Hi Du Hoa Tùng – Chương 887: Muốn ngươi làm lô đỉnh – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 887: Muốn ngươi làm lô đỉnh

Lưu Phong hơi rùng mình, đôi mắt lóe sáng lạnh lùng nhìn Tuyết Liên Tiên Tử.
Hạo Thiên kiếm trong tay ngầm vận sức chuẩn bị phát động.

Năm ngón của Tuyết Liên Tiên tử búng ra, Tuyết Tinh kiếm trong tay lập tức
chém tới một đạo hàn sương bạch sắc mờ ảo xuất thẳng lên không trung bổ vào
đỉnh đầu Lưu Phong.

Lực lượng trong cơ thể Lưu Phong tuần hoàn. Hắn trấn tĩnh tinh thần ung dung
múa Hạo Thiên kiếm, lập tức kiếm khí phóng xuất đầy trời. Kiếm trong tay liên
tục biến ảo bắn ra vô số kiếm quang lượn vòng đánh bay tất cả hàn khí bạch
sắc. Kiếm khí đồng thời vòng lại đánh thẳng vào Tuyết Liên Tiên tử.

Tuyết Liên Tiên tử kinh hãi giơ hai tay lên mạnh mẽ phát tán hàn khí để chuẩn
bị công kích lần thứ hai. Đúng lúc này kiếm khí màu vàng lợt của Lưu Phong đã
tới gần khiến cho Tuyết Liên Tiên tử phải cuống quít lắc mình tránh né, trông
bộ dạng rất thảm hại.

Lưu Phong cũng đã đoán ra động tác của nàng nên nhanh như chớp phi thân tới
sát sau lưng Tuyết Liên Tiên tử xuất ra một kiếm.

Trong sát na, từ Hạo thiên kiếm bắn tới ám kim sắc (màu vàng lợt) quang mang
lạnh toát mang theo khí thế phô thiên cái địa như muốn nghiền nát nàng vậy.

Có lẽ bởi Tuyết Liên Tiên tử đã đánh giá thấp thực lực của Lưu Phong, nếu
không với tu vi của của nàng thì ngay từ đầu đã không rơi vào thế hạ phong như
bây giờ. Nhưng mà rốt cuộc thì nàng cũng phát tán lực lượng của mình. Cho nên
dù kiếm thế của Lưu Phong dũng mãnh nhưng nàng cũng tịnh không hề sợ hãi.

Chỉ thấy nàng cấp tốc điều chỉnh lại trạng thái khẽ quát một tiếng, lực lượng
trong cơ thể nhanh chóng chuyển hóa. Hàn quang từ Tuyết Tinh kiếm trong tay
bạo phát, trong nháy mắt một lưới sáng vững chắc vô bờ đã hình thành bao quanh
nàng ngạnh kháng với kiếm quang của Lưu Phong.

“Ầm ầm—_!”

Một tiếng nổ lớn, Hạo Thiên kiếm mang theo lực lượng Ngũ Anh với khí thế như
sấm sét chỉ một đòn đã phá tan phòng ngự của Tuyết Liên Tiên tử. Nhưng mà
dường như nàng cũng không quá kinh ngạc, có vẻ như tình huống này nàng đã sớm
dự liệu. Kỳ thực chủ ý của nàng chỉ là hy vọng hộ tráo có thể kéo dài thêm
chút thời gian.

Mắt thấy kiếm quang phá tan lớp phòng ngự của nàng, chuẩn bị chém tới thân thể
của nàng thì đột nhiên thân thể của nàng hóa thành một đạo hàn khí rồi từ từ
biến mất.

Sự việc xảy ra rất nhanh, đến Lưu Phong cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đột nhiên hắn cảm giác từ phía sau có một đạo kình phong đang phóng tới.

“Là Tuyết Liên Tiên tử” Lưu Phong lập tức phán đoán, hắn quyết định thật nhanh
lập tức đâm về phía sau một kiếm rồi nhảy ngược lại. Đòn đánh của hai người
mạnh mẽ va thẳng vào nhau.

Trong cuộc chiến đối kháng chính diện, lực lượng hai người tựa hồ ngang nhau.
Tuy không có thụ thương nhưng cả hai đều thối lui.

“Ngươi rất mạnh—!”

Tuyết Liên Tiên tử mỉm cười vung kiếm trong tay. Tuyết Tinh kiếm nhất thời hóa
thành ngàn vạn tia kiếm khí nghiêng trời lệch đất ùn ùn nhắm tới Lưu Phong lập
tức phong bế tất cả các hướng mà hắn có thể né tránh.

Không gian bốn phương tám hướng xung quanh dường như bị đông lại phát ra âm
thanh oong. . oong!. Lưu Phong không trực tiếp nghạnh kháng mà dùng ưu thế tốc
độ của bản thân nhanh như thiểm điện phóng lên trên. Còn Tuyết Liên Tiên Tử
cho rằng Lưu Phong không thể né tránh một kích mạnh mẽ này của nàng.

Đợi sau khi thân hình đã trụ vững, thân thể Lưu Phong bắt đầu lơ lửng giữa
không trung từ trên cao nhìn xuống. Hắn thúc giục Hạo Thiên kiếm bắn ra vô số
hào quang màu vàng lợt mang khí thế trùng trùng vây kín toàn thân Tuyết Liên
Tiên tử.

Tuyết Liên Tiên tử cười khẩy, bên ngoài cơ thể đột nhiên phóng ra quang mang
giống như là hàn khí. Chỉ nghe thấy tiếng ù ù, nhất thời kiếm quang của Lưu
Phong đang vây quanh thân đã bị phá tan bởi tác dụng của lực lượng hàn âm siêu
đẳng.

Lưu Phong hơi kinh hãi, tựa hồ hắn đã quá xem thường vị mĩ nữ độc địa này rồi.

Kỳ thực hắn cũng không biết, chiêu thức ấy của Tuyết Liên Tiên tử tuy rằng lợi
hại nhưng phải trả giá rất lớn. Luồng hàn khí này nàng phải tu luyện nhiều năm
vốn tên là Hàn Nguyên, dùng đến đâu là tổn thất mất mát tới đó nên kỳ thực đợt
công kích vừa rồi nàng bị mất nhiều hơn là được.

Đương nhiên vì hôm nay nàng coi như Lưu Phong ắt là phải chết còn nàng sắp tới
sẽ phi thăng nên tổn thất một chút chân nguyên bản mạng với nàng không coi là
gì.

“Chịu chết đi—!”

Tuyết Liên Tiên tử ra tay thật đẹp mắt hệt như đang múa vậy. Thân thể ở giữa
không trung liên tục uốn lượn, Tuyết Tinh kiếm không ngừng phóng xuất ra hàn
khí trong không trung, vô hình chung đã tràn ngập cả không gian.

Dần dần bốn phía đã bị một tầng bông tuyết bao trùm, thậm chí Lưu Phong không
nhìn thấy chính thân của Tuyết Liên Tiên tử đang ở nơi nào.

Lưu Phong không dám chậm trễ, sắc mặt không hề sợ hãi, hắn dùng tâm để cảm thụ
mà hy vọng có thể tìm ra nơi Tuyết Liên Tiên tử ẩn thân.

Chỉ trong chốc lát Lưu Phong đã cười tự tin. Lực lượng trong cơ thể tụ tập tại
một điểm sau đó tống xuất ra qua Hạo Thiên kiếm. Thân Hạo Thiên kiếm rung động
kịch liệt hót như long ngâm, sau đó một đạo kiếm quang mãnh liệt từ trong Hạo
Thiên kiếm bay ra vọt thẳng lên tận trời mây.

Kiếm quang màu vàng lợt mạnh mẽ lập tức phá nát lớp bông tuyết bao vây của
Tuyết Liên Tiên tử.

Tuyết Liên Tiên tử trong lòng hoảng hốt vội vàng gia tăng lực lượng một lần
nữa thi triển công kích. Thế nhưng lúc này hình bóng của nàng đã bại lộ, một
kiếm không lưu tình của Lưu Phong đã bổ tới.

Tuyết Liên Tiên tử không chút do dự, thân hình nhoáng lên, lần thứ hai hóa
thành hàn quang lảng tránh với tốc độ cực nhanh.

Lập tức, bóng hình của nàng đã xuất hiện phía sau Lưu Phong. Không chút do dự
nàng trợn tròn mắt hét lớn một tiếng, hàn khí điên cuồng tỏa ra khắp toàn
thân. Tuyết Tinh kiếm tuôn ra hào quang chói mắt, hàng ngàn ánh hàn quang đan
thành một dải gào thét bổ vào người Lưu Phong.

Nhiệt độ tứ phía chợt giảm mạnh, cuồng phong gào rít không ngừng trong không
khí. Lưu Phong biết rất rõ ràng một kích này của Tuyết Liên Tiên tử tuyệt đối
không thể coi thường.

Chỉ trong chớp mắt công phu, hàn khí do Tuyết Liên Tiên tử phát ra làm cho
không khí xung quanh Lưu Phong biến thành một mảng sương lạnh. Lưu Phong căn
bản không có đường lui, đối mặt với trận hàn khí mênh mông thì hắn còn có thể
lùi tới chỗ nào.

Dần dần hàn khí bốn phía bắt đầu kết băng. Trong nháy mắt bốn phía Lưu Phong
biến thành thế giới của băng tuyết, nơi nơi đều tràn ngập hàn khí và thủy khí.

“Tiểu tình nhân, xà hạt mĩ nhân này thật đúng là con ngựa cực phẩm a, ngươi
phải chấp nhận thôi” Bạch Khiết nhất thời châm chọc Lưu Phong.

Lưu Phong nhếch mép khinh thường. Đừng xem công kích của nàng lợi hại, kỳ thực
chỉ là hù người, công kích trong phạm vi lớn như vậy nên lực lượng căn bản là
vô dụng, không có chút tác dụng đối với hắn.

“Ngươi tự chờ mà xem ta thu phục con ngựa bất kham này như thế nào a—!”

Chỉ thấy Lưu Phong bỗng dưng huýt dài một tiếng. Hạo Thiên kiếm tán phát ra
mấy trăm ám kim sắc kiếm quang trong đó có chứa Tử Vi Linh hỏa nhằm vào những
nơi yếu hại mà phá. Chạm vào đâu thì sương lạnh tiêu thất tới đó chỉ trong
khoảnh khắc.

Xung khắc như nước với lửa. Thủy khắc hỏa, đạo lý này luôn luôn đúng a. Thế
nhưng lần này cũng phải nhìn lại xem, cái gì là thủy cái gì là hỏa.

Tuyết Liên Tiên tử là cực âm chân thể. Nàng tu luyện âm hàn pháp quyết cho nên
tại thế giới của nàng thì băng tuyết là vô địch. Đáng tiếc là Lưu Phong lại
phát ra Tử Vi Linh hỏa. Không phải là ngọn lửa bình thường mà vốn là Tử Vi
Linh hỏa ở trên tiên giới, đẳng cấp khác nhau một trời một vực.

Cho nên lúc này Hạo Thiên kiếm của Lưu Phong bay lượn trong biển hàn khí mênh
mông nối thông trời đất mà đúng là không gì cản nổi.

Tuyết Liên Tiên tử kinh hãi thất sắc. Nàng không thể ngờ được Lưu Phong lúc
này có thể phát ra linh hỏa thuộc về tiên giới. Nàng rốt cục cũng hiểu được vì
sao Võ Di Tôn giả lại bị chết thảm.

Nàng rốt cục có chút lo sợ, chỉ là lúc này đã không còn đường lui. Tên đã lên
dây cung thì không thể không bắn, nàng biết rõ đạo lí này. Tuyết Liên Tiên tử
hiểu rằng cho dù bản thân tự giác dừng tay thì người ta cũng không muốn a.

“Liều mạng—!”

Cơ hồ mỗi một người khi rơi vào tuyệt cảnh đều có tâm lí như vậy. Tuyết Liên
Tiên tử kiều diễm cũng không phải ngoại lệ.

Chỉ nghe nàng chợt quát một tiếng, hóa thân thành hàn quang bỗng đánh về phía
đỉnh đầu Lưu Phong. Sau đó hai tay nàng nắm chặt Tuyết Tinh kiếm, Tuyết Tinh
kiếm hóa thành lớp lớp hàn quang từ bốn phía vây chặt lấy Lưu Phong. Uy lực
kiếm này so với trước còn cường hãn hơn.

Lưu Phong biến sắc cũng không dám khinh thường vội vàng khởi động pháp quyết,
vung Hạo Thiên kiếm trong nháy mắt chém ra hàng nghìn vạn lần kiếm ảnh nghênh
đón Tuyết Liên Tiên tử.

“Ầm ầm—!”

Sau một tiếng nổ mạnh như sấm. Hai người đồng thời bị sóng xung kích cường đại
chấn lui vài bước. Sắc mặt Tuyết Liên Tiên tử tựa hồ có chút tái nhợt, thân
hình lảo đảo như muốn ngã. Rất hiển nhiên, trong chiêu đối kháng vừa rồi nàng
bị thiệt thòi không ít. Do bị Tử Vi Linh hỏa áp chế nên hàn khí chân nguyên
của nàng căn bản không cách nào phát huy đến cực hạn.

Lưu Phong vẫn tiêu sái lửng lơ đứng giữa không trung. Miệng nở một nụ cười đắc
ý: “Tuyết Liên, hiện tại nàng không phải là đối thủ của ta. Nói thật cho nàng
hay, nàng tới giết ta là sai lầm lớn nhất kiếp này. Chờ ta bắt được nàng thì
sẽ biến nàng thành lô đỉnh cho ta tu luyện.” Lúc đầu, Lưu Phong cảm thấy đem
nữ nhân ra làm vật tu luyện kì thực có chút ác độc. Thế nhưng do Thu Sương
khuyên bảo nên hắn đã rõ, thế giới này cho tới bây giờ không có chính nghĩa và
tà ác. Chỉ có cường giả, cường giả làm chủ, chỉ cần lực lượng của ngươi đủ
cường đại, tất cả chính nghĩa đều là của ngươi. Ngược lại, nếu thất bại thì
chỉ mang tiếng ác mà thôi.

“Muốn chết—!”

Lời này vừa nói ra, Tuyết Liên Tiên tử nhất thời xấu hổ và giận dữ không thôi,
bản thân băng thanh ngọc khiết bảo trì đã lâu như vậy, há có thể để hắn vũ
nhục. < mịa có tình lữ roài còn băng thanh ngọc khiết —đề nghị ông Xích
Tuyết xem lại >

Nàng rất phẫn nộ, khiến cho tiềm lực bản thân được kích phát cao nhất, nàng
chuẩn bị đánh một kích mạnh nhất, liều mạng lưỡng bại câu thương, cũng muốn
giết chết Lưu Phong.

Đang khi nói chuyện thì Tuyết Liên Tiên tử nén giận ra tay, một đạo bạch sắc
hàn quang uy thế như sấm sét bắn về phía Lưu Phong.

“Nữ nhân, ta muốn cho nàng tâm phục khẩu phục. Nàng hãy xem, ta làm thế nào
phá giải chiêu này…” Lưu Phong tỏ ra khinh thường, đương nhiên không thèm né
tránh, ngó tay giữa ngoắc ngoắc, ý là “ta khinh, có giỏi thì nhào vô “.

“Ầm ầm—!”

Giữa không trung lại xuất hiện một tiếng nổ đinh tai nhức óc, Lưu Phong tựa hồ
bị bạch sắc hàn quang thôn phệ.

Tuyết Liên Tiên tử nhất thời nhẹ nhõm không ít lúc này mới mỉm cười. Nàng
nghĩ, Lưu Phong trúng phải chiêu này ắt chết chứ không thể nghi ngờ. Phải biết
rằng một chiêu vừa rồi nàng đã vận đủ tam thành hàn khí của bản thân, uy lực
tuyệt đối không người tu chân giới nào có khả năng chống lại.

Ngay lúc nàng đang đắc ý một chút thì một tiếng tiếng huýt gió nổ vang trong
không trung truyền tới, sau đó một bóng người từ từ xuất hiện.

“Ngươi… Ngươi không có việc gì sao?”

Tuyết Liên Tiên tử lắp bắp kinh hô, có điều đáp lại lời nàng là mũi nhọn của
thanh Hạo Thiên kiếm trong tay Lưu Phong.

Một đạo khí tức sập trời nát đất xuất hiện bốn phía rồi tập trung hướng tới
chỗ Tuyết Liên Tiên tử đứng. Tuyết Liên Tiên tử quá sợ hãi, lúc này nàng không
có thời gian để suy nghĩ nhiều chỉ kịp dốc toàn lực còn dư để chống cự lại.

Thế nhưng trong lúc cấp bách như vậy khí thế của Tuyết Tinh kiếm sao có thể so
với Hạo Thiên kiếm của Lưu Phong.

Sau vài tiếng nổ giòn rất nhỏ, bạch sắc hàn quang của Tuyết Liên Tiên tử đã bị
kiếm khí của Hạo Thiên kiếm phá tan. Kiếm quang theo đà hướng thẳng về phía
nàng mà tới.

Lúc này đây Tuyết Liên Tiên tử thật sự đã tuyệt vọng. Nàng ngàn vạn lần không
ngờ tới điều chờ đợi mình không phải là phi thăng, mà là tử vong.

“Yên tâm, ta sẽ không để nàng chết, ta còn cần nàng làm lô đỉnh a.” Đang khi
nói chuyện, Lưu Phong hóa thành một luồng sáng lấp lánh cuốn quanh người Tuyết
Liên Tiên tử đang chờ chết rồi hắn mới xuất hiện khỏi lưới kiếm.

“Phốc—!”

Lúc này, Lưu Phong cũng nhịn không được đành há mồm thổ ra một ngụm tiên
huyết, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi. Trên thực tế lúc quyết đấu cùng
Tuyết Liên Tiên tử thì hắn cũng đã bị thương, chỉ là cố nhịn cho đến bây giờ.
Đương nhiên, so với Tuyết Liên Tiên tử thì hắn còn khá hơn nhiều.

Bạch Khiết tựa hồ cũng cảm ứng được tình huống trong thân thể Lưu Phong nên
đúng lúc này hiện thân ôm Tuyết Liên Tiên tử, tiện tay phong bế tu vi của nàng
lại.

Lưu Phong vội vàng lấy ra một khỏa hồng sắc đan dược nuốt xuống. Sắc mặt nhất
thời khá hơn rất nhiều. Lau đi vết máu, hắn lại móc ra một khỏa đan dược giống
như vậy mạnh mẽ nhét vào trong miệng Tuyết Liên Tiên tử.

“Uy, tại sao ngươi lại cho nàng ăn tiên đan linh dược của Thu Sương tiên tử a.
Ngươi không biết nó trân quý như thế nào a…” Bạch Khiết liếc mắt nhìn hắn mà
hờn giận.

Lưu Phong cười hắc hắc: “Nàng ta bị thương như vậy, tất cả là do ta. Đừng nói
với ta chỉ vì một khoản đan dược trị thương mà ngươi đi tố cáo ta nha?”

Bạch Khiết hầm hừ: “Trị thương làm gì cho phí công, đằng nào ngươi chẳng đem
nàng làm lô đỉnh hút hết tinh khí cho đến khi nàng tử vong.”

Lời này vừa nói ra, Tuyết Liên Tiên tử lập tức bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Nàng kinh khủng nhìn Lưu Phong và Bạch Khiết tức khắc chửi ầm lên. Đằng nào
cũng chết, còn có cái gì phải cố kỵ.

“Tặc tử, ác ma, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi.” Tuyết Liên Tiên tử oán hận
nhìn Lưu Phong mà mắng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.