Hi Du Hoa Tùng – Chương 818: Thái Tử Phi lo âu – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 818: Thái Tử Phi lo âu

Tuy lòng rất chua xót, nhưng miệng nàng vẫn nở một nụ cười nhạt, từng bước đến
gần, đơn giản nói” Tiểu Hầu gia, nếu ngài không ghét bỏ ta, ta thật sự hy vọng
có thể trở thành nữ nhân của ngài” Túc vương phi biết, dựa theo ý tứ của Nhạc
Tử Lân, hẳn là muốn đem mình gả cho thuộc hạ của Lưu Phong, để có thể đạt được
sự che chở từ phía Lưu Phong. Nhưng nàng tốt xấu gì cũng đã làm Vương phi, hơn
nữa từ nhỏ đã là người có sự kiêu ngạo, làm sao lại chịu hạ mình như vậy. Theo
ý đồ của phụ thân, Túc vương phi dù có lớn mật hay không cũng khó mà nhắm vào
Lưu Phong được. Tuy rằng hiện giờ Túc vương phi vẫn chưa nảy sinh tình cảm với
Lưu Phong. Nhưng ít nhất thì nam nhân này cũng khiến nàng động tâm. Tương tự,
hắn cũng chân chính là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Tuy rằng đôi lúc
có hơi vô lại lẫn vô sỉ, nhưng mà những khuyết điểm nhỏ đó không che khuất nổi
hào quang quanh người hắn.

Đơn giản mà nói, nếu bắt buộc để lựa chọn nam nhân thì Túc vương phi sẽ đành
chọn Lưu Phong. Ít nhất thì trên người nam nhân này cũng có một nửa anh hùng
khí khái, giống hình tượng của nàng khi còn bé.

“Tình nhi tiểu thư, nàng vừa mới nói là muốn làm nữ nhân của ta sao? Ta không
nghe lầm đó chứ?” Lúc này Lưu Phong đã bị nữ nhân có bộ ngực vĩ đại này ép tới
góc tường.

“Không sai, tất cả những điều ta nói đều là sự thật…” Lúc trước nàng đúng là
có chút ngượng ngùng. Nhưng sau khi nói xong, Túc vương phi lại cảm thấy thoải
mái hơn rất nhiều.

Ha ha, quả nhiên có bản lĩnh, rốt cuộc đã từng làm Vương phi nên thật sự cũng
có vài phần khí phách. Lưu Phong cười hì hì nói: “Tình nhi tiểu thư, muốn làm
nữ nhân của thì nàng phải biết rõ rằng, nữ nhân bên cạnh ta rất nhiều, yêu cầu
của ta vốn cũng rất cao. Đúng rồi, không phải nàng muốn ta sờ sao, ta hiện tại
muốn sờ một chút.”

“Sờ đi!” Túc vương phi dường như bất chấp mọi thứ, biểu tình của nàng có chút
kích động: “Ta giữ lời, từ giờ trở đi, ta đã là nữ nhân của Lưu Phong chàng.
Tuy nhiên…”

Một câu tuy nhiên, lập tức khiến cho Lưu Phong rụt tay trở lại, cảm giác trong
lời nói có chuyện, hắn phải rõ ràng thì mới dám động thủ.

“Hoàng đế sớm hay muộn cũng sẽ khai đao với cha ta. Ta hy vọng chàng có thể vì
ta. Giúp cho cha ta vô sự” Túc vương phi nghiêm túc nói.

Cuối cùng… Hắn chính là đợi những lời này. Lưu Phong vì sao lại đến phủ
Nguyên soái tán gái. Bởi vì mị lực của Tình nhi quá lớn chăng? Tất cả đều
không phải. Mục đích của hắn rất rõ ràng là muốn lôi kéo Nhạc Tử Lân cùng Bộ
Binh của lão.

Lưu Phong hắc hắc cười nói: “Đây là tất nhiên, nàng trở thành nữ nhân của ta,
Nhạc nguyên soái cũng sẽ là nhạc phụ của ta. Chuyện của lão gia đương nhiên
cũng sẽ là chuyện của ta. Nàng yên tâm, lão gia sẽ không có việc gì đâu. Tuy
nhiên cũng phải nói rõ ràng trước, Nhạc phụ nhất định phải hợp tác với ta. Nếu
không, ta cũng sẽ không giúp được gì đâu”.

“Đó là chuyện đương nhiên mà, thiếp sẽ khuyên bảo phụ thân hợp tác với chàng”
Túc vương phi thề sắt son khẳng định.

“Tốt, có những lời này của nàng, thì ta an tâm rồi.” Lưu Phong mờ ám cười nói:
“Bây giờ nàng hãy nhắm mắt lại, ta bắt đầu sờ soạng đây. Nếu nàng không nhắm,
ta thật sự sẽ cảm thấy khó xử đó.”

Quả nhiên là vô sỉ. Túc vương phi hít vào một hơi. Nghe theo Lưu Phong, khép
cặp mắt phượng lại, đôi tay buông thõng xuống.

Đừng nhìn bề ngoài Túc vương phi có vẻ chịu đựng. Thực tế mà nói, không kể sự
ngượng ngùng thì từ đáy lòng của nàng thậm chí còn có một tia chờ mong mơ hồ.

“Được rồi Tình nhi tiểu thư, thấy bộ dạng chết cũng không sợ của nàng, ta thật
lòng không hạ thủ được…”

Mở to mắt, Túc vương phi liền phát hiện Lưu Phong đã đi ra đến tới cửa, hắn
hướng phía Túc Vương phi, cười hắc hắc nói: “Cũng không còn sớm nữa, ta cũng
phải trở về rồi.”

Túc Vương phi trong mắt tựa hồ lộ ra vài tia mất mát, thản nhiên hỏi” Vậy khi
nào chàng trở lại?”

“Mấy ngày nữa ta phải trở về Phong Thành một chuyến, chờ khi ta trở lại sẽ đến
tìm nàng. Trong khoảng thời gian này ta hy vọng nàng có thể thuyết phục Nguyên
soái. Nàng là một nữ nhân thông minh, vì vậy ta hy vọng tương lai sẽ giúp ta
được chút đại sự. Nữ nhân chỉ biết giúp chồng dạy con, ta không cần, biết
không?” Để lại những lời này, Lưu Phong liền lập tức ly khai.

Túc Vương phi cẩn thận suy nghĩ lại những lời Lưu Phong vừa nói, khóe miệng nở
một nụ cười, nàng là người hiểu mình rõ ràng nhất, lúc trước cơ nghiệp ở Túc
vương phủ đều do nàng âm thầm chuẩn bị. Nếu không Túc vương phủ cũng không có
thể huy hoàng như vậy. Nếu có cơ hội lớn hơn, nàng tin chắc vào tài hoa của
mình sẽ có thể phát huy được hết. Hơn nữa chịu ảnh hưởng của phụ thân Nhạc Tử
Lân, nàng đối với binh pháp cũng có đọc qua, tuy rằng chưa bao giờ mang binh
đi đánh giặc, nhưng nếu để làm mưu sĩ thì có thừa khả năng.

Túc vương phi kết luận, bản thân mình sẽ tương lai cùng Lưu Phong sẽ làm nên
đại sự.

Nàng biết bên cạnh Lưu Phong có rất nhiều nữ nhân, nhưng nàng tin tưởng rằng,
với tài hoa của nàng mà nói, chắc chắn sẽ không kém bất kỳ một ai.

Nghĩ đến đây, Túc vương phi cảm thấy cuộc sống thật vui vẻ, thế giới thật tốt
đẹp.

Lưu Phong đi được một lát, Nhạc Tử Lân liền tới. Sau khi vào cửa, lão vội vã
hỏi.” Con gái ngoan, mau nói cho cha biết, kết quả thế nào?”

“Cái gì thế nào?”Túc vương phi tuy đối với người ngoài mau lẹ, nhưng đối mặt
với phụ thân lại có đôi chút ngượng ngùng, khẽ cúi gương mặt đỏ ửng xuống.

Có hy vọng… Nhạc Tử Lân là người từng trải, vừa nhìn thấy bộ dạng con gái
như vậy, đã biết là mình đã có hy vọng. Tuy nhiên, lão vẫn muốn nghe tự miệng
con gái nói ra.

“Con gái ngoan, mau nói cho cha biết đi, chả lẽ con muốn ta hồi hộp chết sao
a…” Mối bận tâm lớn nhất cả đời của Nhạc Tử Lân, chính là đứa con gái này,
lão thật tâm mong muốn con mình có thể tìm được một chỗ tốt.

Túc vương phi bị cha nóng nảy thúc giục, cuối cùng cũng không trốn tránh, đành
nhè nhẹ gật đầu, nhẹ giọng nói” Con đã nói với hắn, hắn rốt cục cũng đã đồng ý
rồi. Tuy nhiên…”

“Cái gì? Là con mở miệng trước sao?” Nhạc Tử Lân ngắt lời nói: “Con gái ngoan,
không hổ danh là con gái của ta, quả nhiên có đảm khí. Đúng rồi, hắn nói cái
gì? Hay để ta đoán thử nhé, hắn chắc là muốn con thuyết phục ta đứng về phía
hắn có đúng không?”

Đúng là gừng càng già càng cay, nhừng lời này một chút cũng không sai, túc
Vương phi khẽ gật đầu: “Phụ thân, người đoán đúng rồi đó, ý hắn đúng là như
vậy.”

“Xú tiểu tử, kỳ thật ta cũng đã sớm biết, hắn vốn không có hảo tâm gì mà, trên
thực tế cái hắn muốn chính là thế lực của ta.”Nhạc Tử Lân khẽ nhíu mày.

“Phụ thân con cả đời vẫn duy trì ở thế trung lập. Trước kia không gia nhập bất
kỳ tập đoàn thế lực nào cũng không kết bè lập phái, nhưng lần này phải ngoại
lệ… Tuy nhiên, ta cũng thích con người của Lưu phong. Con ngoan, khi nào hắn
quay trở lại hãy nói cho hắn rõ, ta Nhạc Tử Lân sẽ toàn lực ủng hộ hắn. Nhưng
hắn cũng phải rõ là, thế lực của Bộ Binh, ta nhiều nhất cũng chỉ có thể nắm
được sáu thành.” Nhạc Tử Lân kỳ thật cũng không có biện pháp. Bởi vì chuyện
tình của con gái, lão Hoàng đế chắc chắn sẽ không buông tha cho lão. Kỳ thật
với lão thì cũng không có gì, làm thần phải nghe lệnh vua, vua bảo chết thần
không thể không chết. Nhưng vấn đề là, nếu lão chết thì con gái lão sẽ ra sao.
Cũng không thể vì mình tận trung mà đem rắc rồi đến với con gái của mình. Cho
nên vì con gái, Nhạc Tử Lân đành phải ngoại lệ.

Ánh mắt của Nhạc Tử Lân vô cùng sắc bén, lão tuy biết được rằng chuyện Lưu
phong là thế tử của Trịnh vương là giả, nhưng lão lại vô cùng coi trọng Phong
thành. Nếu không có gì ngoài ý muốn. Tương lai có thể ngồi lên chiếc ghế kia
thì lão là người có cơ hội lớn nhất. Như vậy chính con gái của mình cũng có số
làm Hoàng phi.

“Con gái ngoan, nữ nhân bên cạnh Lưu Phong đúng là rất nhiều, con nhiều lắm
cũng chỉ được hắn để ý thôi. Nhưng ngàn vạn lần không được kém nữ nhân khác.
Nhất định phải đem tài trí, khả năng của con phát tán ra hết, phải làm cho Lưu
Phong nhìn thấy giá trị của con, chỉ có như vậy, địa vị của con trong lòng hắn
mới có chỗ.” Nhạc tử lân chắc chắn rằng, Lưu Phong nhận nữ nhân không chỉ bởi
tình yêu nam nữ, mà còn vì địa vị và ích lợi.

Túc vương phi gật gật đầu nói.” Phụ thân, người yên tâm, điều này con biết mà.
Chúng ta không có tình cảm chân chính, vì vậy ta nhất định sẽ phải cố gắng.”

“Con gái ngoan, phụ thân thật sự có chút lo lắng, ta sợ rằng con đường này sẽ
không mang lại hạnh phúc cho con.” Nhạc Tử Lân thở dài một tiếng, thấp giọng
nói.” Lưu Phong tương lai sợ rằng sẽ là hoàng đế, con chắc chắn sẽ là phi tử,
hậu cung nhiều thị phi, ta cũng có chút không an tâm.”

Trên thực tế, việc này Túc vương phi cũng đã có nghĩ qua, nhìn phụ thân an ủi
nói” Phụ thân người đừng quá lo lắng ta biết xử lý việc này như thế nào. Nữ
nhân bên cạnh Lưu phong cũng không giống với những nữ nhân bình thường, nhất
định sẽ không chỉ biết tranh dành nam nhân, với mưu kế và tâm trí của con, con
nghĩ tương lai của chúng ta nhất định sẽ rất tốt.”

“Chỉ mong là được như vậy…” Nhạc Tử Lân gật gật đầu.

Kỳ hạn ba ngày đã đến, lần này Lưu Phong cũng không hề thất hứa với Tiểu Linh
nhi, sắp xếp thỏa đáng xong, sáng sớm liền ngồi lên Phi nhi xuất phát.

Sắp được nhìn thấy mẫu thân, vì thế tâm tình của Tiểu Linh nhi vô cùng hưng
phấn, lớn tiếng nói với Phi nhi.” Chim nhỏ, chim nhỏ.” Mới vừa hô hai câu, cô
bé đột nhiên cảm thấy mình có chút nói sai, hiện giờ Phi nhi đã là chim to
rồi.

“Chim to, chim to, ngươi mau bay nhanh lên, nếu không ta sẽ bắt mi ăn sâu.”
Tiểu Linh Nhi rõ ràng là đang uy hiếp Phi nhi.

Phi nhi nghe vậy, kêu lên một tiếng, nhẹ nhàng kích động đôi cánh vài cái, tốc
độ liền tăng đến mấy lần, không khí thổi ngược lại suýt chút nữa đã đem Tiểu
Linh Nhi thổi bay.

“Con chim chết tiệt kia, ngươi muốn hại ta ah. Khi quay về ta nhất định sẽ bắt
mi ăn sâu.” Tiểu Linh Nhi bất mãn nói.

Phi nhi khẽ hót một tiếng, dường như muốn xin lỗi, sau đó từ trên người nó tỏa
ra một ngọn lửa mạnh mẽ, hình thành một cái kết giới phòng ngự bao phủ lấy
thân thể, đem Tiểu Linh Nhi vây vào giữa, lập tức chận đứng không khí thổi
ngược.

Thái tử phi hai ngày nay vô cùng lo lắng, Lưu phong không ngờ lại biết hết
thảy chân tướng, làm nàng có chút không chuẩn bị kịp, toàn bộ kế hoạch bị sụp
đổ.

Nàng như kiến bò trên chảo nóng, sai Hắc Phượng Hoàng đi mời Hoàng Gia đến
thương nghị. Nhưng người ta lại đáp lời là thời kì này hai người vô cùng không
nên gặp nhau.

Yến vương là người đa mưu túc trí, tuy rằng hắn không biết Lưu Phong làm cách
nào lại biết được hết thảy sự việc năm đó, nhưng Yến vương biết nếu mình đi
gặp thái tử phi chắc chắn sẽ gặp gian kế, thân phận của hắn sẽ bị phát hiện.
Vì vậy hắn từ chối gặp mặt Thái tử phi. Nhưng lại dặn dò kỹ Hắc Phượng Hoàng,
trở về báo cáo cho Thái tử phi phải thật bình tĩnh, không cần hoảng, sự tình
có lẽ cũng không nghiêm trọng như nàng nghĩ. Căn cứ vào phân tích của hắn cùng
với các tin tức tình báo, hắn dám khẳng định trong thời gian ngắn Lưu phong sẽ
tuyệt đối không đem chân tướng vụ đó ra công bố. Hơn nữa trong tay hắn cũng
không có nhiều chứng cứ, đến lúc đó chỉ cần Thái tử phi mở miệng phủ nhận, hắn
cũng không thể làm gì.

Mấu chốt là ở chỗ, năm đó bọn họ đã làm rất chu đáo. Trên mông Triệt nhi cũng
có Thất Tinh Đế Vương ấn, thì ai có thể nói hắn là giả.

Đáng tiếc là chính Yến vương đối với Tử Hư Chân Long Lệnh lại không biết rõ
ràng.

Thất Tinh Đế Vương ấn có lẽ có thể lừa gạt được người thường, nhưng lại không
thể giấu được pháp khí nghe đâu được truyền từ cổ xưa của đế quốc.

Rốt cục mà nói, sự tình cũng không có xấu như Thái tử phi nghĩ, nhưng cũng
không có tốt như Yến vương vẫn tưởng.

“Hắc Phượng Hoàng, hắn có ý tứ gì vậy, sự tình đã đến nước này, mà sao lại
không thấy hắn, chẳng lẽ hắn để ta gánh vác một mình sao?”Thái tử phi vô cùng
tức giận, đem lửa giận trút lên người Hắc Phượng Hoàng.

Hắc Phượng Hoàng tuy rằng tức giận, nhưng không thể phát tác, đành phải chịu
đựng, tận tình giải thích.

Thái Tử Phi không lại hề nghe, cũng không thèm phân biệt phải trái, oán hận
nói.” Ngươi về nói cho Hoàng Gia hay, hắn bất nhân, chớ trách ta bất nghĩa.”

“Ngươi về nói cho hắn như vậy đi, hắn tự nhiên sẽ hiểu rõ.” Ý Thái tử phi
chính là muốn nói cho Lưu Phong biết thân phận thật của Hoàng Gia. Lúc trước
Yến vương còn lấy thân phận của Lưu Phong để áp chế nàng. Nhưng hiện tại bất
đồng, đã không còn liên hiệp nữa. Cho nên Thái tử phi trong lòng cũng không hề
băn khoăn. Chỉ cần nàng muốn, lúc nào cũng có thể nói cho Lưu phong biết.
Đương nhiên, Thái tử phi cũng sẽ không khinh suất, tối thiểu cũng phải đảm bảo
được cho chính mình mới đem chân tướng nói ra, ít ra cũng được hắn tha thứ.
Lấy thực lực của Thái tử phi mà nói, nàng cũng không sợ Lưu phong, nhưng ở sâu
trong thâm tâm, nàng không muốn cùng Lưu phong đối địch.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.