải Hà quang vào trong cơ thể
Lưu Phong thì sự cân bằng hai khí âm dương sắp bị phá vỡ cũng dần ổn định.

Lưu Phong được di nương tương trợ khi luồng âm khí trong cơ thể còn chưa ổn
định vẫn phát quang nên hắn vội vàng tập hợp Nguyên Anh lực bắt đầu trung hòa
luồng âm khí cường đại này.

Thu Sương tiên tử vốn chuẩn bị rút lại lực lượng. Nhưng khi thấy Lưu Phong bắt
đầu dùng Nguyên Anh lực để dung hợp nên do dự một chút rồi nàng vẫn tiếp tục
đưa luồng Thất Thải Hà quang nọ cuồn cuộn đổ vào trong người hắn cùng Nguyên
Anh lực của Lưu Phong tiếp tục trung hòa luồng âm khí.

“Phong nhi, Thất Thải Hà quang là lực của thượng giới. Chắt nhi nhân cơ hội
này hấp thu thêm một ít đi, hôm nay di nương thành toàn cho ngươi để sau này
lúc đối phó với Bạch Huyền Y cũng thêm vài phần thành công” Thu Sương vội vàng
nhắc nhở.

Lưu Phong âm thầm kinh hãi, cũng không dám chậm trễ, vội vàng dẫn xuất Nguyên
Anh lực một mặt trung hòa âm khí, một mặt hấp thu luồng lực Thất Thải Hà quang
từ Thu Sương Tiên tử.

Không biết qua bao lâu, kinh mạch trong cơ thể Lưu Phong được một nhiệt lưu âm
ấm bao trùm. Toàn thân cảm thấy cục kì thư thái. Còn sắc mặt Thu Sương Tiên tử
có chút tái nhợt. Hiển nhiên, trong suốt quá trình Lưu Phong hấp thu dược lực,
nàng tiêu hao lực lượng bản thân để hỗ trợ hắn cũng không ít.

Sau khi Thu Sương rút nguồn lực lượng đi, thân thể Lưu Phong đã bị một luồng
Thất Thải Hà quang cùng một đạo lực lượng màu vàng lợt bao quanh.

Mà trên huyệt trán của hắn đã xuất hiện một Thất Tinh ấn ký. Trong số đó thì
Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành là màu vàng kim còn
Khai Dương, Diêu Quang lại đủ bảy màu.

Thu Sương cẩn thận nhìn kỹ, nhất thời có chút ngạc nhiên. Trạng thái của Lưu
Phong giờ phút này làm cho nàng hơi sửng sốt. Mi tâm đã xuất hiện Thất Tinh ấn
ký, hiển nhiên là dấu hiệu Thái Âm Thất Tinh quyết đã đại thành. Chẳng qua về
lý mà nói thì Thất Tinh ấn ký hẳn là cùng lực lượng của Nguyên Anh lực phải
như nhau, tất cả là màu vàng lợt mới đúng. Nhưng mà hôm nay đã có hai tinh thể
lại biến thành thất thải bẩy màu giống như lực lượng của nàng, thật sự là quái
dị.

Tình huống hiện tại của Lưu Phong, cho dù là Thu Sương cũng có chút không rõ.

Lẽ ra tình huống như vậy xuất hiện chỉ khi nàng cùng Lưu Phong song tu, âm
dương hòa hợp thì mới có thể. Nhưng mà nàng cùng Lưu Phong cũng không có tiếp
xúc thân mật bao giờ, nàng bối rồi lắc đầu, không nên a!!

“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ trong cơ thể Phong nhi vốn đã ẩn chứa thần lực. Cho nên
mới có thể trực tiếp hấp thu Thất Thải Hà quang của mình để sử dụng? “Nghĩ tới
đây, Thu Sương Tiên tử hơi kinh hãi. Trong người Phong nhi làm sao lại có thể
có thần lực, hơn nữa ở tu chân giới dường như cũng không có khả năng có sự
hiện diện của thần linh…

Nhất thời Thu Sương tiên tử cũng không giải được còn Lưu Phong cũng ý thức
được mình tựa hồ đã đạt tới một cảnh giới phi thường huyền diệu. Hắn cảm giác
cả chòm bẩy vì sao đang xuất ra khỏi cơ thể hắn, loại này cảm giác này vô cùng
rõ ràng. Trong thể nội, mỗi một đường kinh mạch, mỗi lần vận chuyển lực lượng
đều truyền về não hắn thật mạch lạc.

Lưu Phong bây giờ hàn toàn đắm chìm trong cảm giác kỳ diệu. Dần dần hắn đã nắm
giữ được quy luật vận chuyển, có thể ngưng tụ lực của tinh tú thành một vật
thể thực rồi phóng từ trong cơ thể bay ra lơ lửng ở sát trần phía đối diện của
phòng. Lúc này có vẻ đã là đêm khuya, xung quanh hắn có vô số vì sao lấp lánh,
trời đất đang đắm chìm trong bóng đêm.

Lưu Phong khống chế hình dáng của chòm sao trong người hướng tới địa phương
phía xa mà thi triển năng lực. Khi lực tinh tú này rơi vào tình trạng suy kiệt
thì chòm Bắc Đẩu thất tinh nơi xa xăm lại không ngừng cuồn cuộn cung cấp lực
lượng cho hắn.

Thu Sương Tiên tử tựa hồ cảm thấy được ý thức của Lưu Phong đang phát tán, còn
nguyên thần xuất ra ngoài liền vội vàng ngăn cản Lưu Phong để tránh khí tức
của hắn bị Bạch Huyền Y phát hiện rồi theo đó mà tìm đến. Như thế, sẽ không
cách nào ẩn dấu thực lực chân thật của Lưu Phong được nũa.

Thu hồi ý thức thể, Lưu Phong cảm giác nhận thức của mình vô cùng thoải mái.
Mà so với trước kia thì lực Thất tinh còn lớn hơn vài phần.

Thật sự là một điều vui mừng kì lạ. Trong lúc vô thức thì rõ ràng hắn lại tu
thành hai anh Khai Dương, Diêu Quang.

Niềm vui sướng bất ngờ bao trùm lấy hắn. Hắn thực sự không cách nào lí giải
được, rốt cuộc thì khi nào, ở trong trạng thái nào mà hắn đã tu thành Khai
Dương, Diêu Quang lưỡng anh.

Thật sự là một chút cảm giác hắn cũng không có.

Nhưng mà sự thật là như thế. Khai Dương, Diêu Quang hai anh đích xác đã hình
thành.

Mà ngay lúc này, hắn mới biết được, chính mình vừa rồi sở dĩ có thể ngưng tụ
được một ý thức thể của tinh tú cường đại, hoàn toàn là bởi vì nguyên nhân do
Thất Anh đã đại thành.

Lưu Phong cũng không phải người quá chú ý vào những chuyện vụn vặt. Nếu không
nghĩ ra thì hắn cũng sẽ không suy nghĩ nữa. Hắn tạm giải thích đó là công lao
của di nương.

Trên thực tế, nghĩ như vậy là đúng mấu chốt của vấn đề. Sở dĩ Lưu Phong trong
lúc vô tình tu thành Khai Dương, Diêu Quang hai anh, đích thật là phải cảm tạ
di nương Thu Sương,

Câu nước chảy thành sông cũng đúng với tình huống hình thành hai anh của Lưu
Phong. Dưới sự chi phối của toàn bộ các lực lượng mà hai anh còn lại của Lưu
Phong cũng như nước chảy thành sông vậy. Hơn nữa, khi hắn hấp thu một bộ phận
Thất Thải Hà quang đã khiến cho việc hình thành hai anh sau cùng là Khai
Dương, Diêu Quang đã không giống như các anh khác.

Lưu Phong phát hiện Khai Dương, Diêu Quang mới hình thành thì tỏa sáng rực rỡ,
toàn thân mình đều là bảy màu khác hẳn năm nguyên anh kia.

Sau khi ghi nhận điều tốt di nương ban cho, Lưu Phong bắt đầu cùng Khai Dương,
Diêu Quang cảm ứng đại Thất Thải Nguyên Anh để gắn kết chúng lại mà hình thành
chòm tiểu Bắc Đẩu trong người.

Ngay thời điểm khi Thất Anh gắn kết với nhau thì Thất Tinh Bắc Đẩu trên không
trung bắt đầu phát sáng phóng ra tia sáng kỳ dị, thậm chí còn sánh hơn ánh
trăng trên bầu trời đêm. Cơ hồ mọi người trong đế quốc đều chứng kiến cảnh
thần kì nọ. Chỉ có điều không được mấy người hiểu rõ nguồn cơn sự việc.

Không biết qua bao lâu, Lưu Phong từ từ tỉnh lại. Hắn cảm giác kinh mạch trong
cơ thể tràn ngập lực lượng Nguyên Anh lực, rõ ràng là dạt dào khí thế.

Nghỉ một lúc rồi chậm rãi mở mắt. Lưu Phong phát hiện màu sáng vàng rực rỡ từ
cửa sổ tiến vào. Di nương Thu Sương đang chăm chú nhìn thấy hắn tỉnh lại thì
nở nụ cười hân hoan dịu dàng nói: “Phong nhi, ngươi rốt cục đã tỉnh lại”

Lưu Phong không nói gì, trong mắt ngập tràn biết ơn.

Thu Sương Tiên tử thấy thế thì cười trìu mến nhìn Lưu Phong nói: “Phong nhi,
không nên nói chuyện cảm kích, việc này vốn là ta nên làm. Bất quá ngươi bây
giờ cũng không nên chủ quan. Mặc dù ngươi đã thành Thất Anh, nhưng nếu liều
mạng với Bạch Huyền Y thì vẫn chưa có thể thắng.”

“Di nương yên tâm, ta sẽ cẩn thận. Được rồi, ta cảm giác trong cơ thể tràn
ngập lực lượng, chúng ta đi ra ngoài thử xem thành quả bế quan lần này.”Nói
xong, Lưu Phong kéo tay Thu Sương Tiên tử ra khỏi phòng.

“Lão công… Tỷ phu… Phong nhi, ngươi rốt cục cũng xuất quan—! “Bên ngoài
phòng, Khuynh Quốc Khuynh Thành, Lý Hương Quân, còn có mẹ con Uyển Nhi đều đến
đông đủ. Xem ra hẳn là các nàng một mực đợi bên ngoài, chờ đợi tin tức hắn bế
quan.

Thu Sương Tiên tử cười gật đầu, ý bảo mọi người lui sang một bên.

Lưu Phong đi tới gian phòng ở hậu viện phóng xuất Hạo Thiên kiếm trong tay.

Hạo thiên kiếm tựa hồ cũng cảm nhận được sự cường đại của chủ nhân liền kêu
leng keng. Thân kiếm tỏa ra ám kim quang chói mắt bao quanh Lưu Phong rồi từ
từ múa lượn lên xuống.

Lưu Phong phát hiện mình có thể cảm giác được rõ ràng quỹ tích dao động của
Hạo Thiên kiếm. Hiển nhiên lần bế quan tu luyện này khiến cho hắn và Hạo Thiên
kiếm có sự liên lạc kì diệu trước nay chưa từng có. Thậm chí hắn có thể không
cần cầm kiếm, dùng ý nghĩ chỉ huy là có thể múa Hạo Thiên kiếm giữa không
trung chém ra những đường cong công kích tùy ý, sắc bén mà còn đẹp hơn hẳn.

Biểu diễn một hồi thì tinh thần lực của Lưu Phong tăng mạnh. Hắn phát hiện bản
thân cùng Hạo Thiên kiếm đã có sự liên lạc càng rõ ràng, bây giờ thì hắn có
thể đạt tình trạng tùy tâm sở dục thu phát.

Lúc này, Hạo Thiên kiếm dưới sự kiểm soát của thần lực nên tốc độ càng lúc
càng nhanh. Những người tại đó trừ Lưu Phong cùng Thu Sương có thể thấy, còn
lại các nàng căn bản là nhìn không thấy quỹ tích kiếm ảnh. Trong mắt các nàng
chỉ thấy những tàn ảnh màu vàng nhạt do Hạo Thiên kiếm vẽ nên

Một lúc sau các nàng thậm chí còn cảm giác được một cỗ áp lực vô hình do kiếm
khí tạo nên. Thu Sương tiên tử mỉm cười, tiện tay vung lên xuất ra một luồng
Thất Thải Hà quang thuần khiết bảo vệ các nàng bên trong.

“Bạch Khiết, ngươi tới cùng Phong nhi thử kiếm—! “

Thu Sương Tiên tử dặn dò một tiếng, Bạch Khiết cùng lúc xuất ra khỏi khỏa Tam
Phân Quy Nguyên đan.

Lưu Phong giờ phút này dùng tinh thần khống chế kiếm nên có chút cao hứng. Sau
khi thấy Bạch Khiết xuất ra thì hứng khởi vội vàng hô: “Mau, theo ta thử mấy
chiêu. Cẩn thận một chút, đừng để bị thương a”

“Ha ha—! “

Bạch Khiết thản nhiên cười cũng không vì thế mà tức giận. Trong tay nàng đột
một thanh kiếm tiên toàn thân trắng nõn với quang mang sáng chói. Đến khi nàng
rót năng lượng vào, thanh kiếm thì nó trở nên trong suốt tựa hồ có thể nhìn
xuyên qua.

“Tiểu tình nhân, cẩn thận. Cái Bạch Ngọc kiếm tiên này, ta dùng tiên linh của
mình tạo thành. Cho dù không bằng thượng cổ thần binh của ngươi, nhưng cũng
không kém hơn bao nhiêu, ngươi cũng không thể qua loa a”

Nói tới đây, Bạch Khiết khẽ quát một tiếng, buông tay bắn ra Bạch Ngọc kiếm
tiên đâm Lưu Phong. Điều làm mọi người ngạc nhiên chính là nàng cũng lấy tâm
để khiển kiếm, tựa hồ khả năng khống chế so với Lưu Phong còn linh hoạt hơn.

Lưu Phong hơi kinh hãi, lập tức thu liễm tinh thần, chuẩn bị nghênh chiến.

Một tiếng quát nhẹ, Lưu Phong đã ngự kiếm nghênh chiến. Bạch Khiết phát ra một
tiếng lảnh lót thúc dục Bạch Ngọc kiếm tiên nhằm Hạo Thiên kiếm công kích làm
phát ra quang mang chói mắt khiến cho Hạo Thiên kiếm đang từ thế công nhanh
chóng bị áp chế.

Lưu Phong mới đầu vẫn còn hùng phong bừng bừng, tưởng rằng lần bế quan này tu
vi đã siêu việt hơn Bạch Khiết nên vừa ra tay chỉ dùng lực lượng Ngũ Anh. Ai
ngờ giờ phút này hắn bị Bạch Ngọc kiếm tiên dồn ép vào thế hạ phong nên chỉ
cảm thấy Hạo Thiên kiếm đang linh hoạt đã bị áp chế, tâm thần hắn dần dần trở
nên trầm trọng còn ngực tức thở, khó chịu.

“Tiểu tình nhân, ta xem ngươi a, vẫn là nên dùng toàn lực đi—! “Bạch Khiết mỉm
cười, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ khiêu khích.

Lưu Phong hừ một tiếng, vội vàng đem lực lượng Thất Anh đồng thời vận chuyển.
Lúc này Thu Sương đứng sau mang vẻ mặt kinh ngạc, nàng phát hiện sau khi Lưu
Phong toàn lực ra tay thì trong kiếm quang vốn màu vàng lợt dường như chen lẫn
vài đạoThất Thải Hà quang vận chuyển.

Lực lượng Thất Anh vận chuyển, kiếm thế của Hạo Thiên kiếm lập tức run rẩy
không ngừng. Dường như do nhận được lực lượng cường đại mà hưng phấn không
thôi, cùng lúc đó áp lực vô hình từ cổ tay cũng biến mất nên hắn có thể ngự
kiếm thành công hóa giải kiếm thế của Bạch Khiết.

Bạch Khiết có chút biến sắc, cảm giác sau khi Lưu Phong sử dụng lực lượng của
Thất Anh thì chiến đấu lực không chỉ tăng lên gấp đôi. Hơn nữa nàng còn cảm
giác kiếm thế đó không ngờ lại lẫn cả khí tức của Thu Sương Tiên tử.

Mặc dù nàng chưa toàn lực ra tay, nhưng nàng cảm giác cho dù mình dốc toàn lực
thì vị tất có thể thắng được Lưu Phong vào lúc này.

“Tốt lắm, có thể dừng lại—! “Tình huống trước mắt rất rõ ràng. Nếu tập hợp
thất anh lực thì Lưu Phong hoàn toàn có thể cùng Bạch Khiết đối kháng một
trận. So với hiệu quả dự định thì lực lượng bây giờ của Lưu Phong khiến nàng
cảm thấy vui mừng lẫn sợ hãi.

“Tiểu tình nhân, không tệ a. Xem ra ngươi sẽ nhanh chóng đạt được ý nguyện
nha” Bạch Khiết mập mờ cười cười, nhìn về phía hắn mà nói.

Khuynh Thành là loại trời sanh tính ma quái, tựa hồ nghe thấy trong lời Bạch
Khiết có gì đó vội vàng đi tới hi hi vừa cười vừa nói: “Tỷ tỷ, tỷ phu có phải
là chàng muốn cùng người ta lên giường, nhưng do tu vi không đủ nên vẫn không
được như ý. Hôm nay có phải là…”

“Tiểu thí hài, tránh ra, đừng nói bậy.”Lưu Phong xấu hổ nghĩ, nha đầu kia đã
làm thiếu phụ, như thế nào mà vẫn không giữ gìn miệng lưỡi.

“Ai là tiểu thí hài a? “Khuynh Thành liếc nhìn Lưu Phong một cái, hầm hừ:

“Nhân gia đã cùng ngươi đồng sàng, đã là người lớn. Hôm trước chàng còn nói
người ta là tiểu thê tử ngoan ngoãn, nói ta là…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.