Hi Du Hoa Tùng – Chương 797: Dộng tình – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 797: Dộng tình

Mộ Dung phu nhân nghe vậy thì tim đập mạnh không ngừng, nhịn không được e ngại
vội vàng buông tay. Rồi loạng choạng ngồi dậy, một mặt lấy chăn trùm lên nội
y, một mặt giận dữ nói: “Nha đầu Uyển Nhi kia thật sự không có quy củ để quần
áo của mình lung tung. Sau này nhất định phải từ từ trách phạt nàng thật tốt
mới được…”

Lưu Phong đứng dậy nhìn phu nhân chằm chằm với nụ cười gian trên mặt, ý tứ như
không cần nói cũng biết là bà đang giả bộ a. Ai mà chẳng biết đó chính là của
bà. Người cần chịu trách phạt đích thị là bà a, ai bảo bà để đồ đạc lung tung.

“Phu nhân, không bằng hôm nào có cơ hội, ta cho bà lựa chọn một vài loại nội y
gợi cảm mới nhất. Ta thấy vóc người với làn da, khí chất của bà mà mặc vào nội
y gợi cảm, so với quần khố hoàn hảo hơn một chút”. Lưu Phong đang bí chuyện để
nói nên cũng không biết tại sao tự dưng nói đến nội y.

Mộ Dung phu nhân sửa lại chăn mền một chút rồi liếc ngang Lưu Phong, sắc mặt
xấu hổ nói không nên lời. Bà thật sự cũng không để ý đến lời đề nghị của Lưu
Phong mà hỏi lại: “Phong nhi, ngươi định giúp Túc vương phi sao?” Tuy rằng nói
đã có Nhạc Tử Lân, nhưng khi tỉnh táo nghĩ lại thì Mộ Dung phu nhân lại có
chút lo lắng. Túc vương dù như thế nào thì cũng là con của Hoàng thượng. Hơn
nữa, chuyện này hình như cũng là việc bất đồng trong Hoàng tộc. Nếu như cẩn
thận suy xét tỉ mỉ thì không phải một người ngoại tộc có thể làm được. Bây giờ
nếu như không có uy phong của Hoàng tộc, có thể đến trước mặt lão Hoàng đế nói
chuyện thì trong ngoại thần cũng chỉ có mình Lưu Phong

Ta đang chờ những lời này đây—!

Lưu Phong nghe vậy nhưng cố ý làm ra vẻ khó khăn, thở dài sườn sượt mà nói:
“Cứ giả định là Phi có chọn ta thì ta làm cách nào để giúp cho Phi đây. Hơn
nữa, chuyện này nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn. Ngoại thần chúng ta tốt nhất
không nên nhúng tay vào quá nhiều”.

Mộ Dung phu nhân không biết Lưu Phong đang nói dối, tưởng rằng chuyện hắn nói
có chút phiền toái bèn vội vàng năn nỉ: “Phong nhi, người khác ta không biết,
riêng ngươi thì ta còn không biết sao? Túc vương trong mắt của ngươi cũng chỉ
là một con giun bé xíu thôi. Về phía bệ hạ, ta thiết nghĩ chỉ cần ngươi ra
mắt, hẳn là Ngài sẽ còn nể mặt ngươi”. (Biên: Giun là sinh vật quí trong 4r.
Dịch tốt. )

Lưu Phong làm bộ do dự một hồi đành nói: “Được rồi, nếu phu nhân đã phân phó,
vậy ta trợ giúp nữ nhân này. Tuy nhiên có chuyện ta cũng phải làm rõ trước.
Nếu có sự tình gì phát sinh thì bà cũng đừng có trách ta”.

“Còn có thể phát sinh chuyện gì? Cho dù trời có sập xuống, thì không phải cũng
còn có ngươi sao?” Mộ Dung phu nhân nghĩ thầm rồi nhìn Lưu Phong mỉm cười:

“Ngươi cứ yên tâm mà làm đi. Ta thấy sẽ không có chuyện gì đâu”

Có những lời này của bà thì ta yên tâm rồi. Lưu Phong cười hắc hắc rồi nói:
“Phu nhân, xin bà cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ dốc sức ra mà làm”.

“Phong nhi, hôm nay ngươi đã đến thì có chuyện quan trọng ta cần nói với
ngươi. Tu chân đại hội còn nửa năm nữa sẽ diễn ra. Ngày trước chúng ta không
có tư cách là một gia tộc tu chân. Nhưng mà hôm nay đã khác, tốt xấu gì thì ta
cũng đã tu thành Nguyên anh. Hơn nữa, Uyển Nhi cũng được đích thân di nương
ngươi chỉ điểm. Trong khoảng thời gian gần đây ngươi cũng dốc sức ủng hộ thực
lực của Mộ Dung gia tộc. Ta cho rằng thế lực của Mộ Dung thế gia đã không kém
tu chân môn phái chính tông. Ngươi xem, ngươi có biện pháp gì có thể giúp
chúng ta tranh thủ ghi tên tham gia?” Mộ Dung phu nhân nói ra thỉnh cầu của
mình.

Lưu Phong có chút nhíu mày, âm thầm suy nghĩ một chút. Chuyện tu chân đại hội,
hắn cũng không biết nhiều lắm, chuyện ghi tên tham gia hắn càng không biết.

“Phu nhân, chuyện tu chân đại hội kỳ thật ta cũng không hiểu. Như vậy đi, sau
này di nương của ta trở về, ta sẽ hỏi giúp bà?” Do Nghê Thường và Trương Mỹ
Nhân vừa rời khỏi Thiên Thượng Nhân Gian, nếu không thực ra hắn có thể hỏi
trước hai vị sư tôn rồi.

“Phong nhi, chuyện này ta van xin ngươi đấy!” Vì Mộ Dung phu nhân thấy nếu gia
tộc tu chân có thể tham gia tu chân đại hội thì thật là vinh hạnh lớn. Có thể
còn nhân cơ hội làm Mộ Dung thế gia lớn mạnh. Nếu thuận lợi, Mộ Dung thế gia
có thể trở thành gia tộc tu chân hàng đầu. Điều này chính là tâm nguyện của
mỗi đời gia chủ Mộ Dung thế gia.

“Yên tâm, bà cứ yên tâm. Chuyện này ta sẽ để ý.” Mặc dù Lưu Phong thật ra cũng
không quan tâm gì đến tu chân đại hội. Nhưng hắn biết, có thể tham gia tu chân
đại hội đối với Mộ Dung phu nhân mà nói thì có ý nghĩ khác. Cho nên hắn hết
sức tranh thủ vì Mộ Dung thế gia.

Lưu Phong thường nghĩ, kì thật thì Mộ Dung phu nhân cũng có chút đáng thương.
Nói đến Mộ Dung thế gia, dù sao cũng là một đại gia tộc. Cho dù là nam nhi
thân cao tám thước làm gia chủ cũng thấy không dễ dàng, huống chi bà chỉ là
một người trong giới nữ lưu. Càng tồi tệ hơn là bà không có con trai, Mộ Dung
Uyển Nhi mặc dù không tệ nhưng rốt cuộc cũng vẫn là nữ nhân. Bởi thế mới nói,
Mộ Dung phu nhân thật khổ a.

Thường hay nói, con rể tính bằng nửa con trai. Lưu Phong quyết định sau này sẽ
quan tâm nhiều hơn đến Mộ Dung thế gia, quan tâm mẹ con Mộ Dung phu nhân, tận
lực vì các nàng chia sẻ lo lắng phiền toái mới được.

“Phu nhân, sau này có việc gì không giải quyết được thì bà cứ nói hết ra.
Chúng ta là đều là người nhà, không cần phải lo lắng gì cả?”“Lưu Phong nói
nghiêm túc.

Mộ Dung phu nhân có chút cảm động: “Cám ơn ngươi Phong nhi. Ngươi là cứu tinh
của gia tộc ta, ta thật không biết nói gì hơn…”

Lưu Phong mỉm cười thản nhiên nói: “Phu nhân, bà thật sự quá khách khí rồi.
Đừng quên, con rể có thể tính là nửa con trai. Thân là con rể Mộ Dung thế gia,
chuyện của Mộ Dung thế gia, ta tự nhiên không thể không quản một tay”.

Ngừng lại một chút, Lưu Phong đột nhiên hỏi: “Phu nhân, không biết bà có muốn
chúng ta thành một nhà?” Nói thật, Lưu Phong cũng không tán thành Mộ Dung phu
nhân sống cô độc tiếp. Nữ nhân cuối cùng cũng cần có nam nhân yêu thương.
Thiếu thốn tình yêu và sự quan tâm, nữ nhân không có cuộc sống hạnh phúc cũng
trở nên không hoàn hảo.

Nghe Lưu Phong nói vậy, Mộ Dung phu nhân lập tức đỏ mắt dần. Trong khoảng thời
gian gần đây, bà đang gặp phiền toái với việc này sao?

Mộ Dung Thiên qua đời cũng được một khoảng thời gian. Một vài trưởng lão gia
tộc bắt đầu cấu kết phỉnh phờ Mộ Dung phu nhân. Hy vọng bà từ trong gia tộc
tuyển ra một phu quân tài năng mới để kế thừa huyết mạch của gia tộc. Càng có
nhiều người thậm chí đề nghị, từ trong anh em họ hàng tuyển cho Mộ Dung Uyển
Nhi một vị phu quân để kế thừa huyết mạch gia tộc. Tóm lại mà nói thì chỉ ngắn
gọn một câu, ý tứ của các trưởng lão này rất đơn giản. Gia trưởng của Mộ Dung
thế gia chỉ có thể là do Mộ Dung gia tộc sinh ra, không thể nhân nhượng được.

Người vợ làm chủ, nếu không phải là Mộ Dung phu nhân tu thành Nguyên anh thì
bọn họ thiếu điều đã bức bách rồi. Tựa như mấy ngày trước, vài vị trưởng lão
vừa tìm đến bà nói chuyện, hy vọng bà có thể cẩn thận suy xét một chút. Các
trưởng lão nêu lên không kể mẹ hay con gái, dù sao cũng phải có người đưa ra
sự lựa chọn của mình.

Lưu Phong nhìn Mộ Dung phu nhân sắc mặt đại biến, khuôn mặt đầy u sầu hình như
có tâm sự nên vội hỏi: “Phu nhân, người có tâm sự gì? Không biết có thể nói
cho ta nghe, có lẽ ta có thể giúp bà chia sẻ một chút phiền não?”

Mộ Dung phu nhân thoáng chút do dự rồi đem phiền não của mình nói cho Lưu
Phong, cuối cùng hỏi: “Phong nhi, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?”

Lưu Phong lập tức nổi giận. Mẹ kiếp, mấy lão sống dai này. Chẳng lẽ lại không
biết, Uyển Nhi là nữ nhân của Lão tử. Dám có chủ ý động đến Uyển Nhi, thật là
đáng giận.

“Phu nhân, mấy lão này làm như vậy, chính là không để cho ta mặt mũi. Bà yên
tâm, chuyện này ta sẽ xử lý” Lưu Phong vỗ ngực nói.

Mộ Dung phu nhân thở dài thấp giọng nói: “Phong nhi, chuyện này ta cũng không
trách bọn họ. Nếu đổi lại là ta, có lẽ ta cũng sẽ làm như vậy. Dù sao, ta chỉ
là người ngoài, Uyển Nhi lại là con gái của ta, bọn họ trong lòng bực bội
không phục cũng là không thể tránh khỏi. Nếu không, ngươi đừng để ý, chính ta
sẽ tự mình xử lý.” Mộ Dung phu nhân biết tính Lưu Phong, lo lắng hắn tức giận
ra tay giết các trưởng lão, mang lại rắc rối lớn. Có lẽ, trong mắt hắn thì
tính mạng những người đó thực sự không tính là gì. Nhưng trong đám đệ tử của
Mộ Dung gia tộc, lệnh của những trưởng lão này thật là lời vàng ý ngọc. Bà
không muốn làm cho mâu thuẫn càng lúc càng tăng.

“Bà sẽ xử lý?” Lưu Phong nhẹ giọng nói: “Bà sẽ xử lý như thế nào, mấy lão sống
dai này liệu có để cho bà lựa chọn sao. Vậy bà cứ chuẩn bị hoặc là chọn cho bà
hoặc là chọn cho Uyển Nhi. Ta nói rõ trước, Uyển Nhi là nữ nhân của ta. Kẻ nào
đó dám có chủ ý với nàng, ta sẽ làm cho hắn phi hồn phách tán. Về phần phu
nhân, nếu bà đã quyết định rồi, ta là hậu bối cũng chỉ có thật tâm chúc phúc
cho bà”.

Mộ Dung phu nhân nghe vậy thì mũi sụt xịt, mắt đỏ lên lập tức bắt đầu nhẹ
giọng khóc. Cũng không biết là bởi vì Lưu Phong nói hay là lại thương xót cho
vận mệnh tương lai của mình.

Lưu Phong nhìn nữ nhân khóc, không chịu được bèn vội vàng nói: “Phu nhân, bà
đừng vội khóc để nghe ta nói a. Chuyện này bà cứ giao cho ta xử lý, ta cam
đoan giúp bà xử lý thỏa đáng”.

Mộ Dung phu nhân thoáng chút do dự rồi hơi gật đầu mà nói: “Cám ơn ngươi, tuy
nhiên ngươi cũng không nên quá phận làm khó các trưởng lão. Dù sao bọn họ cũng
muốn tốt cho gia tộc Mộ Dung”.

“Uhm, ta sẽ có định lượng.” Lưu Phong thản nhiên gật đầu.

“Phong nhi, cám ơn ngươi!”

Mộ Dung phu nhân không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên đi tới gần Lưu
Phong rồi chụt một tiếng hôn lên trán hắn.

Lưu Phong đứng im sờ sờ trán, cảm giác như mình đang trong mơ. Quay đầu lại
nhìn Mộ Dung phu nhân đúng lúc bà đỏ mặt, quay đầu đi.

“Phu nhân…” Lưu Phong há mồm hô một tiếng, nhưng lại không biết nói câu gì
cho tốt.

Mộ Dung phu nhân đỏ mặt quay đầu lại, sắc mặt có chút xấu hổ: “Ta thật sự
không biết cảm ơn ngươi thế nào cho tốt. Cho nên… ta cũng biết ngươi là đồ
sắc lang chắc thích như vậy, nên ta hôn ngươi một chút. Ngươi sẽ không nghĩ ta
là loại đàn bà bất chính chứ?”

Lưu Phong buồn bực, cái gì mà biết ngươi là đồ sắc lang. Có mẹ vợ nào nói với
con rể như vậy không. Nhưng mà nói đi còn nói lại, mẹ vợ này thật to gan.

“Phong nhi, ta lại cầu xin ngươi một chuyện?” Mộ Dung phu nhân cố nén trống
ngực, cùng Lưu Phong sóng vai ngồi một chỗ rồi lấy hết dũng khí nói: “Sau này
con của ngươi và Uyển Nhi có thể cấp cho gia tộc Mộ Dung một đứa?”

Lưu Phong một trận nhức đầu, đã nên cơm cháo gì đâu (nv: bát tự hoàn một nhất
phiết), cho tới bây giờ còn chưa có cùng Uyển Nhi lên giường. Nói tới hài tử,
bây giờ hắn cũng không thể sinh con a. Lần trước di nương đã nói qua, tuy
nhiên cuối cùng cũng không giải quyết vấn đề sinh con của hắn. Chỉ nói là đợi
tương lai mọi chuyện thỏa đáng mới được.

“Phong nhi, cầu xin ngươi đó. Ngươi nhất định phải đáp ứng thỉnh cầu của ta.”
Mộ Dung phu nhân thấy Lưu Phong hồi lâu không chịu nói, vội vàng khẩn cầu.

Lưu Phong thoáng một chút do dự, nói: “Được rồi, ta đồng ý với bà” Chỉ là
chuyện đổi sang họ Mộ Dung thôi sao? Quả là nhiều chuyện a.

“Phong nhi, ngày mai ta nói cho ngươi biết, tu chân Mộ Dung gia tộc làm cách
nào sinh con. Ngày mốt, ngươi cùng Uyển Nhi động phòng sanh con.” Mộ Dung phu
nhân tựa hồ có phần nóng vội, nghe thấy Lưu Phong đáp ứng thì lập tức vui vẻ
không thôi.

“Phu nhân, người không cảm thấy có chút quá nhanh sao?” Lưu Phong xấu hổ không
thôi. Tựa hồ trong mắt Mộ Dung phu nhân thì hắn đã biến thành ngựa giống.

“Phu nhân, không dối gạt người, chuyện sinh con này di nương ta cũng có thể
giải quyết. Chẳng qua chuyện sinh con lúc này thật sự là không thích hợp. Hay
là đợi cho mọi chuyện kết thúc rồi tính đi.” Những chuyện Lưu Phong muốn làm
lúc này cũng không phải ít. Đầu tiên là chuyện Chu Phong và Thái tử nhờ hắn
còn chưa hoàn thành. Tiếp theo, thù của mẫu thân tiện nghi còn chưa báo. Sanh
con, tối thiểu cũng đợi hai việc lo lắng này hoàn toàn chấm dứt đã.

Mộ Dung phu nhân lúc trước quả thật có chút kích động, nghe Lưu Phong nói vậy
cũng hiểu được chút nguyên do bên trong, vội vàng mỉm cười nói: “Xin lỗi, là
ta có chút nóng nảy”

“Phu nhân, chuyện lớn ta đã đáp ứng cho người rồi, bà có thể cho ta chút thù
lao?” Lưu Phong chỉ chỉ trán mình.

Mộ Dung phu nhân mặt đỏ lên, thoáng do dự rồi đột nhiên ôm lấy Lưu Phong. Một
mùi hương nữ nhân thành thục bay vào trong mũi làm cho tâm thần hắn lại một
trận nhộn nhạo.

“Phu nhân, người muốn làm gì, đừng có lộn xộn a?” Lưu Phong đột nhiên cảm thấy
hơi căng thẳng, đương nhiên lại càng kích thích hơn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.