Lão Hoàng đế tức thì lâm vào trầm tư. Ngài suy nghĩ, rốt cuộc thì lựa chọn lúc
nào để xác định thân phận Lưu Phong. Tốc độ tu sửa Tử Hư Chân Long lệnh nhanh
hơn dự liệu đã làm rối loạn kế hoạch của Ngài. Trước mắt thế cục ở kinh đô rất
tế nhị nên mơ hồ thấy cần duy trì sự thăng bằng nào đó. Lão không muốn sự cân
bằng này vì thân phận của Lưu Phong mà bị phá vỡ. Tối thiểu cũng phải đợi đến
sau khi Yến Vương diện thánh. Nếu không, thế cục kinh đô sẽ càng thêm phức
tạp.
“Bỏ đi, nhân tiện để sau một thời gian nữa vậy.” Lão Hoàng đế đã có chủ ý, đợi
gặp xong Yến Vương rồi sau đó cùng Tĩnh Vương Gia thương nghị, lúc đó mới lại
sẽ quyết định.
Giám định thân phận của Lưu Phong cũng không đơn giản chỉ như vậy. Từ tình
huống bây giờ cho thấy, cho dù Lưu Phong là hoàng tộc cũng vậy, không phải
hoàng tộc cũng vậy, cũng đều sẽ gây nên sóng to gió lớn. Lão Hoàng đế bây giờ
phải hai tay chuẩn bị cho tốt để đối phó với mọi biến cố sau khi xác định được
thân phận của Lưu Phong.
“Hoàng hậu, về chuyện tình Tử Hư Chân Long lệnh đã phục hồi được nhất định
nàng phải giữ bí mật, không được phép nói cho bất luận kẻ nào” Lão Hoàng đế
quay đầu dặn dò cẩn thận một câu.
Mặc dù Mộ Dung phu nhân không tỏ thái độ, nhưng mà Mộ Dung Uyển Nhi cảm giác
được mẫu thân hơn phân nửa là thích Lưu Phong. Cho nên nàng quyết định trước
tiên tìm Lưu Phong nói chuyện, xem một chút coi Lưu Phong có ý tứ gì. Tránh
chuyện cuối cùng làm thông suốt ý niệm của mẫu thân, mà bên này Lưu Phong lại
có ý khác thì đến lúc đó trở thành trò cười rồi.
Lúc Mộ Dung Uyển Nhi tìm được Lưu Phong, thì hắn đang toan tính mấy ngày sắp
tới để Phi nhi mang hắn cùng tiểu Linh Nhi, Khuynh Thành trở về Phong Thành
một chuyến.
Hai bức thư tình của Tố Tố cùng Thanh Nghi khiến hắn thấy vừa xấu hổ vừa nhớ
nhung. Ân quý phi mặc dù không có nói gì, nhưng mà Lưu Phong biết rõ. Trong
lòng nàng so với mọi người thì cũng đều nhớ tới hắn, chỉ là ngại thân phận
cùng thể diện nên mới không thể không xấu hổ mà viết thư thể hiện nỗi lòng.
“Lão công—!”
Mộ Dung Uyển Nhi đứng trước cửa phòng Lưu Phong quanh quẩn hồi lâu, cuối cùng
mới hít thật sâu cố lấy dũng khí mở cửa ra.
Lưu Phong nghe vậy liền biết là Uyển Nhi tới, vội vàng đứng dậy mở cửa phòng
ra đón Uyển Nhi vào: “Uyển Nhi. Nàng đã đến rồi. Được rồi. Mẫu thân nàng không
sao rồi chứ?”
Có hi vọng? Mộ Dung Uyển Nhi âm thầm bật cười. Lão công đối với mẫu thân vẫn
còn cố gắng quan tâm a, cái này chẳng phải nghĩa là bọn họ vẫn còn có hi vọng
sao. Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải là làm trò thì như thế nào lại
hôn môi chứ?
“Lão công, chàng yên tâm. Mẫu thân đã hoàn toàn tha thứ cho ta rồi, không có
việc gì nữa. Ta hôm nay đến tìm chàng, là có một số việc muốn nói với chàng?”
Mộ Dung Uyển Nhi kéo tay Lưu Phong, cùng hắn sóng vai ngồi lên giường rồi chăm
chú nói.
Lưu Phong rất ít khi thấy vẻ mặt Mộ Dung Uyển Nhi nghiêm túc như thế bèn thầm
nghĩ, nàng có chuyện gì trọng yếu nhỉ.
“Uyển Nhi, có chuyện gì. Nàng nói đi—!” Lưu Phong nhẹ nhàng ôm thắt lưng của
nàng, thản nhiên nói.
“Lão công, ta hỏi chàng, chàng cảm thấy mẫu thân như thế nào?” Mộ Dung Uyển
Nhi ngẩng đầu, đôi mắt ngọc gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Phong, thoáng do dự một
chút rồi quyết định chậm rãi nói thẳng vấn đề.
Lưu Phong mặc dù đang phỏng đoán vì khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Tốt lắm a—!”
“Nói cụ thể một chút? Mẫu thân ta rốt cuộc tốt ở điểm nào?” Mộ Dung Uyển Nhi
gắt gao hỏi tới.
Lưu Phong tựa hồ có chút hiểu lầm. Có ý tứ gì đây, chẳng lẽ Uyển Nhi thực sự
ăn phải dấm chua của mẫu thân, muốn so đo cùng mẫu thân.
Nghĩ tới đây, Lưu Phong ngụ ý sâu xa mà cười cười: “Uyển Nhi nhà ta mới là nữ
tử đẹp nhất trên đời này—!”
Nghe Lưu Phong nói, Mộ Dung Uyển Nhi thấy trong lòng ngọt ngào. Nhưng mà đó
cũng không phải đáp án nàng muốn, bởi vì nàng muốn biết cảm giác của Lưu Phong
đối với mẫu thân như thế nào.
“Lão công, chàng còn chưa có trả lời câu hỏi của ta đó?” Mộ Dung Uyển Nhi vẻ
mặt nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm, lần nữa đặt câu hỏi.
Lưu Phong do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Để ta nghĩ a, mẫu thân của nàng xinh
đẹp thành thục, gợi cảm, lại hiền lương thục đức. Hơn nữa đối nhân xử thế
thẳng thắn, không làm bộ, thân phận địa vị cũng không tệ… Tóm lại, mẫu thân
và nàng giống nhau, đều là nữ tử tốt trên đời hiếm có.” Lưu Phong trả lời rất
thông minh, đồng thời tán dương phu nhân, còn không quên ca ngợi Mộ Dung Uyển
Nhi vài câu.
Mộ Dung Uyển Nhi quả thật rất hài lòng, miệng nở nụ cười ngọt ngào tựa đầu vào
ngực Lưu Phong, ngước mắt nhìn hắn chăm chú hỏi: “Lão công, chàng thật sự cảm
giác được mẫu thân tốt như vậy a?”
Nói cái gì đây? Nữ nhi nhà ai lại không khen mẫu thân của mình. Đã biết rõ là
con rể khen ngợi nãy giờ thì làm sao lại còn nghi ngờ người ta nữa?
Lưu Phong lần nữa hiểu lầm rồi, thì ra là Uyển Nhi và mẫu thân nàng lại đang
ra sức ganh đua với nhau.
Cái này… Không tốt lắm đâu.
“Lão công, chàng nói đi?” Mộ Dung Uyển Nhi thấy Lưu Phong không nói lời nào,
vội vàng hỏi tới.
“Ân, phu nhân đích xác rất tốt—!” Lưu Phong quyết định nói thật, thuận tiện
giáo huấn Uyển Nhi một chút. Làm nữ nhi cũng không nên như vậy, nhất định phải
có hiếu a.
Ngay lúc hắn chuẩn bị giáo huấn Mộ Dung Uyển Nhi thì đột nhiên hắn nghe được
một câu khiến cho giật bắn mình.
“Lão công, nếu mẫu thân ta tốt như vậy, không bằng chàng cưới làm thê tử được
không?” Mộ Dung Uyển Nhi ngồi dậy, hai tay nắm vai Lưu Phong, đôi mắt gắt gao
nhìn chằm chằm Lưu Phong, vẻ mặt thực nghiêm túc.
Nhưng mà lời này lọt vào tai Lưu Phong lại có ý tứ bất đồng. Yên nào, nha đầu
kia hơi quá đáng, dấm chua của mẫu thân mình cũng ăn, lại có thể giận dỗi nói
ra lời như vậy.
Vẫn còn nói Mộ Dung phu nhân không có việc gì sao?
Lưu Phong hoài nghi rằng mấy ngày nay thì phu nhân đáng thương khẳng định cũng
chịu không ít dấm chua của Uyển Nhi dằn vặt đây.
“Lão công, chàng nói chuyện đi?” Mộ Dung Uyển Nhi thấy Lưu Phong có chút ngẩn
người, tưởng rằng hắn vui quá ngây người ra. Lập tức thở phào thuận tiện đẩy
hắn một cái, giúp hắn tỉnh lại.
Lưu Phong phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt có chút buồn bực, nói thành khẩn:
“Uyển Nhi, ta biết chuyện tình ngày đó đối với nàng mà nói, là có chút không
tốt. Nhưng mà nàng cũng không thể trả miếng thậm tệ như vậy. Làm người, phải
có lương tâm chứ, mẫu thân nàng dù là có chút không phải, nhưng người dù sao
cũng đã sinh dưỡng nàng. Dù là con trai hay con gái, cũng không thể vô lương
tâm như vậy a…”
Chờ một chút, cái này là sao?
Nghe Lưu Phong Phong nói, Mộ Dung Uyển Nhi cảm giác phảng phất có gì không
phải.
“Lão công”
“Nói thế là thế nào, làm sao ta lại không hiểu?” Nếu thật sự Mộ Dung Uyển Nhi
bất hiếu, thì sao còn có thể lại đem lão công mình yêu mến chia sẻ cho mẫu
thân.
Nha đầu chết tiệt này, rõ ràng vẫn chưa chịu thừa nhận. Lưu Phong lầm bầm
trong lòng thầm nghĩ, hôm nay ta nếu không hảo hảo giáo huấn nàng phải làm nữ
nhi như thế nào thì ta sẽ tuyệt không cưới thêm bốn năm người nữa.
“Uyển Nhi, nàng làm sao lại không hiểu chuyện. Nàng nghĩ xem, mẫu thân nàng dù
là nữ nhân mà phải nắm giữ gia tộc lớn như vậy nên có bao nhiêu khổ cực a. Cho
dù có ngẫu nhiên phóng túng thì ta cho rằng cũng có thể tha thứ. Hơn nữa, nàng
lại là nữ nhi của người. Vẫn nói hiểu nhất nữ nhân chính là nữ nhân. Ta nghĩ
nàng hẳn là có thể cảm nhận được khó xử của mẫu thân mình mới đúng a?” Lưu
Phong ra vẻ gia trưởng dẫn dắt từng bước.
Nghe đến đó, Mộ Dung Uyển Nhi hoàn toàn hiểu rõ. Nàng biết lão công hiểu lầm
nàng rồi. Bất quá giờ phút này trong lòng nàng lại có chút vui vẻ. Nghe được
quan điểm của lão công bảo hộ mẫu thân nàng, nàng liền càng thêm kiên định ý
nghĩ của mình, rõ ràng là nam hữu tình, nữ cố ý.
“Lão công, chàng hiểu lầm ta rồi—!” Mộ Dung Uyển Nhi nở nụ cười, vội vàng nói:
“Lão công, ý của ta là chàng lấy cả hai mẹ con đó—!”
“Mẫu nữ song thu?” Lưu Phong tựa hồ có chút ngây người. Hắn vội vàng thò tay
bóp thắt lưng Uyển Nhi một chút. Chỉ nghe được Uyển Nhi khẽ kêu: “Chàng bóp ta
làm gì?”
“Ta thử nghiệm chút coi có phải ta nằm mơ không?” Lưu Phong vô sỉ giải thích.
Mộ Dung Uyển Nhi coi thường liếc mắt nhìn Lưu Phong hầm hừ: “Chàng có phải nam
nhân không? Một điểm cũng không biết thương hoa tiếc ngọc. Sao chàng không tự
bóp mình”
“Bóp mình đau lắm—!” Lưu Phong càng không biết xấu hổ cứ mặt dày giải thích. :
38:
“Chờ chút, Uyển Nhi. Nàng vừa nói gì, ta hình như không nghe rõ?” Lưu Phong
ngừng cười, đổi sang chăm chú lắng nghe.
Mộ Dung Uyển Nhi chăm chú nhìn Lưu Phong nói rất nghiêm túc: “Lão công, ý tứ
của ta là, ta và mẫu thân cùng làm thê tử chàng được không?”
Không đợi Lưu Phong mở lời Mộ Dung Uyển Nhi lại nói tiếp: “Chàng nói đúng, mẫu
nhân một mình lo liệu cho cả gia tộc lớn như vậy, thật sự là rất khổ cực.
Trước kia đều là ta bất hiếu, chẳng những không biết chia sẻ cho mẫu thân, lại
còn ngang ngược không để ý làm thương tổn mẫu thân. Bây giờ ta đã biết sai
rồi, cho nên ta hy vọng có thể hỗ trợ cho mẫu thân. Mẫu thân cần một nam nhân
bên cạnh giúp người phân ưu giải sầu, cùng nhau phát dương Mộ Dung thế gia…
Nhân tiện theo như lời chàng nói, mẫu thân là một nữ nhân ưu tú, trên đời này
ít có nam nhân có thể xứng đôi. Ít nhất, bây giờ thì chỉ có lão công chàng mới
có thể xứng đôi với mẫu thân. Hơn nữa ta biết mẫu thân thích chàng, chàng cũng
thích mẫu thân…”
Bình tĩnh nào, té ra là nói đến hôn sự hộ mẫu thân?
Đến lúc này Lưu Phong cũng hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của Mộ Dung Uyển Nhi.
Song thu cả hai mẹ con a? Hấp dẫn rất lớn a. Lưu Phong cảm giác được may mắn
tới quá đột nhiên. Đột nhiên đến mức thậm chí khiến cho người ta khó lòng chấp
nhận.
“Lão công, chàng nói mau đi, rốt cuộc chàng có đáp ứng hay không?” Mộ Dung
Uyển Nhi tràn đầy mong chờ nhìn Lưu Phong mà hỏi.
“Đáp…” Lưu Phong thiếu chút nữa thì làm thỏa mãn Mộ Dung Uyển Nhi, cũng may
hắn cơ trí kịp thời ngừng lại đề tài.
“Uyển Nhi, nàng nói bậy bạ gì đó?” Lưu Phong cũng không biết nên giãi bày thái
độ của mình như thế nào, không thể làm gì khác hơn đành cấp cho Mộ Dung Uyển
Nhi một tội danh.
“Lão công, ta không có nói càn. Là ta nói thật, hy vọng chàng có thể cân nhắc
một chút?” Mộ Dung Uyển Nhi vẫn chân thành như trước.
“Uyển Nhi, đây là ý tứ của mẫu thân nàng, hay là ý tứ của nàng?” Lưu Phong
cũng không thể làm bộ mãi được. Nếu Mộ Dung Uyển Nhi cứ mãi khuyên bảo, hắn
cũng không thể luôn tránh né.
“Cái này… Là…” Do Mộ Dung Uyển Nhi cũng không có sự đồng ý của mẫu thân
nên nghe Lưu Phong hỏi như vậy thì cũng không biết nói như thế nào.
“Uyển Nhi, ta biết tâm tư của nàng, bất quá loại chuyện này không dám qua loa
cũng không thể làm liều. Tình cảm nam nữ đối với nàng đơn giản vậy sao. Ý tứ
của ta là, chuyện này nàng không nên miễn cưỡng. Nếu thật có duyên, để ta và
mẫu thân nàng tự xử lý?” Không biết tại sao, Lưu Phong đột nhiên nghĩ đến lúc
truy kích Huyết Tộc đã cùng Mộ Dung phu nhân gặp thần linh. Nếu như hắn nhớ
không lầm, vị thần linh kia tựa hồ nói qua, hắn cùng Mộ Dung phu nhân có số vợ
chồng. Lúc ấy, Lưu Phong cũng không có để ý, hắn vẫn cho đó là một trò đùa.
Bất quá hôm nay đột nhiên nghĩ đến, trong lòng lại xuất hiện dư vị khác
thường.
“Lão công, ta thật sự hy vọng…”
“Uyển Nhi, chuyện này đừng nói trước, để chúng ta tự mình xử lý đi.” Lưu Phong
ngắt lời Mộ Dung Uyển Nhi, đặt nàng xuống dưới người cười nói: “Uyển Nhi, đêm
nay đừng đi, ở lại bên ta được không?”
Mộ Dung Uyển Nhi nghe vậy, tâm thần không khỏi rung động, lông màu chau lại,
chắm chú cân nhắc, ánh mắt lúc đó tựa hồ có chút do dự không quyết: “Ta…”
Trong mắt Lưu Phong hiện lên một ngọn lửa, lông mày dựng thẳng, nhẹ giọng nói:
“Uyển Nhi, đáp ứng ta được không, đêm nay ở lại, đừng đi, bồi tiếp ta—!”
Mộ Dung Uyển Nhi thoáng do dự rồi gật gật đầu, một vừng đỏ sẫm mê người nhất
thời lan tỏa khắp gương mặt, tâm hồn có chút hoảng loạn. Nếu như đêm nay lưu
lại, vậy có nghĩa nàng đã hoàn toàn trở thành nữ nhân của Lưu Phong.
Nói thật, trong lòng Mộ Dung Uyển Nhi cũng không bài xích việc Lưu Phong biến
nàng thành nữ nhân. Mặc dù lúc trước nàng từng nhiều lần biểu hiện điều tối
trân quí sẽ để dành cho thời khắc trọng yếu nhất. Bất quá bây giờ đã khác rồi.
Tình huống thay đổi, nàng cũng không muốn tụt lại sau mẫu thân mình. Nhân gia
đã hôn môi rồi, mình còn không cố gắng nữa thì quá lạc hậu. : 0 (46):
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Uyển Nhi gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Lão công, chàng
cũng dừng làm bừa a, nếu không…”
Đôi môi Lưu Phong khẽ động lộ ra nụ cười sâu xa, thân mình vẫn áp chặt vào Mộ
Dung Uyển Nhi. Ta đảm bảo mình sẽ không làm bừa, nhưng mà không đảm bảo nàng
sẽ không làm bừa.
“Uyển Nhi, đêm nay ta sẽ hảo hảo yêu nàng—!” Lưu Phong thâm tình nói.