Đem toàn bộ sự việc xảy ra trong Túc Vương phủ giảng giải từ đầu đến đuôi cho
Lưu Phong nghe. Khuynh Quốc mỉm cười nhìn Lưu Phong nói: ’’ Lão công, đây là
cơ hội tốt lắm a”.
Lưu Phong khẽ nhíu mày hỏi lại: “Cơ hội, là cơ hội gì?”.
“Xú tiểu tử ngươi vẫn còn giả ngây thơ nữa à?” Lí Hương Quân ám muội cười
cười: “Túc Vương Phi là mĩ nhân xinh đẹp thật sự rất khó gặp a, chẳng lẽ ngươi
thấy nàng mà lại không động tâm ư?”
Lưu Phong nghe vậy thì lắc lắc đầu: “Ta hoàn toàn không có chút hứng thú đối
với nữ nhân đó”.
“Chẳng lẽ ngươi lại không nghĩ sẽ cứu nàng ra khỏi bể khổ?” Vẻ mặt Lý Hương
Quân bỡn cợt.
‘’ Mọi chuyện của ngày hôm nay đều là do Phi tự mình gây ra…” Lưu Phong hầm
hừ giọng tức giận nói: “Đó là nữ nhân ngu xuẩn, ta đã sớm biết nàng có lòng
tốt mà không được báo đáp. Túc Vương đúng thật là một tên hỗn đản”.
“Thế là thế nào? Liệu có định ra tay cứu Túc Vương Phi?” Vẻ mặt Lý Hương Quân
lộ rõ hứng thú nói: “Ta khẳng định ngươi là kẻ hiểu được câu thương hoa tiếc
ngọc”.
“Ta nói rồi, đối với nữ nhân kia quả thật ta không có chút hứng thú.”. Lưu
Phong không đồng ý với lời của Lý Hương Quân.
Khuynh Quốc đi tới nhìn Lưu Phong dịu dàng nói: “Lão công, không quản huynh có
ý hay không với Túc Vương Phi, muội hy vọng là huynh có thể giúp nàng một
lần”.
“Không có chút hứng thú” Lưu Phong thẳng thừng từ chối Khuynh Quốc. Hắn đang
nghĩ thầm trong lòng, hôm nay e là thần kinh của hai nữ nhân này không bình
thường a? Làm sao lại khuyên bảo mình theo đuổi một nữ nhân khác, thực là kì
quái. Chỉ có trời mới biết trong lòng các nàng đang suy nghĩ cái gì thôi!!!
“Lão công, huynh đừng vội cự tuyệt. Huynh hãy nghe muội nói.” Khuynh Quốc vội
nắm lấy tay Lưu Phong, dẫn hắn cùng ngồi xuống ghế rồi mỉm cười giải thích:
“Lão công, chúng ta khuyên người đi cứu Túc Vương phi kỳ thật chỉ có tốt cho
huynh. Huynh thử nghĩ xem, phụ thân của Túc Vương Phi chính là Nhạc Tử Lân làm
phó soái Bộ Binh a. (ND: Bộ Binh quản quân đội, Bộ Lại bổ nhiệm quan, Bộ Hình
xử án) Nếu huynh có thể thông qua Túc Vương Phi mượn sức của Nhạc Tử Lân, đó
thật là một sự trợ lực rất lớn a. Muội đã để Nữ Nhân Hoa cẩn thận điều tra về
Nhạc Tử Lân, tuy rằng lão chỉ là phó soái nhưng ở trong Bộ Binh cũng là đức
cao vọng trọng. Trong quân đội của đế quốc, môn đệ của lão lại càng nhiều
không kể xiết. Chỉ cần lão tỏ ý ủng hộ huynh thì thái độ của quân đội đế quốc
đối với huynh khẳng định chẳng mấy chốc cũng sẽ có nhiều biến đổi lớn…”.
Lý Hương Quân cười hắc hắc nhìn Lưu Phong nói: “Phong nhi. Nói đơn giản hơn
một chút. Chúng ta có ý là hy vọng ngươi có thể thi triển mỹ nam kế. Thừa dịp
thời cơ tốt như vậy mà làm cho Túc Vương Phi điên đảo vì ngươi. Lúc đó ngươi
sẽ được Nhạc Tử Lân ủng hộ thôi”.
“Không được—!”
Lưu Phong lúc lắc đầu, gằn giọng nói: “Ta không thể đem bản thân ra làm như
vậy được. Hơn nữa trong mắt ta Phi là loại nữ nhân rất khó chịu”.
“Ngươi thực sự là không định gắng sức?” Lý Hương Quân dường như có chút không
ngờ đến sự phản ứng của Lưu Phong, trong lòng cũng có chút không tin. Lấy tính
cách của Lưu Phong thì sao mà hắn lại chê nữ nhân ngực nở não cũng lớn như Túc
Vương Phi cơ chứ.
“Cố làm gì—!”
Khuynh Quốc dịu dàng khuyên nhủ: “Lão công, chuyện này quả thật là bất đắc dĩ
mới như vậy. Muội và Hương Quân tỷ tỷ nghiên cứu đã lâu mới đưa ra quyết định
như vậy. Nói đúng ra, nếu không phải vì kế lâu dài trong tương lai thì chúng
ta cũng không hi vọng huynh và Túc Vương Phi tiếp xúc quá thân mật. Chẳng có
nữ nhân nào vô duyên vô cớ muốn mang lại cho mình thêm một tình địch cả.”
Lưu Phong đột nhiên nghĩ ra, ánh mắt đảo qua nhìn hai người Lý Hương Quân và
Khuynh Quốc rồi hỏi: “Có phải phó tổng quản của Túc Vương Phủ Cáp Đức đã bị
các ngươi mua chuộc? Nếu ta nói không sai thì Cáp Đức cùng Túc Vương cố ý nói
lên những lời này. Đó hoàn toàn là do các ngươi đã cố tình sắp đặt trước? Các
ngươi muốn đổ thêm dầu vào lửa?”
Lý Hương Quân đắc ý cười cười: “Không sai, đích thực chúng ta đã thu xếp
chuyện này. Nếu không như vậy, Túc vương sao có thể hoàn toàn mất đi lý trí,
Túc Vương Phi đâu có dịp nhận rõ con người của phu quân nàng”.
Lưu Phong liền truy hỏi: “Thúy Hồng cũng là do các ngươi sắp xếp?”
“Thúy Hồng không phải chúng ta an bài. Tuy nhiên sở dĩ nàng có thể rời khỏi
phủ để cấp báo cho Nhạc Tử Lân, tất cả là do Cáp Đức âm thầm ra tay” Khuynh
Quốc giải thích thêm một chút.
“Các ngươi sớm đã có ý đồ từ trước?” Bây giờ Lưu Phong đối với mọi chuyện xem
như đã hoàn toàn hiểu rõ.
Khuynh Quốc tiếp tục giải thích: “Chúng ta sớm đã biết con người của Túc
Vương, chỉ chờ cho Túc Vương Phi hiểu rõ mà thôi. Cho nên liền chiêu mộ Cáp
Đức trợ giúp một tay. Tuy rằng thủ đoạn trong đó có chút không minh bạch,
nhưng mà cũng vì bất đắc dĩ! Lão công, sự việc đã tiến hành được bước đầu, tất
cả còn lại trông chờ vào huynh. Muội cũng biết hà cớ gì mà huynh có thái độ
tức giận đối với Túc Vương Phi”.
“Vì sao?” Lưu Phong chau mày hỏi.
Lý Hương Quân cười nói: “Cái này ta cũng biết. Ngươi đó nha, chính là do e
ngại người ta đối với Túc Vương tốt quá mức, cho nên trong lòng ngươi liền có
chút không thoải mái.”
Lưu Phong nghe vậy, liền cẩn thận suy nghĩ xem mọi việc có phải đúng như vậy
không. Chẳng qua bây giờ Túc Vương phi rơi vào hoàn cảnh này cũng đáng đời a.
Thấy Lưu Phong không nói gì. Khuynh Quốc tiếp tục hùa theo lời của Lý Hương
Quân mà nói: “Lão công, hiện giờ chắc chắn Túc Vương Phi đã nhận ra bộ mặt
thật của phu quân Túc Vương, sẽ không còn say đắm, khờ khạo nữa đâu. Có thể
nói hiện giờ tâm tình của nàng rất đau khổ, rất cần có một nam nhân mạnh mẽ
chiếu cố, an ủi. Nếu như huynh đích thân ra tay nhất định sẽ chiếm được tình
cảm tốt đẹp của nàng. Hai vợ chồng Nhạc Tử Lân chỉ có độc nhất một người con
gái này, coi nàng như là bảo bối. Nếu huynh được Túc Vương Phi coi trọng, Nhạc
Tử Lân tất sẽ đứng về phía huynh”
Nghe xong Lưu Phong nhíu chân mày nói: “Nhạc Tử Lân không đơn giản như các
nàng nghĩ đâu? Đã bao nhiêu năm mà lão cũng chẳng dính líu nhiều với Túc
Vương”.
Lý Hương Quân liền giải thích: “Vấn đề mà ngươi nói chúng ta cũng đã lo lắng
xem xét rồi. Nhạc Tử Lân quả thực là người rất thông minh. Lão đã sớm nhìn ra
con người của Túc Vương chỉ là bình rỗng kêu to (nv: nê phù bất thượng tường)
nên không muốn vác đá ghè chân mình (nv: dẫn hỏa thiêu thân). Cho đến bây giờ
thì lão và Túc Vương vẫn duy trì một khoảng cách. Nhưng mà ngươi thì khác,
chẳng lẽ ngươi không biết sao? Hiện giờ ở trong đế quốc thì kể ra chỉ có tiếng
nói của ngươi và Yến vương là lớn nhất. Một số lượng người rất lớn dường như
đã thừa nhận ngươi là Thế tử phủ Trịnh Vương rồi nên cảm thấy tiền đồ của
ngươi thật là vô hạn. Nhạc Tử Lân là nguời thông minh, lão cũng biết là ủng hộ
ngươi và ủng hộ Túc Vương khác nhau nên lão sẽ có sự lựa chọn chính xác”.
“Lão Công, huynh đừng có mà do dự nữa. Về công hay tư thì muội đều thấy huynh
nên ra tay giúp đỡ cho Túc Vương Phi” Khuynh Quốc lại nói thêm vào.
Lưu Phong thoáng do dự một chút nhưng cuối cùng cũng gật gật đầu thể hiện đồng
ý với suy nghĩ của hai người bọn họ: “Được rồi ta nghĩ cũng nên thử qua một
lần. Nhưng trước khi đến đó ta cần đi tìm Mộ Dung phu nhân nói chuyện” Xét
theo quan hệ của Túc Vương Phi và Mộ Dung phu nhân, Lưu Phong cho rằng trước
khi thực thi nam nhân kế thì đầu tiên phải đả thông cho phu nhân cho xuôn xẻ
đã. Để tránh sau này xuất hiện phiền toái nào đó.
Nhà Mộ Dung.
Tin tức của gia tộc rõ ràng đã chậm hơn so với Lý Hương Quân và Khuynh Quốc.
Sau khi Lưu Phong đến thì bà mới biết được người bạn thân nhất của mình là Túc
Vương Phi thiếu chút nữa mất mạng vì chuyện bạo lực trong gia đình. May mà
không sao (nv: hữu kinh vô hiểm). Nhạc Tử Lân đến kịp thời đã ngăn chặn việc
đổ máu chết người.
“Ài, số của muội muội ta quả thật là khổ a. Ta đã sớm nói qua với nàng rằng
Túc vương là đồ ác nhân, nhưng muội ấy lại một mực không nghe ta. Chắc hiện
giờ nàng cũng đã hiểu được tâm ý của ta a” Mộ Dung phu nhân nghe Lưu Phong nói
xong thì thở dài một tiếng đôi mắt thoáng đỏ lên. Bà cảm nhận được rõ ràng sự
đau đớn của Túc Vương Phi.
“Phu nhân, người cũng không nên quá lo lắng. Có Nhạc Tử Lân ở bên cạnh thì Túc
Vương cũng không dám đối xử tệ bạc với Túc Vương Phi đâu” Lưu Phong cũng là từ
đáy lòng mình nói ra những lời này. Một Vương gia thất thế sao có thể so với
một Phó Soái Bộ Binh nắm thực quyền trong tay.
‘’Đúng vậy, cha của nàng đúng là một quân nhân chân chính. Có lão ở đó, tên
bát đản Túc Vương kia đừng có nghĩ đến việc khi dễ nàng. Đúng rồi ngươi đã tới
thăm chỗ ta lâu như vậy mà ta cũng chưa mời ngươi uống nước. Phong nhi, ngươi
cứ tự nhiên ngồi đây, ta giúp ngươi đi pha bình trà…” Trong khoảng thời gian
này, đây là lần đầu tiên Lưu Phong chủ động đến Mộ Dung phủ, cho nên Mộ Dung
phu nhân cảm thấy mình không được tiếp đón cẩu thả với Lưu Phong. Bà vội vàng
đứng dậy đi châm trà. Về phần bạn tốt Túc Vương Phi, có phụ thân ở bên cạnh
thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì với nàng nên bà cũng không lo lắng gì nữa.
Ngay sau khi Mộ Dung phu nhân rời khỏi phòng, thừa dịp đó Lưu Phong cũng đứng
dậy. Cẩn thận xem xét khuê phòng của phu nhân muốn xem quả phụ có cuộc sống
như thế nào? Nhìn xung quanh đột nhiên ánh mắt của Lưu Phong dừng lại ở trên
giường, thấy có một đồ vật màu đỏ. Trực giác cho hắn biết, đó là một cái khố
chữ T (nv: chữ “đinh”)
Lưu Phong đột nhiên có cảm giác hứng thú đi tới. Bây giờ hắn dám khẳng định,
cái thứ đồ vật màu đỏ kia đúng là cái khố hình chữ ‘’T”. Lưu Phong âm thầm bật
cười, phu nhân này cũng đúng là lạ. Cứ nhìn ngày thường ăn mặc đoan trang, bộ
dáng nghiêm nghị. Ai ngờ lại ăn mặc như thế, đúng là không thể tưởng tượng
được.
Lưu Phong không muốn để cho mình và Mộ Dung phu nhân xấu hổ nên quyết định đem
cái khố chữ T kia cất vào trong chăn. Ngay lúc hắn vừa ra tay cầm cái khố kia
thì đúng lúc đó, thật oái oăm, Mộ Dung phu nhân đấy cửa bước vào. Hơn nữa còn
phát hiện được hành vi của hắn.
“Xú tiểu tử, ngươi đang làm gì đó?” Quát xong một tiếng giận dữ đó, Mộ Dung
phu nhân vội vàng đặt ấm trà xuống, thình lình xông vào đỏ mặt đưa cánh về
phía Lưu Phong quyết tâm đoạt lại cái khố chữ T kia.
“Phu nhân, người đừng hiểu lầm, ta trả lại cho người”
Lưu Phong biết mình đã bị hiểu nhầm liền ngay lập tức đưa tay đem cái khố kia
trả lại cho Mộ Dung phu nhân.
Mộ Dung phu nhân nhận được cái khố kia, ngay lập tức vội vàng giấu ra phía sau
lưng. Bất chợt hai má đỏ ửng lên, nhăn mặt ánh mắt hờn dỗi nhìn trừng trừng
nhìn Lưu Phong: “Xú tiểu tử, ngươi chẳng có chút nào là tôn kính. Nhân cơ hội
này dám lấy của nhân gia… định mang đi theo a?”
Lưu Phong nghe xong liền tỏ ra tức giận, cái gì mà mang theo. Rõ ràng là chính
bà ta vứt đồ đạc lung tung, để cái khố kia để ngay tại trên giường mà. Giờ thì
ngược lại nói thành ra mình định lấy đi.
Lưu Phong cũng hoàn toàn không muốn mình bị Mộ Dung phu nhân hiểu nhầm, vội
vàng giải thích: “Phu nhân, nó vốn nằm sẵn ở trên giường Chẳng qua ta là một
nhà thiết kế đồ nội y, nhân tiện đến xem nó một tí thôi mà”.
Đúng vậy, hiện tại nội y khố lưu hành trong đế quốc chẳng phải do hắn thiết kế
sao?
Nghe Lưu Phong giải thích xong, Mộ Dung phu nhân không biết ma xui quỷ khiến
thế nào nhìn Lưu Phong hỏi: “Ngươi đã nhìn thấy được gì không?”
“Ta thấy có một vài hắc mao quyển và một ít nước…” Lưu Phong thành thật trả
lời chi tiết.
Lời này vừa nói ra, gương mặt của Mộ Dung phu nhân đỏ ửng đến tận mang tai.
Cái khố kia đúng là lúc sáng nay bà mới thay ra, chắc chắn thế nào cũng có lưu
một ít gì ở trên đó.
“Là của Uyển Nhi!”
Mộ Dung phu nhân xấu hổ một hồi rồi đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
“Uyển Nhi?” Lưu Phong nghe qua có chút không tin. Tuy rằng hắn mới xem qua,
nhưng hắn cảm nhận được rằng theo số đo, khổ vải thì chắc hẳn không thể nào là
của Uyển Nhi được
“Đích thực là của Uyển Nhi!!!” Tuy rằng Lưu Phong không nói gì, nhưng Mộ Dung
phu nhân thấy trong ánh mắt của hắn có chút không tin tưởng lời nói của mình
nên vội vàng lên tiếng khẳng định thêm lần nữa.
Giải thích chính là một sự che dấu. Những lời này nói rõ nhất về tình cảnh bây
giờ của Mộ Dung phu nhân.
“Người có thể cho ta nhìn lại xem đó có phải là của Uyển Nhi?”
Nhìn phu nhân hai má đỏ hồng, gương mặt lộ vẻ căng thẳng, bộ dáng thẹn thùng,
trong lòng Lưu Phong chút tiếu ý bèn giả vờ đưa tay ra muốn xem thử cái khố
một lần nữa.
“Xú tiểu tử, ngươi không biết xấu hổ, Phong…” Mộ Dung phu nhân thấp giọng
quát.
“Phu nhân, đây chính là thuộc về lão bà của ta, xem cũng không sao chứ?” Lưu
Phong vừa cười, vừa tranh thủ tiến lại gần phu nhân giở trò cướp đoạt.
Đột nhiên, sự va chạm trong quá trình cướp đoạt làm hai người đồng thời ngã
xuống giường. Nửa người trên của Mộ Dung phu nhân bị Lưu Phong nằm đè lên.
Ngay lập tức tim bà đập nhanh hơn, nhịp thở cũng dồn dập hơn. Con ngươi trong
mắt cũng đỏ lên thóang mờ đi.
“Xú tiểu tử, ngươi muốn đè chết ta a?” Mộ Dung phu nhân hờn dỗi thốt lên.
Lưu Phong giờ phút này cũng thấy xấu hổ không kém. Vốn định cùng Mộ Dung phu
nhân đùa giỡn tranh đoạt khố, không ngờ lại xảy ra như thế. Đến lúc này hơi
thở của nữ nhân thành thục không ngừng chui vào mũi của hắn, dường như muốn
trêu chọc tinh thần của hắn. Giờ phút này hai người cùng giằng co tại một chỗ,
nhất là phần đầu của hắn còn áp sát trên bộ ngực căng phồng càng làm cho Lưu
Phong có chút nhộn nhạo. Ngay cả hạ thân của hắn cũng bắt đầu căng lên.
Lưu Phong phát sinh biến hóa, điều này không thể giấu được Mộ Dung phu nhân
đang áp sát vào người hắn. Đúng lúc này một bàn tay của bà cũng đang vô tình
đặt ngay tại phần hạ bộ của hắn
“Phu nhân, hãy cẩn thận một chút, đừng làm đứt—!” Vốn ban đầu hắn không biết
tại sao tiểu bổng bổng của hắn lại đang từ từ chậm rãi giương thẳng lên. Lúc
này Lưu Phong mới cảm thấy được Mộ Dung phu nhân đang gia tăng lực lên hạ thân
của mình khá nhiều. (kekek_)
Dường như Mộ Dung phu nhân cảm nhận được cái đồ vật quái đản đang nóng và cứng
dần lên. Thân mình bà khẽ run lên, hai hàm răng trứng ngà cắn chặt lấy môi,
liếc nhìn Lưu Phong, sắc mặt giận dỗi nói: “Ngươi trước hãy cam đoan với ta
rằng sẽ không đòi xem cái khố đó nữa thì ta mới buông tay ra” (ND: bóp trúng
đau thấy bà).
Nói ra câu ấy xong, Mộ Dung phu nhân mới ý thức được dường như mình đã lỡ mồm.
Lưu Phong cười hắc hắc: “Phu nhân cuối cùng thì chính người cũng đã thừa nhận
cái khố đó là của mình a? Phu nhân người yên tâm, ta cam đoan tuyệt đối sẽ
không đòi xem cái đó nữa đâu”.