“Trịnh vương, khanh bỏ Yến Sĩ Kiệt ra, trẫm sẽ xử lý sau.” Hành động của Lưu
Phong khiêu khích quyền uy lão Hoàng đế nên đương nhiên lão không muốn hắn
giết Yến Sĩ Kiệt ngay trước mặt mình.
“Hoàng gia gia, thần thấy Yến Sĩ Kiệt nên giao cho thần xử lý đi”Lưu Phong
thản nhiên nói.
Quần thần lại ồ lên, trong lòng hoảng sợ không thôi. Hoàng đế đã quyết định sự
tình gì, làm sao cho phép một thần tử phản đối. Nhưng Trịnh vương không nghe
lời của Hoàng đế, khư khư cố chấp thật khiến mọi người khó có thể tưởng tượng.
Lão Hoàng đế cực kỳ tức giận, thân mình khẽ run đứng lên từ Long Ỷ, ngón tay
run run chỉ Lưu Phong mắng: “Làm càn, thực sự là làm càn”
“Trịnh vương, khanh có biết mình đang làm gì không?” Lão Hoàng đế tức giận
nói: “Chỉ bằng hành vi hiện tại của khanh là trẫm có thể giết khanh”
Lưu Phong ngang ngược nói: “Hoàng gia gia, người là bệ hạ, là thiên tử. Tự
nhiên là muốn giết ai thì giết, nhưng tôn nhi cũng có cái lý của mình. Chờ
thần giết Yến Sĩ Kiệt xong, tự nhiên sẽ hướng người bồi tội. Đồng thời, thần
cũng xin tâu, từ hôm nay trở đi, thần sẽ từ quan trở về Phong Thành dưỡng
lão.”
Dưỡng lão? Lời này vừa nói ra, không ít quan viên thậm chí không kìm nổi nở nụ
cười. Ngươi mới bao nhiêu tuổi, không ngờ không biết xấu hổ, còn nói cái gì
dưỡng già.
Tuy nhiên, lời này lọt vào lỗ tai của lão Hoàng đế lại mang ý tứ khác. Thực rõ
ràng, Lưu Phong lấy chuyện Tế Thiên tháp ra up hiếp.
“Không được, trẫm không cho khanh từ quan—!” Lão Hoàng đế nóng nảy, ngươi từ
quan thì Tế thiên tháp làm sao bây giờ? Trường sinh đại kế của trẫm làm sao
bây giờ?
“Hoàng gia gia, chức quan của thần giữ hay không giữ là do thần” Lưu Phong
ngạo nghễ nói.
Quần thần lập tức kinh hãi, Lưu Phong đúng là lớn mật hiếm thấy. Từ khi bản
triều lập quốc tới nay cũng chưa từng thấy có thần tử nào lớn mật như vậy. Cho
dù ngươi là Vương gia, cho dù ngươi là hoàng tôn, cũng không nên xung đột với
bệ hạ a.
Trương Tử Ngưu âm thầm vui mừng. Sự cường thịnh của Trịnh Vương mới chỉ là bắt
đầu thôi.
Đại bộ phận triều thần khi nhìn về phía Lưu Phong đã có thêm vài phần khâm
phục và sợ hãi.
Ở trên Long Ỷ, lão Hoàng đế cực kỳ tức giận, đôi mắt trợn ngược lạnh lùng nói:
“Trịnh vương, khanh muốn uy hiếp trẫm phải không?”
“Hoàng tôn không dám—!” Lưu Phong cung kính nói.
“Không dám?” Lão Hoàng đế cười khẩy: “Ngươi dám chống đối trẫm, dám ở trước
mặt trẫm đánh thần tử khác thì có gì mà khanh không dám?”
“Hoàng gia gia, thần cũng không phải khiêu khích người, chính là người rất
nuông chiều loạn thần tặc tử này. Yến Sĩ Kiệt chửi bới danh dự Hoàng tộc, thần
phải giết hắn là chuyện phải làm”Nói xong Lưu Phong xoay người lấy tay chặt
đứt cổ Yến Sĩ Kiệt.
“Ngươi… Ngươi thật sự giết hắn?” Lão Hoàng đế thét một tiếng kinh hãi, sắc
mặt có chút tái nhợt.
Đại điện nhất thời lâm vào khiếp sợ rồi trầm mặc. Ai cũng không nghĩ tới hôm
nay trên thư phòng có thể nhìn thấy một sự tình kinh hoàng như thế.
Lá gan của Trịnh vương thật sự quá lớn. Tuy nhiên một ít đại thần thông minh
đã rõ đây là Trịnh vương thị uy. Yến Sĩ Kiệt là một con gà, mà hắn giết gà để
cho bọn khỉ xem.
Đương nhiên, chuyện như vậy bọn họ đều xem thái độ của bệ hạ. Theo luật xưa, ở
trong triều đình, chống đối bệ hạ là bản thân đã mang tử tội. Hơn nữa hắn còn
giết một gã đại thần.
Nhưng không ai nghĩ rằng Lưu Phong sẽ chịu một hình phạt nghiêm khắc.
Chúng đại thần trong lòng đều minh bạch hiện giờ Tế Thiên tháp đang ở thời
khắc mấu chốt. Lúc này, bệ hạ sẽ không động thủ với Lưu Phong. Hơn nữa, Lưu
Phong có thực lực đủ mạnh để lão Hoàng đế không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lão Hoàng đế cau mày nói: “Ngươi… ngươi có biết mình làm gì không?”
Lưu Phong thản nhiên nói: “Thần chỉ là giết một gã gian thần mà thôi.”
Lão Hoàng đế nổi giận nói: “Yến Sĩ Kiệt có phải là gian thần hay không, có
phải chết hay không đều không phải là do ngươi định đoạt”
Lưu Phong thở dài một tiếng, lui trở về cũng không hề nói lại.
Cùng hàng với Lưu Phong, đại thần hai bên nhìn hắn một cách cổ quái, lại càng
kính sợ, ma vương này không thể chọc được a.
“Trịnh vương, sự tình hôm nay trẫm sẽ để Tông Nhân phủ tìm khanh nói chuyện—!”
Lão Hoàng đế kỳ thật thực sự có chút ngượng ngùng, nhưng ngoại trừ cách việc
lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không thì lão còn có thể làm gì. Cái gọi là trao cho
Tông Nhân phủ nói chuyện, cũng chỉ là nói mà thôi.
Bộ dạng Lưu Phong vẫn bất cần, thản nhiên lên tiếng: “Ân, thần đã biết.”
Mọi người chăm chú nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lưu Phong, tâm tình thực phức
tạp. Tới tình trạng này nếu nói Lưu Phong không tính toán mưu phản, tin rằng
không ai tin tưởng.
Nhưng có vết xe đổ của Yến Sĩ Kiệt nên giờ phút này, tuyệt đối không có ai dám
nói gì. Gà đã chết, đàn khỉ đã bị chấn động. Đi từng bước tính từng bước thôi.
Trên triều đình, quan viên phe Yến vương đều âm thầm cười trộm. Ngươi cứ làm
lọan đi, gây sức ép đi. Mâu thuẫn sớm hay muộn sẽ trở nên gay gắt. Nói cách
khác, bọn họ đang xem hý kịch.
Mà quan viên của phe Đông cung dưới sự dặn dò của Thái tử phi coi Lưu Phong là
người một nhà. Hôm nay nhìn chủ tử của mình làm thật sự mạo hiểm quá.
Đồng đảng của Tĩnh Vương gia đều âm thầm giật mình. Sự cường thế của Lưu Phong
bọn họ không hề dự đoán trước. Dường như chuyện này đối với Lưu Phong cũng
không ảnh hưởng mấy. Ít nhất, trước mắt thôi, lão Hoàng đế vẫn ẩn nhẫn. Mà
quan viên, hôm nay đã bị chấn động đến ngây người. Về phần dư luận dân gian,
nghe nói đã có người bắt đầu vận động để dẹp yên hộ Lưu Phong. Phỏng chừng ầm
ĩ không được vài ngày, cũng liền vô sự.
“Yến Sĩ Kiệt trên triều bạo bệnh bỏ mình. Các vị triều thần, các khanh đều
thấy chứ?” Lão Hoàng đế đột nhiên hỏi.
“Thưa bệ hạ, chúng thần đều đã thấy.”
Dường như là đã thương nghị rồi, mọi người đều trăm miệng một lời.
Lưu Phong âm thầm cười lạnh, đối với hành động của lão Hoàng đế rất là vừa
lòng.
Lúc ra khỏi Thượng thư phòng, Lưu Phong đứng ở cửa, thâm ý nhìn quần thần vài
lần rồi thản nhiên nói: “Các vị đại nhân, ta hy vọng các ngươi đều là người
thông minh.”
Trong lời có ý, Lưu Phong lời tuy đơn giản, nhưng mà không ai nghe mà không
hiểu ý tứ trong đó.
Dưới áp lực hai phía của lão Hoàng đế cùng Lưu Phong, cái chết của Yến Sĩ Kiệt
hoàn toàn bị che dấu. Đương nhiên, nói là bí mật thì cũng khá lớn.
Chính mắt của bản thân quan viên đều thấy rõ chân tướng sự tình.
Sau khi Thái tử phi biết được sự cường thế của Lưu Phong trong triều thì âm
thầm khâm phục đắc ý tự nói: “Nam nhân của ta quả nhiên không giống người
thường.”
Rất hưng phấn, nàng sai Á Đương mời Lưu Phong đến. Đối với nam nhân có gan
cùng lão hoàng đế tranh nói lời sau cùng thì trong lòng nàng thật sự rất yêu
thích a.
Tìm nam nhân nên tìm người như vậy.
Lưu Phong cũng không biết, sự cường thế của hắn đã vô hình làm xao xuyến nội
tâm của Thái tử phi.
Đương nhiên, cho tới bây giờ Thái tử phi vẫn không từ bỏ ý tưởng chinh phục
Lưu Phong. Tuy nhiên nàng càng ngày càng có khuynh hướng bị chinh phục
“Phong nhi. Đại anh hùng của ta, ngươi đã đến rồi—!” Lưu Phong vừa mới đi vào
tẩm cung, Thái tử phi liền cao hứng ra nghênh tiếp, hận không thể ôm hôn hắn
một trận.
Tuy nhiên sự rụt rè của nữ nhân cùng với việc Á Đương vẫn đang ở đây làm nàng
dẹp đi ý tưởng đó trong đầu. Nàng vội vàng kéo tay của Lưu Phong, cười: “Đại
anh hùng, sự tình của ngươi trong triều ta cũng nghe nói. Cùng bệ hạ tranh
cãi, hơn nữa ngay trên triều chém chết tên đại thần. Từ xưa đến nay, ngươi có
lẽ là người độc nhất a”
“Ngươi không biết ta hưng phấn thế nào đâu.” Thái tử phi ôm Lưu Phong, hai
người cùng ngồi trên cẩm tháp (giường gấm). Nàng liếc Á Đương đang ở bên. Tuy
rằng chỉ liếc mắt, nhưng Á Đương vẫn biết điều lui ra ngoài làm một người gác
cửa tốt để ngăn ngừa tiện nhân Trần Hoàng hậu kia đến quấy rối.
“Điềm nhi. Kỳ thật cũng không có gì, Yến Sĩ Kiệt kia khinh người quá đáng, ta
há có thể dung tha hắn. Về phần bệ hạ, lão chỉ có thể chờ ta xây xong Tế Thiên
tháp nên tuyệt đối sẽ không dễ dàng ***ng đến ta. Về phần cả triều văn võ bá
quan, hừ, ta đã muốn giết gà dọa khỉ. Ta nghĩ bọn họ đều là người thông minh
cơ trí, tuyệt đối sẽ không đi tìm tử lộ cho mình” Lưu Phong thản nhiên nói.
“Xem ngươi nói kìa, một chuyện vốn là đại sự kinh thiên động địa lại bị ngươi
vừa nói như vậy, giống như là cái gì bé nhỏ không đáng kể.” Thái tử phi liếc
Lưu Phong, đầu tựa nhẹ vào bờ vai của hắn mà mỉm cười tràn đầy hạnh phúc. Nàng
suy nghĩ, nếu đại anh hùng mạnh mẽ này có thể thần phục dưới váy của mình thì
là sự tình tốt đẹp cỡ nào.
Chinh phục, nhất định phải cố gắng chinh phục.
Một nhân cách khác của Thái tử phi lúc này đang khống chế tái tim nàng.
Từ lúc làm rõ quan hệ cùng Lưu Phong xong, ở dưới sự xung đột của ích lợi cùng
suy nghĩ, Thái tử phi dường như hình thành hai nhân cách.
Có đôi khi nàng là một nữ nhân bình thường hy vọng có thể cùng Lưu Phong tin
tưởng yêu nhau, sống tốt cả đời còn lại. Cái gì quyền lợi, vinh hoa phú quý
cũng đều từ bỏ. Nhưng có đôi khi, ý tưởng của nàng lại vô cùng điên cuồng.
Nhất là khi nghĩ đến sự thống khổ cả đời của mình thì nàng liền hận không thể
đem nam nhân toàn thiên hạ đều dẫm nát dưới chân của mình.
Tóm lại, trong lòng của nàng đầy mâu thuẫn.
“Phong nhi, ôm ta, ôm chặt ta…” Mấy ngày nay, Thái tử phi cũng có thêm hiểu
biết về tâm tình của mình. Nàng biết mặt tà ác điên cuồng kia lại bắt đầu
chiếm cứ phần hơn, nàng hy vọng có thể dùng tình yêu của mình với Lưu Phong để
hóa giải.
Lưu Phong cũng không biết ý nghĩ trong lòng của nữ nhân, hắn chỉ đang động
tình nên cũng không cự tuyệt xiết chặt nữ nhân vào trong lòng ngực, tay không
ngừng vuốt ve lưng nàng.
Thân hình Thái tử phi khẽ run lên, trên trán thậm chí túa ra mồ hôi lạnh. Hiển
nhiên, hai mặt nhân cách của nàng đang kịch liệt tranh đấu.
Nhưng Lưu Phong lại coi như nàng đang động dục. Trong lòng mừng rỡ, hai tay
chậm rãi trượt xuống kiều đồn của nữ nhân, đầu ngón tay nhẹ nhàng chui sâu
vào.
Thái tử phi yêu kiều hừ một tiếng mà nói: “Phong nhi, ta muốn…” Thái tử phi
phát hiện sự âu yếm của nam nhân có thể khiến cho nội tâm điên cuồng của nàng
thay đổi mãnh liệt. Nghĩa là, ý thức của nàng sẽ khống chế mặt tà ác kia. Liều
mạng trong một thời gian dài, Thái tử phi kì thật đã hiểu một đạo lý. Điều nữ
nhân cần chính là sự yên ổn cùng tình yêu. Nàng cũng không muốn lại bị mặt tà
ác kia lấn át.
Lưu Phong nghe vậy, mỉm cười đầy mờ ám, bàn tay bắt đầu xoa nắn bộ ngực, lập
tức liền biến Thái tử phi thành nữ nhân mặt đỏ tim đập.
“Mạnh lên một chút…”Tình cảm mãnh liệt đang thắng thế, Thái tử phi không
khỏi lên tiếng nhắc nhở nam nhân.
Lưu Phong nhấc bổng nữ nhân lên, cởi áo ngoài ra, một tay xoa xoa trước bộ
ngực bão mãn, một tay hướng phía dưới váy của nữ nhân, bắt đầu xoa nắn lung
tung.
“A—!”
Thái tử phi hai mắt mê ly, dường như đã bắt đầu động tình. Một đôi tay nhỏ bé
không tự chủ được hướng về phía đũng quần của nam nhân, bắt lấy vật cứng kia
và bắt đầu đùa bỡn.
Là một nữ tử cung đình, nàng hiểu rõ ràng làm thế nào để lấy lòng nam nhân,
tuy đùa như vậy chỉ là thủ thuật nho nhỏ nhưng Lưu Phong vẫn hưởng thụ không
thôi.
Cứ như vậy, hai người tự sướng cho nhau, rồi song song đạt đến cao trào. Tuy
rằng không có tiếp xúc thân thể nhưng tình cảm mãnh liệt khiến hai người thật
sự thoải mái một phen.
Sau khi hạ thân Thái tử phi kịch liệt co rút, sự tà ác trong lòng nàng đã hoàn
toàn bị tình cảm mãnh liệt thay thế, ánh mắt lúc này đầy xuân sắc, trên mặt đỏ
ửng. Nàng mệt mỏi gục trên ngực Lưu Phong để thở gấp rồi nhìn Lưu Phong xấu hổ
mỉm cười: “Phong nhi, ngươi biết không? Hôm nay là một lần thoải mái nhất
trong mấy năm gần đây của ta…” Tuy rắng Lưu Phong chỉ dùng ngón tay, nhưng
khoái cảm của tình cảm vượt xa khi Thái tử phi dùng tay của chính nàng.
Tay nàng vuốt ve ***g ngực của Lưu Phong, nhẹ giọng hỏi: “Phong nhi, ngươi có
thoải mái không? Muốn nữa chứ?”
Lưu Phong thật thà trả lời: “Ân, rất muốn… Ai kêu nàng mê người như vậy
chứ.”
Nghe được lời khen của nam nhân nàng yêu, trên khuôn mặt xinh đẹp của Thái tử
phi không khỏi toát ra một nụ cười ngọt ngào. Sau đó nhẹ nhàng hôn trên trán
Lưu Phong một cái, mỉm cười nói: “Phong nhi, nếu ngươi thật sự muốn thân thể
ta, chờ thêm vài ngày, ta liền cho ngươi dùng bao nhiêu tùy thích.”