Hi Du Hoa Tùng – Chương 822: Gặp lại Alice và Barbara – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 822: Gặp lại Alice và Barbara

“Hầu gia, người quá phận rồi đó!” Tư Mã Hạo Kiệt lạnh lùng nói: “Đừng có quên,
không thuộc quyền quản lý của Phong thành thì người không có quyền.”

“Ý ngươi là, Long Vệ quân của Tư Mã Hạo Kiệt ngươi có lý do để coi trời bằng
vung ở Phong Thành?” Khuynh Thành nhảy khỏi bàn, đi đến trước mặt Tư Mã Hạo
Kiệt, lạnh lùng nói: “Trong mắt bản tiểu thư ngươi không đáng một hạt cát,
đừng có mà đùa với ta. Mười ngày sau, nếu như ngươi không làm theo ý của tỷ
phu ta, ta sẽ đem hai mươi vạn Long Vệ quân của ngươi toàn bộ giết hết…”

“Ngươi… To gan, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Nếu y theo pháp luật
của đế quốc, ngươi đã bị tội chém đầu rồi…” Tư Mã Hạo Kiệt bị Khuynh Thành
chọc giận đến mức sắp phải hộc máu.

“Chém đầu, ngươi muốn giết ta?” Khuynh Thành nhếch miệng nở một nụ cười khinh
thường: “Tư Mã Hạo Kiệt, đừng tưởng rằng cái đám Long Vệ quân của ngươi có gì
đặc biệt hơn người, ta nếu muốn giết chúng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.”

“Ngươi… Ngươi dám uy hiếp bản soái?” Tư Mã Hạo Kiệt không nói lại được
Khuynh Thành, đành phải kháng nghị với Lưu Phong: “Hầu gia, người sao lại
không quản chứ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng ta sớm muộn cũng bị bệ hạ chém
đầu.”

“Hừ!” Lưu Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Nàng có bị chém đầu hay không, ta
không biết. Có điều kẻ nào dám làm xằng làm bậy ở Phong Thành của ta thì chắc
chắn sẽ bị chém.”

“Tư Mã nguyên soái, ta mong ngươi tự giải quyết cho tốt đi!” Sắc mặt Lưu Phong
trông không được tốt lắm. Ban đầu thực ra Lưu Phong cũng không định vạch trần
bí mật, ai biết được lại bị Khuynh Thành quấy loạn cả lên, không vạch trần
cũng không được nữa. Có điều thế cũng tốt, nói rõ mọi chuyện ra như vậy lại dễ
giải quyết. Dù sao thì Lưu Phong cũng không định để đám Long Vệ quân này tiếp
tục lưu lại Phong thành, cái bọn hỗn đản này đúng là sâu mọt, lưu bọn chúng
lại thì chỉ càng có hại thêm thôi.

Trước đây Lưu Phong sở dĩ đồng ý cho Long Vệ quân tiến vào, đó là vì sợ lão
hoàng đế mượn cơ hội mà nhổ cỏ tận gốc khi thực lực chưa vững nên không dám ý
kiến ý cò. Nhưng giờ thì khác rồi, Phong thành giờ đã phát triển nên hình nên
dáng, quân chính, nông nghiệp… Mọi phương diện đều có những bước tiến to
lớn.

Hơn nữa còn có Giang Nam Phượng viên, Ma giáo, Mộ Dung thế gia, Bách Dã Trường
Thanh. Hơn nữa còn có sự ủng hộ của quân bộ nữa. Thế lực như vậy, Lưu Phong đã
đủ tư cách để nói chuyện với lão hoàng đế rồi.

Mấu chốt nhất chính là lão hoàng đế còn phải đề phòng cả Yến vương với Đông
cung, làm gì còn thừa tinh lực để mà chú ý đến hắn chứ.

Tư Mã Hạo Kiệt mặt tái mét, Lưu Phong đã nói toạc ra cả rồi, y cũng không thèm
giả bộ nữa, kiên trì nói: “Hầu gia nếu đã nói thật rồi thì ta cũng nói thẳng
ra, không sai, lần tiểu phỉ trước đích xác có một nhóm quân sĩ lén nhân cơ hội
đánh cướp. Chuyện này về sau ta mới được biết, thế nhưng của cải đánh cướp
được quả thật đã bị bọn chúng tiêu xài hết, ta bây giờ căn bản không có biển
pháp nào để trả lại cả? Nếu không thì như này vậy, chúng ta đem chuyện này tấu
lên bệ hạ, để cho bệ hạ xử lý có được không?”

Mẹ nó, các ngươi vốn là cá mè một lứa. Tấu lên bệ hạ chỉ vô dụng, lão già ấy
chắc chắn sẽ giải vây cho các ngươi.

Lưu Phong đứng dậy, liếc nhìn Tư Mã Hạo Kiệt một cái, thản nhiên nói: “Ngươi
muốn tấu lên bệ hạ ta mặc kệ, nhưng của cải cướp đoạt phải trả lại. Thời gian
mười ngày, không thương lượng.”

Sắc mặt Tư Mã Hạo Kiệt cực kỳ âm trầm, trong lòng gã rất căm tức, thầm chửi
Lưu Phong khinh người quá đáng, Phong thành lớn như vậy, ngươi ăn thịt, ta húp
chút canh cũng không được, thật quá đáng quá mà.

“Hầu gia, người không phải đang làm khó ta đấy chứ?” Tư Mã Hạo Kiệt bất mãn
nói.

“Chúng ta đi!” Lưu Phong cười lạnh một tiếng rồi phất áo rời đi.

“Tư Mã Hạo Kiệt, ngươi tự mình giải quyết đi!” Khuynh Thành cáo mượn oai hùm,
trước khi đi còn quẳng lại một câu hung ác.

Khi bước đến cửa, Lưu Phong lại quay đầu lại, cười cười thâm ý nhìn Tư Mã Hạo
Kiệt, trịnh trọng nói: “Nhớ kỹ nha, ngươi chỉ có mười ngày thời gian thôi đấy,
hoặc là giao người, hoặc là giao tiền.”

“Chờ đã, không được đi!” Tư Mã Hạo Kiệt hiển nhiên đã bị Lưu Phong ép đến
cuống lên, ánh mắt trầm xuống, tựa như muốn bắt giữ đám Lưu Phong. Dù sao bọn
họ chuyến này đến cũng chỉ có bốn người, dưới trướng mình bây giờ có cả một
đại quân a.

Hắn đuổi đến, nói với Lưu Phong: “Hầu gia, không bằng lưu lại tiếp tục thương
lượng có được không?”

Đan Hùng cười lạnh nói: “Tư Mã Hạo Kiệt, ngươi không phải muốn giữ chúng ta
lại đấy chứ?”

Khuynh Thành cười khinh thường, đánh mắt cho tiểu Linh nhi một cái. Tiểu nha
đầu hiểu ý, liền bay lên lơ lửng giữa không trung, hai tay bấm pháp quyết. Đột
nhiên, thiên địa phong vân biến sắc, bầu trời vốn trong xanh nhất thời trở nên
âm u, từng đám mây đen nhanh chóng che lấp cả bầu trời.

“Ầm ầm!” Theo pháp quyết biến ảo của tiểu Linh nhi, một đạo thiểm điện to cỡ
cánh tay từ trên trời đánh xuống, bổ rụng luôn ngọn soái kỳ (cờ soái) dựng
trước cửa.

Tư Mã Hạo Kiệt cuống cả lên, ngẩng đầu nhìn đám mây giữa trời không, nếu mỗi
đám mây đều đánh xuống một đạo thiểm điện thì gã chết chắc rồi.

Gã vội vàng chạy tới, mặt cười cười nói với Lưu Phong: “Hầu gia, người xem
đấy… Tất cả mọi người đều là triều thần của đế quốc, cần gì phải gây chiến
như vầy…”

“Linh nhi, không được làm bậy!” Lưu Phong quát nhẹ một tiếng. Có điều trong
lòng hắn lại vô cùng mừng rỡ, giờ mới biết nữ nhi của mình lại có bản lĩnh
kinh người như thế. Nhớ đến lần ở Phúc thành, nàng còn chưa biểu hiện ra bên
ngoài, nhưng lần này lại chân chính gọi được thiên lôi đến. Có điều theo con
mắt phán đoán của Lưu Phong, thiên lôi tiểu Linh nhi triệu hồi lúc trước đã là
cực hạn của nàng. Mây đen đầy trời thế này thực ra cũng chỉ là một cảnh dọa
người mà thôi. Dù vậy, chiêu thức này của tiểu Linh nhi cũng đủ kinh thế hãi
tục rồi, nàng dù sao cũng chỉ mới có mấy tuổi thôi a.

Tiểu Linh nhi gật gật đầu, lúc này mới thu hồi pháp quyết lại.

Bầu trời phía trên quân doanh lại trở nên sáng sủa. Không chỉ Tư Mã Hạo Kiệt,
mà ngay cả các tướng sĩ trong quân doanh đều trợn tròn mắt, đây còn là người
sao?

“Nguyên soái, chúng ta đi trước, nhớ kỹ lời ta nói đấy.” Lưu Phong cười nhạt,
cầm tay tiểu Linh nhi rồi xoay người rời đi.

Khuynh Thành đắc ý làm mặt quỷ với Tư Mã Hạo Kiệt, sau đó vội vàng chạy theo,
cầm lấy bàn tay còn lại của Lưu Phong.

“Phó tướng, mau tấu lên cho bệ hạ!” Bây giờ muốn giải quyết chuyện này, Tư Mã
Hạo Kiệt cũng chỉ có thể trông chờ lão hoàng đế có thể đứng ra can thiệp. Hắn
nghĩ, Lưu Phong dù có to gan thế nào đi nữa, thì bây giờ cũng không thể nào
công khai chống đối lại bệ hạ được. Chỉ cần bệ hạ dựa vào điểm ấy mà hòa giải,
Lưu Phong chắc chắn không dám làm ra chuyện gì quá phận đâu. Chỉ là cũng vẫn
phải có một vài tên chịu tội thay thì mội chuyện mới dễ ăn dễ nói.

Rời khỏi quân doanh của Tư Mã Hạo Kiệt, Đan Hùng hỏi: “Lão đại, Tư Mã Hạo Kiệt
khẳng định sẽ cầu viện lão hoàng đế, ngươi thấy chúng ta có nên ngăn lại
không?”

Lưu Phong nghe xong, trong lòng suy nghĩ một chút, gật đầu, nói: “Dặn dò thủ
hạ, phong tỏa tất cả các con đường đến kinh đô.”

“Lão đại yên tâm, khi trở về ta sẽ đi phân phó.” Đan Hùng cười hắc hắc.

Khuynh Thành khinh thường nói: “Tỷ phu, nghe ta nói này, ngươi sao không đam
thẳng Long Vệ quân ra tiêu diệt toàn bộ. Ngươi lưu bọn họ lại chuyện càng thêm
rối. Nếu không, ngươi đem việc này giao cho ta, ta bây giờ sẽ phát lệnh cho
mấy tên gia hỏa ở hắc ám sở tài phán mau chóng đến đây, đem Tư Mã Hạo Kiệt và
đại tướng dưới trướng của gã giết sạch toàn bộ. Còn lại mấy tên lính đầu to
hiểu chút chuyện, chỉ cần ngươi phát lương thì ai cũng sẽ đi theo thôi…”

“Cho là ngươi thông minh đi, nhưng ngươi cho rằng người khác ai cũng là kẻ ngu
sao.” Lưu Phong nhịn không được gõ một cái lên đầu Khuynh Thành, bất mãn nói:
“Ta nếu làm như vậy, ngươi cho là lão hoàng đế còn có thể tiếp tục dễ dàng tha
thứ cho ta sao?” Lưu Phong từ lúc biết được thái độ của lão hoàng đế đối với
mình, làm mọi việc đều trở nên rất cẩn thận. Vạn nhất làm quá mức, vượt quá
ranh giới chịu đựng của lão hoàng đế, nói không chừng không đợi biết được thân
phận của Lưu Phong lão đã khai chiến rồi. Vì vậy trong khoảng thời gian này,
hắn phải cố gắng hết sức để không trêu chọc vào lão hoàng đế, mọi người sống
yên ổn với nhau là tốt rồi.

Khuynh Thành sờ sờ chỗ bị gõ, hầm hừ nói: “Không được đánh tiếp nữa, ngươi tại
sao lại luôn đánh người thế.”

Trở lại hầu tước phủ, Đan Hùng quay trở về quân doanh làm việc, Tiểu Linh Nhi
và Khuynh Thành cũng bị đuổi đi, còn Lưu Phong thì sai người gọi Alice (Ái Lệ
Ti) cùng Barbara (Ba Ba Lạp) đến.

Trước đó không lâu, Lưu Phong vừa nhận được một mỏ sắt từ chỗ Túc vương, Lưu
Phong muốn tìm hai nàng trao đổi một chút, xem có thể mượn kỹ thuật tây phương
làm một lò rèn sắt hay không. Phương thức tinh luyện kim loại Hoa Hạ đế quốc
đang dùng có hiệu suất quá thấp, lại rất lãng phí, chất lượng cũng không được
tốt. Bây giờ, Lưu Phong đã không dám đem thời đại này so sánh với vương triều
Đại Minh mà bản thân được học trong lịch sử nữa.

Hiển nhiên, ngoại trừ một số sự việc giống nhau một cách kinh người ra, hai
vương triều tựa hồ không phải là một. Cho nên, hắn cũng không biết trình độ
khoa học kỹ thuật của các quốc gia phương tây nước ngoài bây giờ đã đạt đến
mức nào rồi.

Hoa Hạ đế quốc cùng các quốc gia chung quanh đang ở thời đại vũ khí lạnh, Lưu
Phong muốn biết, quốc gia phương tây bây giờ có thể sản xuất ra khoái thương
bắn đạn (Khoái thương: súng bắn đạn bằng cách nổ thuốc nổ chứa trong viên đạn,
có thể bắn nhiều viên đạn một lúc) hay chưa. Nếu quả thật có khả năng ấy thì
Lưu Phong quyết định thành lập một công binh xưởng ở Phong thành. Nếu như quốc
gia phương tây thực sự sở hữu kỹ thuật như vậy, quân đội của Lưu Phong ngày
sau sẽ được trang bị toàn vũ khí nóng. Đương nhiên, đây chỉ là một ý tưởng mơ
mộng viển vông của Lưu Phong thôi.

Chí ít thì đến hiện giờ, ở thời đại của Lưu Phong bây giờ cũng chỉ có thể có
hỏa dược thương (Hỏa dược thương: Súng bắn đạn kim loại tròn nhưng bằng cách
nổ thuốc súng được mồi vào súng trước khi bắn. Bắn từng viên một, bắn xong lại
phải nạp thuốc súng mới) mà thôi. So sánh với khoái thương, hỏa dược thương
chỉ là cặn bã.

Alice và Barbara biết Lưu Phong muốn đặc biệt gặp các nàng, nhất thời vui vẻ
mãi không thôi. Hai người sau khi chăm chút trang phục một phen mới vội vàng
ngồi xe ngựa đi tới.

“Hầu gia, người rốt cuộc cũng nhớ tới hai tỷ muội chúng ta!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.