Hi Du Hoa Tùng – Chương 806: Nâng cốc ngôn hoan làm mai sự – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 806: Nâng cốc ngôn hoan làm mai sự

“Tiểu bạch kiểm, ngươi chết chắc rồi—!” Thích khách che kín mặt từ trên xuống
dưới chăm chú nhìn Lưu Phong. Càng nhìn càng khó chịu, nam nhân sao đẹp trai
thế, chả trách Túc Vương Phi nhanh chóng thông đồng cùng với hắn như vậy.

Đang lúc nói, thích khách che mặt đã vung trường đao chém thắng vào Lưu Phong.

“Xoát xoát—!”

Thích khách che mặt hiển nhiên cũng là tu chân, bản lĩnh dùng đao cũng không
tệ. Xem chiêu thì thấy bình thường chẳng có gì quái lạ, nhưng tiếng chém gió
lại liên tục phát ra không ngừng. Quả là uy thế kinh người. Đến hộ vệ của soái
phủ đứng bốn phía cũng cảm nhận được áp lực làm cho khó thở, không khỏi phải
lui lại mấy bước.

Đôi mắt Lưu Phong hơi nheo lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào biến hóa của trường
đao. Đột nhiên hắn hừ lạnh một tiếng. Ngay lúc đao của thích khách che mặt sắp
đánh trúng hắn, trong tay hắn bất ngờ xuất một nhuyễn kiếm. Cùng lúc đó,
nhuyễn kiếm nọ cũng bắn ra một đạo kiếm quang đón lấy đao phong, hướng về mi
tâm thích khách che mặt.

Vốn tự cho là đường đao không hề sơ hở nhưng lại trong nháy mắt bị Lưu Phong
phá giải, thích khách che mặt nhất thời kinh ngạc không thôi. Ngay lúc hắn còn
chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy hoa mắt, một đạo kiếm quang màu vàng nhạt đã
tới trước mặt hắn.

Dù sao thích khách che mặt cũng từng trải qua trăm trận, mặc dù nguy cũng
không loạn vội vàng hoành đao đón đỡ. Trong nháy mắt ở trước mặt đã múa ra một
vòng đao khí phòng ngự cuồn cuộn.

Sau một tiếng “Phanh—!”, đao kiếm va chạm vang dội trong những đợt sóng không
khí mãnh liệt. Thân hình thích khách che mặt bị chấn động liền lùi lại mấy
bước. Đôi mắt vốn sáng lấp lánh có thần, giờ phút này đã ảm đạm không còn chút
ánh sáng.

Còn Lưu Phong chính là Lưu Phong, không lùi chỉ có tiến tới. Kiếm Phong rung
lên lập tức mở ra một đợt công kích mới.

Thích khách che mặt lúc này mới tỉnh ngộ là tu vi của Lưu Phong cao hơn hắn
rất nhiều. Nhưng sự tình cho tới bây giờ cũng không thể làm gì khác hơn là
liều mạng một trận.

Thế công của Lưu Phong rất mạnh, thích khách che mặt chỉ có thể phòng thủ
không ngừng. Trong khi giao chiến tiếng kim loại va nhau vang lên liên tiếp.
Mỗi một kiếm của Lưu Phong cũng là lực mấy vạn cân, căn bản không để cho thích
khách che mặt có bất cứ cơ hội nào lấy hơi.

Trường đao của thích khách che mặt không ngừng vung lên phóng ra từng đạo đao
thế hóa giải công kích của Lưu Phong. Vài kiếm ban đầu hắn tựa hồ còn có thể
nỗ lực hóa giải. Nhưng chỉ hơn mười chiêu mà hắn có vẻ đã không còn sức nữa.

Không thể đối phó được, hắn chỉ còn cách không ngừng lui về phía sau.

Nhạc Tử Lân Lão sớm đã nghe người khác nói thực lực Lưu Phong phi thường cường
đại. Hôm nay trông thấy mới biết được lời nói không phải giả, trong lòng không
khỏi âm thầm khen ngợi.

Đồng thời. Sự bất ổn của Túc Vương Phi cũng bắt đầu chậm rãi tĩnh xuống.

Nhìn động tác tiêu sái tự nhiên của Lưu Phong, nàng không khỏi nghĩ tới câu
nói trước kia của Lưu Phong muốn cùng nàng kết giao bằng hữu.

“Hừ—!”

Lưu Phong hừ lạnh, nhuyễn kiếm xé gió lập tức phá tan tất cả phòng ngự của
thích khách che mặt. Dưới tình thế cấp bách, thích khách che mặt không thể làm
gì khác hơn là ném trường đao, dựa vào đao khí mà bật ngược lại.

Sau khi phi thân được bảy tám trượng hắn tưởng rằng đã tạm thời an toàn. Cũng
không nghĩ trong lòng phát lạnh, sau lưng hắn đột nhiên truyền đến một luồng
sát khí sắc bén.

“Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy—!”

Không biết khi nào mà Lưu Phong bây giờ đã hiện ra phía sau hắn, ánh vàng nhạt
của nhuyễn kiếm đang chỉ thẳng vào mi tâm của hắn.

“Nói, ai phái ngươi tới?” Nhạc Tử Lân tiến lên một bước, lạnh giọng quát hỏi.

Thích khách che mặt hít một hơi thật sâu, khiến cho mình tỉnh táo lại, lạnh
nhạt cười nói: “Tài nghệ không bằng người. Đã vào tay các ngươi ta không có gì
để nói, giết ta đi.”

Lưu Phong khinh thường cười cười: “Không sợ chết, ngươi thật ra cũng có khí
khái a. Bất quá ta muốn biết, ngươi có e ngại cảm giác sống không bằng chết
hay không…”

“Ngươi muốn làm gì?” Trong giọng nói của thích khách che mặt rõ ràng pha chút
sợ hãi, bởi vì hắn từ trong mắt Lưu Phong đã nhìn ra một điều gì đó.

“Tiểu Hầu gia” Lúc đầu, Túc Vương Phi cảm giác được ánh mắt người này rất quen
thuộc. Lại nghe ngữ khí cùng thanh âm của hắn mặc dù đã cố thay đổi, nhưng mà
vẫn có chút quen thuộc.

Nghe được Túc Vương Phi nói, thân thể thích khách nọ nhất thời liền run rẩy
một chút tựa hồ sợ hãi cái gì đó.

Nhạc Tử Lân dường như cũng đoán được tâm tư của nữ nhi, vội vàng hỏi: “Tình
Thiên, hắn là người của phủ Túc Vương?”

Túc Vương Phi cũng không giấu diếm, thản nhiên nói: “Có lẽ thế, con bây giờ
cũng không dám khẳng định. Gỡ mặt nạ hắn xuống, là ta có thể biết được”.

Đến phải cảm ơn tên đầu đất Túc Vương. Lưu Phong giờ mới biết cơ hội anh hùng
cứu mỹ nhân hôm nay là do tên hỗn đản Túc Vương nọ cấp cho mình.

Vẻ mặt hắn thong thả, tay nắm chặt chuôi kiếm quát lạnh: “Tự gỡ khăn che mặt
xuống”.

Thích khách che mặt nghe xong, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta không phải là người
của Túc Vương phủ, các người đều lầm rồi.”

“Có đúng không? Chờ ta vạch khăn che mặt của ngươi?” Đang nói, Lưu Phong cước
đạp Thất Tinh bộ, lắc người nhất thời liền đứng trước thích khách che mặt. Đưa
tay giựt khăn che mặt xuống.

“Hóa trang?” Lưu Phong mắt sáng như sao. Sau khi tháo khăn che mặt của thích
khách ra, trước tiên phát hiện trên mặt hắn có dấu vết cải trang. Lập tức ra
tay nhanh như chớp lột luôn lớp mặt nạ da người trên mặt tên nọ xuống.

“Quả nhiên là ngươi, Vương Cương—!” Túc Vương Phi yếu ớt thở dài một tiếng,
nói: “Ngươi và ta coi như cũng từng là chủ tớ, không nghĩ rằng người mà hắn
phái tới lấy mạng ta lại là ngươi.”

Thích khách bị gọi là Vương Cương, căm tức nhìn Túc Vương Phi, quát: “Vương
phi, ngươi lầm rồi. Không phải Vương gia phái ta tới, là ta muốn giết ngươi.
Ngươi phản bội Vương gia, ta tự nhiên không tha cho ngươi.”

“Đồ hỗn trướng—!” Nhạc Tử Lân lạnh quát một tiếng, nói: “Bắn tên, giết chết
hắn—!”

Ra lệnh một tiếng, Vương Cương nhất thời liền biến thành con nhím.

“Tiểu hầu gia, sự tình hôm nay thật sự là cám ơn ngươi rồi. Nếu như không có
ngươi, Tình nhi của ta có lẽ đã bị hại rồi. Đi, ta tự mình mở tiệc rượu đãi
ngươi.”

Nhạc Tử Lân luôn trọng anh hùng. Thấy Lưu Phong anh dũng như thế, hơn nữa vừa
mới cứu nữ nhi mình, trong lòng đối với hắn sớm thêm vài phần kính trọng.

Còn trong lòng Lưu Phong lại phi thường vui vẻ, chẳng qua bề ngoài thì hắn vẫn
chối từ: “Chuyện kinh sợ đã qua. Tình nhi không có việc gì nên ta cũng an tâm.
Lúc này cũng không còn sớm, ta xin cáo từ trước. Sau này có cơ hội mời nguyên
soái uống rượu…”

“Tiểu hầu gia…” Nhạc Tử Lân vừa nghe liền mất hứng. Nếu thực sự để Lưu Phong
đi, sau này việc truyền ra ngoài nói Nhạc Tử Lân lão làm người, ngay cả ân
nhân cũng không biết đáp tạ một chút. Còn để lão vác cái mặt mo đi đâu nữa.

“Chẳng lẽ ngươi chê ta Nhạc Tử Lân quan nhỏ quyền bé. Xem thường ta?” Nhạc Tử
Lân sắc mặt có chút sa sầm, lộ vẻ sốt ruột.

Lưu Phong nghe vậy, vội vàng nói: “Nguyên soái nói quá lời. Đã như vậy, tại hạ
cung kính không bằng tuân mệnh rồi, nhân tiện lưu lại quấy nhiễu nguyên soái
cùng Tình nhi.” Lúc này mới chưa được bao lâu mà Lưu Phong ngay cả hai từ tiểu
thư cũng lược bớt, gọi tên thật thân thiết a.

Đối với cách xưng hô thân thiết như thế. Túc Vương Phi có chút thẹn thùng,
nhưng lại không có ý kháng nghị. Dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng của
nàng.

Rất nhanh, dưới sự xắp xếp trực tiếp của Nhạc Tử Lân, một bàn tiệc rượu thịnh
soạn mở ra trong đại sảnh. Sau khi ba người ngồi xuống, Nhạc Tử Lân liền liên
tiếp nâng chén kính Lưu Phong.

Lưu Phong mặc dù không ghét rượu, nhưng dù sao cũng là tu chân. Há để say sưa
như phàm tục. Chỉ cần nguyên anh lực vừa động thì cơn chóng mặt do rượu trong
nháy mắt chắc chắn biến mất.

Nhạc Tử Lân không biết ngọn nguồn trong đó, chỉ nói Lưu Phong là hán tử. Nam
nhi chân chính lại càng được mọi người tán thưởng, đem Lưu Phong khoa trương
thành cổ kim thiên hạ đệ nhất nhân.

Túc Vương Phi nhìn phụ thân cùng Lưu Phong đối tửu vui mừng đàm luận thì trong
lòng dị thường vui vẻ. Trong trí nhớ lão phụ thân tựa hồ đã thật lâu không có
cởi mở như vậy.

Hình như, lúc vừa mới xuất giá, Túc Vương cùng nàng về thăm song thân cũng
từng có cảnh vui vẻ như vậy. Chỉ tiếc là cảnh này không được tới vài lần.

Sau đó, dã tâm của Túc Vương cũng tăng lên, dần dần sinh ra mâu thuẫn cùng
Nhạc Tử Lân. Hai người cũng từ từ xa lánh, đến tận sau này thậm chí còn biến
thành tình cảnh cả đời không qua lại.

Nghĩ tới đó, Túc Vương Phi cảm giác được mình thật bất hiếu. Nhạc gia không có
con trai, nàng là nữ nhi. Đều nói con rể là nửa con trai, nhưng là nàng lại có
mắt như mù tìm phải một tên hỗn đản như Túc Vương. Khiến cho phụ thân chưa
từng được hưởng thụ qua một chút quan hệ cha con.

Túc Vương Phi đột nhiên có chút bùi ngùi, nếu như lúc đầu mình tìm một người
nam nhân như tiểu Hầu gia thì thật là tốt biết bao a.

“Tiểu Hầu gia, ngươi cảm thấy nữ nhi của ta thế nào?” Có lẽ uống say rồi, Nhạc
Tử Lân lên tiếng cũng chẳng giữ gìn gì nữa.

Túc Vương Phi mẫn cảm dị thường giật bắn mình, vội vàng nhìn sang Lưu Phong.
Không biết tại sao, nàng lại thấy có chút căng thẳng.

Bình tĩnh nào, chẳng khó khăn gì cũng thấy lão tử vũ dũng này dự định làm mối
chăng?

Câu chuyện dường như quá mức thuận lợi, Lưu Phong vội vàng nói: “Tốt lắm a,
Tình nhi cô nương xinh đẹp hiền thục, thật sự là nữ tử hiếm có.”

“Ha ha, không sai.” Nhạc Tử Lân cắn một miếng chân dê trong tay, cười nói:
“Tình nhi nhà ta đích thật là nữ nhi thế gian hiếm có. Đáng tiếc a, như thế
nào lại gặp một tên Túc Vương hỗn đản như vậy. Tiểu hầu gia, ngươi nói có phải
ông trời có mắt như mù…” Nói tới đây, bởi vì hôn nhân của nữ nhi bất hạnh,
vị lão tử cứng cỏi hung dữ cũng khổ sở đến đỏ mắt.

Đáng thương cho trái tim phụ mẫu trong thiên hạ, Lưu Phong không khỏi cũng có
chút thương cảm. Nam nhi rơi lệ chẳng buồn gạt, chỉ vì chưa tới mức thương tâm
thôi.

“Nguyên soái, Túc Vương đích thật là hỗn đản, cũng may Tình nhi đã thoát khỏi
bể khổ, sau này tự do rồi.” Lưu Phong an ủi một câu.

“Lời này tuy không sai, nhưng mà Tình nhi nhà ta sẽ sống tiếp ra sao?” Nhạc Tử
Lân tựa hồ như có ý khác, hỏi thử Lưu Phong.

Tìm ta a, thật sự bế tắc sao. Ta nhân tiện giúp người chăm sóc vậy.

“Tiểu hầu gia, ngươi xem nếu không thì ngươi lưu ý một chút, giúp đỡ việc hôn
sự của Tình nhi nhà ta? Nghe nói dưới trướng ngươi có nhiều mãnh tướng. Ngươi
xem chọn một người thích hợp, không bằng hôm nào chọn ngày lành tháng tốt,
chúng ta gặp mặt” Nhạc Tử Lân dù yêu thích Lưu Phong, nhưng cũng không có dũng
khí nhắm trực diện. Dù sao người ta cũng là tiểu Hầu gia trẻ tuổi, thân phận,
địa vị, quyền thế đều xứng với sự lựa chọn tốt nhất. Làm sao lại coi trọng nữ
nhi lớn hơn hắn mười mấy tuổi. Mấu chốt là, nữ nhi này từng có hôn thú. Cho
nên, lão giảm tiêu chuẩn xuống, không lấy ngươi làm chồng, thì gả cho thuộc hạ
ngươi.

Mịa nó, gợi ý nửa ngày rồi cũng chẳng đến mình. Trong lòng Lưu Phong có chút
buồn bực, thầm nghĩ lão tiểu tử này không phải cho rằng ta đây phong lưu háo
sắc nên sẽ không định giao nữ nhi cho ta sao.

Lưu Phong nghĩ như vậy, tự nhiên là đã sai lệch, hiểu lầm rồi.

Túc Vương Phi cẩn thận lắng nghe hai người nói chuyện với nhau. Vốn nàng cũng
tưởng rằng phụ thân sẽ đem mình giới thiệu cho Lưu Phong, đang muốn cự tuyệt.
Sao phụ thân lại nói đến thuộc hạ của Lưu Phong. Lại càng không được nữa.
Chẳng phải Túc Vương Phi đòi hỏi cao, chủ yếu là nàng không thấy xao động với
Lưu Phong. Đừng để ý việc Lưu Phong vừa cứu nàng. Dù trong lòng nàng thoáng có
một điểm hảo cảm, nhưng là trên thực tế tâm lý nàng đối với Lưu Phong còn có
chút bài xích. Nàng vẫn không quên Lưu Phong từng khiến nàng nhục nhã. Lại
nói, chuyện nàng trước mặt Lưu Phong cởi quần áo hiến thân, đối với một nữ nhi
mà nói thì cái này thực sự càng mất mặt. Cho nên nói, nàng dứt khoát cho rằng
Lưu Phong thực chướng mắt. Nàng thà chịu chê cười bằng không thì lẩn vào chỗ
nào yên tĩnh còn hơn.

“Phụ thân, người uống hơi nhiều, để con đỡ người về phòng nghỉ ngơi?” Túc
Vương Phi đi tới cầm tay Nhạc Tử Lân.

Thẹn thùng sao? Đến lần hôn ước thứ hai thì làm sao vẫn còn bộ dáng thẹn
thùng. Nữ nhân a, chinh là da mặt mỏng.

Lưu Phong thâm ý liếc nhìn Túc Vương Phi, nở nụ cười mập mờ. Nhưng Túc Vương
Phi lại không cho rằng đó là mập mờ, mà nàng lại coi đó là có ý cười nhạo.

Nàng cắn cắn môi, thấy cay cay trong mũi, quay lại liếc nhìn Lưu Phong. Còn
lúc này Nhạc Tử Lân đã uống hơi nhiều, không có biện pháp a, tâm tình cao hứng
a. Lão không cự tuyệt đề nghị của nữ nhi đưa đi nghỉ, chỉ là lúc gần đi còn
không quên dặn dò Lưu Phong: “Tiểu hầu gia, hôn sự của tiểu nữ, ngươi hao tâm
một chút…” Vừa nói lại vừa nhìn Lưu Phong với ánh mắt khích lệ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.