Thiếu niên gật gật đầu, nói: “Như ý ngươi, chúng ta ra ngoài đánh” Vừa nói
xong đã phi thân bay đi, nháy mắt liền mất hút.
Lưu Phong khinh thường cười cười truy theo khí tức.
Phía sau, nam nhân trung niên, Khuynh Thành, cùng với Đan Hùng vừa mới biết
tin cũng nhất nhất đuổi theo khí tức.
Rất nhanh, hai người đã tới chân một ngọn núi ở bên ngoài thành.
“Tại hạ Lý Minh Nguyệt, thị đồng ngồi chầu của Tuần Thiên Sứ giả—!” Tên thiếu
niên anh tuấn hơi nhún người chào Lưu Phong tao nhã tự giới thiệu.
“Ngươi là con chó của Bạch Huyền Y?” Lưu Phong khẽ nhíu mày, không thể tưởng
được là oan gia ngõ hẹp.
“Đồ hỗn trướng, dám nói năng ngông cuồng, ta phán ngươi vào huyết ngục.” Lý
Minh Nguyệt tuy chỉ là thị đồng, nhưng theo hầu chủ tôn quý nên ở Tiên Linh
Môn cũng có vai vị khá cao. Chưa từng bị coi thường như vậy.
Lời vừa dứt, hai người đồng thời ra tay, sát khí tỏa ra bốn phía khiến phong
vân biến sắc. Đám Thần Thánh Quân Đoàn vừa mới đuổi tới lại sợ bị sát khí của
hai người gây thương tích, đành hoảng sợ lùi ra xa vài dặm.
“Bang—!” một tiếng, hai người thoát khỏi chỗ nổ cùng bay tách ra. Một chiêu
này, Lưu Phong gần như thi triển bảy thành Nguyên anh lực. Hơn nữa có thêm uy
lực Hạo Thiên kiếm, ước chừng cũng khiến Lý Minh Nguyệt phải hộc máu.
Lau đi vết máu trên khóe miệng, Lý Minh Nguyệt hoàn toàn phẫn nộ. Lần này là
lần thứ hai bị Lưu Phong làm hộc máu. Sỉ nhục như vậy với hắn mà nói, là tuyệt
đối là hiếm thấy.
“Ta muốn giết ngươi—!”
Lý Minh Nguyệt tựa như biến thành người khác, sắc mặt tối sầm. Khuôn mặt tươi
cười lúc trước hoàn toàn bị phẫn nộ thay thế, giữa mi tâm (vùng giữa 2 hàng
lông mày) hiện ra một đạo hắc khí, trên thân thanh kiếm tiên tỏa ra tà khí màu
đen khác biệt lúc trước. (một lúc nữa thì đen thui cả người: P)
Khí thế bức nhân từ quanh người Lý Minh Nguyệt tản ra, Lưu Phong khẽ nhíu mày,
âm thầm kinh ngạc. Khí tức trên người Lý Minh Nguyệt như thế nào hoàn toàn
thay đổi, không ngờ mang theo một vẻ tà ác khác biệt với khí tức lúc trước của
hắn.
Đứng một bên xem diễn biến cuộc chiến sắc mặt nam nhân trung niên hơi đổi,
thầm nghĩ đại sự không tốt. Công tử dường như đang dẫn động Hắc ma khí vừa mới
thu phục mấy ngày hôm trước. Hắc ma khí tuy rằng uy lực cường đại, nhưng là Lí
Minh Nguyệt hiện giờ chưa hoàn toàn hấp thu hết. Liều lĩnh sử dụng, có thể sẽ
làm cho hắn hoàn toàn bị tẩu hỏa nhập ma.
Lý Minh Nguyệt là đồng tử thuộc hạ Bạch Huyền Y, kỳ thật cũng chính là đệ tử.
Lôi Thiên Cừu là nô lệ đứng chầu bên Tuần Thiên Sứ giả, có nghĩa vụ nhắc nhở
chủ tử của mình.
“Công tử, cẩn thận Hắc ma khí phản phệ.” Lôi Thiên Cừu lớn tiếng hô.
Nhưng Lý Minh Nguyệt lúc này đã bị cơn giận dữ làm mất hết tri giác, làm sao
còn có thể nghe được lời nói của Lôi Thiên Cừu.
Chỉ thấy Lý Minh Nguyệt hét lớn một tiếng vung tay bắn về phía Lưu Phong một
đạo hắc mang.
Vẻ mặt Lưu Phong lạnh lùng tay bấm kiếm quyết, Hạo Thiên kiếm xuất ra đạo kim
quang bắn thẳng về phía trước.
Hai đại cường giả giao thủ, người xem cuộc chiến chung quanh đều biến sắc.
Nhất là Lôi Thiên Cừu, trực giác nói cho hắn biết Lưu Phong này rất khó đối
phó. Có lẽ chính hai người hôm nay rất khó thoát thân. Hắn định trợ giúp Lý
Minh Nguyệt một tay. Nhưng chung quanh có nhiều thuộc hạ của Lưu Phong. Hắn
lại lo lắng nếu mình ra tay. Những người đó cũng đồng dạng lao lên, như vậy
thật phiền toái.
Lúc này, giữa không trung, đòn công kích của Lưu Phong cùng Lý Minh Nguyệt đã
va chạm cùng một chỗ. Vô số kiếm quang bắn ra, hắc khí lập tức bùng lên,
thoáng chốc hai đạo kiếm quang cuốn chặt lấy nhau cùng một chỗ.
Rất nhanh, hai đạo kiếm khí dần triệt tiêu lẫn nhau.
Lý Minh Nguyệt dường như không hài lòng với kết quả như vậy. Trong mắt toát ra
một chút âm hiểm gầm lên giận dữ, thân thể lao như chớp đánh về phía Lưu
Phong.
Áp lực không gì sánh nổi rít gào lao tới. Từ giữa cơn cuồng phong gào thét đó
một cỗ kiếm khí màu đen, bay thẳng đến tim Lưu Phong.
Lưu Phong mặt không biến sắc bước chếch về phía sau nhanh chóng lùi lại. Tâm
vừa niệm, Hạo Thiên kiếm ở trên tay xuất ra hàng trăm kiếm đạo dày đặc như
mưa.
“Ầm—!” Một tiếng công kích của Lí Minh Nguyệt va vào lớp phòng ngự của Hạo
Thiên kiếm phát ra một nổ cực mạnh. Thân thể Lưu Phong không gặp chuyện gì
đáng ngại. Có điều sóng xung kích cường đại vẫn làm cho hắn cảm thấy khí huyết
nhộn nhạo. Bên kia Lí Minh Nguyệt cũng không chịu nổi sự chấn động binh khí
giao nhau. Hắn cảm thấy giống như bị quả chùy lớn nện vào ngực, rất đau đớn.
Thương tổn như vậy đối với cường giả như Lưu Phong và Lí Minh Nguyệt mà nói
thật không tính là gì.
Lý Minh Nguyệt đánh ra một chiêu không ăn thua thì không cam lòng liền nhanh
chóng bắt đầu đợt công kích thứ hai. Chỉ thấy hắn dùng một kiếm quyết quỷ dị,
kiếm tiên trong tay hoàn toàn biến thành màu đen. Hắn quát nhẹ một tiếng nhẹ
nhàng vung tay, vô số đạo hắc mang mang theo khí thế sấm sét hoàn toàn bao
trùm Lưu Phong.
Lưu Phong bình tĩnh ứng chiến, Hạo Thiên kiếm trong tay hình thành một cái lớp
phòng ngự thật lớn mưa gió không lọt. Lí Minh Nguyệt thích công kích, thì cứ
để hắn tấn công. Lưu Phong thật sự muốn xem thuộc hạ của Bạch Huyền Y rốt cuộc
có bao nhiêu năng lực.
“Ầm, ầm—!”
Một bên công kích một bên phòng ngự, bốn phía khí cuộn ngập trời, những tiếng
nổ vang lên không ngớt. Lí Minh Nguyệt không ngừng gia tăng uy lực công kích,
phòng ngự của lưu Phong cũng tùy nghi tăng theo. Một hồi lâu, mặc cho Lí Minh
Nguyệt tấn công mãnh liệt như thế nào cũng không đẩy lui được Lưu Phong nửa
bước.
Khuynh Thành thấy ái nhân kiêm tỷ phu của mình hiển lộ thần uy như thế, trong
lòng ngọt ngào vô cùng mà tươi cười vui vẻ.
Lôi Thiên Cừu vừa nhìn chăm chú trường chiến đấu kịch liệt, vừa suy nghĩ
phương pháp thoát thân.
Đối mặt với thế công mãnh liệt của Lí Minh Nguyệt, Lưu Phong vẫn không hề
loạn, thong dong ứng phó. Chỉ thấy hắn niệm kiếm quyết, Hạo Thiên kiếm lập tức
bắn ra kiếm hoa đầy trời, trong đó có mang theo vài đạo thanh sắc hỏa diễm bắn
ra như mưa uy lực phô thiên cái thế.
Giao thủ cũng lâu như vậy, Lưu Phong đã thăm dò được tu vi của Lí Minh Nguyệt,
giờ cũng tới lúc phản kích.
Đối mặt với sự công kích của Lưu Phong, lúc đầu Lí Minh Nguyệt cũng không để
ý, bởi vì hắn tự tin phòng ngự của Hắc ma khí có thể không thèm đếm xỉa tới
mọi lực lượng của tu chân giới.
Đương nhiên, đối với sự cường hãn của Lưu Phong thì trong lòng hắn vẫn còn có
chút đề phòng.
Tâm vừa niệm, hắn đã vung kiếm tiên trong tay tạo ra trước người một màn hắc
sắc kiếm đạo phòng ngự. Lúc này hắn đã có được hai lớp phòng ngự cường đại.
“Xoát xoát—!”
Trong kiếm thế hỗn loạn, thanh sắc hỏa diễm quang mang với thế như chẻ tre
mạnh mẽ xuyên qua màn kiếm phòng ngự bắn trúng ngực Lí Minh Nguyệt. Hắn rống
một tiếng lui lại, màn kiếm lập tức tiêu tán.
Lý Minh Nguyệt cảm giác thanh sắc quang mang tiến sâu vào trong cơ thể làm lục
phủ ngũ tạng đau đớn dị thường. Lực lượng kia dường như đang đốt cháy Hắc ma
khí trong cơ thể.
“Khốn kiếp, không ngờ là Tử Vi Linh hỏa… làm sao lại có thể như vậy. Như thế
nào tu chân giới lại xuất hiện Tử Vi Linh hỏa của tiên giới. Lý Minh Nguyệt
nếu sớm biết rằng Lưu Phong có thủ đoạn như vậy thì khẳng định sẽ không dẫn
động Hắc ma khí. Hắc ma khí đương nhiên lợi hại, nhưng ngọn lửa kia thực sự có
thể tiêu diệt sạch Hắc ma khí trước mặt.
Lôi Thiên Cừu dường như cũng nhìn ra manh mối trong đó. Chuẩn bị tiến lên giải
vây. Chỉ là hắn vừa khẽ động đã bị Bạch Khiết, Đan Hùng cùng với đám thuộc hạ
vây quanh nên nghĩ muốn di chuyển cũng không thể động đậy.
Lúc này hắn mới giật mình kinh ngạc phát hiện, vị nữ tử áo trắng trước mắt
này, so với Lưu Phong càng thêm lợi hại.
Nhận ra điều này, hắn bắt đầu tuyệt vọng.
Lý Minh Nguyệt cũng ý thức được đại sự không ổn bèn quyết định liều mạng. Chỉ
nghe hắn rống lên một tiếng, Hắc ám khí tức trên người phát ra càng thêm dày
đặc pha lẫn trong đó là một cỗ Bạch sắc khí tức. Nhưng mà Bạch sắc khí tức so
với Hắc sắc ma khí thì nhỏ bé không đáng kể. Hiển nhiên Hắc ma khí và khí tức
bản mệnh của hắn mới vừa bắt đầu dung hợp không lâu.
Mây đen cuồn cuộn gần như bao trùm hoàn toàn phạm vi một dặm xung quanh, trong
Hắc ma khí bắt đầu khởi động vô số oan hồn lệ quỷ. Trong nháy mắt, chân núi
vốn xinh đẹp đã như biến thành Tu La địa ngục.
Chung quanh lập tức tối sầm. Một cơn âm phong bất chợt xuất hiện, thổi tay áo
Lưu Phong bay phất phới, tóc tai cũng bay tung tóe. Hắn nhíu chặt mày, tay
phải nắm chặt Hạo Thiên kiếm, kiếm quang vàng lợt không ngừng nhấp nháy bên
trong mây đen cuồn cuộn, càng có vẻ chói mắt.
“Ngươi nhất định chết—!”
Lý Minh Nguyệt hai mắt đỏ kè, dường như bắt đầu bị tẩu hỏa nhập ma. Hắc ma khí
ở quanh thân hắn phát động không ngừng gia tăng càng phát ra mạnh mẽ.
“Tỷ phu, cẩn thận a—!”
Khuynh Thành thấy khí thế Lí Minh Nguyệt lớn như vậy đột nhiên cảm thấy lo
lắng, hướng về phía Lưu Phong hô to, nhắc nhở hắn cẩn thận.
“Tiểu nữ oa đừng lo lắng, tiểu tình nhân không có việc gì đâu. Tuy nhiên thân
là một gã thị đồng ngồi chầu của Bạch Huyền Y mà cũng không tiếp thu được
nhiều thành tựu” (chắc là bảo bem thằng này k tăng được exp ~ chăn gà) Bạch
Khiết mỉm cười, nói với Khuynh Thành.
“Người là…” Bởi vì lúc trước mải chăm chú nhìn tỷ phu, cho nên nàng không
phát hiện ra Bạch Khiết. Giờ nghe thấy nàng ta nói chuyện, Khuynh Thành mới
vội vàng quay đầu lại nhìn kỹ chỉ thấy một người lạ mặt.
Đối với Khuynh Thành mà nói thì Bạch Khiết còn có chút xa lạ. Nhất là hiện giờ
nàng đã Tam Phân hợp nhất nên khí chất cùng dung mạo đều đã xảy ra một ít biến
hóa, tựa như tiên tử.
“Người là tiên nữ?” Khuynh Thành có chút kinh ngạc hỏi: “Tỷ phu của ta làm sao
lại thành tiểu tình nhân của người rồi. Ngươi bảo ta là em bé, chẳng lẽ người
rất lớn sao? Đúng rồi người nhất định là rất lớn, bằng không làm sao lại kêu
tỷ phu của ta là tiểu tình nhân…”
Nghe Khuynh Thành nói năng lộn xộn Bạch Khiết mỉm cười: “Nữ oa oa ngươi có
chút thú vị. Lại đây, ta với ngươi nói chuyện.”
Không biết vì gì, trên người Bạch Khiết có một loại khí tức khiến Khuynh Thành
cảm thấy thân thiết. Không tự chủ được nàng liền đi lại, cùng Bạch Khiết sóng
vai đứng trên cao bắt đầu nói chuyện.
Đối mặt với hành động liều mạng của Lí Minh Nguyệt, Lưu Phong cũng không dám
chậm trễ. Hắn nhướn mày, Hạo Thiên kiếm hóa thành một tia chớp màu vàng lợt
bắn tới.
Kiếm quang tới gần, trong hắc ám khí đột nhiên vang ra một tiếng rống lớn. Lí
Minh Nguyệt như một con thú hoang đang phát ra tiếng gầm gừ thật lớn. Âm thanh
vang tận trời mây, Hắc ma khí trong cơ thể hắn như đã thành bản khí, lấy thân
thể hắn làm trung tâm lan tỏa ra xung quanh.
Lại đối diện với áp lực không kể xiết, sắc mặt Lưu Phong hơi âm trầm, đối phó
Hắc ma khí của Lí Minh Nguyệt dường như có phần ngoài dự liệu của bản thân.
Mật độ quá mạnh, mà khả năng dùng thần điểu Phi nhi phóng ra Tử Vi Linh hỏa đã
giảm, dù sao tiểu điểu còn chưa đủ lớn.
Sắc mặt Khuynh Thành khẽ biến dường như có điểm lo lắng. Nàng không hề cùng
Bạch Khiết nói chuyện, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào đại chiến của hai
người trên không.
“Không cần lo lắng, tiểu tình nhân của ta không có việc gì.” Bạch Khiết thản
nhiên nói.
“Thần tiên tỷ tỷ, người cùng tỷ phu nhà ta ở cùng một chỗ khi nào, sao ta
không biết?” Khuynh Thành thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của Bạch Khiết trong
lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trực giác nói cho nàng biết vị thần tiên tỷ tỷ
này dường như còn lợi hại hơn tỷ phu. Có nàng ở đây lược trận, quả thật không
còn lo lắng nữa.
“Ha ha, đây chính là bí mật” Bạch khiết cười cười mờ ám: “Kỳ thật cho tới nay,
ta biết ngươi, ngươi lại không biết ta. Vài lần ngươi cùng tiểu tình nhân của
ta vuốt ve nhau, thậm chí là ngủ cùng một chỗ, ta đều là biết hết. Đúng rồi,
ngươi còn ra rất nhiều nước…”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa…” Nghe đến đó, Khuynh Thành đỏ mặt, vội vàng la
hét không cho Bạch Khiết nói tiếp. Chuyện này nếu là để cho người khác nghe
được, về sau không mặt mũi gặp mọi người.
Lúc này, Hắc ma khí đã hoàn toàn bao vây Lưu Phong, áp lực cực lớn khiến cho
Ngũ Đại Nguyên Anh của hắn cùng nhau phát lực, Hạo Thiên kiếm nhấp nháy kiếm
quang vàng lợt cũng phát ra càng sắc bén càng mãnh liệt.
“Khặc khặc—!” Lý Minh Nguyệt thấy mình dùng Hắc ma khí bao vây Lưu Phong thành
công thì phát ra tiếng cười làm người ta sởn tóc gáy. Hiển nhiên, hắn đã sắp
bị tẩu hỏa nhập ma.
“Công tử, mau phế bỏ Hắc ma khí a…” Lôi Thiên Cừu đứng một bên lo lắng,
nhưng mà cũng không biết làm sao. Đừng nói hắn hiện tại không đến đó được, cho
dù là có đến được thì cũng là bất lực. Trừ phi là chủ nhân tự mình giá lâm,
mới có thể phá giải nguy cơ công tử tẩu hỏa nhập ma.
“Mau nhìn, tiểu tình nhân của ta dương uy—!”
Bạch Khiết dường như nhìn ra điều gì đó, vội vàng nhắc nhở Khuynh Thành.
Khuynh Thành nghe vậy, vội vàng đưa mắt nhìn Lưu Phong, dường như có chút học
kiểu nói của Bạch Khiết: “Tỷ phu của ta đích xác phải dương uy—!”