Thái tử phi biết được tin Yến vương bị giữ lại ở trong cung, vốn còn muốn tự
mình đến gặp, thế nhưng đi đến nửa đường lại quay về. Yến vương nói không sai,
gần đây trong cung có rất nhiều tai mắt của Lưu Phong, nếu mình cứ đi gặp Yến
vương như vậy thì nhất định sẽ khiến Lưu Phong hoài nghi.
Không phải là nàng sợ Lưu Phong biết được thân phận của Yến vương, nàng lo là
sau khi Lưu Phong biết chuyện thì mình sẽ mất đi một lợi thế để nói điều kiện
với Lưu Phong.
“Á Đương, bây giờ ngươi bảo ta nên làm gì đây?” Thái tử phi cau mày, dường như
hơi khó quyết định. Điều nàng lo nhất bây giờ chính là Lưu Phong sẽ không nhận
nàng.
Nàng sợ vì chuyện năm đó mà Lưu Phong sẽ bất hòa với nàng.
Trong lòng nàng không muốn trở thành kẻ địch với Lưu Phong.
“Điện hạ, thuộc hạ nghĩ người đã lo lắng quá nhiều rồi, tiểu Hầu gia sẽ không
sinh sự với người đâu. Nếu không sao hắn có thể nhẫn nhịn được lâu như vậy?
Trước kia lúc thuộc hạ và bất tử chiến sĩ còn chưa đến kinh đô, hắn hoàn toàn
có cơ hội giết người báo thù, nhưng hắn lại không làm như vậy. Điều này đã làm
sáng tỏ mọi vấn đề.” Á Đương cẩn thận phân tích từng li từng tí.
Được Á Đương nhắc nhở, vầng trán của Thái tử phi liền dãn ra rất nhiều.
Không thể nghi ngờ gì, lời Á Đương nói rất có đạo lý. Nếu như Lưu Phong muốn
đối phó nàng báo thù cho cha, thì hắn cần gì phải chờ đến bây giờ, hắn hẳn là
đã phải sớm xuống tay rồi.
Có điều cũng không thể không suy nghĩ, không chừng Lưu Phong lại muốn cho nàng
thân bại danh liệt rồi mới giết.
Nghĩ vậy, Thái tử phi không khỏi cảm thấy căng thẳng, nếu suy nghĩ của nàng là
thật thì nàng nên làm cái gì bây giờ? Không phải là nàng sợ Lưu Phong, chỉ là
nàng có một tình cảm khó hiểu với Lưu Phong nên mới không muốn làm địch thủ
của Lưu Phong.
“Điện hạ, thuộc hạ biết điều người đang lo lắng, có điều thuộc hạ nghĩ hắn sẽ
không làm vậy đâu. Nếu như thuộc hạ đoán không sai thì chắc là Lưu Phong đang
quan tâm đến cha đẻ của Thái tôn.” Á Đương phân tích.
“Ý của ngươi là bảo ta nói chân tướng cho Lưu Phong, thế nhưng liệu hắn có tha
thứ cho ta không? Hơn nữa, trong tương lai cả thiên hạ sẽ đều biết thân phận
của hắn thì ta nên làm gì đây?” Thái tử phi càng thấy nhức đầu hơn.
“Điện hạ, xe đến trước núi ắt có đường. Người không cần lo lắng như vậy, thuộc
hạ nghĩ người nên nói chuyện thẳng thắn với tiểu Hầu gia. Nếu không được việc
thật thì chúng ta cứ y theo kế hoạch mà hành động. Với lực lượng của chúng ta
bố trí ở kinh đô và trong Hoàng cung thì bắt lão Hoàng đế chắc chắn không có
vấn đề gì.” Á Đương kiến nghị.
Nghe Á Đương nói như vậy, Thái tử phi khóe miệng nhếch lên một nụ cười quái
dị: “Không sai, nếu không được việc thật thì chúng ta sẽ hành động theo kế
hoạch. Chỉ cần ta lên làm Nữ hoàng thì hắn cũng sẽ là của ta.”
“Điện hạ, hình như Hắc Phượng Hoàng tới?” Đột nhiên, Á Đương tâm sinh cảnh
giác, vội vàng bẩm báo với Thái tử phi.
Quả nhiên, có một gã Bất Tử Chiến sĩ tiến vào nói là có Hắc Phượng Hoàng cầu
kiến.
Thái tử phi dường như đã sớm biết Hắc Phượng Hoàng sẽ đến gặp mình. Trong
khoảng thời gian này, từ ngày đại triều Yến vương diện thánh trở đi, nàng đã
sai quan viên bên phe Đông cung gây không ít rắc rối cho Yến vương.
Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, Vương chắc cũng đã hết kiên nhẫn.
“Để nàng ta tiến vào!” Thái tử phi lạnh nhạt nói.
Rất nhanh, Hắc Phượng Hoàng đã đi đến, mặc dù trong lòng tràn đầy giận dữ,
nhưng khuôn mặt nàng ta bây giờ vẫn tươi cười, cung kính.
“Ra mắt Điện hạ!” Sau khi cung kính hành lễ xong, Hắc Phượng Hoàng đầy thâm ý
liếc nhìn Á Đương, ý bảo là không tiện nói.
“Có gì thì nói đi, Á Đương là người một nhà.” Trên đời này, người Thái tử phi
có thể tin tưởng được chính là Á Đương và Bất Tử Chiến sĩ thuộc hạ của gã.
Hắc Phượng Hoàng hơi do dự một chút, nói: “Điện hạ, chủ công của ta muốn ta
chuyển lời cho người. Ngồi cùng một con thuyền, sao phải đấu đá lẫn nhau.”
“Hừ!”
Thái tử phi khinh bỉ “hừ” một tiếng, nói: “Ta và y không đi chung một con
đường. Quay về nói với y, bảo y mau nghĩ ra biện pháp giải quyết, nếu không ta
sẽ phơi bày thân phận của hắn ra ánh sáng.”
“Điện hạ, người đừng quá kích động a!” Hắc Phượng Hoàng vẫn luôn canh cánh
chuyện này trong lòng, chủ công mình không biết ăn nhầm phải thuộc gì mà tự
dưng để lộ thân phận với Thái tử phi. Đây đúng là sai lầm lớn nhất. Theo nàng
biết, cả Huyền Hoàng môn cũng không có mấy người biết được thân phận thật của
y, ngay cả Hắc Phượng Hoàng nàng là thuộc hạ tâm phúc nhất của chủ công cũng
chỉ mới được biết có vài ngày.
“Lắm lời, việc của ta không tới lượt ngươi xen vào. Ngươi quay về đi!” Thái tử
phi không khách khí hạ lệnh tiễn khách.
Hắc Phượng Hoàng mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng không dám nói gì nữa.
Lúc trước Á Đương và Bất Tử Chiến sĩ còn chưa vào cung, nàng còn có thể ỷ vào
tu vi của mình mà cãi lại vài câu. Nhưng bây giờ đã khác rồi, mặc dù chưa giao
thủ với Á Đương, nhưng nàng biết, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của Á
Đương. Dù cho có cả Tứ Đại Hộ pháp cũng chưa chắc đã đánh thắng.
“Một nữ nhân luôn cho mình là đúng!” Bóng lưng Hắc Phượng Hoàng vừa khuất,
Thái tử phi đã nói một câu thực xúc phạm.
Trong căn phòng rộng lớn, Lưu Phong thoải mái nằm trên giường chăn ấm đệm êm,
trong lòng ôm ấp Alice (Ái Lệ Ti) và Barbara (Ba Ba Lạp). Ở trước mặt bọn họ
có một đội nữ tử dị quốc phong tình ăn mặc hở hang, đang uốn eo lắc mông, múa
những điệu múa nỏng bỏng.
“Điềm Tâm (darling), chàng thấy được không? Những tỷ muội này đều được chúng
ta huấn luyện theo yêu cầu của chàng, nếu chàng vẫn cảm thấy chưa được thì
chúng ta sẽ tiếp tục bồi dưỡng theo phương pháp này.” Ái Lệ Ti một tay sờ đến
đũng quần Lưu Phong, một tay vuốt ve bộ ngực hắn, nũng nịu nói.
Lưu Phong cười hắc hắc, đưa tay nhéo một cái trên trái đào của nàng, gật đầu
nói: “Không tệ, rất hứng thú, khi về nàng và Robert (La Bá Đặc) bàn bạc một
chút. Tốt nhất là có thể chuẩn bị được nhiều nhiều nữ tử từ châu Âu như vậy,
cố gắng trong vòng nửa năm phân bố những nữ tử này đến toàn bộ Thiên Thượng
Nhân Gian.”
“Điềm Tâm, ngươi nói có thêm các nàng vào, Thiên Thượng Nhân Gian có hưng
thịnh thêm không?” Ba Ba Lạp cười hỏi: “Hôm qua ta còn nghe La Bá Đặc nói, mấy
ngày gần đây, ở châu Âu cũng xuất hiện tửu ba và nơi sắc tình giao dịch như
Thiên Thượng Nhân Gian. Ta đang suy nghĩ, hầu gia chưa từng đến châu Âu. ngươi
làm sao có thể nghĩ ra tuyệt chiêu này?”
“Ngươi nha, hay quan tâm vớ vẩn, đương nhiên vì Điềm Tâm của chúng ta là thiên
tài rồi!” Cảm nhận được dưới háng Lưu Phong có gì đó lớn dần dần lên, Ái Lệ Ti
thêm phong tao. Đôi trái đào tiên không ngừng ma sát với cánh tay Lưu Phong,
hơi cố ý phô trương. Tiểu yêu tinh biết Lưu Phong qua vài ngày nữa sẽ phải đi,
lòng nghĩ thầm dù thế nào cũng phải cố điên cuồng thêm vài lần, dùng bản lĩnh
để chinh phục hắn. Khiến hắn sau này không thể quên được nàng.
Trong tiếng nhạc mạnh bạo, dị quốc nữ tử đến từ châu Âu uốn éo eo thon mềm như
rắn nước, không ngừng biểu diễn các động tác dụ người.
Những nữ tử này trên người chỉ có một lớp lụa mỏng như cánh ve che phủ ba điểm
bí ẩn gợi cảm trên người. Theo từng điệu múa, đôi trái đào tiên đầy đặn của
các nàng không ngừng rung động, hơn nữa bãi cỏ thơm giữa hai chân còn không
ngừng ẩn hiện, thật sự là trêu người quá mức.
Lưu Phong thưởng thức màn múa kích tình khiến người khác hưng phấn không thôi,
trong lòng lại ôm hai vị mỹ nữ thì cảm thấy cực kỳ thích chí. Lại nói cũng tại
lúc trước hắn quên không nhờ La Bá Đặc tiến cử một ít nữ tử dị quốc phong tình
đến Thiên Thượng Nhân Gian kiếm tiền. Quan to và phú hào đế quốc đã chơi chán
cái vị hương đồng gió nội rồi, nhu cầu nữ tử nước khác thực sự rất cần thiết.
Thực ra có kiếp trước của Lưu Phong, gà ngoại quốc giá trị cũng hơn gà trong
nước nhiều.
Tỷ muội Ái Lệ Ti, Ba Ba Lạp dựa bên người Lưu Phong, mặt nở một nụ cười, một
bên cứ lẳng lặng thưởng thức biểu diễn, một bên lại thay phiên nhau vuốt ve
vật cứng dưới háng Lưu Phong, trên trán đã có vài phần xuân ý.
“Điềm Tâm, uống thêm một chén nữa đi!”
Rượu có thể gợi tình, Ái Lệ Ti cười quyến rũ nói, bưng một chén rượu ngon kề
vào miệng Lưu Phong.
Ái Lệ Ti khuôn mặt quyến rũ đỏ bừng vô cùng mê người, ánh mắt long lanh. Bộ
ngực đầy đặn quang minh chính đại ma sát với cánh tay của Lưu Phong, bàn tay
nhỏ bé lại liên tục xoa nắn dưới háng nam nhân.
“Điềm Tâm, gia tộc Tam Diệp Thảo rất gian xảo. Nếu chàng muốn đem kỹ thuật làm
nội y chuyển nhượng cho bọn họ thì phải cẩn thận một chút, ta đề nghị chàng
trực tiếp hợp tác với bản thân La Bá Đặc, đừng tùy tiện giao thiệp với gia tộc
Tam Diệp Thảo.” Ba Ba Lạp thân thể vặn vẹo, tiện thể nhắc nhở Lưu Phong.
“Ân, ta biết, ta cũng đang có ý này.” Lưu Phong quả thật cũng sợ dẫn sói vào
nhà, cho nên khi La Bá Đặc mong muốn có thể có được độc quyền kỹ thuật nội y
kiểu mới thì hắn cố ý ghi rõ trong hợp động đối tượng hợp tác chỉ giới hạn là
La Bá Đặc chứ không phải cả gia tộc hắn.
Đối với việc này, bản thân La Bá Đặc thì rất hài lòng, y biết vận khí của mình
đã đến rồi, lại gặp được một quý nhân như vậy. Thị trường nội y ở châu Âu mặc
dù lớn hơn Hoa Hạ đế quốc, nhưng về hình thức lại không hiện đại bằng của Lưu
Phong thiết kế được. La Bá Đặc sau khi được thấy qua Thiên Thượng Nhân Gian, y
đã nảy ra ý định hợp tác với Lưu Phong. Nhưng phải đến hai ngày trước mới đàm
phán xong xuôi.
Đồng thời, y quyết định lần sau trở lại Ái Nhĩ Lan, y sẽ bắt chước theo hình
thức và hạng mục phục vụ của Thiên Thượng Nhân Gian, để thành viên một gia tộc
giao hảo với mình chuẩn bị một tửu ba kiểu mới cỡ lớn. Bố cục của tửu ba sẽ
phối hợp với tập quán phong tình của địa phương, lấy nữ tử bản địa và nữ tử
của Hoa Hạ đế quốc làm nòng cốt. Hắn dự tính đây chắc chắn sẽ là một kế hoạch
rất có triển vọng.
“Điềm Tâm, chúng ta muốn!” Ái Lệ Ti thanh âm đầy cám dỗ khác lạ, Lưu Phong
nghe được không khỏi cảm thấy tâm thần rung động, cười nói: “Yên tâm, đêm nay
sẽ không thiếu sự vui sướng của các ngươi. Có điều trước tiên ta phải giao phó
cho các ngươi một chuyện.”
Nói tới đây, vẻ mặt Lưu Phong rất trang nghiêm, nói: “Qua vài ngày nữa ta phải
trở về Phong thành, thế cục kinh đô hỗn loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy
ra đại sư, cho nên ta phải sớm trở về. Tiếp đó, ta sẽ có điều chỉnh về cơ cấu
của Phong thành hiện giờ, ta tính ta sẽ bổ nhiệm hai người các nàng làm Bộ
trưởng Bộ Ngoại giao, phụ trách việc thông qua La Bá Đặc lôi kéo nhân lực và
kỹ thuật tiên tiến từ châu Âu.”
“Điềm Tâm, ý chàng là muốn chúng ta làm quan?” Ba Ba Lạp dường như hơi hưng
phấn, nha đầu này lúc trước rất mê làm quan, đáng tiếc chí tại trời cao, mệnh
như giấy bạc. May mà bây giờ gặp được quý nhân Lưu Phong nên được đổi vận.
“Không sai, làm quan.”
Tối hôm trước, Lưu Phong đặc biệt tìm La Bá Đặc đến, nói chuyện cả một buổi,
lúc đó, y đã giải thích thêm về vấn đề kinh tế, chính trị, văn hóa, quân sự
của châu Âu. Sau khi suy xét tỉ mỉ một hồi, trong đầu hắn đã xuất hiện ý nghĩ
đại cải cách.
Hắn trên cơ bản là đã nghĩ ra, y theo cơ cấu chính phủ kiếp trước, tiến hành
điều chỉnh Phong Thành lại từ đầu, cố gắng để mỗi người trong đó có thể phát
huy tác dụng lớn nhất, thúc đẩy sự phát triển của Phong Thành tiến thêm một
bước.
Hắn còn quyết đinh sẽ phát triển giáo dục theo kiểu tây học, chú trọng tây y
và một ít hạng mục khoa học kỹ thuật truyền thống, nhất định phải mau chóng
thu hút nhân tài.
Về ý tưởng tây y, kế hoạch sơ bộ của hắn là trước tiên chuẩn bị một y viện dã
chiến, bố trí cho mỗi chi bộ dội một phân đội điều trị. Nếu như vậy, tương lai
nếu phát sinh chiến loạn, trong quá trình tác chiến có thể đảm bảo hữu hiệu
tính mệnh cho các tướng sĩ. Trung y dĩ nhiên không tệ, nhưng tốc độ chữa dứt
bệnh tật lại không bằng được tây y. Hơn nữa trong trung y, đại phu có can đảm
cầm dao giải phẫu ngoại khoa thực sự quá ít.
Ái Lệ Ti cười rộ lên, thân thể trong lòng Lưu Phong vặn vẹo nhiều hơn, khuôn
mặt vô cùng quyến rũ dụ người. Nàng ôm lấy cổ Lưu Phong, hôn hít liên hồi.
“Điềm Tâm, chàng yên tâm, việc khác chúng ta không làm được nhưng riêng việc
ngoại giao thì chúng ta khẳng định sẽ không khiến chàng thất vọng…” Ái Lệ Ti
nghiêm túc nói.
“Ha ha, ta quả nhiên đã không nhìn lầm người!” Từ lần đầu tiên Lưu Phong gặp
Ái Lệ Ti và Ba Ba Lạp, hắn đã nhìn trúng kiến thức, cách ăn nói của hai nàng.
Trong khoảng thời gian này các nàng đã phát triển nông nghiệp của Phong thành
trở nên sinh động hơn, thực sự có thể gọi là người tài.
“Được rồi, các nàng báo cho La Bá Đặc đến, có một số việc ta còn phải bàn bạc
tỉ mỉ với hắn.” Lưu Phong vẫn nhớ mãi không quên chuyện súng bắn nhanh.
Mấy ngày nay, hắn dựa trên chút kiến thức sơ sài về quân giới của mình mà viết
ra nguyên lý cơ bản của súng liên thanh, đồng thời tiếp thu thêm rất nhiều suy
nghĩ, kiến nghị. Hắn mong La Bá Đặc có thể mang nguyên lý mình viết đến châu
Âu tìm nhân viên kỹ thuật tiên tiến nhất đương thời để nghiên cứu một chút,
xem có thể nhanh chóng sản xuất được không. Một khi thành công thì cũng có
nghĩa Lưu Phong hoàn toàn nắm giữ được vũ khí nóng. Trong chiến tranh sau này,
dù có là bộ đội thông thường dưới trướng hắn cũng có thể đánh đâu thắng đó,
không gì cản nổi.