Hi Du Hoa Tùng – Chương 870: Thu sương đến đây – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 870: Thu sương đến đây

Trong mắt Yến vương cũng lóe lên vẻ hung dữ hệt như lão Hoàng đế, Vương tức
giận nói: “Phụ hoàng, nhi tử của thần đã chết, là bị người ta chém thành hai
nửa, người bảo nhi tử làm sao bình tĩnh được. Hơn nữa nhi tử đã bình tĩnh
nhiều ngày, nhưng mà người lại không có hành động gì. Người đừng quên, nhi tử
của thần cũng là tôn tử của người”

“Bệ hạ, phụ hoàng, cho dù Cao Phi không phải do người giết, nhưng mà người
cũng phải có trách nhiệm. Người đừng quên, thiên hạ này chính là thiên hạ của
người…” Yến vương nói rất nghiêm túc.

Lão Hoàng đế đột nhiên bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Lão Tứ, ngươi cuối cùng
cũng nói một câu tiếng người. Không sai, Cao Phi con ngươi cũng là tôn tử của
trẫm. Ngươi đau xót, chẳng lẽ trẫm lại không thương tâm sao? Nói thật cho
ngươi biết, ngay ngày đầu tiên Cao Phi gặp chuyện ta liền nghiêm lệnh các Bộ
bắt đầu tra rõ việc này. Chỉ là địch nhân rất giảo hoạt, cho tới bây giờ vẫn
không có kết quả thôi.”

Hét giận dữ một tiếng, Yến vương nói với lão Hoàng đế: “Phụ hoàng, người nói
nhẹ nhàng vậy sao. Nhi tử của con đã chết mà người lại chỉ nói một câu…”

Yến vương cười lạnh tiếp tục: “Phụ hoàng, người biết không? Kỳ thật nhi thần
cũng vẫn không tin chuyện này là do người làm. Nhưng mà mọi người đều nói, mà
người lại không nói nửa câu vậy người bảo nhi thần làm sao bây giờ? Người có
để đứa con đã chết của nhi thần ở dưới cửu tuyền yên lòng nhắm mắt sao?”

“Hừ—!”

Lão Hoàng đế lạnh lẽo cười lớn, lui ra phía sau vài bước rồi chỉ vào Yến vương
nói: “Lão Tứ, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Chỉ bằng chuyện ngươi hôm
nay mang nhiều người như vậy là trẫm có thể khép ngươi tử tội.”

“Đương nhiên, ngươi không cần căng thẳng. Trẫm không phải hôn quân, trẫm biết
ngươi bức xúc vì yêu con, trẫm biết không phải ngươi cố ý mạo phạm… Cho nên
lúc này đây, ta cũng không tính toán truy cứu tội của ngươi”

Ngừng một chút, lão Hoàng đế tiếp tục nói: “Cao Phi chết tại kinh đô, phụ
trách phòng vệ trị an kinh đô chính là Hoàng Thành Binh mã Ti. Trẫm để chỉ huy
Hoàng thành Binh mã Ti Lý Hàn nói với ngươi”

“Lý Hàn, đi ra—!”

Sắc mặt Lý Hàn lập tức liền thay đổi, hắn vội vàng bước ra khỏi hàng nói với
lão Hoàng đế: “Bệ hạ, vi thần tuy là Nguyên soái Hoàng thành Binh mã Ti. Nhưng
chuyện gần đây đều do phó soái Vương Đức Vọng phụ trách…”

Hắn xoay người khom lưng nói với Yến vương: “Vương gia minh giám, vị trí biệt
viện của Tam công tử chính là do thuộc hạ Vương Đức Vọng của thần phụ trách”

Hừ, lão Hoàng đế âm thầm cười lạnh. Lý Hàn này thật là quỷ quái, định đem sự
tình đổ lên đầu Vương Đức Vọng. Trong mắt lão Hoàng đế chớp lên ánh sáng bí
hiểm lạnh giọng hỏi: “Ý của khanh là chuyện này hẳn phải do Vương Đức Vọng
chịu trách nhiệm”

“Bệ hạ anh minh—!” Lý Hàn vội vàng nói.

Mụ nội nó chứ, định đem trách nhiệm đổ lên đầu nhạc phụ của ta, ngươi chơi
được đó. Lưu Phong nãy giờ vẫn không nói chuyện bước lên phía trước cười khẩy
mà nói: “Lý Hàn tướng quân, hôm huynh của ta gặp chuyện không may, ngươi có
từng hạ lệnh dời quân phòng giữ ở quanh biệt viện đi không?”

Lời này vừa nói ra thì Lý Hàn lập tức liền sợ hãi, sau khi vội vàng ổn định
tâm tình hắn mới mở miệng phản bác: “Vương gia, ngươi cũng không thể nói bậy
a…”

“Nói bậy?”

Lưu Phong khinh thường cười cười: “Có thể đưa ra một vị thiên tổng ngày đó làm
chứng. Cùng ngày ngươi đã cố ý điều Thủ Bị quân vùng ngoại thành kinh đô đi
chỗ khác. Xin hỏi là ngươi có ý tứ gì?”

Yến vương nghe vậy thì vội vàng trầm quát: “Trịnh vương. Ngươi nói có đúng
không?”

“Tuyệt đối không giả được. Nếu Vương gia và bệ hạ không tin lời nói thì hiện
tại ta có thể để vị thiên tổng kia đứng ra cùng Lý Hàn tướng quân đối chất”

“Lý Hàn tướng quân. Có cần ta gọi vị thiên tổng kia lên điện?” Lưu Phong cười
lạnh mà nói.

“Để ta nghĩ đã…”Dường như Lý Hàn đột nhiên bừng tỉnh vội vàng nói: “Lời nhắc
nhở của Vương gia rất đúng. Hôm đó đích xác ta ra lệnh điều binh, tuy nhiên ta
cũng chỉ lo lắng cho an nguy của Hoàng thành. Ta nhớ rõ ngày đó thì ta nhận
được tin tức nói là có rất nhiều người thân phận không rõ xuất hiện xung quanh
hoàng thành, cho nên mới hạ lệnh điều Thủ bị quân các vùng kinh đô tạm thời
tuần tra nghiêm ngặt bốn phía hoàng thành… Thế nhưng, bệ hạ, hai vị Vương
gia, vi thần cũng ngàn vạn lần không ngờ là sau đó lại có thể xuất hiện sự
việc như vậy”

Yến vương hừ lạnh liếc nhìn Lí Hàn có pha thâm ý rồi trầm giọng nói: “Lý Hàn
tướng quân, nếu ngày đó ngươi không điều binh, ta nghĩ chuyện lớn như vậy ở
biệt viện nhất định sẽ khiến cho quân đồn trú chú ý…”

Đôi mắt tinh tường của lão Hoàng đế di chuyển nhìn chòng chọc Lý Hàn: “Lý Hàn,
ngươi hiện tại có cảm thấy hẳn là ai phải chịu trách nhiệm rồi chứ?”

“Bệ hạ, vi thần cũng là vì sự an nguy của hoàng thành a…” Lý Hàn dường như
có chút ủy khuất.

Không đợi lão Hoàng đế mở miệng, Yến vương mở miệng chất vấn: “Lý Hàn tướng
quân, ngươi luôn mồm nói mình là vì sự an nguy của hoàng thành. Vậy ta hỏi
ngươi, cùng ngày hôm đó ngươi thu được tin tức từ đâu nói là có người làm loạn
ở Hoàng thành?”

Nói tới đây, Yến vương mạnh mẽ trừng mắt nhìn, xoạc chân bước lên vài bước mà
tức giận nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ trong chuyện này Lý Hàn tướng quân
không thoát được liên quan, sự tình sao có thể lại trùng hợp như vậy?”

“Vương gia, người nói cái gì, cái gì mà trùng hợp a. Ta làm sao biết được chỗ
Tam công tử sẽ phát sinh chuyện như vậy.” Lý Hàn có chút kinh hoảng.

“Nếu ngươi biết thì chẳng phải chính là đồng lõa của hung thủ?” Yến vương cười
lạnh lẽo.

“Bệ hạ, Vương gia, vi thần oan uổng a. Chẳng qua vi thần chỉ là vì bảo hộ an
nguy cho hoàng thành nên lúc ấy mới hạ lệnh điều binh a?” Lý Hàn vội vàng
thanh minh cho mình.

Lưu Phong cười lạnh rồi đi tới chậm rãi nói: “Lý Hàn tướng quân, về chuyện
tình hôm đó ta nghĩ đã rất rõ ràng. Nghe nói ngày đó Thủ bị quân xung quanh
kinh đô đều bị điều động. Tuy nhiên việc tuần tra quanh Hoàng thành căn bản là
không hề thấy có hành động tập kích đại quy mô nào. Theo lời mấy vị quan binh
lúc ấy đang chấp hành nhiệm vụ nói thì ngươi hoàn toàn là ứng phó sai. Thử
nghĩ, nếu ngươi thật sự nhận được tin túc có người định gây bất lợi cho Hoàng
thành thì làm sao lại không nghiêm túc? Ngươi làm gì nói được rõ lí do? Ta xem
a, ngươi rõ ràng là cố ý muốn điều động Thủ bị quân kinh đô đi một đoạn thời
gian. Mà đúng lúc này là thời gian huynh Cao Phi của ta bị hại… Ta không tin
thiên hạ lại còn có chuyện tình trùng hợp như thế này”

“Trịnh vương, lời ngươi nói đều là sự thật?” Sắc mặt Yến vương đại biến, vội
bước lên phía trước truy vấn.

Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Lời bản vương câu nào cũng thật. Vương gia chỉ cần
đến Hoàng thành Thủ bị Ti hỏi quan binh thừa hành ngày hôm đó là có thể chứng
nhận sự thật.”

Nghe những lời này thì sắc mặt Lí Hàn lập tức xanh mét, muốn nói điều gì đó
nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Bên này Yến vương đã muốn coi Lý Hàn là đồng mưu của hung thủ sát hại nhi tử.
Hai mắt phun lửa, hận không thể lập tức đem hắn đi giết.

“Phụ hoàng, ta tin tưởng lời Trịnh vương nói” Yến vương trầm giọng nói: “Hy
vọng phụ hoàng vì cái chết của Cao Phi mà báo thù?”

“Bệ hạ, Vương gia, các người ngàn vạn lần không thể tin tưởng lời Trịnh vương
nói. Nhạc phụ của Trịnh vương là thuộc hạ của vi thần. Vương muốn hãm hại ta,
sau đó cho Vương Đức Vọng nhân cơ hội hoàn toàn tiếp quản Hoàng thành Thủ bị
Ti a. Bệ hạ, vi thần đi theo người đã nhiều như vậy năm, lòng trung của thần
hẳn là người biết a?” Lý Hàn oán hận nhìn Lưu Phong, cả giận nói: “Trịnh
vương, ngươi muốn cho Vương Đức Vọng tiếp nhận chức vụ Hoàng thành Thủ bị Ti
thì có thể dùng thủ đoạn chính đại quang minh. Vì sao phải bỉ ổi như thế…”

Lưu Phong khinh miệt liếc nhìn Lý Hàn lạnh lùng nói: “Ta đương nhiên là ăn
ngay nói thật, đúng sai đều có công luận. Lý Hàn, ngươi cho là nói như vậy thì
có thể che dấu tội ác của mình sao, thật sự là buồn cười.”

Nói tới đó Lưu Phong xoay người nói với lão Hoàng đế: “Hoàng gia gia. Không
nói gạt người, tôn nhi sau khi biết được huynh Cao Phi bị hại trước tiên bắt
đầu cho điều tra. Tôn nhi cho rằng Lý Hàn là khả nghi nhất…” Lý Hàn đích
thật là khả nghi, điều này đối với Lưu Phong là không thể nghi ngờ. Bởi vì hắn
là người của Tĩnh Vương gia. Lưu Phong vì vậy ra tay trên đại điện có thể nói
là nhất tiễn song điêu. Thứ nhất là chỉ đường cho Yến vương. Thứ hai cũng nhân
cơ hội chèn ép Lí Hàn để cho nhạc phụ của mình là Vương Đức Vọng có cơ hội
ngồi trên ghế Đại nguyên soái Hoàng thành Thủ bị Ti. Tương lai có Nhạc Tử Lân
trợ giúp thì hắn không khó gì có thể hoàn toàn nắm giữ Thủ Bị Ti.

“Bệ hạ, vi thần oan uổng a. Người nhất định phải làm chủ cho thần a?” Lý Hàn
giờ phút này ngoại trừ khóc lóc kể lể oan uổng thì cũng chẳng còn cách nào
khác. Cho dù là Lưu Phong hay là Yến vương thì hắn đều không có khả năng ứng
phó. Hiện tại hắn có chút hối hận. Hôm đó quả thật làm có chút đại khái, đã
sớm biết rằng nên diễn một vở tuồng hay ở vùng ven Hoàng thành thì cũng không
được để cho người ta hoài nghi.

Lão Hoàng đế sốt ruột phất tay về Lí Hàn cả giận nói: “Được rồi, ngươi câm mồm
cho ta. Sự tình ta sẽ mau chóng điều tra rõ. Từ giờ trở đi, ngươi tạm đình chỉ
chức vụ trong quân”

Sau đó lão Hoàng đế đột nhiên dùng tay vỗ vỗ bả vai Yến vương an ủi: “Lão Tứ
hãy tin tưởng phụ hoàng, trẫm sẽ không để tôn nhi chết oan. Trẫm sẽ vì hắn đòi
lại công đạo. Có lẽ trong lúc đó chúng ta vẫn có chút mâu thuẫn, nhưng cho dù
nói như thế nào thì Cao Phi cũng là con của ngươi, cũng là tôn tử của trẫm.
Trẫm là gia gia, sao lại có thể vô tình, thờ ơ như vậy. Hôm nay ở đây trẫm
phát hạ lời thề, cho dù hung thủ là ai, trẫm đều tuyệt không buông tha”

“Tôn nhi ngoan, căn cứ pháp chế đế quốc, ngươi là không có quyền tự mình điều
tra…” Tâm tư của Lưu phong thì lão Hoàng đế biết rõ ràng. Nhưng sự tình đã
đến nước này thì dù rằng lão không mong muốn để Hoàng thành Thủ bị Ti hoàn
toàn lọt vào tay hắn mà cũng không thể né tránh. Chỉ có thể lộ ra một chút khó
chịu trong lòng.

“Hừ—!”

Đột nhiên, một khí tức cường đại hiện ra trong Thượng thư phòng, nhưng giọng
nữ thanh này lại vô cùng quen thuộc với Lưu Phong.

“Là di nương đến đây?” Lưu Phong mừng rỡ trong lòng.

Quả nhiên, một đạo hào quang bảy màu mờ ảo hiện ra trước mặt Lưu Phong. Đến
khi hào quang tan đi thì đúng là Thu Sương tiên tử đã xa cách Lưu Phong nhiều
ngày hiện ra.

Thu Sương liếc qua lão Hoàng đế lạnh lùng nói: “Bệ hạ, ngươi có ý tứ gì? Ngươi
nghĩ muốn khi dễ Phong nhi của ta? Hừ, Phong nhi của ta vì cái chết của huynh
đệ mà nỗ lực như vậy. Nhưng mà ngươi làm gia gia chẳng những không khen ngợi
thì thôi, không ngờ còn muốn mượn chuyện để chỉ trích hắn, ngươi rốt cuộc mưu
tính khép vào điều gì đây?”

“Chu Cao Phi chết thì ta đã biết được. Đáng tiếc a, hắn bị người ta đánh tan
cả hồn phách. Nếu không ta thật ra có thể làm cho hắn hoàn hồn sống lại.” Thu
Sương hơi hơi thở dài một tiếng rồi nói: “Hung thủ quá độc ác—!”

“Bệ hạ, làm sao ta thấy ngươi đối với cái chết của Chu Cao Phi không chút
thương tâm. Các ngươi làm hoàng đế, một đám đều mất hết lương tâm, căn bản là
không phải người.” Thu Sương bất mãn trách hỏi.

Lời này vừa nói ra, mọi người trong Thượng thư phòng lập tức tái mặt, dám nói
với bệ hạ như vậy thì e là từ xưa đến nay chỉ có một người này a.

Mà Yến vương nghe được Thu Sương nói vốn có thể cứu được, nhưng mà bây giờ
ngay cả hồn phách cũng không còn thì lập tức liền đỏ bừng hai mắt tựa như là
nổi điên mà nhảy dựng lên, tức giận nói với lão Hoàng đế: “Phụ hoàng, người
nghe thấy không? Hung thủ tàn nhẫn tới mức nào. Chẳng những giết Cao Phi thậm
chí ngay cả hồn phách của hắn đều đánh tan… Thực tàn nhẫn. . Dù hung thủ là
ai, nhi thần đều bằng mọi giá phải giết chết hắn, giết chết…”

Lão Hoàng đế lại xoay người, nửa ngày không hé răng, chỉ là sát khí trên mặt
đã dịu đi một chút. Hung thủ thì lão sẽ không bỏ qua, nhưng mà Yến vương vô lễ
như thế cũng khiến lão cảm thấy khó chịu.

Còn có Lưu Phong cũng vô cùng đáng giận a. Hoàn toàn tận dụng mọi thứ chỉ nhằm
lật đổ Lí Hàn.

Trầm mặc một hồi, lão Hoàng đế lúc này mới đột nhiên hừ lạnh: “Lão Tứ, ngươi
phát điên a, ngươi không thể bình tĩnh một chút sao”

“Lý Hàn, trẫm hy vọng ngươi có thể đem chuyện ngày đó giải thích rõ ràng, ta
tin tưởng ngươi là trong sạch.” Lão Hoàng đế thản nhiên nói.

Lý Hàn khom người, vội vàng nói: “Bệ hạ, người yên tâm, vi thần luôn trung
thành và tận tâm đối với người. Thần chắc chắn sẽ đem sự việc giải thích rõ
ràng.”

Yến vương đứng thẳng người nhìn lão Hoàng đế, không biết lão Hoàng đế vì sao
lại nói tới vấn đề này. Nghe ý tứ của lão thì e là định cố ý giải vây cho Lí
Hàn.

Nghĩ đến đây, Yến vương nhìn chằm chằm lão Hoàng đế rồi nói: “Phụ hoàng, người
có ý tứ gì? Hy vọng ngươi đem tên cầm đầu giao cho nhi thần thẩm tra xử lí?”

Lão Hoàng đế không nhanh không chậm tiến lên hai bước đến sát trước mặt Yến
vương trầm giọng nói: “Nước có quốc pháp, gia có gia quy. Ta xem a, Lý Hàn vẫn
là giao cho Đại Lý tự, Đô Sát viện, Bộ Hình Tam Đường thẩm vấn”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.