Sau một hồi chần chừ, Thái Tử Phi thở dài yếu ớt nói: “Hài nhi, là ta không
tốt với ngươi, ta có lỗi… Năm đó, ta quả thật phạm vào sai lầm nên tránh.
Hôm nay, nếu như sự tình đã tiến triển đên mức này, ta cũng sẽ không dấu diếm
ngươi nữa. Ta chỉ hy vọng sau khi ngươi biết rõ chân tướng sự thật thì có thể
tha thứ cho sai lầm của ta. Phụ thân của Triệt nhi chính là Hoàng Gia của
Huyền Hoàng môn” Cho đến giờ Thái Tử Phi vẫn cho rằng thân thế Hoàng Thái Tôn
là do Yến Vương cố ý để lộ nhằm gây áp lực lên Phi. Vì vậy, nàng cũng nửa thật
nửa giả tiết lộ thân thế của Thái tôn nhằm trả thù Yến Vương. Bởi thế, nàng đã
không nói rõ rằng vị Hoàng Gia này chính là Yến Vương.
Thật không dễ dàng nha. Rốt cục cũng đã có manh mối.
Lưu Phong giả bộ suy nghĩ rồi lạnh lùng hỏi: “Thân phận chân thật của vị Hoàng
Gia này người hẳn phải biết?”
Thái Tử Phi vội vàng lắc đầu nói: “Thực xin lỗi hài nhi, ta chỉ biết hắn là
Hoàng Gia. Còn về phần thân phận khác của hắn, ta đây cũng thực sự không biết
rõ. Trừ bỏ lần đó, chuyện tình về sau này, hai chúng ta đã không còn gặp mặt
nữa. Hiện tai, ngay cả hình dáng của hắn như thế nào ta đây đều không rõ”.
Nghe Thái Tử Phi nói như vậy, Lưu Phong trong khoảng thời gian ngắn cũng không
có cách nào xác định được thật hay giả. Tuy nhiên, hắn có thể khẳng định là
Thái Tử Phi tuyệt đối sẽ không nói thêm gì nữa.
Tuy nhiên, thực sự mà nói thì thu hoạch đêm nay vẫn là lớn. Tối thiểu, hắn đã
biết được tên gian phu kia chính là địch thủ Hoàng Gia của hắn.
Nếu Thái Tử Phi thừa nhận kẻ gian dâm chính là Hoàng Gia, như vậy thì phụ
hoàng năm đó không phải là bị bọn họ bày kế sát hại sao.
Tuy rằng hiện giờ Thái Tử đã tu thành Quỷ Tiên, một thành tựu to lớn. Nhưng
nay, Lưu Phong cũng phải có trách nhiệm của người con. Vì thế, Lưu Phong chắc
hẳn phải giết lão Hoàng Gia này, không còn nghi ngờ gì nữa.
“Ta hỏi lại ngươi, năm đó có khả năng ngươi cùng Hoàng Gia âm mưu sát hại Thái
Tử không?” Lưu Phong hai mắt sa sầm, gương mặt lạnh lẽo, trong ánh mắt thỉnh
thoảng lại có sát khí hiện lên.
Thái Tử Phi vội vàng phủ nhận: “Hài tử, ngươi nói gì thế? Ta thừa nhận lúc
trước, bởi vì nhất thời nóng giận nên làm chuyện có lỗi với Thái Tử. Chuyện
này quả thực là ác mộng suốt cuộc đời ta. Nhưng mà Thái Tử năm đó quả thật là
trúng bệnh mà chết, không phải là do người khác hại chết. Chuyện này đã được
đương kim bệ hạ xác định rõ ràng.” Thái Tử Phi biết một số chuyện tuyệt đối
không thể thừa nhận. Nếu không nàng và Lưu Phong sẽ trở thành địch nhân.
Đáng tiếc rằng, nàng quả thật không biết, Lưu Phong kỳ thật đã hiểu rõ toàn bộ
sự tình. Sở dĩ hắn có thể nhẫn nhịn đến bây giờ, chỉ là vì hắn đang chờ thời
cơ.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, cũng không có trả lời gì.
Thật lâu sau, hắn mới thản nhiên nói một câu: “Điện hạ, lúc này không còn sớm
nữa. Ta cần phải trở về.”
Thái Tử Phi đang mong muốn như vậy nên cũng không giữ hắn lại, vội vàng nói:
“Một khi đã như vậy rồi, chúng ta hẹn hôm khác vậy… Đúng rồi, ngươi cũng
đừng suy nghĩ lo lắng vớ vẩn nữa.”
Lưu Phong xoay người, đi vài bước rồi đột nhiên quay đầu lại nói với Thái Tử
Phi: “Hy vọng lần sau gặp mặt, ngươi có thể đem chân tướng sự thật nói cho ta
biết.”
Ngừng một chút, hắn nói tiếp: “Nếu như ngươi có thể điều tra ra rõ thân phận
chân thật của Hoàng Gia trong đé quốc, ta sẽ tha thứ cho lỗi lầm của ngươi.”
“Tha thứ?” Thái Tử Phi dường như có một linh cảm không tốt.
“Điện hạ, nói thật cho người biết, có một số sự việc ta sớm đã biết rõ. Ngươi
quả thật không phải là mẫu thân của ta, đúng không? Kỳ thật ta vẫn đều cho
ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi lại luôn bỏ qua. Cũng may hôm nay ngươi cung cấp
cho ta manh mối về Hoàng Gia. Ta hy vọng lần tiếp theo gặp mặt, ngươi có thể
cho ta biết gã Hoàng Gia kia rốt cuộc là ai chứ? Có lẽ như vậy, chúng ta mới
tránh trở thành địch nhân sao? Đi con đường nào, chính bản thân ngươi hãy cân
nhắc cho kỹ đi…”
“Còn có việc này nữa, Thái Tử là bị các ngươi dùng độc mãn tính giết hại,
không phải sao?” Lưu Phong lưu lại những lời này, liền lập tức phi thân ly
khai Đông Cung.
Thái Tử Phi hoàn toàn ngây dại. Câu nói cuối cùng của Lưu Phong đối với nàng
quả thật là một sự đả kích quá lớn. Mãi đến bây giờ, nàng mới biết được, hóa
ra cho đến giờ Lưu Phong vẫn diễn trò trước mặt nàng.
Nhưng Phi quả thật không thể nghĩ ra Lưu Phong làm sao lại biết được chân
tướng sự thật.
Năm đó, sau khi rời khỏi Hoàng cung rồi bị bỏ rơi trên Đại Tuyết Sơn thì hắn
còn quá nhỏ. Đã nhiều năm trôi qua, làm sao hắn có thể nhớ rõ những chuyện
thời thơ ấu được nhỉ.
Hơn nữa, lúc đó hắn căn bản là chưa từng biết được âm mưu và cả sự tình này.
Lời nói của Lưu Phong quả thật đã làm cho Thái Tử Phi hoàn toàn rối loạn. Gần
như trong nháy mắt, toàn bộ kế hoạch của nàng đã bị Lưu Phong lật đổ.
Trước mắt gặp phải vấn đề gay go nhất trong đời. Việc Thái Tử Phi lo lắng nhất
chính là việc Lưu Phong đem chân tướng sự thật về cái chết của Thái Tử công bố
với thiên hạ.
“Hắc Phượng Hoàng—!”
Thái Tử Phi đột nhiên nghĩ tới Yến Vương, kẻ chủ mưu trong việc mưu hại Thái
Tử. Chuyện này nên để hắn xử lý.
Hắc Phượng Hoàng nghe được Thái Tử Phi gọi, nàng không dám chậm trễ, vội vàng
chạy tới, cung kính nói: “Điện hạ, người có gì phân phó?”
“Đi mời Hoàng Gia đến đây. Nói cho hắn, Lưu Phong dường như đã biết hết sự
tình năm đó.” Thái tử phi lạnh giọng nói.
Toàn thân Hắc Phượng Hoàng giật bắn mình, nàng dường như có chút khó tin:
“Điều này sao có thể? Hắn làm sao mà biết? Thật không có khả năng…”
“Được rồi, ngươi đừng ca thán nữa. Thực tế hắn chính xác đã biết rồi. Hơn nữa,
ta hoài nghi là ngay từ đâu hắn đã biết. Hắn chỉ diễn trò trước mặt ta mà
thôi.” Thái tử phi cười lạnh nói: “Đáng thương cho Hoàng Gia của các ngươi, cứ
tưởng thông minh tiết lộ khắp nơi, ý đồ gây áp lực cho ta. Thật sự là buồn
cười…”
“Điện hạ, chủ công không có làm như vậy.” Hắc Phượng Hoàng biện bạch.
“Được rồi, im miệng!” Thái tử phi mệt mỏi nói: “Ngươi mau đi mời Hoàng Gia đến
đây thương nghị đại sự. Một khi Lưu Phong đem chuyện này công bố, số phận của
ta và các ngươi sẽ kết thúc”.
Hắc Phượng Hoàng cũng ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, không dám chậm
trễ vội vàng đi mời Hoàng Gia.
Lưu Phong rời khỏi Đông Cung, liền trở lại Thiên Thượng Nhân Gian. Lập tức
phân phó Lý Hương Quân cùng Khuynh Quốc, sai khiến thuộc hạ ngày đêm giám thị
Đông Cung. Nếu hắn tính không lầm, Thái Tử Phi khẳng định sẽ tìm Hoàng Gia để
thương nghị đại sự. Đến lúc đó, Hoàng Gia khẳng định sẽ lộ diện ở Đông Cung.
Đến lúc đó, Lưu Phong sẽ tự mình ngăn chặn hắn.
Phủ Nguyên soái
Mấy ngày nay, Nhạc Tử Lân tức giận không thôi. Lão không nghĩ rằng tên Túc
Vương hỗn đản này muốn xuống tay giết nữ nhi bảo bối của mình. Thật sự là đáng
giận.
Dựa theo ý tứ của lão, người bất nhân thì ta bất nghĩa. Hòn bấc ném đi hòn chì
ném lại (nv: “Chân đao chân thương đích sát quá khứ”) Tiếc rằng, nữ nhi bảo
bối của lão lại cực lực không tán thành. Tốt xấu gì người ta cũng là Vương
gia. Nếu cứ ăn đũa trả đũa như vậy thì cho dù là có lý cũng biến thành vô lý.
Lão Hoàng đế há có thể thờ ơ bỏ mặc hay sao.
Nếu mình không được phép làm việc quang minh lỗi lạc, Nhạc Tử Lân ta đành phải
ăn miếng trả miếng vậy. Học theo thủ đoạn của tên hổn đản kia. Ám sát.
Ai mà biết một ngày phái đi ba tên thích khách, đến bây giờ chưa có tên nào
trở về. Hơn nữa theo thám tử hồi báo, Túc Vương phủ hôm nay đã ném ra thành
hào ba thi thể. Hiển nhiên, toàn bộ sát thủ do Nhạc Tử Lân phái đi đã thất
bại, tất cả đều bị giết chết.
Nhạc Tử Lân dường như không ý thức được rắng, đám sát thủ lão phái đi chỉ là
cao thủ giang hồ. Trong khi thượng khách bên người Túc Vương toàn là tu chân.
Khoảng cách quả thật là khác biệt, muốn ám sát thì thất bại là chuyện hiển
nhiên.
“Mịa nó chứ, thủ hạ tên Túc Vương hỗn đản này quả nhiên có chút thực lực, lão
phu thật tức chết…” Sáng tinh mơ, Nhạc Tử Lân đã giận điên lên đi qua đi lại
dưới đại sảnh, thậm chí vì thịnh nộ mà thốt ra những lời thô tục.
“Phụ thân, xin người bớt giận. Con đã sớm nói với người rồi. Đám cao thủ giang
hồ không thể so sánh được với Thượng khách Túc Vương phủ… Chuyện này theo
con nghĩ, chúng ta nên bỏ qua đi. Dù gì thì con hiện tại cũng bình an vô sự”.
Túc Vương phi biết phụ thân đang bực bội, sợ ảnh hưởng đến thân thể nên vội
vàng lại đây khuyên bảo, an ủi.
“Không được, chúng ta không thể cứ bỏ qua như vậy được.”
Nhạc Tử Lân hừ lạnh một tiếng nói: “Nhạc Tử Lân ta tung hoành sa trường cả đời
người, chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy. Ta nhất định sẽ không bỏ qua tên
Túc Vương bát đản kia”
“Nếu như phủ hắn có thượng khách tu chân, lão phu cũng sẽ bỏ môt số tiền lớn
để lôi kéo cao thủ tu chân khác”. Hiện giờ thiên hạ loạn lạc, rất nhiều cao
thủ tu chân xuống núi gia nhập hồng trần. Cho nên cái gì gọi là tu chân Nhạc
Tử Lân cũng không kinh ngạc cho lắm. Tiêu phí một ít ngân lượng hẳn là sẽ dễ
dàng mời được không ít tu chân cao thủ.
Túc Vương phi sợ phụ thân đem sự tình làm to ra, đành vội vàng khuyên bảo:
“Phụ thân à, chuyện này nên kết thúc thôi. Nói thế nào thì hắn vẫn là Vương
gia. Nếu làm lớn chuyện, bệ hạ khẳng định sẽ không đứng ở bên phe chúng ta.”
Nhạc Tử Lân hừ một tiếng, đang muốn nói gì thì đột nhiên nghe thuộc hạ báo lại
là Hầu gia Lưu Phong xin cầu kiến
Nhạc Tử Lân vừa nghe Lưu Phong đến, lập tức vui vẻ hẳn, lửa giận tức thời vơi
đi hơn phân nửa, vội vàng nói: “Mau mau mời vào!”
“Con ngoan, sợ là ta nhờ tiểu Hầu gia mai mối hôn nhân. Hôm nay Hầu gia đến
đây quả thật là vì chuyện hôn nhân mà đến…” Nhạc Tử Lân ngày đó tuy rằng
uống hơi nhiều, nhưng những gì nói ra đều nhớ rất rõ ràng. Quả đúng như vậy,
nữ nhi mà được Lưu Phong che chở, lão cũng sẽ không phải lo lắng về sau nữa.
“Phụ thân, con có việc phải đi trước—!” Nghe được Nhạc Tử Lân nói như vậy,
Vương phi sắc mặt đỏ bừng, vội vàng xoay người rời đi.
“Ha ha, thẹn thùng—!” Nhạc Tử Lân nhìn bóng dáng nữ nhi cười hắc hắc.
“Tiểu Hầu gia, người đến rồi à, ha ha, có phải vì chuyện ngày đó ta ủy thác
cho ngươi không?” Nhạc Tử Lân vốn trực tính, gặp Lưu Phong liền nói ra tâm tư
của bản thân.
Lưu Phong cười nói: “Nguyên soái, ta đến đây cũng là vì chuyện này. Tuy nhiên,
chuyện hôn nhân đại sự này không nên gấp rút như vậy. Người phải cho ta một
vài ngày.” Quan trọng là nữ nhi của người vẫn không bày tỏ thái độ a.
“Vậy làm phiền ngươi—!” Nhạc Tử Lân hơi hơi chắp tay.
“Đúng rồi, như thế nào lại không thấy Tình nhi tiểu thư, sự tình lần trước đã
khiến nàng kinh hãi. Hiện giờ chắc hẳn là sẽ không có việc gì nữa chứ?” Lưu
Phong lúc này đã đạt được mục đích chính là chắp nối được mối quan hệ với Túc
Vương phi. Hắn muốn mau chóng phát triển mối quan hệ này. Do đó không thấy Túc
Vương phi bèn hỏi ngay.
Nhạc Tử Lân nghe vậy, đột nhiên cảm thấy thành ý trong lời nói của vị tiểu Hầu
gia này. Lẽ nào hắn thực sự coi trọng nữ nhi nhà ta sao?
Nghĩ đến đây, Nhạc Tử Lân bắt đầu hưng phấn. Nếu như quả thật là như vậy, mọi
sự hết thảy sẽ suôn sẻ. Giờ phút này, Nhạc Tử Lân không phải suy xét về phía
Lưu Phong mà là lão lo lắng cho chính nữ nhi của mình. Nàng tuổi tác đã cao
hơn, hơn nữa lại là tái hôn cho nên lão không dám mong ước hơn.
Nhưng lão xem ra, nếu nữ nhi của mình có thể gả cho Lưu Phong thì quả thật là
một chuyện tốt.
“Tiểu Hầu gia, người đừng vội, ta sẽ gọi tiểu nữ đến đây.” Nhạc Tử Lân hướng
Lưu Phong cười mập mờ: “Tiểu nữ nhà ta mấy ngày nay cũng rất hay nhắc tới tiểu
Hầu gia, luôn nhắc ta phải nhớ ơn cứu mạng của ngươi…” Nhạc Tử Lân đường
đường chính chính nói ra những lời như thế, kỳ thật nữ nhi ở trước mặt lão
không hề đề cập đến Lưu Phong dù chỉ một câu.
Tuy nhiên, trong những ngày gần đây, Túc Vương phi trong lòng quả thật là muốn
gặp Lưu Phong. Nhất là khi hắn cùng tên thích khách kia quyết chiến. Tư thế
oai hùng của hắn luôn ẩn hiện trong mắt của nàng. Quả thật, tâm tình nàng hiện
giờ có chút phức tạp. Ít nhất, nàng vẫn chưa từng mặt dày nghĩ tới việc trở
thành nữ nhân của Lưu Phong.
Túc Vương phi vốn có chút ngượng ngùng khi đối mặt với Lưu Phong, chỉ là vì
nàng trong lòng có quỷ. Nhưng lại không chịu nổi tiếng ồn ào của phụ thân,
đành phải đứng dậy đi theo đến đại sảnh.
“Ra mắt tiểu Hầu gia—!” Cư xử với ân nhân cứu mạng, Túc Vương phi hướng về hắn
vái một cái vô cùng tôn kính.
Lưu Phong mỉm cười, vội vàng đi tới đưa tay nâng Túc Vương phi dậy rồi nói:
“Tình nhi tiểu thư thật quá khách khí… Chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến.”
Bàn tay nhỏ bé của Túc Vương phi bị Lưu Phong giữ chặt, nàng liền có chút mất
tự nhiên. Hai má ửng đỏ, cúi đầu xuống ngay cả liếc mắt nhìn Lưu Phong cũng
không dám.
Nhạc Tử Lân đứng một bên âm thầm cười, thật là hấp dẫn, tuyệt đối hấp dẫn mà.
Rốt cuộc, là một lão già thành tinh, tuy rằng Lưu Phong vẫn chưa bày tỏ thái
độ gì, lão cũng đã nhìn ra Lưu Phong quả thật có ý tứ đối với nữ nhi của mình.
Nếu không sao lại năm lần bảy lượt đến thăm hỏi.
“Tiểu Hầu gia, nữ nhi ngoan, hai ngươi cứ trò chuyện tán gẫu, ta đi phân phó
nhà bếp làm một bàn tiệc rượu và thức ăn…” Đừng nhìn Nhạc Tử Lân quê mùa,
nhưng mà nhận thức của lão rất cao, lão sẽ không làm kỳ đà cản mũi.