Đối với quyết định của Mộ Dung phu nhân, Hội đồng trưởng lão trong dòng tộc
đều rất vui mừng. Các thanh niên trai tráng trong dòng tộc lập tức được tập
trung để Mộ Dung phu nhân có thể lựa chọn kĩ càng.
“Phu nhân, người nên lựa chọn cẩn thận, tốt nhất là tìm những người thanh niên
mạnh khỏe, tương lai có thể phát triển tốt.” Một vị trưởng lão khuôn mặt đầy
những nếp nhăn đang hưng phấn chỉ vào một thanh niên tráng sĩ trong chi tộc
mình mà nói: “Ta đã xem qua năng lực của hắn, trong tương lai khẳng định nếu
các ngươi kết hợp sẽ sinh ra những nhi tử khỏe mạnh.”
“Nói bậy—!”
Tiếng trưởng lão kia vừa dứt, một trưởng lão bên cạnh hắn bắt đầu phản đối:
“Ta xem năng lực kinh doanh mới là vấn đề chính. Phu nhân nếu cùng hắn kết hợp
sẽ sản sinh ra những tài năng kiệt xuất nối nghiệp cho dòng tộc.”
Có hai gã trưởng lão bất lương chỉ suốt ngày thả con tép bắt con tôm, xung
quanh lập tức ầm ĩ như cái chợ. Gần như mỗi lão đều hướng về Mộ Dung phu nhân
thổi phồng về bản thân người trong chi tộc của lão và khinh bỉ những đệ tử
khác. Một số ít trưởng lão còn thậm chí nói rằng trong chi tộc mình, thanh
niên một đêm chiến đấu với mười phụ nữ cũng không thành vấn đề. Còn cam đoan
phu nhân tương lai sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
Trượng phu của Mộ Dung phu nhân tương lai sẽ là gia tộc trưởng. Tệ nhất thì
nhi tử của bọn họ sẽ làm tộc trưởng gia tộc. Cho nên đám trưởng lão này đều hy
vọng Mộ Dung phu nhân có thể lựa chọn trai tráng thuộc chi tộc mình. Khi đó
tương lai địa vị của bọn họ sẽ lên như thuyền gặp gió.
Nhìn những lão già vô liêm sĩ này, Mộ Dung phu nhân lập tức nổi giận, nàng
thậm chí có một chút hối hận. Họ xem bản thân mình là gì? Không phải giống như
một con gà mái chỉ để đẻ trứng à?
“Đừng làm ầm ĩ nữa, mọi người yên lặng một chút!”
Mộ Dung phu nhân thực sự nghe không lọt tai nữa bèn quát lên, ý bảo mọi người
im lặng.
“Phu nhân, nếu không thì người tuyển một lúc vài người cũng được. Chúng ta
cũng không để ý đến chuyện nhất thê đa phu đâu.” Tranh cãi nửa ngày cũng không
có kết quả, một vị trưởng lão tự cho là thông minh liền lớn mật đưa ra đề nghị
của mình.
“Đi chết đi—!”
Lời của vị trưởng lão kia rút cuộc đã khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng Mộ Dung
phu nhân. Các ngươi, một đám các ngươi nghĩ ta là người như thế nào.
“Bịch—!”
Theo một tiếng gầm lớn, trưởng lão kia đã bị Mộ Dung phu nhân đá trúng chỗ yếu
hại, bay thẳng ra ngoài.
“Đánh hay lắm—!”
Đột nhiên một tiếng quát trầm xuống từ nơi xa truyền đến.
Theo sau đó là một âm thanh hưng phấn: “Mẫu thân, lão công nhà ta đã đến!”
Mộ Dung phu nhân không khỏi nao nao: “Hắn đến đây, hắn rút cuộc cũng đã
đến…” Mộ Dung phu nhân trong lòng đã phát thệ, nếu như Lưu Phong có thể xuất
hiện đúng lúc, nàng sẽ thay đổi chủ ý, hướng Lưu Phong ngỏ lời.
Nói một cách khác, Mộ Dung phu nhân đã phó thác hạnh phúc của mình cho trời
xanh, hy vọng ông trời sẽ giúp nàng lựa chọn. Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng
cũng không thể không nói là lúc này nàng đã thành công. Lưu Phong xuất hiện
thật đúng lúc.
“Các ngươi đều là những lão già hỗn đản, một lũ đáng kinh tởm, không có tự tôn
gì cả. Các ngươi không cảm thấy hổ thẹn mà nói vậy sao… Quả thật là những
lão sống dai không biết xấu hổ.” Khuynh Thành hầm hừ chỉ vào mũi một trưởng
lão chửi.
“Xú nha đầu, chuyện tình của dòng họ Mộ Dung chúng ta chưa đến lượt nhà ngươi
khoa tay múa chân.” Vị trưởng lão khoe đệ tử chi tộc trước tiên nổi giận quát
Khuynh Thành.
“Muốn chết—!”
Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, cánh tay hơi nâng lên. Tức thì một đạo hàn
quang bay tới đánh úp về phía lão già kia. Chỉ nghe một tiếng thảm, hạ thân
của lão già kia đã bị Khuynh Thành dùng hàn chủy cắt mất.
“Ngươi… mau bắt lấy nó cho ta.” Một trưởng lão Mộ Dung gia tộc vừa thấy đại
sự không ổn, vội vàng thét lên ra lệnh cho các đệ tử xung quanh hợp lực vây
bắt Khuynh Thành.
“Dừng tay, các người lui hết cho ta!”
Những lão già này mặc dù không biết sống chết, nhưng Mộ Dung phu nhân cũng
hiểu rõ thủ đoạn của Khuynh Thành. Chỉ bằng vào thanh hàn chủy của nàng, hiện
trường còn mười mấy đệ tử cũng không đủ để chịu chết.
“Còn chưa chịu cút!”
Khuynh Thành giơ thành hàn thủy trong tay lạnh giọng nói: “Nếu không phải ta
xem trọng mặt mũi của phu nhân, hôm nay không một ai trong các ngươi đừng nghĩ
rằng sẽ sống sót rời đi”.
“Phu nhân, người dự định tuyển phu quân như thế nào đây?” Trong đám trưởng
lão, dường như có một vị không cam lòng hỏi.
“Lão gia hỏa kia, ta nhìn người chắc ăn nhằm thạch tín, ngươi không thấy là
ngươi đã sống quá lâu à?” Lưu Phong cười lạnh một tiếng.
“Nhìn cái gì vậy lão già kia, ta chính là đang nói ngươi đó.” Lưu Phong đi đến
trước mặt lão, lạnh nhạt cười: “Lão già kia, ngươi không cảm thấy lũ đệ tử
trong chi tộc ngươi không có ai có thể mạnh hơn ta sao?”
“Xin lỗi, xin lỗi, nếu ngươi là khách quý của phu nhân, ngươi cũng sẽ là đại
biểu cho gia tộc ta, chúng ta đi trước…” Các trưởng lão có thể không biết
được thủ đoạn của Khuynh Thành nhưng tất cả đều hiểu rõ Lưu Phong là một cường
giả.
Trong đầu dĩ nhiên cũng hiểu rõ việc tuyển phu đến đây là hoàn toàn kết thúc.
Việc tuyển phu dĩ nhiên là trọng yếu, tuy nhiên vẫn không thể quan trọng bằng
cái mạng nhỏ của mình.
“Phong nhi, ngươi đã đến rồi, chuyện vừa rồi quả thật làm cho ngươi chê cười.”
Không biết vì gì mà Mộ Dung phu nhân có chút đỏ mặt. Theo phản ứng của Khuynh
Thành đối với những lời nói của các lão vô sỉ vừa rồi, khẳng định là Lưu Phong
nghe rõ toàn bộ. Hắn có cho ta là loại nữ nhân vì muốn tuyển phu mà trở nên
dâm đãng vô sỉ không nữa.
“Nếu ta không đến đây thì có phải là người thực sự muốn xuất giá?” Lưu Phong
giọng điệu tuy rằng điềm đạm, nhưng lại rõ ràng mang theo vẻ tức giận.
“Ta…” Mộ Dung phu nhân do dự một chút, cố lấy dũng khí nói: “Không sai, nếu
không phải là do ngươi ngăn trở, ta nghĩ lúc này ta quả thực muốn tuyển chọn
một vị hôn phu.”
“Ngươi hà cớ gì mà phải đem thân mình vào chỗ dầu sôi lửa bỏng thế?” Lưu Phong
cau mày nói.
“Có một số việc ngươi không hiểu được, ta làm mọi thứ vì gia tộc. Mộ Dung gia
tộc cần một nam nhân chân chính, ngươi không phải là cô nhi quả phụ chúng ta,
ngươi không hiểu được.” Mộ Dung phu nhân dường như có chút ủy khuất, trong mắt
lóng lánh vài giọt lệ, dường như nàng đang giải bày cảm xúc trong lòng
“Ta hiểu!”
Lưu Phong thản nhiên lên tiếng, kéo lấy Mộ Dung phu nhân nhẹ giọng nói: “Theo
ta đến đây”
Mộ Dung phu nhân giả bộ từ chối một chút, nhưng lại e ấp theo Lưu Phong rời
đi.
Khuynh Thành vội vàng thét lên: “Tỷ phu, tiện nghi nhé—!”
Mộ Dung Uyển Nhi khẽ cáu một tiếng nói: “Khuynh Thành, muội nói bậy bạ gì đó?”
“Ha ha, muội cũng không phải nói bậy, tỷ phu muội thì tỉ cũng biết đấy. Mỹ nữ
trong tay mà không chiến tiện nghi thì muội không còn là muội nữa…” Nói tới
đây, Khuynh Thành đột nhiên nhỏ giọng lại.
“Uyên Nhi tỷ tỷ, không bằng chúng ta đi theo đến góc tường đằng kia đi. Có lẽ
chúng ta sẽ nghe được cái gì phấn khích đó”.
“Đi chết đi—!”
Mộ Dung Uyển Nhi thật ra lại rất muốn nghe, nhưng nghĩ lại đó là chính mẫu
thân của mình, đứng góc tường rình nghe có vẻ như không phải với thục nữ.
Không thể nghe. Mộ Dung Uyển Nhi liền lập tức giữ chặt Khuynh Thành đang sắp
sửa bước đi: “Không cho đi, Khuynh Thành muội muội không thể làm bừa. Đó là
mẫu thân của tỉ, tỉ không thể cho muội làm bừa được”.
“Uyển Nhi tỷ tỷ, tỉ cũng đừng hối hận nha. Khẳng định là chuyện này nhất định
rất là phấn khích đó. Chúng ta cùng đi, thần không biết, quỷ không hay, ai mà
biết chứ.” Khuynh Thành giọng nói mang chút cám dỗ.
Mộ Dung Uyển Nhi dường như có chút động tâm, nhưng trong lòng lại có chút mâu
thuẫn: “Không được, chuyện này lúc sau hãy nói. Lần này tuyệt đối không được.”
“Thực đáng ghét, tự nhiên mất một trò hay” Khuynh Thành bất mãn thì thầm một
tiếng.
Lưu Phong kéo tay Mộ Dung phu nhân đi thẳng tới khuê phòng của nàng. Hắn đóng
của phòng, rồi cười lạnh nói: “Phu nhân, người quên ta đã từng nói với người,
là phải đối xử tử tế với bản thân mình. Nếu chính bản thân mình mà người còn
không chăm sóc được, cuộc đời người sẽ chỉ có thất bại mà thôi.”
“Đời người vốn là thế, thành bại là do trời.”
Mộ Dung phu nhân nở một nụ cười thê thảm: “Gia tộc bế quan mười mấy năm, thật
vất vả mới đứng lên được. Thật không nghĩ rằng ngay lúc ấy thì phu quân ta lại
mất. Một gia tộc lớn như vậy, trọng trách lại nặng nề, ngươi nghĩ sao nhân gia
chỉ là một nữ nhi có thể nào tái khởi chứ. Ta không xuất giá thì phải làm sao
xoay sở bây giờ?”
“Ta chưa nói không cho người xuất giá, nhưng xuất giá cũng phải tìm nam nhân
người yêu thích, không thể tùy tiện gả cho kẻ bất tài được. Người làm như vậy
là không có trách nhiệm với Uyển nhi, đối với ta lại càng không có trách
nhiệm…” Lưu Phong hầm hừ nói.
Mộ Dung phu nhân cười lạnh một tiếng: “Ta xuất giá thì liên quan gì đến
ngươi?”
“Liên quan đến ta?” Lưu Phong bị hỏi ngược lại, lập tức ngớ người không biết
phải trả lời như thế nào.
“Đúng vậy, ta xuất giá thì liên quan gì đến ngươi, ngươi dựa vào gì mà ngăn
cản ta?” Mộ Dung phu nhân thấy Lưu Phong không nói rõ nguyên nhân, thoáng có
chút thất vọng, bước vài bước lại gần hắn, ưỡn ngực lên hỏi.
Một mùi hương nữ nhân lập tức thoang thoảng tỏa vào mũi Lưu Phong khiến tâm
thần hắn hơi hơi nhộn nhạo. Lưu Phong ngước mắt liếc nhìn Mộ Dung phu nhân,
phát hiện chính nàng cũng đang nhìn mình, đôi mắt thâm thúy dạt dào tình cảm.
Khuôn mặt nhu mì toát lên sự mong chờ khiến cho người ta trong lòng không khỏi
phát sinh một ý muốn che chở, yêu thương.
Lưu Phong hơi hơi rùng mình, gắng gượng nhìn nàng, nội tâm dâng lên một cảm
giác phức tạp. Không thể phủ nhận rằng Mộ Dung phu nhân quả thật là một vưu
vật cực kỳ mê người. Vẻ phong tình này quả thật khiến nam nhân không thể kháng
cự, chính hắn cũng không có khả năng không động tâm đối với nàng. Tuy nhiên,
hắn vẫn luôn cố kỵ thân phận nàng là mẫu thân của Uyển Nhi nên mới trù trừ
không chịu tỏ thái độ.
Tuy rằng lúc trước, hắn đã cùng với Ân Tố Tố và cô cô của nàng Ân Quý phi làm
chuyện vợ chồng. Tuy nhiên lần này là bất đồng, Uyển Nhi và Mộ Dung phu là hai
mẫu tử, mối quan hệ này thực sự quá gần gũi.
Cho nên trong lòng của Lưu Phong vẫn còn nhiều áp lực.
“Phong nhi—!”
Mộ Dung phu nhân nhàn nhạt hô một tiếng, nàng vốn định mở miệng nói, nhưng lại
không biết nên nói như thế nào.
Hai người lập tức lại lâm vào cảnh xấu hổ.
Cứ như vậy, hai người gắng nhìn nhau, cũng không ai chịu mở miệng nói. Thật
lâu sau, Mộ Dung phu nhân thở dài một tiếng, xoay người chậm rãi hướng ra cửa
sổ. Xuyên qua của sổ, nàng chăm chú nhìn cảnh vật, trong lòng cũng không biết
mình đang muốn cái gì, vẻ mặt bỗng tái nhợt, thiếu sức sống.
Lưu Phong trong lòng thực sự ngổn ngang.
“Phu nhân, hôm nay ta cùng người hảo hảo nói chuyện, người đem hết tất cả
những buồn khổ trong lòng nói ra được không?” Lưu Phong chậm rãi bước gần đến
cửa sổ, cùng Mộ Dung phu nhân sóng vai đứng chung một chỗ.
“Ân—!”
Mộ Dung phu nhân nhẹ giọng lên tiếng, nghiêng đầu, vội vã liếc nhìn Lưu Phong
nhưng lại không nói gì.
Lưu Phong cũng quay đầu, liếc mắt tuy nhiên hắn không thể không nhìn đến cặp
hương đồn phì nhiêu màu mỡ kia. Theo bản năng, hắn nghĩ đến thái độ của Uyển
Nhi. Rõ ràng là Uyển Nhi cố tình ủng hộ tác hợp mình với mẫu thân nàng.
Mẫu thân nàng, Uyển Nhi còn không quan tâm, ta mắc gì còn làm bộ nữa. Nam tử
hán đại trượng phu, đã thích thì việc gì không dám nhận.
“Phu nhân, bên ngoài gió lớn, không bằng đóng cửa sổ lại đi” Lưu Phong liền
tiến về phía trước, đóng cửa sổ lại, hai tay đỡ lấy hai vai Mộ Dung phu nhân,
thản nhiên nói: “Phu nhân, người phải biết chăm sóc bản thân. Nếu người chấp
nhận, ta nguyện ý cùng người gánh vác trách nhiệm của gia tộc.”
Mộ Dung phu nhân nghe vậy, tâm thần hơi xao động, ngẩng đầu lên gắt gao nhìn
chằm chằm vào Lưu Phong, đột nhiên thấy được trong mắt hắn có một tia quang
mang dục vọng, nàng liền lập tức có chút ngượng ngùng.
“Phong nhi, cảm ơn ngươi chịu giúp ta.” Mộ Dung phu nhân đầy kì vọng lên
tiếng, ánh mắt có chút mập mờ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lưu Phong.
“Không cần cảm tạ ta. Ta nghĩ chắc là người là người thông minh, sẽ minh bạch
được ý tứ của ta.”
Nếu đã muốn minh bạch rõ ràng, Lưu Phong đơn giản liền nói rõ: “Phu nhân, ý
của ta là ta sẽ làm nam nhân của nàng”
Mộ Dung phu nhân nao nao, mạc dù cảnh tượng này trong mơ đã nhiều lần xuất
hiện, nhưng lúc này, tự mình nghe thấy những lời này của Lưu Phong, nàng quả
thật rất vui vẻ, hạnh phúc. Giờ phút này, trong lòng nàng thật sự ngượng
ngùng, khó xử.
“Phu nhân, đêm xuân rất ngắn, không bằng chúng ta đi vào phòng đi. Cảnh sắc
ngày hôm nay quả thật là đẹp a.” Lưu Phong lớn mật tiến tới, ôm Mộ Dung phu
nhân vào trong ***g ngực, hai tay đã sớm không có quy củ xoa nhẹ trên mỹ đồn.
Đối mặt với sự khiêu khích của Lưu Phong, Mộ Dung phu nhân có một chút rối
loạn vì luân thường đạo lý. Mặc dù nàng thường mơ thấy cùng Lưu Phong làm nên
những sự tình này, nhưng chung quy đó cũng chỉ là trong mơ. Hiện tại đây lại
là sự thật.
Có một số sự việc vốn dĩ là như thế. Nghĩ là một chuyện, nhưng làm lại là
chuyện khác,
“Phu nhân, chúng ta đi ngủ đi!” Lưu Phong hôm nay quyết tâm phải đem sự tình
này giải quyết. Nam tử hán đại trượng phu, dám yêu dám hận, nếu nghĩ đã thông
suốt rồi thì còn sợ đầu đuôi gì nữa.