“Sư tôn, người cứ yên tâm, chàng sẽ không thua bất cứ kẻ nào. Cả đời cả kiếp
này không có ai có thể ngăn cản đựoc chúng con ở bên nhau” Đình Nhi cùng Lưu
Phong tâm ý tương thông, đây không phải là việc mà người bình thường có thể
giải thích đựơc.
“Hảo hài tử, thấy con tin tưởng Lưu Phong như thế, ta cũng an tâm”
Dừng một chút, nàng lại tiếp tục: “Ta là sư tôn của con, ta tuyệt đối không
muốn con chịu thiệt thòi. Tương lai nếu có chuyện không may xảy ra, sư tôn dù
chết cũng sẽ chu toàn cho con”.
Đình Nhi nghe thế liền cảm thấy xúc động tràn đầy cảm kích thốt lên: “Đa tạ sư
phụ”.
“Đồ ngốc, sao con lại khách khí như thế” Ngưng Nguyệt đại sư mỉm cười, trong
lòng cảm thấy rất vui vẻ. Có thể thấy đệ tử với mình vứt bỏ được oán hận, khôi
phục quan hệ như trước. Điều này đối với nàng thật là đại hỉ.
“Đình Nhi, mấy ngày này ở sư môn con không nên rời khỏi ta. Ta e rằng Đạo Đức
chân nhân kia lại đến đây làm phiền con…”
Ngưng Nguyệt đại sư cẩn thận dặn dò.
“Ân—!”
Trong khoảng thời gian này, các trưởng bối như Đạo Đức chân nhân có thể nói là
hao tâm tổn huyết, đều tới khuyên bảo Đình Nhi rằng nàng cùng Thiên Tâm là do
ông trời tác hợp. (ND: Ông trời là Lưu Phong cơ mà: 60:)
Bọn họ đều là trưởng bối của Đình Nhi, cho dù nàng rất tức giận nhưng cũng
không dám trở mặt. Cũng may là có Ngưng Nguyệt khôn khéo đỡ cho nàng nên mới
tránh được rất nhiều phiền toái.
Đêm khuya, trong phòng của Lưu Phong, mùi phấn son nồng đậm cùng với tiếng nam
nữ rên rỉ tạo nên một khung cảnh mị hoặc.
Lưu Phong nằm trên chiếc giường to lớn của mình thở hổn hển. Hắn chỉ cảm thấy
cả người dễ chịu đến cực điểm, hôm nay quả thật là rất sung sướng.
Ở bên cạnh, Ân Tố Tố cùng Ân Quí Phi, một đôi mỹ nhân, cơ thể ngọc ngà vặn
vẹo. Trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ dụ hoặc. Màu da cũng trở nên ửng
đỏ. Dấu vết của việc giao hoan vương vấn khắp nơi.
“Phong nhi, nếu ngươi mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi”. Ân Quí phi chậm rãi di chuyển
thân mình. Tay nhẹ nhàng làm việc không có qui củ phía bên dưới hạ thân của
Lưu Phong.
Lưu Phong thân thể bị sờ thì rùng mình một chút. Thầm nghĩ, hai người các
nàng, một lớn một nhỏ liên tiếp mê hoặc ta, muốn nghỉ cũng thật là quá khó
khăn đi.
Khi nói chuyện, Ân Quí Phi, tay đã ***ng đến bộ phận mẫn cảm của Lưu Phong, nhẹ
nhàng xoa xoa làm cho hắn ngứa ngáy khó chịu. Kéo chặt Ân Quí Phi vào trong
ngực: “Cô cô, lòng ta lại bốc lửa lên rồi, người nói phải làm sao bây giờ?”
Ân Quí Phi rên lên một tiếng, nhiệt độ trong phòng lập tức tăng lên.
“Lão công, chàng vẫn còn có thể được sao?” Thấy hai tay của Lưu Phong trên
người cô cô không có qui củ, khuôn mặt nhỏ nhắn Ân Tố Tố trở nên ửng đỏ, miệng
thở hổn hển. Đối với năng lực của lão công, nàng có chút khâm phục. Phải biết
rằng, lúc trước, hai nàng hầu hạ hắn, hắn dã tiết thân đến bốn lấn. Đến bây
giờ vẫn còn có thể, thật là quá khoa trương. : 94:
Cái gì mà còn được hay không? Lưu Phong mười phần tin tưởng: “Cam đoan là các
nàng đều sẽ không xuống giường được” Nói xong, bàn tay to lớn đã nhanh chóng
tiến đến hạ thân của Ân Quí Phi khiến cho nữ nhân này nằm trong lòng hắn run
rẩy.
“Phong Nhi. Ngươi nên rời giường đi. Đừng quên là hôm nay ngươi sẽ chủ trì hội
nghị cải cách (nv: đối)+cách-tác giả dùng kiểu viết của mạng) Ân Quí Phi tuy
rằng muốn cùng Lưu Phong tái chiến thêm vài lần nhưng nàng cũng hiểu, đại sự
là không thể trì hoãn.
Được Ân Quí Phi nhắc nhở, Lưu Phong mới nhớ ra kế hoạch hệ trọng của mình.
Trong lòng vừa thấy hổ thẹn vừa thấy cảm kích.
Anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân, câu nói này vẫn luôn đúng.
Lưu Phong cảm thấy xấu hổ, trong vô thức hắn dường như đã muốn hưởng thụ cảnh
gia đình hạnh phúc.
“Cô cô, cảm ơn nguời đã nhắc nhở ta—!” Lưu Phong tay nắm bắt vị trí mẫn cảm
nhưng miệng vẫn nói thực nghiêm túc.
“Ai, mệnh ta thật là khổ a… !” Không đợi Ân Quí Phi nói gì, Lưu Phong đã thở
dài.
Thấy Lưu Phong vẫn còn thở dài, Ân Quí Phi cùng chắt nữ của mình nhẹ nhàng
cười.
Ân Quí Phi vuốt ve ngực của hắn dịu dàng nói: “Phong nhi, tương lai đại sự
thành công, chúng ta sẽ có cơ hội. Đến lúc đó nếu ngươi thích ta mỗi ngày đều
ở trên giường hầu hạ ngươi—!”
Ân Tố Tố cười nói: “Lão Công, đến lúc chúng ta sẽ làm ra một cái giường lớn
hơn, tất cả các tỉ muội đều sẽ cùng hậu hạ chàng…”
Trong đầu Lưu Phong liền hiện ra cảnh xuân sắc nhất long N phượng.
Yên nào, không biết có thể bị thoát tinh mà chết hay không?
“Lão công rời giường đi, đã không còn sớm nữa” Trong phòng tràn đầy xuân ý, Ân
Quí Phi cùng Ân Tố Tố, vạch chăn ra đuổi Lưu Phong.
Lưu Phong vừa muốn rời giường, nhưng lại thấy thân hình của Ân Quí Phi thì dục
hoả bùng lên.
“Lão công để thiếp giúp chàng hạ hỏa…” Ân Tố Tố dường như đọc được điều gì
đó trên mặt Lưu Phong liền đẩy hắn ngã xuống, theo sau đầu cũng đã vào giữa
hai chân hắn. Dùng kỹ thuật đem vật quái quỉ đó mà ngậm chặt luyện chế. Lưu
Phong lập tức phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.
“Phong Nhi ngươi giúp ta hạ hỏa nào—!”
Ân Quí Phí dường nhi không chịu nổi, đột nhiên nhấc bờ mông trắng như tuyết
đặt lên đầu của Lưu Phong, để vị trí mẫn cảm kia vào ngay miệng của hắn.
Không khí trong phòng lập tức bị xuân tình bao phủ, tiếng nữ nhân rên rỉ,
tiếng nam nhân thở dốc đan xen vào một chỗ, hội tự thành một âm thanh tối
nguyên thuỷ.
Ở trong tình cảnh khác thường, Lưu Phong cùng Ân Quí Phi gần như lên đỉnh dục
vọng cùng một lúc, chỉ khổ cho Tố Tố bị một chất lỏng văng lên đầy mặt.
Xong việc, Lưu Phong xoay người một cái, thích mãi không thôi.
Vuốt ve một lát, cả ba người đều rời giừơng, Ân Quí Phi cùng Ân Tố Tố vội vàng
hầu hạ Lưu Phong mặc quần áo, nhưng thứ nhạy cảm đều được Ân Quí Phi dùng
miệng rửa sạch sẽ.
Chuẩn bị xong, Ân Quí Phi sắc mặt đỏ bừng ôm lấy tay Lưu Phong thủ thỉ: “Phong
nhi ngươi có thấy ta dâm đãng quá hay không?”
Lưu Phong thuận tay nắn bóp ngực nàng cuời nói: “Cô Cô, sao người lại nói việc
vô vị này, ta không phải đã nói là ta thích người như thế. Ta thích sự kích
thích của người…”
Ân Quí Phi, mặt đỏ bừng lên, thanh âm như muỗi kêu: “Ngươi thích là tốt rồi—!”
Lưu Phong ôm Ân Quí Phi vào lòng nói: “Cô Cô, người ở trên giường càng dâm
đãng ta càng thích—!”
“Đại sắc lang—!”
Ân Quí Phi nắm chặt tay đấm vào ngực hắn mấy cái. Vẻ mặt lại càng thêm quyến
rũ. Nắm chặt tay của Lưu Phong cùng Tố Tố dịu dàng nói: “Chỉ mong chúng ta sau
này không bao giờ… tách rời ra nữa”.
Lưu Phong hắc hắc cừơi: “Yên tâm. Chúng ta sẽ không bao giờ tách rời ra nữa.
Đúng rồi cô cô, khi nào có thời gian, người “dạy dỗ” Tố Tố nhé…”
Ân Tố Tố nghe vậy, mặt đỏ bừng, ừ nhẹ một tiếng, cúi đầu nói: “Lão công, chờ
khi chúng ta gặp lại, thiếp sẽ hấp khô chàng—!”
Lưu Phong cười ha hả một tay ôm lấy Tố Tố, tay kia đặt lên chỗ to tròn nắn bóp
vài lần.
“Phong nhi, trong đầu ngươi nghĩ ra nhiều thứ như vậy, cái gì là quân sư lữ
đoàn doanh liên phái. Sao ta trước kia đều chưa từng nghe nói qua? Ngươi cải
cách như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?” Đột nhiên Ân Quí Phi lo lắng hỏi
một câu.
Lưu Phong trong lòng tràn đầy tự tin: “Cô Cô yên tâm, về việc cải cách ta đều
nắm rõ”.
Nhìn bộ dáng tự tin của hắn, Ân Quí Phi cười vui vẻ, ưỡn bộ ngực to tròn tiến
đến bên người của hắn, dùng sức ma sát vài cái, nhìn quyến rũ nói: “Phong nhi,
ta tin tưởng, bất luận làm cái gì thì ngươi đều thành công”.
“Ân, lão công, thiếp cũng tin tưởng chàng. Bởi vì chàng là lão công của
thiếp—!” Ân Tố Tố cũng xúc động nói.
Lưu Phong hai tay mạnh mẽ vỗ vào tuyết đồn của hai nàng. Sau khi sửa sang lại
quần áo rồi mới cùng Ân Quí Phi và Ân Tố Tố đi ra.
Vừa mới bước ra khỏi cửa liền gặp phải Khuynh Thành. Xem bộ dáng của nàng ta
cùng cặp mắt gian tà, hiển nhiên là muốn rình coi hoặc là nghe lén. Ai, nha
đầu này hỏng rồi.
“Khuynh Thành, lén lén lút lút ở đây làm gì?” Lưu Phong cố ý ho khan một tiếng
rồi lớn giọng hỏi.
Khuynh Thành vốn là đang tập trung tinh thần nghe lén động tĩnh trong phòng.
Bất thình lình bị Lưu Phong hù liền hoảng sợ quay lại nhưng rất nhanh phục hồi
lại tinh thần, vội vàng cười xòa: “Làm sao mà lén lút, muội đến là gọi huynh
rời giường. Đừng quên là hôm nay huynh còn có hội nghị quân chính mở rộng của
Phong Thành”.
“Thôi đi!”
Lưu Phong cười lạnh nói: “Khẳng định là muội tới để rình coi, đáng tiếc là
không thể thực hiện được rồi”.
Bị nói trúng tim đen, mặt Khuynh Thành liền đỏ bừng lên, ngượng ngùng nói:
“Huynh đã biết rồi à?”
Ngừng một chút, nàng đột nhiên nhảy đến, ôm lấy cánh tay của Lưu Phong tò mò
hỏi: “Tỷ phu, Quý Phi là cô cô của chàng, các người làm như vậy có cảm thấy
kích thích hay không?”
Ta kháo! Ba ngày không đánh, nha đầu kia thật sự là leo lên trời rồi.
“Ba—!”
Tay của Lưu Phong phát mạnh vào mông của Khuynh Thành. Khuynh Thành bất mãn la
lớn: “Tỷ phu thối tha, tỷ phu hư hỏng, chỉ biết khi dễ muội. Không phải là
muội đã bị huynh mắng rồi sao? Đại sắc lang, huynh chờ đến lúc muội kế thừa
Thánh Linh. Muội sẽ hấp khô huynh…”
“Không biết ai sợ ai a?” Lưu Phong cười cười đưa tay nắm tiểu nhũ của nàng
nói: “Tiểu nha đầu ngực vẫn còn quá mềm a, rất nhanh sẽ phát dục thôi”.
“Hừ—!”
Khuynh Thành tức giận Lưu Phong nói nàng chưa có phát dục rồi quay đầu đi
không thèm để ý đến hắn nữa.
Lúc hai người đi đến phòng hội nghị. Những nhân vật quân chính của Phong Thành
đã sớm có mặt. Chỉ chờ Lưu Phong tới để chủ trì đại cục.
Lưu Phong cũng không có phí thời gian vô ích, ngồi vào chỗ của mình rồi lập
tức bắt đầu. Đầu tiên là đem sự phát triển của Phong Thành khen ngợi một phen.
Sau đó mới bắt đầu nói ra tư tửơng cải cách của mình.
Đầu tiên là cải tổ quân đội. Lưu Phong y theo chế độ quân đội kiếp trước thay
đổi toàn bộ chức danh các đơn vị của Thần Thánh Quân Đoàn. Hàm quan chức cũng
được đổi thành quân hàm.
Thần Thánh Quân Đoàn sau khi thay đổi sẽ bao gồm sáu vạn tướng sĩ, chia làm ba
đạo quân. Thần Thánh Quân Đoàn thứ nhất có một vạn người, đều là những tướng
sĩ trải qua sự huấn luyện của Thu Sương, sức chiến đấu hơn tướng sĩ Thần Thánh
Quân Đoàn bình thường gấp mười lần. Thần Thánh Quân Đoàn thứ hai có hai vạn
rưỡi người, do Hắc Vân thống lĩnh. Thần Thánh Quân Đoàn thứ ba có hai vạn rưỡi
quân, do Thiên Đại thống lĩnh. Mặt khác, Lưu Phong tự mình làm tư lệnh Thần
Thánh Quân Đoàn, kiêm nhiệm thống lĩnh của Thần Thánh Quân Đoàn thứ nhất. Đan
Hùng làm phó tư lệnh Thần Thánh Quân Đoàn.
Dưới quân đoàn là sư đoàn, lữ đoàn, liên đoàn (tiểu đoàn), phái đoàn (đại
đội), ban đoàn (trung đội)… Xây dựng chế độ thực hành trách nhiệm, mỗi chiến
công đều có thể qui đến từng người. Ở trên mức độ rất lớn càng làm tăng sức
chiến đấu động viên quân đội.
Cùng với Thần Thánh Quân Đoàn, tất cả Thủ Bị quân trong vùng Phong Thành cũng
tiến hành cải cách. Nguyên Thủ Bị của Phong Thành Diệp Văn Lý bây giờ làm Tổng
Tư lệnh quân Thủ Bị Phong Thành cai quản đại quân Thủ bị bốn mươi sáu vạn
người. Quân Thủ bị các vùng được biên chế theo đơn vị, mỗi thành là một Quân
lấy một người làm Quân Trưởng, một người làm Phó Quân Trưởng cai quản đội quân
Thủ bị thay đổi từ hai vạn đến mười vạn người.
Để tăng sức chiến đấu cho quân đội, Lưu Phong giao trách nhiệm cho các quân
đoàn mau chóng tuyển ra người tài thao lược để làm thành Bộ Tham Mưu. Và trong
Thần Thánh Quân Đoàn cũng lập ra Bộ Tham Mưu, lấy Lãnh Nguyệt làm Tổng Tham
Mưu Trưởng.
Mặt khác, dựa theo ý tưởng của hắn, đợi khi các nhân viên kĩ thuật Tây y do La
Bá Đặc (Robert) đưa đến thì sẽ lập ra phân đội trị liệu y dược để bảo đảm sức
chiến đấu của tướng sĩ được duy trì lâu dài.
Cuối cùng, Lưu Phong yêu cầu các Quân, các Bộ tích cực gia tăng quân số, tranh
thủ trong vòng nửa năm Thần Thánh Quân Đoàn phải đặt tới con số mười vạn và
Thủ Bị quân phải đạt tới trăm vạn.
Sau khi tuyên bố cải cách quân đội, Lưu Phong lại bắt đầu cải cách các địa
phương. Đầu tiên là giữ chính sách hiện nay không thay đổi, tiếp theo là dùng
cách Chính Phủ chỉ đạo, thúc giục việc kiến thiết kinh tế Phong Thành tiếp tục
phát triển nhanh. Hơn nữa hắn cải cách đề xuất chức vụ Bộ Khoa Kỹ Ngoại vụ,
dùng Tần Vĩ Bác đứng đầu Bộ Khoáng sản, lấy Liễu Thanh Nghi cùng Ân Tố Tố nhận
chức lãnh đạo Bộ Giáo dục. Còn có Ân Quí Phi cùng Bạch Vũ đứng đầu Bộ Nông
nghiệp. (trùi, thèng này nó cho cả nhà nó làm quan): 00 (39):
Vương Đông Đông cùng Tố Nương làm chánh phó tư lệnh căn cứ huấn luyện của Thần
Thánh Quân Đoàn.
Tổng thể mà nói, ở những vị trí quan trọng, Lưu Phong đều cho nữ nhân của mình
đảm nhận. Thiên Đại cùng Hắc Vân tuy là người Phù Tang, nhưng mạng nhỏ của bọn
họ đều nằm trong tay của Lưu Phong cho nên bọn họ sẽ tuyệt đối trung thành
không cần phải lo lằng gì.