Đúng lúc Lưu Phong đang hoang mang thì trong đầu vang lên lời nhắc nhở của
Bạch Tuyết
Lưu Phong liền hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra, thảo nào sau khi cùng Uyển
Nhi phá thân hắn thấy lực lượng trong cơ thể mình mạnh lên rất nhiều. Dường
như có xu thế hình thành nguyên anh thứ năm. Không ngờ Uyển Nhi là thuần âm
chi thể, chả trách song tu có hiệu quả tốt như vậy.
Lực lượng thuần âm hiện giờ không ngừng di chuyển trong cơ thể, hiển nhiên bữa
đó không bị hấp thu hoàn toàn mà còn tàn lưu giữ lại. Do bị khí tức thuần
dương của Lưu Phong làm dịu đi cho nên mới lớn mạnh từ từ, cuối cùng thì hắn
cũng phát hiện ra.
Nghĩ đến đây, Lưu Phong vội vàng thúc dục lực lượng nguyên anh của mình, chậm
rãi tuần hoàn theo kinh mạch đi hấp thu thuần âm chi thể của Uyển Nhi.
Sau khi tuần hoàn một chu thiên, Lưu Phong phát hiện kinh mạch toàn thân hoàn
toàn được tẩy trừ qua một lần, khắp người cực kì thoải mái.
Hơn nữa Tứ Đại Nguyên anh cũng thông qua thần thức truyền lại từng đợt hưng
phấn vào trong đầu hắn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, theo sự hấp thu lực lượng thuần âm, nguyên
anh lực của Lưu Phong càng lúc càng cường đại. Tứ Đại Nguyên anh dường như
không thể nào hấp thu tiếp được nữa.
Nói cách khác, nguyên anh lực đã tới mức bão hòa.
“Tiểu tình nhân, Thái Âm Thất Tinh quyết—!” Lời nhắc nhở của Bạch Khiết lại
hiện ra trong đầu Lưu Phong.
Lưu Phong cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng dẫn động Thái Âm Thất Tinh
quyết. Lập tức thất tinh bắc đẩu phát ra ánh sáng rực rỡ trong không gian
chiếu xuống Thiên Thượng Nhân Gian.
Bạch Khiết nhanh chóng thoát khỏi khỏa Tam Phân Quy Nguyên đan. Cấm chế của
Thu Sương chỉ cho phép ra không cho vào, do đó nàng thành công xuất ra ngoài.
Bạch Khiết giữ cho thân mình lơ lửng giữa không trung dùng đại thần thông bố
trí một kết giới trên Thiên Thượng Nhân Gian để tránh người ngoài nhìn trộm
Lưu Phong tu luyện.
Lực lượng to lớn của Bắc Đẩu không ngừng tiến vào thân thể Lưu Phong. Dưới sự
dẫn dắt của Thái Âm Thất Tinh quyết, lực lượng này cứ theo quy tắc mà vận hành
trong cơ thể Lưu Phong.
Sau bảy bảy bốn chín chu thiên, lực của tinh tú cuối cùng tập trung tại đan
điền Lưu Phong.
Cứ như vậy mà lực thất tinh càng tụ càng nhiều. Sau khi vượt qua mức hấp thụ
của đan điền thì bắt đầu dồn nén lại. Cuối cùng trong đan điền đã tích đầy lực
thất tinh bị dồn nén cực độ.
Lưu Phong mừng rỡ điên cuồng. Hắn biết khỏa kim đan thứ năm, viên ngọc kim đan
sắp hình thành. Mấy ngày tu luyện điên cuồng này rốt cục dưới sự thúc đẩy của
Uyển Nhi đã có kết quả rồi.
Lưu Phong đối với việc tạo thành đan rất có kinh nghiệm, cho nên viên ngọc kim
đan ở trong đan điền liền thành hình rất nhanh.
Từ trực giác mà Lưu Phong biết viên ngọc kim đan cùng Tứ Đại Nguyên anh đã
nhanh chóng thiết lập mối liên hệ thần bí. Tứ Đại Nguyên anh cùng nhau phát
lực đưa nguyên anh lực chảy cuồn cuộn vào viên ngọc kim đan.
Mà lúc này Thái Âm Thất Tinh quyết cũng điều chỉnh lên tầng cảnh giới thứ năm
đang không ngừng thúc dục viên ngọc kim đan hấp thu nguyên anh lực.
Cùng lúc đó lực thất tinh Bắc đẩu trong không gian cũng ngừng trút xuống.
Lúc Lưu Phong tưởng rằng sắp tới thời điểm kết thúc tu luyện thì đột nhiên
trên viên ngọc kim đan hiện ra một vài vết nứt. Trong lòng hắn không khỏi chấn
động, e là sắp chuyển thẳng lên hình thành nguyên anh rồi.
Nghĩ tới đây Lưu Phong vội vàng thúc dục Tứ Đại Nguyên anh đưa càng nhiều
nguyên anh lực vào viên ngọc kim đan.
Viên ngọc kim đan sau khi hấp thụ đầy ắp thì bắt đầu xoay tròn. Trong khi quay
vết nứt lúc trước càng ngày càng rõ, dường như có thể phá vỡ bất kì lúc nào.
“Choang—!”
Rốt cục, do nguyên anh lực cuồn cuộn không ngừng thấm vào, viên ngọc kim đan
đã trở thành Nguyên anh. Tiểu gia hỏa mới xuất hiện dường như rất hiếu kỳ, ngó
đông ngó tây có vẻ rất hưng phấn.
Tứ Đại Nguyên anh cũng vì sự thành anh này mà có vẻ rất mừng rỡ nên truyền
càng nhiều hưng phấn lên đầu Lưu Phong.
Lưu Phong có chút chấn động, vội vàng phối hợp với Tứ Đại Nguyên anh thúc dục
nguyên anh lực dồn vào viên ngọc nguyên anh.
Tứ Đại Nguyên anh cùng nhau phát lực làm cho kinh mạch Lưu Phong lập tức như
không chịu đựng nổi, cảm giác đau đớn kịch liệt đột ngột ùa tới. Cũng may kinh
mạch hắn đã được cải tạo nhiều lần nên dù đau đớn nhưng vẫn có thể chịu đựng
được.
Qua thời gian không lâu thì nỗi thống khổ giảm nhiều, kinh mạch dưới sự tấn
công của cường lực đã lớn lên rất nhiều một cách thần kì. Thời khắc này nguyên
anh lực dịch chuyển khắp toàn thân đã không hề bị trở ngại.
Lúc này viên ngọc mới thành nguyên anh bởi vì hấp thu nguyên anh lực của huynh
đệ mình đã dài ra một ít. Nó không còn nhìn dọc ngó ngang mà thận trọng di
chuyển vào trong đan điền rồi nhắm mắt dưỡng thần không hề trao đổi gì với bốn
anh em.
Lưu Phong âm thầm ngạc nhiên, hắn phát hiện vị trí bây giờ của ngũ đại nguyên
anh đã mơ hồ có bóng dáng của Thất Tinh Bắc đẩu, chỉ chờ Khai Dương và Dao
Quang* hiện rõ là coi như thành hình. Đến lúc đó, trong cơ thể Lưu Phong sẽ
hình thành mô hình lưu chuyển giống như Thất Tinh Bắc Đẩu có thể làm nguyên
anh lực sinh sôi không thôi.
Lúc này Lưu Phong cảm thấy vô cùng đắc ý, bởi vì hắn phát hiện viên ngọc đã
thành Nguyên anh trong đan điền.
Hắn trở mình cựa vài lần còn thấy thần thức cũng cường đại hơn vài phần. Ý
nghĩ mới sinh trong đầu thì từ tâm niệm, thần thức đã phát ra bốn phương tám
hướng. Thậm chí mọi thứ trong khoảng vài dặm xung quanh Thiên Thượng Nhân Gian
hết thảy đều hiện ra rõ ràng trong đầu hắn. Tuy nhiên Lưu Phong cũng không dám
làm càn. Kinh đô là chốn ngọa hổ tàng long, có trời mới biết liệu còn nhân vật
nào lợi hại hơn hắn. Do thần thức mình phóng quá xa khó tránh việc bị người
khác phát hiện từ đó có thể dẫn đến phiền toái không cần thiết.
Thu hồi thần thức, Lưu Phong chậm rãi mở mắt hơi thoáng mỉm cười. Nói thật lần
này có thể tu thành ngọc nguyên anh thật là không ngờ. Nhất định phải cảm tạ
thuần âm chi thể của Uyển Nhi rồi. (bằng cách nào?: 1 (24):)
Mở cửa phòng ra, hắn muốn nhìn một chút xem đang là lúc nào thì nghe tiếng reo
hò. Đột nhiên có một người lao vào lòng ôm lấy Lưu Phong: “Ba ba, ba lừa người
ta, ba lừa con…”
Lưu Phong chớp chớp mắt nhìn kĩ. Đây không phải là Linh Nhi ah, làm sao lại to
tiếng bảo mình lừa người???
“Lão công, chàng không sao chứ?” Trong lúc Lưu Phong đang hoang mang, Khuynh
Quốc và Mộ Dung Uyển Nhi một tả một hữu đã ôm lấy cánh tay Lưu Phong ân cần
hỏi han.
Khuynh Thành có chút sốt ruột vội vàng chạy tới, không nói hai lời liền ôm lấy
Lưu Phong, nhưng lại nói đầy vẻ tự đắc: “Chỗ nào cũng bị các người chiếm hết
rùi, ta chỉ có chỗ này ^_^” (ở đâu ta: 91:)
Yên nào, đây là làm sao vậy?
Lưu Phong càng buồn bực, mấy nữ nhân này có ý tứ gì nhỉ, làm sao lớn bé lại
đều như thế này.
“Phong nhi, ngươi còn không biết àh? Ngươi ở trong phòng cả mười ngày làm mọi
người ai cũng lo lắng. Định vào xem ngươi, nhưng không thể mở cửa ra được” Lý
Hương Quân mỉm cười giải đáp nghi hoặc trong lòng Lưu Phong.
“Tiểu tình nhân, bổn phận của ngươi đã tuyệt mỹ vậy ta cũng an tâm.” Cùng lúc
đó, Bạch Khiết cũng thu hồi cấm chế trong không trung, thừa dịp lúc chúng nữ
không chú ý lại nhập vào tam khỏa Qui Nguyên đan.
Lưu Phong hiểu rằng lúc mình tu luyện đã quên cả thời gian báo hại các Lnàng
lo lắng. Lỗi rồi lỗi rồi…
Nghĩ đến đây, Lưu Phong vội mở miệng ngượng ngùng nói: “Hại mọi người lo lắng,
sau này ta nhất định bồi thường các nàng ah…”^_^
“Đền bù ra sao?” Khuynh Thành lập tức hứng thú: “Tỷ phu, huynh không biết là
muội lo lắng nhất cho huynh. Cho nên đêm nay huynh là của muội, coi như là đền
bù” (ND: ta xịt máu mũi rùi)
Nghe muội muội mình lớn miệng như vậy, Khuynh Quốc đâu dám nói thẳng. Chỉ có
thể coi thường liếc nhìn tiểu nha đầu, sau đó cốc lên trán của nàng mà nói:
“Không biết xấu hổ…”
“Dừng—!”
Khuynh Thành bĩu môi không đồng ý: “Tỷ tỷ, sao tỉ đánh muội. Đừng cho là muội
không biết gì. Mười ngày không gặp thì các người ai mà chẳng muốn. Chẳng qua
mọi người đều e lệ không dám nói… Ta nha, chỉ là giúp các nguời nói ra lời
trong lòng thôi”.
Nghe Khuynh Thành vừa nói như vậy, hai má chúng nữ đều đỏ bừng. Hiển nhiên bị
Khuynh Thành nói trúng tim đen, trong lòng có quỷ ah…
Tiểu Linh Nhi cong môi bất mãn: “Ba ba xấu, ba ba không tốt. Ba ba gạt người
ta…”
Thời gian ba ngày của Lưu Phong kéo dài thành mười ngày nên trong lòng Lưu
Phong cũng có chút áy náy bèn cười cười xin lỗi Tiểu Linh Nhi: “Linh Nhi, lần
này là ba ba không đúng. Về sau a, ta sẽ không tái phạm nữa. Ta cam đoan với
con sau ba ngày, cho dù có chuyện lớn tới đâu thì ta nhất định cũng đưa con
trở về Phong Thành”.
Nghe được Lưu Phong nói như vậy, nét mặt Tiểu Linh Nhi dịu đi rất nhiều. Nhóc
vội giơ ngón út ngây thơ nói: “Ngoéo tay—!”
Lưu Phong mỉm cười vui vẻ đáp ứng thỉnh cầu của Linh Nhi. Hai người ngoéo tay
làm chứng.
Lúc này Khuynh Thành mới thả tay Lưu Phong ra đắc ý nói với Khuynh Quốc: “Nghe
rõ chưa, ba ngày nữa thì tỷ phu sẽ tạm thời thuộc về muội. Hôm nay muội không
tranh giành với các người nữa”
Đối với lời khoe khoang của muội muội, Khuynh Quốc dở khóc dở cười. Tiểu nha
đầu thật sự là càng ngày càng làm mất mặt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gần
đây quan hệ của Khuynh Thành với nàng đích thực đã khác trước, đã có ý tứ thân
thiết của tỷ muội.
“Mọi người, ta nói cho tất cả một tin tốt. Ta vừa tu thành một viên ngọc
nguyên anh rồi—!” Đợi cho chúng nữ nói xong rồi Lưu Phong mới đem lời đang để
trong lòng nói ra.
Chúng nữ nghe vậy tự nhiên là vui vẻ không thôi, nam nhân nhà mình cưòng đại
hơn rùi. (pằng chứng đâu: 91:)
Vì thế sau khi Lý Hưong Quân đề nghị thì chúng nữ đều tự mình xuống bếp nấu ăn
vì Lưu Phong mà bày ra yến tiệc mừng công.
Yến hội tiếp diễn tới hoàng hôn, ngay lúc chúng nữ sôi nổi đoán Lưu Phong sẽ
tuyển ai thì điều không ngờ xảy ra. Lưu Phong tuyên bố đêm nay có việc nên sẽ
không nghỉ ở trong Thiên Thượng Nhân Gian.
Vì sao thế?
Bởi vì trong lúc đang dự tiệc rượu thì Lưu Phong nhận được thiếp mời của Trần
Hoàng hậu do Hắc Vân đưa tới.
- Khai Dương và Dao Quang là tên của hai vì sao trong chòm Bắc Đẩu