Hi Du Hoa Tùng – Chương 809: Nã hạ-Đoạt được – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 809: Nã hạ-Đoạt được

“Là tình yêu? Hay chỉ là là ái ân? Hay là tình yêu cùng ân ái đối với nhau vốn
chỉ là một?”

Lời của Lưu Phong khiến trong lòng Mộ Dung Uyển Nhi càng thêm bối rối. Tâm hồn
thiếu nữ đột nhiên như nai con nhảy loạn. Nàng cúi đầu, không dám ngước mắt
nhìn Lưu Phong.

Lưu Phong lại lớn mật thưởng thức dáng người hoàn mỹ của nàng. Thấy thân hình
nàng thướt tha duyên dáng, những đường cong lả lướt, bộ ngực sữa săn chắc cao
vút nức mùi thơm, cặp mông tròn trịa cong vểnh lên, đùi ngọc thon dài, da thịt
trắng nõn. Từ hai má xuống đến cổ da thịt trắng nõn nà, mịn màng mát rượi…
Đúng như lời Lưu Phong nói lúc trước, Mộ Dung Uyển Nhi đích thật là mỹ nữ hiếm
có trên thế gian.

“Uyển Nhi, nàng thật đẹp—!” Lưu Phong thầm từ đáy lòng khen một tiếng.

Mộ Dung Uyển Nhi hơi ngẩng đầu, thoáng liếc qua Lưu Phong. Trong lòng lập tức
căng thẳng hẳn lên, không dám nhìn thẳng Lưu Phong dịu dàng nói: “Lão công,
hay là thiếp đi về?”

Lưu Phong mỉm cười, cúi mình lại gần Mộ Dung Uyển Nhi, mùi thơm xử nữ thanh
nhã lập tức xông vào mũi làm say lòng người. Hắn cười hắc hắc, nói: “Uyển Nhi,
hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, không bằng chúng ta chính thức làm vợ chồng đi—!”
Lưu Phong đúng là không muốn chờ đợi thêm. Gần đây tu luyện Thất Tình Lục Dục
quyết, chỉ có hai người Khuynh Quốc, Lý Hương Quân đã không đáp ứng nổi. Vốn
muốn tuyển Tuyết Cơ cũng là người tu luyện thì tốt. Đáng tiếc mấy ngày hôm
trước đã bị hắn phái đi trợ giúp Phỉ Nhi. Thật là không đủ người a.

Lại nói, nàng lúc này đang run rẩy gọi lão công tha thiết như vậy, hắn không
bị quyến rũ thì không phải là từ chối nàng sao.

Trước mắt bỏ qua sự hấp dẫn của việc song thu mẫu nữ, Lưu Phong thấy trước hết
mình cùng Uyển Nhi cứ khẳng định quan hệ thực tế đã rồi tính sau.

An toàn trên hết—!

“Lão công. Thực sự… phải làm sao?” Mộ Dung Uyển Nhi có chút chờ mong, lại có
chút thẹn thùng, còn có chút sợ hãi. Nếu là trước kia, nàng khẳng định còn có
thể kiên trì. Nhưng hiện tại đã khác, tựa như Lưu Phong nói, làm phu thê chân
chính trước rồi nói sau. Đã biết lão công mình là hiếm có, chỉ ông trời mới
biết hắn có bao nhiêu nữ nhân. Chính mình cứ giữ gìn mà không biết lợi dụng
lúc này thật sự rất ngu xuẩn. < ND: củ chuối quá: 0 (46): >

Khuôn mặt kiều diễm của nàng chợt phảng phất mơ màng như mưa xuân, đôi mắt
phượng của Mộ Dung Uyển Nhi thoáng qua vẻ ngượng ngùng nói nhỏ tựa muỗi kêu:
“Nếu chàng thật sự mong đợi, chúng ta… bắt đầu thôi”.

Lưu Phong nghe vậy, cười hắc hắc cũng không nói gì. Mà chỉ dùng hành động thực
tế trả lời nàng, bàn tay không biết từ khi nào đã xoa nhẹ lên đồi núi căng
tròn của nàng.

Gương mặt Mộ Dung Uyển Nhi ửng hồng, mắt huyền long lanh, ngực phập phồng, nỉ
non nhỏ nhẹ: “Lão công, chàng phải nhẹ nhàng một chút, người ta có chút… hơi
sợ…”

Lưu Phong đã bị mùi thơm xử nữ thanh nhã say lòng người của nàng khiến cho tâm
thần nhộn nhạo. Nghe nàng nói vậy trong mắt thoáng hiện ánh dịu dàng. Cúi sát
xuống nói với Mộ Dung Uyển Nhi: ‘ Uyển Nhi, nàng yên tâm. Ta sẽ làm cho nàng
thật dễ chịu…”

“Lão công. Cái đồ quái quỉ của chàng đang chạm vào thiếp? “Đột nhiên, Mộ Dung
Uyển Nhi thở nhẹ một tiếng, đôi mắt trừng to ngập nước kinh hãi nhìn Lưu
Phong, đôi môi anh đào đầy đặn xinh xắn khẽ hé mở, màu đỏ ửng đã lan đến gáy.
Tuy rằng có hơi sợ, nhưng mà nàng đã sớm được mẫu thân chỉ bảo, biết rất rõ
cái thứ cứng rắn kia sẽ dẫn đến thay đổi gì. Nếu không có chuyện gì bất ngờ,
thì chỉ lát nữa cái đồ vật quái quỉ đó sẽ thành toàn biến nàng thành nữ nhân.

Lưu Phong thuận thế cúi đầu phủ lên làn môi nàng, nhẹ nhàng tách miệng nàng
ra, đồng thời đầu lưỡi cũng thành thạo dò xét tiến tới, không ngừng hút hết
hương thơm xử nữ ngon ngọt đến say lòng của nàng.

Dần dần, nàng cảm thấy được tâm hồn của mình như đang bay bổng. Dường như linh
hồn đã rời thân thể mà lơ lửng trên chín tầng mây, cảm giác bải hoải đờ đẫn
khiến nàng sung sướng không thôi.

Lưu Phong rõ ràng cảm nhận được phản ứng của nàng. Bàn tay chậm rãi, nhẹ nhàng
tiến dần vào cổ áo nàng, đặt trên bầu ngực nõn nà tròn trịa săn chắc, nhẹ
nhàng xoa nắn, hết sức khiêu khích.

“Ưm!!” Mộ Dung Uyển Nhi bị hắn kích thích thốt ra một tiếng rên rỉ, vòng eo
mảnh khảnh cùng đồn bộ tròn trịa uốn éo không ngừng theo từng đợt khoái cảm
sung sướng tuyệt vời kia.

Lần đầu tiên bị nam nhân vuốt ve nên thân thể của nàng mẫn cảm dị thường. Sau
mỗi lần được xoa nắn từ đáy lòng nàng dâng lên một cảm giác vui sướng khó nói
lên lời.

Lưu Phong một mặt hôn đôi môi anh đào, một mặt nhanh chóng cởi bỏ y phục của
Mộ Dung Uyển Nhi, bàn tay chậm rãi hướng về giữa hai chân nàng.

Mộ Dung Uyển Nhi cảm giác được hạ thân ***ng phải thứ gì, không khỏi thức tỉnh
từ trong cơn say cố gắng mở mắt, ngượng ngùng liếc nhìn Lưu Phong nhẹ giọng
nói: “Lão công, nhớ phải nhẹ nhàng một chút”

“Ừm!” Lưu Phong khẽ trả lời một tiếng, nhẹ nhàng tiến nhập vào thân thể nàng.

… : 0 (47):

… : 0 (47):

Tuy rằng đây là đêm đầu của Mộ Dung Uyển Nhi, nhưng nàng là người mang tuyệt
kỹ phòng the của Mộ Dung phu nhân, biểu hiện thực lực cũng không kém gì Khuynh
Quốc, Lý Hương Quân. Thẳng đến sáng sớm, hai người mới thỏa mãn thèm khát,
cùng nhau say sưa ngủ.

Buổi sáng, lúc mặt trời mới mọc hai người chưa thức tỉnh, đã nghe từ ngoài cửa
vọng đến từng đợt gõ cửa: “Tỷ phu, rời giường thôi!”

“A! Là Khuynh Thành?” Mộ Dung Uyển Nhi sau khi giật mình tỉnh dậy, kêu lên một
tiếng, từ trong ***g ngực Lưu Phong vội vàng đứng dậy, nhanh nhẹn mặc quần áo.

“Lão công, chàng cũng rời giường đi, nhanh mặc y phục, nếu như bị tiểu nha đầu
Khuynh Thành kia thấy được, nàng sẽ chê cười ta mất”. Mộ Dung Uyển Nhi từng
không chỉ một lần thể hiện muốn lần đầu tiên của mình nhất định phải chờ tới
đêm động phòng hoa chúc. Nhưng tối hôm qua lại không thể giữ được.

Lưu Phong dù không tình nguyện đứng dậy, dưới sự trợ giúp Mộ Dung Uyển Nhi
cũng mặc xong y phục.

“Tỷ phu, huynh không nói thì muội vào nha?” Khuynh Thành hô: “Huynh rốt cuộc
tính khi nào thì trở về Phong Thành, muội cùng Linh Nhi đều đã sửa soạn xong,
chỉ chờ huynh thôi đó?”

Lưu Phong thầm bật cười, ta không mở cửa thì muội vào thế quái nào được. Nhớ
lại trước kia có một ít sự kiện xấu hổ bất ngờ xảy ra, Lưu Phong hiện tại, đã
năn nỉ di nương đích thân hạ cho hắn một đạo cấm chế ở trên cửa. Trừ khi là
hắn mở ra, người khác quả quyết là không thể vào được

Đương nhiên. Nếu tu vi của ngươi so với Thu Sương còn mạnh hơn gấp mười lần
thì có thể hủy cấm chế mà vào. Nhưng trên đời này, ai có thể lợi hại gấp mười
lần Thu Sương? Do đó cấm chế trên cửa phòng Lưu Phong có thể nói là vô địch.

“Lão công, chàng mau giúp thiếp dọn dẹp một chút a, đừng để cho Khuynh Thành
biết chúng ta đã làm chuyện đó.” Mộ Dung Uyển Nhi có vẻ hơi căng thẳng vội
vàng dọn dẹp chiếc giường bừa bộn do hai người làm chuyện tốt mà đã thành một
đống lộn xộn

Làm thì đã làm rồi, thừa nhận có gì là xấu nào. Lưu Phong bắt chéo chân nhìn
bộ dáng cuống quít hoảng hốt của Mộ Dung Uyển Nhi, khóe miệng mơ hồ nở nụ cười
mờ ám: “Uyển Nhi, đã làm rồi đừng có sợ nha…”.

Mộ Dung Uyển Nhi nghe vậy, quay đầu lại thấy vẻ mặt Lưu Phong có phần hả hê
khi thấy người khác gặp nạn, trong lòng căm giận, leo lên giường nhấc một cái
gối nhằm mặt Lưu Phong ném tới. Giận dữ nói: “Đồ xấu xa!”

Lưu Phong ngăn cái gối lại, trên mặt vẫn là nụ cười mập mờ cười nói: “Ha ha,
kỳ thật nàng không cần phải khẩn trương. Chỉ cần chúng ta không nói, ai biết
đêm qua chúng ta ở cùng một chỗ. Cứ tự nhiên một chút, thản nhiên một chút sẽ
không có việc gì cả đâu…”

Nói là cứ vậy, nhưng Mộ Dung Uyển Nhi lại không thể thản nhiên, đương nhiên
cũng không có biện pháp nào cả. Đêm hôm qua gần như là một đêm điên cuồng, cho
tới bây trong lòng giờ nàng còn có chút hưng phấn. Ánh mắt mang đầy vẻ xuân
tình đều không có mất đi.

Hơn nữa, trên giường, trên mặt chăn còn dính nhiều vết máu như vậy, đây chính
là chứng cứ phạm tội tối hôm qua a.

Khẽ cắn môi dưới, Mộ Dung Uyển Nhi mặt đỏ hồng hồng, mở miệng, hướng Lưu Phong
sẳng giọng: “Đồ xấu xa, chàng nhìn xem, đây đều việc tốt của chàng, còn không
mau nghĩ biện pháp…” Thu thập cho tốt, nếu để Khuynh Thành nhìn được vết máu
trên giường, khẳng định là chuyện bại lộ.

“Ha-ha!”Lưu Phong đắc ý, liếc mắt nhìn Mộ Dung Uyển Nhi không buồn quan tâm.

Mộ Dung Uyển Nhi rơi vào đường cùng đành phải tự mình dọn giường, đem chứng cứ
phạm tội giấu vào tủ quần áo của Lưu Phong.

Tuy nhiên, trên đệm giường vẫn lờ mờ để lại một vài dấu vết, nếu Khuynh Thành
cẩn thận coi kĩ thì hơn phân nửa cũng sẽ phát hiện.

Mộ Dung Uyển Nhi lo lắng nhíu mày, vốn định để Lưu Phong nghĩ biện pháp, nhưng
quay đầu lại thấy, tên Lưu Phong đáng ghét, không ngờ vẫn còn cười trên nỗi
đau người khác.

Mộ Dung Uyển Nhi trong lòng căm hận, cắn răng, thật muốn cắn cho hắn 1 phát.
(ND: cắn vào chỗ nào đây?… : P)

“Uyển Nhi, nàng muốn làm gì vậy?” Dường như cảm nhận được hàn ý trong mắt Uyển
Nhi, bổng bổng Lưu Phong không tự giác hùng dũng thể hiện đập vài cái.

Mộ Dung Uyển Nhi phát hận đi tới, túm lấy tiểu đệ đệ của Lưu Phong. Lưu Phong
lấy nguyên tắc tiên hạ thủ vi cường (đánh trước thì được lợi), đem nàng ôm vào
trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

“Tỷ phu, huynh làm cái quái gì vậy, sao không mở được cửa?” Khuynh Thành ở bên
ngoài thử vài lần, thủy chung mở không được cửa phòng, vẻ mặt bực tức.

“Lát nữa quay lại huynh nói cho muội, hiện tại muội đi về trước đi, đừng quấy
rầy ta ngủ!” Lưu phong đáp lại một câu.

“Vâng!”

Khuynh Thành ở ngoài cửa nói thầm: “Muội mang theo Linh Nhi đi chơi trước vậy,
huynh mau rời giường nha, lát nữa muội quay lại đấy.”

Mộ Dung Uyển Nhi giãy dụa vô lực trong ngực Lưu Phong, toàn thân mềm yếu, rã
rời.

“Uyển Nhi, không bằng chúng ta làm lại một lần nữa?” (tăng hai đê:)))

Nghe Lưu Phong đề nghị, Mộ Dung Uyển Nhi lập tức giật mình từ trên đùi Lưu
Phong nhảy bật dậy, vội vàng nói: “Không muốn, không muốn!” Mặc dù có mẫu thân
truyền thụ tuyệt kỹ, nhưng đây vẫn là đêm đầu tiên của Uyển Nhi, làm nhiều như
thế thì hôm nay cũng đừng nghĩ xuống giường.

Lưu Phong mở cửa không bao lâu, Mộ Dung Uyển Nhi còn chưa kịp rời đi thì
Khuynh Thành mang theo Tiểu Linh Nhi lại xuất hiện. Tiểu ma nữ trên mặt lộ vẻ
bất bình tức tối: “Tỷ phu, huynh làm cái quái gì vậy, mặt trời chiếu đến mông
rồi mà huynh mới rời giường, thực là đồ đại lười.”

Nghe Khuynh Thành nói vầy, Mộ Dung Uyển Nhi không khỏi nghĩ đến tình cảnh vừa
rồi, trần trụi nằm trong lòng Lưu Phong, khi đó mặt trời không phải vừa lúc
chiếu đến mông mình sao?

“Uyển Nhi tỷ tỷ đã ở đây a, vừa mới tới a?” Khuynh Thành hoài nghi nhìn Mộ
Dung Uyển Nhi, mắt to chớp chớp, vừa nhìn Uyển Nhi, lại nhìn đến chiếc giường.

“Ba ba, khi nào thì quay về Phong Thành gặp mụ mụ?” Tiểu Linh Nhi không có
hứng thú để ý tới tâm tình của Khuynh Thành, mà nhào vào trong ***g ngực Lưu
Phong, nũng nịu hỏi việc đi Phong Thành.

Lưu Phong yêu thương khẽ vuốt mái tóc Tiểu Linh Nhi, mỉm cười nói: “Ba ngày
sau chúng ta xuất phát, được không?”

“Vì sao không đi hôm nay?” Linh Nhi có chút không vui, cái miệng nhỏ nhắn vểnh
lên, vẻ mặt đầy u oán.

“Bởi vì ba ba còn có một số việc cần phải xử lý.” Lưu Phong quyết định ở lại
hai ngày để đi gặp Túc Vương phi cùng Thái tử phi giải quyết nốt một số việc.

“Vâng!” Tiểu Linh Nhi là đứa nhỏ hiểu chuyện, nghe Lưu Phong giải thích như
vậy, liền không làm loạn nữa.

Bên kia Khuynh Thành cũng có thâm ý nhìn Mộ Dung Uyển Nhi, vẻ mặt bỡn cợt:
“Uyển Nhi tỷ tỷ, tối hôm qua lưu lại ở trong này hả?”

Mộ Dung Uyển Nhi vội vàng nói: “Không có, không có, ta cũng vừa mới tới thôi.”

Khuynh Thành thấy Uyển Nhi bối rối, càng khẳng định thêm suy đoán của mình.
Hơn nữa, lúc nãy nàng mang Tiểu Linh Nhi đi dạo ngay tại phụ cận nhưng không
thấy Mộ Dung Uyển Nhi đi tới đây a.

“Khuynh Thành muội muội, ta thật là mới tới mà, không tin… không tin muội
hỏi hắn đi…” Mộ Dung Uyển Nhi mặt đỏ tim đập, chỉ chỉ Lưu Phong, hi vọng hắn
có thể giúp mình giải vây.

Lưu Phong thầm cười, tố chất tâm lý Uyển Nhi còn phải rèn luyện a, trời sinh
không phải làm kẻ gian, khuôn mặt kia đã sớm đem đáp án nói cho Khuynh Thành.

“Tiểu thí hài đi chơi đi, chuyện người lớn hỏi làm gì?” thấy Khuynh Thành cùng
Tiểu Linh Nhi đang quyết liệt, Lưu phong trực tiếp gọi Khuynh Thành là tiểu
thí hài để đuổi đi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.