Lưu Phong cười hắc hắc: “Nguyên soái yên tâm, việc này cứ để ta lo…” Việc
này chính là việc của lão tử, không có cách nào chối từ. Khuynh Quốc và Lý
Hương Quân đã giao việc cho hắn nên cũng không dám qua loa. Hơn nữa, nữ nhân
Tình nhi này kì thật cũng rất được, làm lợi cho người khác không bằng mang về
nhà mình.
“Tiểu hầu gia, chờ ta dìu phụ thân về phòng, ta sẽ tự mình tiễn ngài về” Túc
vương phi đầu tiên liếc nhìn Lưu Phong đầy thâm ý sau mới dặn dò.
Một lát sau, Túc vương phi trở lại đại sảnh, nhẹ giọng nói: “Tiểu hầu gia, ta
tiễn ngài về”.
Phủ nguyên soái rất lớn, từ đại sảnh ra tới đại môn cũng phải đi một hồi. Hai
người dường như đều có tâm sự, không ai mở miệng nói chuyện khiến cho không
khí có chút mơ hồ, gượng gạo.
“Tiểu hầu gia, lời cha ta là nói khi say, mong ngài cũng đừng tưởng thật mà để
trong lòng” Cuối cùng Túc vương phi cũng phá tan không khí trầm mặc trước:
“Lòng ta thật cũng đã sớm nguội lạnh, không còn muốn nghĩ đến chuyện kết hôn”
Lưu Phong dường như sớm đoán trước được Túc vương phi sẽ nói thế, mỉm cười nhẹ
nhàng nói: “Tình nhi, chẳng lẽ nàng muốn cô đơn cả đời?”.
“Nàng thật vất vả mới thoát được tên hỗn đãn Túc vương, khôi phục tự do. Ngày
tháng tốt đẹp vừa bắt đầu lại, sao nàng có thể có ý tưởng… như vậy trong
đầu?” Nói tới đây, hắn quay đầu lại nhìn kĩ Túc vương phi một hồi mới nói
tiếp: “Tình nhi, thứ lỗi cho ta nói thẳng. Nữ tử xinh đẹp, hiền thục như nàng
cứ vậy mà phải lẻ bóng đơn chiếc cả đời thì thật sự là đáng tiếc.”
Nghe được Lưu Phong khen ngợi mình như thế, trong lòng Túc vương phi thấy ngọt
ngào. Thật chẳng có nữ nhân nào không thích được nam nhân ca ngợi, Túc vương
phi cũng không phải ngoại lệ.
Nàng đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Tiểu hầu gia, ngài lại nói giỡn rồi. Ta đã chừng
này tuổi, còn nói gì đến chuyện xinh đẹp hay không”.
Lưu Phong vội vàng hỏi: “Đúng rồi ta còn chưa biết Tình nhi tiểu thư năm nay
đã bao nhiêu? Để ta đoán xem, hai mươi ba phải không?”
Túc vương phi nghe thế nao nao, … khoé miệng lại càng tràn ngập tiếu ý nhưng
lại vội vàng nói: “Nào trẻ được như lời ngài, ta năm nay đã ba mươi hai tuổi”.
“Không có khả năng” Lưu Phong nghiêm trang nói: “Ta nhìn như thế nào cũng thấy
nàng chỉ hơn hai mươi là cùng. Nàng nhìn thử xem, làn da căn mịn, mọng nước,
còn có dáng người… Nàng xem, ngực co dãn, đầy đặn còn có eo nhỏ duyên dáng,
mỹ đồn lại đàn hồi mười phần. Cho dù là nữ tử đang độ thanh xuân cũng không
thể nào so được với nàng” Lưu Phong vừa nói vừa động thủ sờ Túc vương phi từ
đầu đến chân.
Túc vương phi bị Lưu Phong làm cho một trận mơ màng, đợi đến lúc nàng phát
giác mình bị chiếm tiện nghi thì người ta đã sớm thu tay. Hơn nữa trên mặt lại
làm ra vẻ đứng đắn: “Tình nhi, nàng thật sự rất đẹp—!”.
Một câu ca ngợi kết thúc nhanh chóng làm tiêu tan hờn giận nàng chưa kịp bộc
phát.
Đột nhiên, nàng lại bỗng cảm thấy kẻ đã từng làm cho nam nhân của mình một
phen nhục nhã lại trở nên đáng yêu kì lạ. Ngẫm nghĩ lại, Túc vương phi thật
cũng đã nhiều năm chưa từng được nghe nam nhân ca ngợi mình. Nay lại được Lưu
Phong ca ngợi hết lời, cũng khiến nàng vừa thẹn thùng vừa vui vẻ.
“Tiểu hầu gia, cũng không còn sớm. Ta đưa ngài tới đây thôi, ngài mau trở về
đi” Túc vương phi tuy là cũng muốn được ở cùng một chỗ với Lưu Phong nhưng lại
có cảm giác lo lắng. Vì vậy nghĩ muốn hắn nhanh chóng rời đi, sợ rằng chính
mình thực sự mê đắm nam nhân này.
“Tình nhi, nàng xem chúng ta nói chuyện hợp ý như vậy. Không bằng ôm nhau tiễn
biệt trước khi chia tay chăng?”
Tuy là đề nghị thế nhưng Lưu Phong cũng không chờ Túc vương phi đồng ý, mà
trực tiếp ôm nàng vào lòng, hai tay đặt ở ngực nàng, quang minh chính đại bóp
nhẹ vài cái. Cảm giác quả thật không tồi.
“Đồ đê tiện—!”
Không biết vì sao mà hôm nay ở trước mặt Lưu Phong Túc vương phi cảm thấy mình
luôn phản ứng chậm, mãi khi để Lưu Phong chiếm đủ tiện nghi nàng mới sực tỉnh.
“Tình nhi, đừng hiểu lầm, ta luôn trong sáng. Đừng quên lúc trước nàng cởi hết
đồ cho trước mặt ta, ta cũng chưa…”
Lưu Phong nói vậy chỉ là muốn biểu đạt không phải hắn cố ý chiếm tiện nghi
nàng. Lại không nhĩ rằng người nói vô tình người nghe có ý. Túc vương phi vừa
nghe hắn nói thế nghĩ hắn là muốn bỡn cợt nàng. Lập tức cảm thấy nhục nhã,
khuôn mặt xấu hổ, sống mũi cay xè, nghĩ thực tủi thân đến rơi lệ.
“Ngươi là đồ xấu xa—!”
Túc vương phi oán hận nhìn Lưu Phong rồi quay người vừa khóc vừa chạy ra xa.
“Xấu hổ?” Dường như Lưu Phong còn chưa ý thức rõ ngọn nguồn sự tình nên cho
rằng do bị mình cợt nhả mà nàng đâm ra thẹn thùng.
Ở trên đường về, Lưu Phong cẩn thận suy ngẫm lại từng sự tình xảy ra hôm nay.
Tổng thể mà nói, thu hoạch vẫn là không tồi. Tuy rằng kế hoạch vẫn chưa tiến
triển được gì nhưng lại không ngờ xuất hiện sự tình anh hùng cứu mỹ nhân,
khiến cho Nhạc Tử Lân và Túc vương phi đối với hắn thêm vài phần kính trọng.
Hơn nữa, qua cuộc nói chuyện biết được Nhạc Tử Lân hiện giờ cũng lo lắng lão
Hoàng đế truy cứu, đang gấp rút an bài đường lui cho nữ nhi. Đây chẳng phải
Chu Du đánh Hoàng Cái, một bên nguyện đánh một bên nguyện chịu đòn sao.
Thu phục Túc vương phi chỉ là vấn đề thời gian.
Tục ngữ nói phúc bất trùng lai họa vô đơn chí (nv: phúc vô song chí, họa vô
đơn chí). Túc vương mấy ngày này đúng là như thế. Đầu tiên là Túc vương phi
đem hơn phân nửa gia sản cho Lưu Phong. Sau lại là Túc vương phi đoạn tuyệt
quan hệ. Khi không mất đi chỗ dựa vững chắc. Bây giờ Vương thẹn quá hóa giận,
phái người đi ám sát Túc vương phi, kết quả lại thất bại. Vương biết rõ tính
cách con người Nhạc Tử Lân. Một khi sự tình bại lộ khẳng định sẽ bị trả thù.
Giờ Vương thật sự như kiến bò chảo nóng.
“Vương gia, hoàng hậu nương nương phái nha hoàn Hương Xảo đem đến cho ngài một
phong thư” Người nói chính là tổng quản Tần Duyệt. Từ sau khi Túc vương phi
rời đi, phó tổng quản Cáp Đức liền bị sa thải. Tần Duyệt theo Túc vương cũng
đã hơn hai mươi năm từ lúc ngài vẫn còn là hoàng tử thì Tần Duyệt đã hầu hạ
bên người Vương, có thể nói là tâm phúc trung thành của ngài.
“Hoàng hậu đưa tin?” Túc vương hơi kinh hãi vội vàng tiếp lấy phong thư, nhíu
mày nói: “Ngươi đi ra ngoài, không có sự đồng ý của ta bất luận kẻ nào cũng
không được vào”.
Tần Duyệt sau khi tuân lệnh vội vàng bước nhanh ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Túc vương theo bản năng xem xét bốn phía, sau khi xác định không có người nhìn
lén mới xé mở phong thư cẩn thận đọc.
Cũng không biết nội dung trong thư là gì chỉ thấy Túc vương trong khi xem thì
nét mặt một hồi giãn ra một hồi cau lại.
Tựa hồ có chút phức tạp.
Sau khi xem xong ba lần, xác định rõ ý tứ của Hoàng hậu xong Túc vương quyết
đoán đem bức thư đốt đi.
Sau đó, Vương mở cửa gọi Tần Duyệt vào phân phó: “Tối mai ta muốn đi Duyệt tân
lầu gặp khách quý, ngươi đem mọi việc an bài trước một chút. Thuận tiện cũng
thông tri các vị khách nhân tiên sư để theo âm thầm bảo vệ cho ta”.
“Vương gia yên tâm, thần sẽ lập tức an bài—!”
“Lão công, chuyện của Túc vương phi thế nào rồi” Sau khi dùng xong bữa tối,
Lưu Phong đi thẳng vào phòng của Khuynh Quốc. Hai người cởi hết quần áo nằm ở
trên giường. Khuynh Quốc nhu thuận nằm trong lòng Lưu Phong, thấp giọng hỏi.
Lưu Phong vuốt ve tấm lưng bóng loáng nhẵn nhụi của nữ nhân, cười hắc hắc:
“Yên tâm đi, lão công của nàng đã ra tay thì còn có sự tình gì không được. Nội
vài ngày, Túc vương phi khẳng định sẽ là của ta”.
“Ngươi nha, ta chỉ biết nữ nhân trên đời này không ai có thể thoát được lòng
bàn tay ngươi” Khuynh Quốc giả vờ giận dỗi nói: “Tỉ muội chúng ta đi theo
chàng cũng chỉ có thể bị chàng khi phụ”
Lưu Phong vội vàng cầm tay Khuynh Quốc nói: “Khuynh Quốc ngoan, ta đối với
nàng yêu thương còn không hết làm sao có chuyện khi dễ nàng chứ”
Khuynh Quốc thấy Lưu Phong vội vã thế thì cười nói: “Ta chỉ là nói giỡn với
chàng thôi, chàng cần gì vội vàng thế chứ”
Nếu ta không vội, liệu nàng còn có thể cười sao?
Lưu Phong khẽ cười một tiếng, đem thân thể mềm mại của Khuynh Quốc kéo vào
trong lòng, chân tình nói: “Khuynh Quốc ngoan, ta cam đoan với nàng cho dù sau
này ta có bao nhiêu nữ nhân, địa vị của nàng trong lòng ta mãi không thay
đổi”.
“Ân!”
Khuynh Quốc nhu thuận ôm lấy cổ của Lưu Phong, đôi mắt đẹp chan chứa tình,
thấp giọng nói: “Tướng công, vĩnh viễn không rời xa ta được không?”.
Lưu Phong dùng sức siết thân thể mềm mại của Khuynh Quốc, trịnh trọng gật gật
đầu. Khuynh Quốc vừa lòng cười cười, tựa đầu vào ngực nam nhân của mình.
Nhìn gương mặt Khuynh Quốc đỏ bừng tràn ngập nụ cười, trong lòng Lưu Phong
dâng trào một tình cảm ấm áp. Hai tay không khỏi vuốt nhẹ lưng nàng, chậm rãi
tìm kiếm vị trí của hương đồn màu mỡ.
Khuynh Quốc và Lưu Phong đã mấy ngày không gần gũi, hiện giờ được Lưu Phong ân
cần như vậy nhất thời ngọc dung ngập tràn tình cảm mãnh liệt.
“Khuynh Quốc ngoan, mấy ngày này nàng đã chịu khổ. Đêm nay nhất định lão công
sẽ hảo hảo bồi thường nàng”
Ở dưới ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú của Lưu Phong, Khuynh Quốc thẹn thùng
cắn nhẹ đôi môi anh đào, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn càng ửng đỏ.
“Lão công, Khuynh Thành ở ngoài nhìn lén” Khuynh Quốc tựa hồ vừa phát hiện
điều gì, đột nhiên nói.
“Ha ha, ta đã sớm biết nàng ta muốn nhìn vậy cứ để nhìn đi” Lưu Phong sớm đã
biết Khuynh Thành ở ngoài nhưng hắn cũng không có ý tứ đuổi nàng đi. Dù sao
tiểu nha đầu này sớm muộn cũng là người của hắn, dạy dỗ một chút miễn đến lúc
đó cái gì cũng không biết.
“Nhưng lão công”
Khuynh Quốc còn đang vội muốn nói gì đã bị Lưu Phong dùng miệng chắn ngang, cả
đầu lưỡi cũng tham lam đưa vào miệng nàng, trêu chọc cái lưỡi mềm mại thơm
tho.
Khuynh Quốc dằn lại xấu hổ, cái eo nhỏ cùng cặp mông màu mỡ vặn vẹo, đôi tay
cũng bắt đầu vuốt ve kích thích trên người Lưu Phong.
“A!”
Một tiếng thở nhẹ, nguyên lai Lưu Phong đã hoàn toàn áp chặt miệng vào, nụ hôn
nóng bỏng nhanh chóng làm thân thể Khuynh Quốc mềm nhũn.
“Lão công, ta muốn—!”
Khuynh Quốc tuy vẫn còn xấu hổ nhưng thân thể nóng rực đã làm nàng không thể
nào tự chủ được.
Gặp được nữ nhân chủ động yêu cầu, Lưu Phong tự nhiên sẽ không làm bộ. Hai tay
nhanh chóng tách đùi ngọc ra, động thân, nhẹ nhàng cử thương tiến nhập động
đào.
Khoái cảm mãnh liệt làm cho đôi môi anh đào của Khuynh Quốc không ngừng khép
mở, một loạt tiếng rên kiều mị phát ra.
Lưu Phong mạnh mẽ tiến công ra vào đem hai người hướng tới sự khoái lạc nhân
gian trong tiếng rên rĩ câu hồn đoạt phách. Ngoài cửa sổ, Khuynh Thành mắt
nhìn bốn phía xác định hoàn toàn không có người, bàn tay nhỏ nhắn cũng chậm
rãi hướng đến vị trí giữa đùi của mình… (ND: sạc, thiệt là quá lãng phí).
Trong phòng, ngoài phòng tình cảm mãnh liệt.
Hoàng cung, thượng thư phòng.
“Bệ hạ, Tử Hư Chân Long lệnh đã hoàn toàn tu phục” Đêm khuya, lão Hoàng đế
đang ôm Trần Hoàng hậu ngủ đột nhiên một âm thanh già nua nhưng có lực truyền
vào tai hắn.
Lão Hoàng đế đang hồi mộng đẹp tự nhiên bị quấy nhiễu. Đang muốn phát hỏa, đột
nhiên nghĩ tới điều gì liền bật ngồi dậy quát hỏi: “Vu Thiên tôn giả, là ngươi
sao?”
“Là bản tôn”
Âm thanh của Vu Thiên tôn giả lại vang lên: “Bệ hạ, nhờ hồng phúc của người mà
Tử Hư Chân Long lệnh đã hoàn toàn tu phục xong”.
“Nhanh như vậy?”Lão Hoàng đế dường như còn có chút không ngờ.
“So với thời gian dự tính trước thì nhanh hơn nhiều, tuy nhiên đích xác đã
hoàn toàn tu phục. Ngài tiếp tục ngủ đi, ta chỉ đến báo với ngài một tiếng.
Khi nào sẽ kiểm tra thân phận Lưu Phong chính ngài quyết định đi” Nói xong câu
đó Vu Thiên đích xác cũng rời đi. Hiện giờ bên người lão Hoàng đế đã có cao
thủ khác bảo hộ nên Vu Thiên bây giờ trở về chỉ nhắn nhủ sự tình thôi.
Trần Hoàng hậu cũng không rõ ràng chuyện của Tử Hư Chân Long lệnh, trước đó
Hậu cũng mơ hồ hiểu dường như đồ vật nọ có thể kiểm tra thân phận Lưu Phong.
Nhưng sự tình cụ thể thì nàng cũng không rõ ràng lắm cho nên mới tò mò hỏi:
“Bệ hạ, Tử Hư Chân Long lệnh là chuyện gì?”
“Im miệng”
Lão Hoàng đế sắc mặt không vui trầm quát một tiếng, nói: “Sự tình không nên
biết nàng cũng chớ hỏi, tránh khỏi gặp họa sát thân”
Nghe lão Hoàng đế nói như thế Trần Hoàng hậu trong lòng vừa hận vừa sợ, vội
vàng ngậm miệng lại, cũng không hề nói chuyện lung tung. Tuy nhiên nàng thầm
nghĩ, thân phận Lưu Phong đã sắp biết rõ, là long hay là trùng cũng mau xác
định.
“Có lẽ Lưu Phong đối với tin tức này sẽ thấy hứng thú?” Trần Hoàng hậu quyết
định tìm cơ hội gặp Lưu Phong.