Sau khi đả tọa một lúc, thần sắc của Yến vương đã tốt hơn rất nhiều. Tinh thần
sa sút lúc trước giờ đã biến mất, khuôn mặt vốn nhợt nhạt tiều tụy cũng dần
dần hồng hào trở lại.
“Vương gia, đến giờ rồi!” Tên tiểu thái giám dâng khăn lúc trước đứng ở ngoài
cửa nhắc nhở.
Đi ra khỏi phòng nghỉ, thẳng đường lát đá xanh mà đi, hấp dẫn vô số ánh mắt và
lời nghị luận của mọi người. Tất cả mọi người đều nhìn vị Yến vương gia đã
nhiều năm chưa tiến vào kinh đô này.
Thậm chí còn có vài vị tân đại thần mới lần đầu được nhìn thấy vị thân vương
tay cầm trọng binh này.
Ngoại trừ quan viên thuộc phe Yến vương đã chào hỏi qua lúc trước ở bên ngoài
ra thì còn các vị đại thần khác đều rất cảnh giác đối với Yến vương nên kính
nhi viễn chi, chỉ dám đứng xa xa nhìn mà bàn tán.
Yến vướng vừa đi vừa ngầm đánh giá đám quan viên chung quanh, trong lòng rất
khó chịu. Trải qua một lần thanh tẩy của bệ hạ, quan viên thuộc phe của Vương
tựa hồ không thể chiếm được ưu thế tuyệt đối trong triều đình nữa.
Đợi khi đi đến trước cửa Thượng thư phòng, thị vệ và thái giám cung kính hành
lễ thỉnh an với Ngài. Yến vương mỉm cười với hai tiểu hoàng môn này (chỉ những
người canh cửa). Hôm nay chỉ có duy nhất hai người này không phải là quan viên
cùng phe cánh mà vẫn cung kính với Vương. Chẳng qua Yến vương hình như đã quên
mất thân phận của mình, đường đường là một vương gia, tiểu hoàng môn có thể
không cung kính được không.
Hôm nay là buổi đại triều, quan viên vào triều nhiều hơn so với ngày thường
rất nhiều. Thượng thư phòng to như vậy dường như đã bắt đầu trở nên chật chội.
Có điều dựa vàp thân phận địa vị của Yến vương vẫn cứ đường đường chính chính
đứng ở đầu hàng văn võ bá quan.
Ở phía sau Vương, bên trái là nội các Trương Tử Ngưu đứng đầu quan văn, bên
phải là Nhạc Tử Lân đứng đầu quan võ Bộ Binh.
Thật ra, người đứng đầu đám quan võ vốn là Chánh Soái. Đáng tiếc, y mấy ngày
hôm nay vẫn cứ cáo bệnh không lên triều. Thế cho nên vị trí của hắn tự nhiên
là được Phó Soái Nhạc Tử Lân đứng thay. Những võ tướng vào triều đối với
chuyện này cũng không có ý kiến phản đối gì.
Đối với vị Yến vương nhiều năm không gặp này, Nhạc Tử Lân và Trương Tử Ngưu
cũng không dám tỏ ra quá thất lễ.
“Vương gia, nhiều năm rồi không gặp, người vẫn khỏe chứ!”
“Vương gia, tinh thần người càng ngày càng tốt!”
Hai người cùng chào một lúc.
Yến vương cũng không tỏ vẻ ngạo mạn với hai người, mỉm cười đáp lại với từng
người.
Tuy nhiên Yến vương vẫn thấy hơi phiền muộn, hai người này thật quá cứng đầu.
Bản thân Vương hành động đã lâu như vậy thế nhưng vẫn không có cách nào để lôi
kéo được hai người bọn họ.
Nhất là Nhạc Tử Lân, trong tay cầm gần trăm vạn đại quân, lại thêm uy tín
trong quân đội rất cao vẫn luôn là đối tượng Vương muốn tranh thủ. Chỉ là Nhạc
Tử Lân người này lại cực kỳ ngu trung, sống chết cũng không chịu dấn thân gia
nhập phe phái.
Yến vương đứng ở đầu hàng nhưng lại len lén nhìn chiếc Long Ỷ (ghế rồng).
Trong lòng Vương thầm suy nghĩ, tương lai chẳng bao lâu nữa mình sẽ hoàn toàn
chiếm được chiếc ghế kia.
“Bệ hạ giá lâm!”
Ngay khi Vương vẫn còn đang có khoái ý trong đầu thì một tên thái giám có
giọng khàn khàn như vịt lớn tiếng hô lên.
Yến vương hơi chột dạ, giật bắn cả người, vội vàng theo văn võ bá quan quỳ
xuống hành lễ, tung hô vạn tuế ba lần.
Lão Hoàng đế phất phất tay ý bảo mọi người bình thân, rồi sau đó chẳng thấy có
tiếp động tĩnh gì.
Hơn nửa ngày sau, Yến vương dường như không thể nhịn được nữa, hơi ngẩng đầu
lên nhìn lén một chút mới phát hiện ra vẻ mặt lão Hoàng đế không tốt, trông
rất mệt mỏi, giờ chính đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
“Bệ hạ, Yến vương điện hạ phụng chiếu vào kinh diện thánh, nhưng thời gian lại
chậm trễ, muộn ba ngày mới đến, xin bệ hạ trị tội khi quân của Vương!”
Đột nhiên, một vị quan bộ lễ thuộc phe Đông cung đứng ra khỏi hàng khởi tấu.
Yến vương căm giận nhìn viên quan kia, thầm nghĩ hơn phân nữa tên này là do
Điềm nhi sắp xếp để làm khó mình. Nàng nhất định là đang trách mình không đến
thương nghị chuyện của Lưu Phong với nàng.
Yến vương cảm thấy hơi oan ức, cái này không phải là hắn không muốn đi, mà là
không thể đi được. Đừng tưởng Lưu Phong tuổi còn nhỏ mà lầm, hắn làm việc cực
kỳ chu đáo cẩn thận. Nếu như không ngoài dự đoán, xung quanh Đông cung lúc này
sớm đã đầy tai mắt của Lưu Phong. Chỉ cần Vương có mặt ở đó là coi như thân
phận sẽ bị phơi bày hoàn toàn.
Nghĩ đến đây thì Yến vương lại thấy hối hận mãi không thôi, y thông minh một
đời nhưng chỉ vì chữ “cảm tình” mà lại để lộ thân phận thật của mình ở trước
mặt Thái tử phi. Cái này khác gì đưa cho nàng yếu điểm của mình.
Lão Hoàng đế nghe vị quan kia khởi tấu xong thì ánh mắt đầy thâm ý liếc nhìn
Yến vương, nhưng lại chẳng nói thêm lời nào.
Ngay lập tức liền có một vị quan thuộc phe Yến vương phản bác lại, thanh minh
hộ cho Yến vương.
Đến lúc này thì cuộc đại chiến tham tấu nhằm vào Yến vương đã bắt đầu rồi.
Mọi chuyện xảy ra hơi bất ngờ, nhưng bên trong đều chứa tình lý cả.
Đối với chuyện này Yến vương mặc dù hơi oán giận nhưng cũng sẽ không để trong
lòng, ngay từ đầu Vương đã không thèm nghe nội dung cụ thể trong lời tham tấu
của đám quan văn. Chắc chắn sẽ chẳng có gì ngoài mấy lời sáo rỗng nhạt nhẽo.
Vương không tin bệ hạ sẽ vì việc này mà trị tội mình.
Lão Hoàng đế thực sự rất mệt mỏi rồi, tối hôm qua Trần Hoàng hậu phóng đãng
kia khiến lão phải ăn đan dược ba lần liền, chiến đấu suốt cả đêm. Sáng nay
vừa mở mắt ra còn chưa kịp tìm nữ nhân để Thải bổ.
Cho nên bây giờ lão đã hoàn toàn thất thần rồi, lúc đầu thì lão quả thực nghe
không rõ quan viên ở dưới đang nói về cái gì.
Nhưng về sau thì trên triều bắt đầu ầm ầm lên cứ như cãi nhau, lão không muốn
nghe cũng không được. Tiếng công kích qua lại lẫn nhau của văn võ không ngừng
đập vào tai lão. Từ từ, tội trạng của Yến vương cũng dần to lên, ví dụ như cái
gì mà trong mắt không có vua, ý đồ mưu phản, kết bè kết cánh… các loại.
Hiện giờ triều đình đã sớm chia làm rất nhiều phe phái, làm gì còn ai không
kết bè kéo cánh nữa.
Có điều trận đại chiến hôm nay lại thuộc về hai phe Đông cung và Yến vương.
Bầu không khí tuốt kiếm giương cung trong thượng thư phòng đã không thể kìm
giữ lại được nữa, quần thần đều tấu lên yêu cầu bệ hạ quyết định chuyện Yến
vương chậm trễ tiến kinh.
Lão Hoàng đế không nhịn được nữa vung tay lên, ra hiệu bảo mọi người yên lặng.
Ai ngờ những vị đại thần này tranh cãi đến mức đỏ mặt tía tai, muốn dừng cũng
không dừng lại được nữa.
Thế là trong lúc nhất thời, thâm cung thần thánh nhất Hoa Hạ đế quốc đã trở
nên ồn ào như cái chợ vỡ.
Người bị công kích là Yến vương vẫn bình tĩnh như cũ, không nói một lời cũng
chẳng hề tự biện. Khóe môi Vương chỉ khẽ nhếch lộ ra một nụ cười trào phúng,
lặng lẽ nhìn hai đám đại thần đang chỉ trích và biện minh cho mình.
“Một đám phế vật!” Yến vương cực kỳ khinh thường đám quan lại này, cho dù là
đại thần là môn hạ của Vương cũng không được xem trọng. Vương từng phát thệ,
tương lai một khi được ngồi lên cái ghế kia thì thay đổi tất cả đám này.
Trong vương phủ của Vương có nuôi một đám thư lại giúp việc, so với đám quan
lại này thì giỏi hơn nhiều.
Đột nhiên, một tiếng quát giận dữ phát ra từ trên chiếc ghế rồng: “Im miệng!”
“Xem bộ dáng các ngươi đi, có còn ra dáng quan viên đế quốc nữa không hả…”
Lão hoàng đế thực sự không thể chịu được huyên náo nữa, giận dữ quát lên một
tiếng.
“Lão hoàng đế tức giận rồi!”
Hầu như cả quan viên đều giật mình một cái, đồng loạt ngậm hết miệng lại. Mặc
kệ ngươi là quan viên của phe nào, hiện giờ thiên hạ vẫn là của lão Hoàng đế.
Hoàng đế phát uy, còn ai dám nói lung tung nữa. Trong một năm nay lão Hoàng đế
đã giết không ít người, nhất là trong đại thần. Vua muốn thần chết, thần phải
chết.
“Yến vương, việc này khanh giải thích thế nào?” Lão Hoàng đế cuối cùng cũng
dời ánh mắt về phía Yến vương, ý bảo cho Vương giải thích để dập tắt lần phân
tranh này.
Yến vương sửa sang quan phục trên người một chút, bước ra khỏi hàng hành lễ,
tâu: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần sở dĩ đến muộn ba ngày là bởi vì trên đường
gặp vài tên thích khách.”
Lão Hoàng đế cười nhạt nói: “Thích khách? Sao lúc trước không nghe khanh nói
qua, có biết lai lịch của thích khách không?”
Yến vương nghiêm mặt nói: “Không dám giấu phụ hoàng, đám thích khách này thân
thủ bất phàm, thậm chí còn có cả tu chân giả tham gia. Nhi thần không thể tra
ra lai lịch của bọn chúng.”
Nói đến đây, ánh mắt Yến vương chuyển đến đám đại thần trên điện, nghiêm túc
nói: “Các vị, bản vương chậm trễ mặc dù có lý do nhưng cuối cùng vẫn phạm phải
tội khi quân. Mọi người không cần bàn cãi, ta cam nguyện chịu phạt.” Để xoa bỏ
sự nghi ngờ của bệ hạ, Yến vương buộc phải hạ thấp mình.
Quả nhiên, lão Hoàng đế rất thỏa mãn với mấy lời này của Yến vương, hài lòng
gật gật đầu nói: “Nếu là có lý do thì thôi bỏ qua đi.”
“Bệ hạ, Tam Vệ của Yến vương mấy năm nay phát triển quá nhanh, đã vượt quá mức
quy định. Xin bệ hạ điều tra làm rõ!” Một đợt sóng vừa qua lại một đợt nối
tiếp, vẫn là quan viên của Đông cung.
“Điềm nhi, ngươi quá khinh người rồi!” Yến vương mặt lạnh hẳn đi, trong lòng
oán hận chửi mắng.
Chuyện của Tam Vệ kỳ thực tất cả quan viên vào triều đều rõ. Đế quốc quy định,
binh mã Tam Vệ không được vượt quá ba vạn. Thế nhưng Yến vương lại không tuân
thủ theo quy định ấy, căn cứ theo thống kê một năm trước của Bộ Binh, Tam Vệ
của Yến vương binh mã ít nhất cũng phải hơn tám vạn.
Có kẻ tung ắt có người hứng nên tự nhiên là lắm người phụ họa theo (nv: phao
chuyên dẫn ngọc-đổi ngói lấy ngọc).
Rất nhanh, quan viên bên phía Đông cung lại tiếp tục khiển trách (nv: khẩu tru
bút phạt-bút phê miệng trách) Yến vương. Nhưng lại khác với lần trước, trọng
tâm của lần này là vấn đề Yến vương tạo phản.
Chuyện càng ngày càng lớn giúp một ít quan viên của phe khác đứng ở một bên
được xem kịch.
Trương Tử Ngưu và Nhạc Tử Lân cũng cười với nhau, lạnh lùng nhìn quan viên,
xem xem vở hài kịch này cuối cùng sẽ có kết quả như nào.
Tạo phản a? Chuyện lớn thế mà lão Hoàng đế vẫn chỉ ngồi yên trên ghế rồng,
lạnh lùng nói: “Yến vương, chuyện này là sao?”
Lời này vừa nói ra, quần thần đều lặng lẽ.
“Phụ hoàng, nhi thần làm việc bất lợi, khiến cho người phải phiền toái!” Yến
vương bước ra khỏi hàng nói một cách cung kính.
Lão Hoàng đế nhíu mày nhìn Yến vương, nói: “Thôi, chuyện Tam Vệ trẫm không
muốn hỏi đến nữa, kệ các ngươi tranh cãi”
Yến vương ngạc nhiên, không ngờ được lão Hoàng đế tự nhiên lại nói như vậy.
Vương vốn tưởng rằng lão sẽ giữ thể diện cơ.
Sau hai lần tranh cãi, lại bị lão Hoàng đế phát uy, quan viên phe Đông cung
cũng không dám tiếp tục gây khó dễ cho Yến vương nữa. Là người làm quan, ai
chẳng có chừng mực.
Sau đó, Yến vương báo cáo lại cho lão Hoàng đế tình hình phát triển của Yến
kinh trong những năm gần đây, đồng thời năm lần bảy lượt mời bệ hạ đến tuần
du.
Lão Hoàng đế dĩ nhiên là khéo léo từ chối. Với tình thế lúc này, lão nào dám
rời khỏi Hoàng cung nửa bước. Từ sau lần bị Hắc Ám võ sĩ ám sát lúc trước, lão
Hoàng đế ngay cả buổi đại triều cũng chọn tổ chức ở Thượng thư phòng. Cũng may
hiện giờ Thượng thư phòng đã được cơi nới rộng thêm vài lần, đủ để chứa hết
quan viên đế quốc.
Cuối cùng, sau khi quan viên các bộ khởi tấu một vài chuyện vặt vãnh khác, lão
Hoàng đế thực sự cảm thấy mệt mỏi, vung vung tay ý bảo bãi triều. Có điều lại
giữ một mình Yến vương ở lại.
Yến vương thấy rất khó hiểu, phụ hoàng ba ba gọi mình đến, nhưng ngay cả một
câu quở trách cũng không nói. Trái lại còn giải vây cho Vương, rốt cuộc là
trong hồ lô của lão có bán thuốc gì đây.
“Lão Tứ, phụ tử chúng ta đã lâu rồi không gặp mặt?” Lão Hoàng đế mỉm cười rời
khỏi Long Ỷ, vỗ vỗ vai Yến vương vài cái, nói: “Lần này vào kinh thì đừng vội
đi, trẫm đã cho người dọn dẹp vài căn phòng trong cung, nhi tử trước tiên cứ
an tâm ở đấy đã. Vài ngày gần đây thân thể Trẫm không được khỏe lắm, chờ ta
tĩnh dưỡng mấy ngày rồi phụ tử chúng ta sẽ cùng nâng chén nói chuyện.”
Yến vương mặc dù không muốn ở lại trong cung, thế nhưng cũng chẳng dám có ý
kiến ý cò gì, không còn cách nào khác đành gật gật đầu đồng ý.
Ngừng lại một chút, lão Hoàng đế lại nói: “Trẫm già rồi, thân thể hôm sau
không bằng hôm trước, vì lợi ích của đế quốc, trẫm nghĩ nên lập một Thái tử.
Lần này trẫm gọi lão Tứ vào kinh cũng là mong được nghe đề nghị của con”
Câu này vừa nói ra Yến vương càng cảm thấy hoang mang hơn, lẽ nào lão đã nghĩ
thông rồi?
Nhắc đến chuyện lập Thái tử, Yến vương ngài quả thực là người có tư cách được
lập nhất.
“Phụ hoàng, thân thể người vẫn còn cường tráng lắm, sống thêm vài chục năm nữa
cũng chẳng có vấn đề gì.” Yến vương vội vàng đáp.
“Ha ha, lão Tứ, nhi tử không nói thật rồi…” Vẻ mặt của lão Hoàng đế rất từ
ái, mỉm cười với Yến vương, nói: “Mỗi ngày đều có người chúc trẫm vạn tuế. Thế
nhưng trẫm cũng không hồ đồ đến mức tin vào những lời nói ấy. Mấy năm nay ta
đã nghĩ thông suốt rồi, kỳ thực trẫm cũng là người a. Là người thì phải có
sinh lão bệnh tử. Trẫm làm thiên tử cả đời, đã hưởng hết vinh hoa phú quý của
nhân gian, bây giờ nếu có ra đi thì cũng không có gì tiếc nuối nữa.”
“Có điều trẫm đời này cũng có những sai lầm.”
Nói đến đây, lão Hoàng đế hơi quay đầu, nói với Yến vương: “Xưa kia, ta không
nên chỉ quan tâm đến mỗi lão Đại mà mặc kệ sự sống chết của nhi tử. Chuyện của
Điềm nhi, quả thật ta đã xử lý không được thỏa đáng.”